Chương 333: Phát Cẩu Lương
PJH
18/09/2019
Hôm nay Thời Cảnh Thường và Mạnh Huyền Chân đều nghỉ làm, cả hai cùng "cúp tiết" ở PJH, chỉ để đến tham dự buổi tiệc nhỏ ở đây.
Thật ra thì chỉ có mình Thời Cảnh Thường không đi làm thôi, nhưng Mạnh Huyền Chân không hiểu vì sao cũng chạy đến chỗ này nữa.
Anh ta đến công ty không thấy Thời Cảnh Thường, vì vậy tự động chạy đến đây luôn, chẳng biết... là vì sao nữa...
"..."
Càng ngày càng không thể hiểu nổi hai con người này! Vì sao họ có thể làm bạn được vậy?
Mạnh Huyền Chân nhìn Thời Cảnh Thường đang bình thản uống trà trước mặt, anh lên tiếng hỏi:
- Vì sao hôm nay lại nghỉ làm? Ở công ty có biết bao nhiêu chuyện, cậu trốn ở đây tận hưởng thú vui, là ý gì chứ?
Thời Cảnh Thường nghe anh ta hỏi, khuôn mặt không biểu hiện gì nhiều, ngắn gọn đáp:
- Ngủ dậy trễ!
Mạnh Huyền Chân: "..."
Cái quách tờ heo??? Ngủ dậy trễ mà không đi làm, là ý gì đây?
Híp mắt, Mạnh Huyền Chân hỏi tiếp:
- Cậu mà ngủ dậy trễ? Tính lừa ai hả?
Thời Cảnh Thường mà anh biết, là kẻ cuồng công việc. Ngoài việc trả thù trước kia ra, thì không có thứ gì có thể qua nổi công việc.
À không, vẫn còn một người đứng thứ hai. Tất nhiên, kẻ đó là Hứa Sơ Sơ rồi.
....
Ơ, nhưng mà khoan đã. Hình như, có gì đó sai sai ở đây.
Không lẽ, lí do khiến Thời Cảnh Thường không đi làm là....
Chưa kịp nghi ngờ tới nơi tới chốn, Mạnh Huyền Chân đã nghe thấy Thời Cảnh Thường nói:
- Đêm qua quá tay, Sơ Sơ rất đau, phải ôm cô ấy ngủ, nên dậy trễ....
Mạnh Huyền Chân: "..."
Ok fine!!! Anh ổn mà, ổn khi nghe câu này mà!!
Ổn cái quần đùi á, anh phi. Thức ăn cho chó !!!!!
Mẹ kiếp! Anh sai rồi, sai thật rồi!!!
Anh không nên hỏi Thời Cảnh Thường câu đó mới phải!
Cái con người này anh không nên đụng vào mới phải!
Đã không phát cẩu lương rồi còn tự mò muốn thấy! Mẹ kiếp!
Ngay lúc này, Hứa Sơ Sơ đột nhiên đi đến, Thời Cảnh Thường thấy cô, bèn lên tiếng hỏi:
- Mệt rồi sao?
Hứa Sơ Sơ thấy anh dang vòng tay ra, theo thói quen ngồi vào trong lòng anh, lắc đầu đáp:
- Không mệt, chỉ là thấy hai người đang ở đây, tò mò không biết cả hai đang nói chuyện gì mà thôi.
Thời Cảnh Thường liếc qua Mạnh Huyền Chân, lãnh đạm đáp:
- Không có gì cả, chỉ là đang tính toán phát tiền thưởng cuối năm cho cậu ta mà thôi!
Mạnh Huyền Chân : "..."
Cái quách tờ, lại gì đến anh nữa?? Ngồi không cũng bị trúng đạn à?
Phát tiền thưởng gì chứ, phát cẩu lương đấy được không? Ai muốn lấy anh cho ăn này!!!!
Ăn nãy giờ hai lần rồi đấy!!!
Hứa Sơ Sơ ồ lên một tiếng, sau đó cô nhìn dĩa trái cây trên bàn, vỗ vỗ đùi Thời Cảnh Thường, nói:
- A Thường, hết dâu rồi, anh đi lấy đến đây đi!
Thời Cảnh Thường chớp mắt, đáp:
- Ở đây không ai ăn dâu nữa.
Nói rồi, như có liếc xéo Mạnh Huyền Chân, ý bảo cậu ta dám mở miệng nói ăn, anh sẽ đập chết cậu ta.
Mạnh Huyền Chân đương nhiên không dám, chỉ lắc đầu nói:
- Không, anh không ăn nữa, khỏi cần lấy!
Hứa Sơ Sơ vẫn nhìn Thời Cảnh Thường, lên tiếng:
- Nhưng em muốn ăn!
Thời Cảnh Thường : "..."
Mạnh Huyền Chân: "..."
Thời Cảnh Thường nhíu mày, nhìn Hứa Sơ Sơ hỏi:
- Nhất định muốn ăn?
Hứa Sơ Sơ gật đầu, trả lời :
- Ừm, em muốn ăn. Anh đi lấy cho em đi!
