Chương 351: Nụ Hôn Đầu!
PJH
18/09/2019
Hứa Á Nhan bị kìm hãm lại, cô híp mắt nhìn Vĩ Sâm, nói:
- Anh bảo tôi dừng lại? Anh nghĩ anh là ai chứ?
Vĩ Sâm thở hắt ra một hơi, anh nhìn cô, bất đắc dĩ trả lời:
- Thôi được, cứ xem như là tôi sai, tôi xin lỗi cô là được, phải không?
Bị đánh đến nông nỗi này rồi, thêm mấy phát của cô ta nữa chắc anh sẽ chết thật mất! Không xin lỗi bây giờ để sống, chờ đến bao giờ chứ?
Con gái con lứa gì đâu mà ra tay mạnh bạo thấy sợ!
Hứa Á Nhan nghe anh nói, cô có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lên tiếng:
- Thế thì phải xem anh xin lỗi như nào đã! Nhưng có một điều, tôi không chắc việc nắm tay người khác như vậy là có thành ý xin lỗi hay không đâu!
Hứa Á Nhan liếc tay anh đang nắm tay mình, ánh mắt của cô có ý tứ rất rõ ràng.
Chính là, muốn nói gì thì nói, nhưng phải bỏ tay cô ra trước đã!
Vĩ Sâm đương nhiên nghe hiểu, nhưng anh không phải kẻ ngốc, thấy được sự không phục trong mắt Hứa Á Nhan, anh biết cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh như vậy.
Nhưng mà, giằng co thế này cũng không phải cách, nghĩ nghĩ, Vĩ Sâm ngồi dậy khỏi người Hứa Á Nhan, để cho cô ta đứng lên, thoát khỏi sự khống chế của anh. Tuy vậy, tay đang nắm vẫn không có ý buông ra.
Hứa Á Nhan được thả, ánh mắt cô lóe lên sự gian xảo, bàn tay đang bị nắm nhanh chóng lướt trên tay Vĩ Sâm, như muốn tìm huyệt vị mà bấm vào.
Vĩ Sâm nhìn ra được mục đích của cô, anh theo bản năng lùi lại, đồng thời rút tay mình ra.
Thế nhưng, điều không ngờ là, tay Hứa Á Nhan lại chủ động nắm lấy tay anh, cố gắng tìm ra huyệt vị trên đó.
Do sức rụt lại quá đột ngột, Vĩ Sâm không thể điều khiển được lực của mình, nên vô tình kéo theo cánh tay Hứa Á Nhan về phía mình.
Cánh tay bị một lực lôi lên phía trước, khiến chân Hứa Á Nhan mất cân bằng, nửa thân trên của cô không có điểm tựa, lập tức theo đà sức kéo mà ngã về phía Vĩ Sâm.
Trong phút chốc, lưng Vĩ Sâm ngã ngược lại xuống nền đất, tay anh kéo Hứa Á Nhan về phía mình, làm cô ngã xuống theo, thân hình loạng choạng trực tiếp nhào vào lòng anh.
Điều càng không ngờ hơn là, khuôn mặt Hứa Á Nhan không biết vô tình hay cố ý mà ngang bằng với khuôn mặt của Vĩ Sâm, thế nên, lúc ngã xuống, chiếc mũi cao của cô chạm vào chiếc mũi của anh ta, môi... cũng theo đó mà chạm vào môi đối phương.
Cứ như vậy, hai người nào đó vài phút trước vừa mắng chửi nhau, vào giờ phút này, lại dính vào chung một chỗ, ở nơi đôi môi mềm mại, cảm nhận hơi thở của người kia phả lên khuôn mặt mình.
Trong không khí, một mảnh im lăng....
Hứa Á Nhan vì sốc mà mở to mắt, cô không biết làm gì, tay chân đều cứng đờ không thể hoạt động.
Trong đầu như trống không, chẳng còn nhớ gì cả, chỉ biết xúc cảm ở ngay miệng là đang nói cho cô biết cô và người đàn ông này đã chạm môi rồi!
