Chương 135: Ông Nội Mà Có Chuyện Gì, Chính Tay Tôi Sẽ Lột Da Bà!
PJH
11/09/2019
Hứa Sơ Sơ kinh ngạc nhìn Nhã Lệ, cô ta... cũng ở đây sao?
Nhã Lệ một thân trang phục trắng, đeo tai nghe trước ngực, người nào nhìn vào có ngu cũng nhận ra được cô ta là bác sĩ.
Thế nhưng, điều Hứa Sơ Sơ quan tâm không phải là chuyện này, thứ mà cô để ý chính là.... Thời Cảnh Thường và Nhã Lệ, ở chung một chỗ sao?
Thời Cảnh Thường nhìn Hứa Sơ Sơ, điều đầu tiên anh nghĩ tới là vì sao cô lại đến bệnh viện, không lẽ là cô bị thương?
Nghĩ vậy, Thời Cảnh Thường liền lên tiếng hỏi trước:
- Sơ Sơ, sao cháu lại tới đây? Cháu bị thương ở đâu sao?
Lời này của Thời Cảnh Thường nói ra là lời quan tâm nhưng nghe vào tai Hứa Sơ Sơ lại khiến cô cảm thấy chói chưa từng thấy.
Ý anh là gì? Ý anh là cô không thể xuất hiện ở đây sao? Hay là... anh không ngờ cô sẽ bắt gặp hai người tại đây? Tại bệnh viện ư?
Hứa Sơ Sơ không nhìn Thời Cảnh Thường, mắt cô từ lúc Nhã Lệ đi ra vẫn luôn dính chặt trên người cô ta, chưa hề nhả ra.
Khi nghe anh nói, cô không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Lúc nãy chú bảo hơn 7h là về, nhưng 8h hơn vẫn chưa có ở nhà, lí do... là ở đây sao?
Thời Cảnh Thường nghe cô hỏi, liền nhíu mày kì lạ, anh đoán chắc cô đã hiểu nhầm gì đó rồi, liền đi lên phía trước, muốn chạm vào người Hứa Sơ Sơ để giải thích.
Không phải! Anh không phải có ý này!
Thế nhưng, ngay lúc tay anh gần như đụng đến vai Hứa Sơ Sơ, thì cô liền lùi lại, né tránh động tác đó, đồng thời nói:
- Ông nội nhập viện rồi, cháu tới thăm ông! Chắc chú chưa biết nhỉ? Vậy... chú cũng đi qua thăm ông luôn đi! Còn việc này.... lúc khác hẳn nói....
Lời vừa ngắt, Hứa Sơ Sơ vội quay đầu, cô cố tỏ ra bình tĩnh mà bước đi, cứ như thể sợ rằng mình sẽ yếu thế trước mặt ai đó.....
Hay tay Hứa Sơ Sơ nắm chặt, móng tay đâm vào làn da cô đau đớn, điều đó khiến Hứa Sơ Sơ tỉnh táo hẳn.
Cô nuốt ngụm nước bọt, sau đó ưỡn lưng đi thật tự nhiên, tự nhủ thầm, không được, lúc này không phải lúc để nghĩ đến chuyện của Thời Cảnh Thường!
Bây giờ ông nội còn đang nằm trong phòng cấp cứu, cô không thể để tâm trí mình đi nơi khác, đúng, phải hoàn toàn nghĩ về ông nôi, nghĩ về ông nội.....
Hứa Sơ Sơ mím môi, đi nhanh về phía Trần Bách, cả hai người nhanh chóng biến mất sau đoạn hành lang!
Nhã Lệ nhìn bóng lưng Hứa Sơ Sơ, rồi quay lại nhìn Thời Cảnh Thường, lên tiếng gọi:
- Cảnh Thường....
Thời Cảnh Thường vẫn đứng nhìn theo hướng đi của Hứa Sơ Sơ, không hiểu tại sao, trái tim đột nhiên nhói lên từng cơn đau đớn!
