Chương 37: Nhã Lệ!
PJH
04/09/2019
Hứa Sơ Sơ có chút ngẩn người, cô ngập ngừng lên tiếng:
- Bạn... bạn gái? Ý của dì là....?
Dì Tầm chợt hiểu ra lời mình vừa nói sai sai cái gì đó, bà liền đính chính lại:
- À không, không phải. Ý tôi Bạch tiểu thư... là bạn... bạn là con gái của thiếu gia cơ, không phải nghĩa như cô nghĩ đâu! Cô ấy là bạn rất thân thiết của thiếu gia, thường hay đến đây thăm cậu ấy!
Lời dì Tầm vừa thốt ra miệng, Hứa Sơ Sơ gần như là trút được gánh nặng, cô nghe xong mà nhẹ cả người, cứ tưởng là dì ấy giải thích là "bạn gái" đúng nghĩa đen chứ, chết mất, tim tôi...
Hứa Sơ Sơ thở hắt ra một hơi, cô lên tiếng:
- Dì Tầm, dì dọa cháu đấy!!!
Dì Tầm nghe xong chỉ biết cười gượng, là bà nói sai mà, họ hiểu sai cũng là chuyện bình thường thôi =))).
Nhưng mà... cũng có chút ngạc nhiên đấy. Tại sao... tiểu thư trông có vẻ căng thẳng vậy?
Cô ấy rất để ý chuyện của thiếu gia sao??
Đang suy nghĩ, đột nhiên cửa một lần nữa vang lên tiếng báo hiệu, dì Tầm nghiêng đầu nhìn qua camera thì phát hiện xe của Thời Cảnh Thường đã về tới rồi.
Bà ấy liền đi đến chỗ chiếc điện thoai, bấm cái nút nhỏ bên cạnh, phía ngoài cổng liền phát ra tiếng động, cánh cửa đã được mở ra.
Hứa Sơ Sơ nghiêng người nhìn ra bên ngoài, cô chợt thấy cô gái kia vẫn còn ở đó, thậm chí còn lên xe của Thời Cảnh Thường đi vào trong.
Một cơn khó chịu ập tới, Hứa Sơ Sơ nhăn mày, tại sao chú lại cho cô ta lên xe chứ? Chú ấy cũng đâu phải loại người tùy tiện cho người khác lên xe đâu?
Hứa Sơ Sơ đứng trước cửa dựa người vào bờ tường, đợi chờ Thời Cảnh Thường vào nhà.
Và theo đúng ý cô, Thời Cảnh Thường ung dung bước vào trong, phía sau còn có thân ảnh một người con gái quen thuộc mà cô chỉ biết vài phút trước.
- Thiếu gia, cậu đã về! - Dì Tầm cúi đầu, lễ phép lên tiếng.
Thời Cảnh Thường gật đầu với bà, sau đó nhìn sang Hứa Sơ Sơ đang đứng bên cạnh, anh thuận miệng hỏi:
- Dậy rồi à? Đã ăn sáng chưa?
Hứa Sơ Sơ nhìn anh, ánh mắt không gợn sóng, đáp lại:
- Vừa mới ăn xong thôi!
Thời Cảnh Thường nghe liền nhíu mày, con bé này sao hôm nay lạ vậy? Nói chuyện có chút không giống thường ngày....
Lúc này, cô gái bên cạnh Thời Cảnh Thường đột nhiên ló đầu ra, nhìn Hứa Sơ Sơ, hỏi:
- Cảnh Thường, cô bé này là ai vậy?
Hứa Sơ Sơ liếc mắt nhìn qua, cô bé? Ha! Nhìn cô rất giống một con nhóc sao?
Thời Cảnh Thường nhìn cô gái bên cạnh mình, đáp:
- Đây là cháu của anh, Sơ Sơ!
Cô gái nghe như hiểu ra điều gì đó, liền "À" lên một tiếng, sau đó đi đến chỗ Hứa Sơ Sơ, đưa tay ra, nói:
- Chào em, tôi tên Bạch Nhã Lệ, là bạn của Cảnh Thường! Rất vui được gặp!