Chạm môi!!! Hôn ư? Ôi không, đây là nụ hôn đầu của cô cơ mà!!!
- Anh bảo tôi dừng lại? Anh nghĩ anh là ai chứ?
Vĩ Sâm thở hắt ra một hơi, anh nhìn cô, bất đắc dĩ trả lời:
- Thôi được, cứ xem như là tôi sai, tôi xin lỗi cô là được, phải không?
Bị đánh đến nông nỗi này rồi, thêm mấy phát của cô ta nữa chắc anh sẽ chết thật mất! Không xin lỗi bây giờ để sống, chờ đến bao giờ chứ?
Con gái con lứa gì đâu mà ra tay mạnh bạo thấy sợ!
Hứa Á Nhan nghe anh nói, cô có chút ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lên tiếng:
- Thế thì phải xem anh xin lỗi như nào đã! Nhưng có một điều, tôi không chắc việc nắm tay người khác như vậy là có thành ý xin lỗi hay không đâu!
Hứa Á Nhan liếc tay anh đang nắm tay mình, ánh mắt của cô có ý tứ rất rõ ràng.
Chính là, muốn nói gì thì nói, nhưng phải bỏ tay cô ra trước đã!
Vĩ Sâm đương nhiên nghe hiểu, nhưng anh không phải kẻ ngốc, thấy được sự không phục trong mắt Hứa Á Nhan, anh biết cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh như vậy.
Nhưng mà, giằng co thế này cũng không phải cách, nghĩ nghĩ, Vĩ Sâm ngồi dậy khỏi người Hứa Á Nhan, để cho cô ta đứng lên, thoát khỏi sự khống chế của anh. Tuy vậy, tay đang nắm vẫn không có ý buông ra.
Hứa Á Nhan được thả, ánh mắt cô lóe lên sự gian xảo, bàn tay đang bị nắm nhanh chóng lướt trên tay Vĩ Sâm, như muốn tìm huyệt vị mà bấm vào.
Vĩ Sâm nhìn ra được mục đích của cô, anh theo bản năng lùi lại, đồng thời rút tay mình ra.
Thế nhưng, điều không ngờ là, tay Hứa Á Nhan lại chủ động nắm lấy tay anh, cố gắng tìm ra huyệt vị trên đó.
Do sức rụt lại quá đột ngột, Vĩ Sâm không thể điều khiển được lực của mình, nên vô tình kéo theo cánh tay Hứa Á Nhan về phía mình.
Cánh tay bị một lực lôi lên phía trước, khiến chân Hứa Á Nhan mất cân bằng, nửa thân trên của cô không có điểm tựa, lập tức theo đà sức kéo mà ngã về phía Vĩ Sâm.
Trong phút chốc, lưng Vĩ Sâm ngã ngược lại xuống nền đất, tay anh kéo Hứa Á Nhan về phía mình, làm cô ngã xuống theo, thân hình loạng choạng trực tiếp nhào vào lòng anh.
Điều càng không ngờ hơn là, khuôn mặt Hứa Á Nhan không biết vô tình hay cố ý mà ngang bằng với khuôn mặt của Vĩ Sâm, thế nên, lúc ngã xuống, chiếc mũi cao của cô chạm vào chiếc mũi của anh ta, môi... cũng theo đó mà chạm vào môi đối phương.
Cứ như vậy, hai người nào đó vài phút trước vừa mắng chửi nhau, vào giờ phút này, lại dính vào chung một chỗ, ở nơi đôi môi mềm mại, cảm nhận hơi thở của người kia phả lên khuôn mặt mình.
Trong không khí, một mảnh im lăng....
Hứa Á Nhan vì sốc mà mở to mắt, cô không biết làm gì, tay chân đều cứng đờ không thể hoạt động.
Trong đầu như trống không, chẳng còn nhớ gì cả, chỉ biết xúc cảm ở ngay miệng là đang nói cho cô biết cô và người đàn ông này đã chạm môi rồi!
Chạm môi!!! Hôn ư? Ôi không, đây là nụ hôn đầu của cô cơ mà!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.