Nghe Nhã Lệ gọi, anh liền nhìn sang, ánh mắt không đổi, nói:
- Em chăm sóc ông ấy đi, một lát thư kí của anh sẽ đến sau, anh có việc, phải đi trước!
Nói rồi, Thời Cảnh Thường nhấc chân bước nhanh, hoàn toàn bỏ lại tiếng gọi của Nhã Lệ phía sau...
-------...--------...------------------
Hứa Sơ Sơ đi đến phòng cấp cứu số 1, cô liền nhìn thấy Hứa Hấn Trung cùng Hà Như và Yết Yến đứng ở đó.
Chạy nhanh đến trước phòng bệnh, nhìn vào cửa kính trong suốt, Hứa Sơ Sơ thấy các bác sĩ vẫn đang cấp cứu cho Hứa Mạnh Trưởng, máy đo còn vang lên những tiếng kêu kinh dị đáng sợ hãi, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy dòng điện tâm đồ chạy một đường thẳng dài.
Cơn tức giận đột ngột xông lên não, Hứa Sơ Sơ nắm chặt tay, quay phắt sang nhìn Hà Như, ánh mắt cô nổi lửa, cất giọng lạnh tanh:
- Bà đã làm gì ông nội tôi?
Hà Như mím môi nhìn Hứa Sơ Sơ, hỏi ngược lại:
- Con nói cái gì vậy? Ta không làm gì cả!
Ngay lập tức, Hứa Sơ Sơ xông lên túm lấy ngực Hà Như, hành động của cô nhanh đến mức làm Trần Bách và Hứa Hấn Trung bên cạnh không phản ứng kịp, thậm chí cả Yết Yến cũng phải hoảng sợ!
Hứa Sơ Sơ nắm lấy cổ áo Hà Như, hét lớn:
- Tôi hỏi bà đã làm gì ông nội tôi!!
Đám người hoảng sợ chạy lại can ngăn, nhưng không thể tách được cánh tay nổi đầy gân xanh của Hứa Sơ Sơ, chỉ biết lên tiếng khuyên can:
- Tiểu thư.... tiểu thư... cô mau bỏ tay ra đi!
- Sơ Sơ, con bỏ tay ra!!!
......
Thế nhưng những điều đó không ngăn cản được cô, ánh mắt Hứa Sơ Sơ cực kỳ hung tợn, cô dùng một tay hất văng Trần Bách ra xa, quát:
- Cút!!!
Nhìn vào Hà Như, đáy mắt Hứa Sơ Sơ nổi lửa, cô gằn giọng nói:
- Bà đã làm gì mà ông nội tôi lại đột quỵ, bà nói mau lên, bà đã làm gì!!!!!!
Thời Cảnh Thường đi tới thì nhìn thấy một màn này, anh nhanh chóng chạy đến chỗ Hứa Sơ Sơ, đẩy Hứa Hấn Trung qua một bên, nắm lấy bờ vai cô, giật mạnh ra khỏi người của Hà Như, lên tiếng:
- Sơ Sơ, bình tĩnh lại đi! Đừng làm như vậy!!!
Hứa Sơ Sơ bị giật mạnh ra, móng tay cô đang túm lấy cổ áo Hà Như liền bị tước đi một mảng, làm ai nấy đứng đó đều hoảng sợ trước sức mạnh của cô!
Hứa Sơ Sơ vùng khỏi người Thời Cảnh Thường nhưng lại bị anh nắm chặt, cô tức giận đến đỏ mặt, hét lớn:
- Bỏ cháu ra! Chú bỏ cháu ra!!!!!!!
Thời Cảnh Thường dùng lực, anh quàng hai tay ôm lấy ngực Hứa Sơ Sơ, nói:
- Sơ Sơ, bình tĩnh lại đi, ông nội cháu sẽ không sao mà! Bình tĩnh lại đi!
Đôi môi Hứa Sơ Sơ run rẩy, cũng không biết vì tức giận hay là hoảng sợ, cô trừng mắt bắn tia lửa về phía Hà Như, giọng âm u như từ địa ngục nói:
- Ông nội tôi mà có chuyện gì, chính tay tôi sẽ lột da bà! Hà Như, bà nghe rõ chưa!!!!