Hứa Sơ Sơ đứng dựa người vào tường, hai tay khoanh vào trong, chân cũng gác chéo, tư thế vô cùng lười nhác, khi thấy Nhã Lệ lên tiếng chào hỏi, Hứa Sơ Sơ nhìn cánh tay của cô ấy, không đáp lại ngay mà hỏi:
- Lúc nãy giới thiệu nhanh như vậy thì tôi cũng đâu cho chị đứng ngoài!
Nhã Lệ ngạc nhiên, nhìn cánh tay có chút lúng túng nhưng không dám rút lại, lên tiếng:
- À, lúc nãy... là chị không biết em là cháu của Cảnh Thường, nếu không...
- Nếu không thì sao? Có mỗi cái tên mà cũng giấu, ấp a ấp úng, chị cũng khác người thường thật đấy! - Hứa Sơ Sơ không để cho Nhã Lệ nói hết, liền trực tiếp đáp lại.
Nhã Lệ lần này thì bị á khẩu, không biết nói gì im miệng lại, cánh tay cũng thu về.
Thời Cảnh Thường thấy thế, liền nói:
- Sơ Sơ, hôm nay cháu sao vậy? Sao lại ăn nói thiếu lễ phép với người lớn như vậy?
Hứa Sơ Sơ dời tầm mắt qua nhìn anh, lên tiếng đáp:
- Lúc nãy chị này đến nhà tìm chú, cháu ra mở cửa nhưng chị ấy lại hỏi cháu là ai, cháu hỏi lại nhưng chị ấy không nói tên, là cháu sai sao? Chẳng lẽ cháu lại để một người lạ đến cái tên của mình cũng không dám nói vào nhà?
Thời Cảnh Thường càng nghe càng nhăn mày, con bé này bị bệnh à? Sao lại khó chịu với anh chứ? Anh làm gì nó cơ?
- Có là như vậy thì cháu cũng nên lễ phép với người lớn tuổi hơn mình chứ? Nhã Lệ hơn tuổi của cháu đấy! - Thời Cảnh Thường nói
- Bạn... bạn gái? Ý của dì là....?
Dì Tầm chợt hiểu ra lời mình vừa nói sai sai cái gì đó, bà liền đính chính lại:
- À không, không phải. Ý tôi Bạch tiểu thư... là bạn... bạn là con gái của thiếu gia cơ, không phải nghĩa như cô nghĩ đâu! Cô ấy là bạn rất thân thiết của thiếu gia, thường hay đến đây thăm cậu ấy!
Lời dì Tầm vừa thốt ra miệng, Hứa Sơ Sơ gần như là trút được gánh nặng, cô nghe xong mà nhẹ cả người, cứ tưởng là dì ấy giải thích là "bạn gái" đúng nghĩa đen chứ, chết mất, tim tôi...
Hứa Sơ Sơ thở hắt ra một hơi, cô lên tiếng:
- Dì Tầm, dì dọa cháu đấy!!!
Dì Tầm nghe xong chỉ biết cười gượng, là bà nói sai mà, họ hiểu sai cũng là chuyện bình thường thôi =))).
Nhưng mà... cũng có chút ngạc nhiên đấy. Tại sao... tiểu thư trông có vẻ căng thẳng vậy?
Cô ấy rất để ý chuyện của thiếu gia sao??
Đang suy nghĩ, đột nhiên cửa một lần nữa vang lên tiếng báo hiệu, dì Tầm nghiêng đầu nhìn qua camera thì phát hiện xe của Thời Cảnh Thường đã về tới rồi.
Bà ấy liền đi đến chỗ chiếc điện thoai, bấm cái nút nhỏ bên cạnh, phía ngoài cổng liền phát ra tiếng động, cánh cửa đã được mở ra.
Hứa Sơ Sơ nghiêng người nhìn ra bên ngoài, cô chợt thấy cô gái kia vẫn còn ở đó, thậm chí còn lên xe của Thời Cảnh Thường đi vào trong.