Nhã Lệ một thân trang phục trắng, đeo tai nghe trước ngực, người nào nhìn vào có ngu cũng nhận ra được cô ta là bác sĩ.
Thế nhưng, điều Hứa Sơ Sơ quan tâm không phải là chuyện này, thứ mà cô để ý chính là.... Thời Cảnh Thường và Nhã Lệ, ở chung một chỗ sao?
Thời Cảnh Thường nhìn Hứa Sơ Sơ, điều đầu tiên anh nghĩ tới là vì sao cô lại đến bệnh viện, không lẽ là cô bị thương?
Nghĩ vậy, Thời Cảnh Thường liền lên tiếng hỏi trước:
- Sơ Sơ, sao cháu lại tới đây? Cháu bị thương ở đâu sao?
Lời này của Thời Cảnh Thường nói ra là lời quan tâm nhưng nghe vào tai Hứa Sơ Sơ lại khiến cô cảm thấy chói chưa từng thấy.
Ý anh là gì? Ý anh là cô không thể xuất hiện ở đây sao? Hay là... anh không ngờ cô sẽ bắt gặp hai người tại đây? Tại bệnh viện ư?
Hứa Sơ Sơ không nhìn Thời Cảnh Thường, mắt cô từ lúc Nhã Lệ đi ra vẫn luôn dính chặt trên người cô ta, chưa hề nhả ra.
Khi nghe anh nói, cô không trả lời mà hỏi ngược lại:
- Lúc nãy chú bảo hơn 7h là về, nhưng 8h hơn vẫn chưa có ở nhà, lí do... là ở đây sao?
Thời Cảnh Thường nghe cô hỏi, liền nhíu mày kì lạ, anh đoán chắc cô đã hiểu nhầm gì đó rồi, liền đi lên phía trước, muốn chạm vào người Hứa Sơ Sơ để giải thích.
Không phải! Anh không phải có ý này!
Thế nhưng, ngay lúc tay anh gần như đụng đến vai Hứa Sơ Sơ, thì cô liền lùi lại, né tránh động tác đó, đồng thời nói:
- Ông nội nhập viện rồi, cháu tới thăm ông! Chắc chú chưa biết nhỉ? Vậy... chú cũng đi qua thăm ông luôn đi! Còn việc này.... lúc khác hẳn nói....
Lời vừa ngắt, Hứa Sơ Sơ vội quay đầu, cô cố tỏ ra bình tĩnh mà bước đi, cứ như thể sợ rằng mình sẽ yếu thế trước mặt ai đó.....
Hay tay Hứa Sơ Sơ nắm chặt, móng tay đâm vào làn da cô đau đớn, điều đó khiến Hứa Sơ Sơ tỉnh táo hẳn.
Cô nuốt ngụm nước bọt, sau đó ưỡn lưng đi thật tự nhiên, tự nhủ thầm, không được, lúc này không phải lúc để nghĩ đến chuyện của Thời Cảnh Thường!
Bây giờ ông nội còn đang nằm trong phòng cấp cứu, cô không thể để tâm trí mình đi nơi khác, đúng, phải hoàn toàn nghĩ về ông nôi, nghĩ về ông nội.....
Hứa Sơ Sơ mím môi, đi nhanh về phía Trần Bách, cả hai người nhanh chóng biến mất sau đoạn hành lang!
Nhã Lệ nhìn bóng lưng Hứa Sơ Sơ, rồi quay lại nhìn Thời Cảnh Thường, lên tiếng gọi:
- Cảnh Thường....
Thời Cảnh Thường vẫn đứng nhìn theo hướng đi của Hứa Sơ Sơ, không hiểu tại sao, trái tim đột nhiên nhói lên từng cơn đau đớn!
Nghe Nhã Lệ gọi, anh liền nhìn sang, ánh mắt không đổi, nói:
- Em chăm sóc ông ấy đi, một lát thư kí của anh sẽ đến sau, anh có việc, phải đi trước!