Một cơn khó chịu ập tới, Hứa Sơ Sơ nhăn mày, tại sao chú lại cho cô ta lên xe chứ? Chú ấy cũng đâu phải loại người tùy tiện cho người khác lên xe đâu?
Hứa Sơ Sơ đứng trước cửa dựa người vào bờ tường, đợi chờ Thời Cảnh Thường vào nhà.
Và theo đúng ý cô, Thời Cảnh Thường ung dung bước vào trong, phía sau còn có thân ảnh một người con gái quen thuộc mà cô chỉ biết vài phút trước.
- Thiếu gia, cậu đã về! - Dì Tầm cúi đầu, lễ phép lên tiếng.
Thời Cảnh Thường gật đầu với bà, sau đó nhìn sang Hứa Sơ Sơ đang đứng bên cạnh, anh thuận miệng hỏi:
- Dậy rồi à? Đã ăn sáng chưa?
Hứa Sơ Sơ nhìn anh, ánh mắt không gợn sóng, đáp lại:
- Vừa mới ăn xong thôi!
Thời Cảnh Thường nghe liền nhíu mày, con bé này sao hôm nay lạ vậy? Nói chuyện có chút không giống thường ngày....
Lúc này, cô gái bên cạnh Thời Cảnh Thường đột nhiên ló đầu ra, nhìn Hứa Sơ Sơ, hỏi:
- Cảnh Thường, cô bé này là ai vậy?
Hứa Sơ Sơ liếc mắt nhìn qua, cô bé? Ha! Nhìn cô rất giống một con nhóc sao?
Thời Cảnh Thường nhìn cô gái bên cạnh mình, đáp:
- Đây là cháu của anh, Sơ Sơ!
Cô gái nghe như hiểu ra điều gì đó, liền "À" lên một tiếng, sau đó đi đến chỗ Hứa Sơ Sơ, đưa tay ra, nói:
- Chào em, tôi tên Bạch Nhã Lệ, là bạn của Cảnh Thường! Rất vui được gặp!
Hứa Sơ Sơ đứng dựa người vào tường, hai tay khoanh vào trong, chân cũng gác chéo, tư thế vô cùng lười nhác, khi thấy Nhã Lệ lên tiếng chào hỏi, Hứa Sơ Sơ nhìn cánh tay của cô ấy, không đáp lại ngay mà hỏi:
- Lúc nãy giới thiệu nhanh như vậy thì tôi cũng đâu cho chị đứng ngoài!
Nhã Lệ ngạc nhiên, nhìn cánh tay có chút lúng túng nhưng không dám rút lại, lên tiếng:
- À, lúc nãy... là chị không biết em là cháu của Cảnh Thường, nếu không...
- Nếu không thì sao? Có mỗi cái tên mà cũng giấu, ấp a ấp úng, chị cũng khác người thường thật đấy! - Hứa Sơ Sơ không để cho Nhã Lệ nói hết, liền trực tiếp đáp lại.
Nhã Lệ lần này thì bị á khẩu, không biết nói gì im miệng lại, cánh tay cũng thu về.
Thời Cảnh Thường thấy thế, liền nói:
- Sơ Sơ, hôm nay cháu sao vậy? Sao lại ăn nói thiếu lễ phép với người lớn như vậy?
Hứa Sơ Sơ dời tầm mắt qua nhìn anh, lên tiếng đáp:
- Lúc nãy chị này đến nhà tìm chú, cháu ra mở cửa nhưng chị ấy lại hỏi cháu là ai, cháu hỏi lại nhưng chị ấy không nói tên, là cháu sai sao? Chẳng lẽ cháu lại để một người lạ đến cái tên của mình cũng không dám nói vào nhà?
Thời Cảnh Thường càng nghe càng nhăn mày, con bé này bị bệnh à? Sao lại khó chịu với anh chứ? Anh làm gì nó cơ?
- Có là như vậy thì cháu cũng nên lễ phép với người lớn tuổi hơn mình chứ? Nhã Lệ hơn tuổi của cháu đấy! - Thời Cảnh Thường nói
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.