Nói rồi, Thời Cảnh Thường nhấc chân bước nhanh, hoàn toàn bỏ lại tiếng gọi của Nhã Lệ phía sau...
-------...--------...------------------
Hứa Sơ Sơ đi đến phòng cấp cứu số 1, cô liền nhìn thấy Hứa Hấn Trung cùng Hà Như và Yết Yến đứng ở đó.
Chạy nhanh đến trước phòng bệnh, nhìn vào cửa kính trong suốt, Hứa Sơ Sơ thấy các bác sĩ vẫn đang cấp cứu cho Hứa Mạnh Trưởng, máy đo còn vang lên những tiếng kêu kinh dị đáng sợ hãi, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy dòng điện tâm đồ chạy một đường thẳng dài.
Cơn tức giận đột ngột xông lên não, Hứa Sơ Sơ nắm chặt tay, quay phắt sang nhìn Hà Như, ánh mắt cô nổi lửa, cất giọng lạnh tanh:
- Bà đã làm gì ông nội tôi?
Hà Như mím môi nhìn Hứa Sơ Sơ, hỏi ngược lại:
- Con nói cái gì vậy? Ta không làm gì cả!
Ngay lập tức, Hứa Sơ Sơ xông lên túm lấy ngực Hà Như, hành động của cô nhanh đến mức làm Trần Bách và Hứa Hấn Trung bên cạnh không phản ứng kịp, thậm chí cả Yết Yến cũng phải hoảng sợ!
Hứa Sơ Sơ nắm lấy cổ áo Hà Như, hét lớn:
- Tôi hỏi bà đã làm gì ông nội tôi!!
Đám người hoảng sợ chạy lại can ngăn, nhưng không thể tách được cánh tay nổi đầy gân xanh của Hứa Sơ Sơ, chỉ biết lên tiếng khuyên can:
- Tiểu thư.... tiểu thư... cô mau bỏ tay ra đi!
- Sơ Sơ, con bỏ tay ra!!!
......
Thế nhưng những điều đó không ngăn cản được cô, ánh mắt Hứa Sơ Sơ cực kỳ hung tợn, cô dùng một tay hất văng Trần Bách ra xa, quát:
- Cút!!!
Nhìn vào Hà Như, đáy mắt Hứa Sơ Sơ nổi lửa, cô gằn giọng nói:
- Bà đã làm gì mà ông nội tôi lại đột quỵ, bà nói mau lên, bà đã làm gì!!!!!!
Thời Cảnh Thường đi tới thì nhìn thấy một màn này, anh nhanh chóng chạy đến chỗ Hứa Sơ Sơ, đẩy Hứa Hấn Trung qua một bên, nắm lấy bờ vai cô, giật mạnh ra khỏi người của Hà Như, lên tiếng:
- Sơ Sơ, bình tĩnh lại đi! Đừng làm như vậy!!!
Hứa Sơ Sơ bị giật mạnh ra, móng tay cô đang túm lấy cổ áo Hà Như liền bị tước đi một mảng, làm ai nấy đứng đó đều hoảng sợ trước sức mạnh của cô!
Hứa Sơ Sơ vùng khỏi người Thời Cảnh Thường nhưng lại bị anh nắm chặt, cô tức giận đến đỏ mặt, hét lớn:
- Bỏ cháu ra! Chú bỏ cháu ra!!!!!!!
Thời Cảnh Thường dùng lực, anh quàng hai tay ôm lấy ngực Hứa Sơ Sơ, nói:
- Sơ Sơ, bình tĩnh lại đi, ông nội cháu sẽ không sao mà! Bình tĩnh lại đi!
Đôi môi Hứa Sơ Sơ run rẩy, cũng không biết vì tức giận hay là hoảng sợ, cô trừng mắt bắn tia lửa về phía Hà Như, giọng âm u như từ địa ngục nói:
- Ông nội tôi mà có chuyện gì, chính tay tôi sẽ lột da bà! Hà Như, bà nghe rõ chưa!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.