Thời Cảnh Thường nhăn mày nhăn mặt, nhưng cuối cùng, sau vài giây suy nghĩ, vẫn là đứng lên, chậm rãi cầm theo dĩa rời đi.
Mạnh Huyền Chân ở lại: Hahaha, anh cười bò!!
Thật ra thì chỉ có mình Thời Cảnh Thường không đi làm thôi, nhưng Mạnh Huyền Chân không hiểu vì sao cũng chạy đến chỗ này nữa.
Anh ta đến công ty không thấy Thời Cảnh Thường, vì vậy tự động chạy đến đây luôn, chẳng biết... là vì sao nữa...
"..."
Càng ngày càng không thể hiểu nổi hai con người này! Vì sao họ có thể làm bạn được vậy?
Mạnh Huyền Chân nhìn Thời Cảnh Thường đang bình thản uống trà trước mặt, anh lên tiếng hỏi:
- Vì sao hôm nay lại nghỉ làm? Ở công ty có biết bao nhiêu chuyện, cậu trốn ở đây tận hưởng thú vui, là ý gì chứ?
Thời Cảnh Thường nghe anh ta hỏi, khuôn mặt không biểu hiện gì nhiều, ngắn gọn đáp:
- Ngủ dậy trễ!
Mạnh Huyền Chân: "..."
Cái quách tờ heo??? Ngủ dậy trễ mà không đi làm, là ý gì đây?
Híp mắt, Mạnh Huyền Chân hỏi tiếp:
- Cậu mà ngủ dậy trễ? Tính lừa ai hả?
Thời Cảnh Thường mà anh biết, là kẻ cuồng công việc. Ngoài việc trả thù trước kia ra, thì không có thứ gì có thể qua nổi công việc.
À không, vẫn còn một người đứng thứ hai. Tất nhiên, kẻ đó là Hứa Sơ Sơ rồi.
....
Ơ, nhưng mà khoan đã. Hình như, có gì đó sai sai ở đây.
Không lẽ, lí do khiến Thời Cảnh Thường không đi làm là....
Chưa kịp nghi ngờ tới nơi tới chốn, Mạnh Huyền Chân đã nghe thấy Thời Cảnh Thường nói:
- Đêm qua quá tay, Sơ Sơ rất đau, phải ôm cô ấy ngủ, nên dậy trễ....
Mạnh Huyền Chân: "..."
Ok fine!!! Anh ổn mà, ổn khi nghe câu này mà!!
Ổn cái quần đùi á, anh phi. Thức ăn cho chó !!!!!
Mẹ kiếp! Anh sai rồi, sai thật rồi!!!
Anh không nên hỏi Thời Cảnh Thường câu đó mới phải!
Cái con người này anh không nên đụng vào mới phải!
Đã không phát cẩu lương rồi còn tự mò muốn thấy! Mẹ kiếp!
Ngay lúc này, Hứa Sơ Sơ đột nhiên đi đến, Thời Cảnh Thường thấy cô, bèn lên tiếng hỏi:
- Mệt rồi sao?
Hứa Sơ Sơ thấy anh dang vòng tay ra, theo thói quen ngồi vào trong lòng anh, lắc đầu đáp:
- Không mệt, chỉ là thấy hai người đang ở đây, tò mò không biết cả hai đang nói chuyện gì mà thôi.
Thời Cảnh Thường liếc qua Mạnh Huyền Chân, lãnh đạm đáp:
- Không có gì cả, chỉ là đang tính toán phát tiền thưởng cuối năm cho cậu ta mà thôi!
Mạnh Huyền Chân : "..."
Cái quách tờ, lại gì đến anh nữa?? Ngồi không cũng bị trúng đạn à?
Phát tiền thưởng gì chứ, phát cẩu lương đấy được không? Ai muốn lấy anh cho ăn này!!!!
Ăn nãy giờ hai lần rồi đấy!!!
Hứa Sơ Sơ ồ lên một tiếng, sau đó cô nhìn dĩa trái cây trên bàn, vỗ vỗ đùi Thời Cảnh Thường, nói:
- A Thường, hết dâu rồi, anh đi lấy đến đây đi!
Thời Cảnh Thường chớp mắt, đáp:
- Ở đây không ai ăn dâu nữa.
Nói rồi, như có liếc xéo Mạnh Huyền Chân, ý bảo cậu ta dám mở miệng nói ăn, anh sẽ đập chết cậu ta.
Mạnh Huyền Chân đương nhiên không dám, chỉ lắc đầu nói:
- Không, anh không ăn nữa, khỏi cần lấy!
Hứa Sơ Sơ vẫn nhìn Thời Cảnh Thường, lên tiếng:
- Nhưng em muốn ăn!
Thời Cảnh Thường : "..."
Mạnh Huyền Chân: "..."
Thời Cảnh Thường nhíu mày, nhìn Hứa Sơ Sơ hỏi:
- Nhất định muốn ăn?
Hứa Sơ Sơ gật đầu, trả lời :
- Ừm, em muốn ăn. Anh đi lấy cho em đi!
Thời Cảnh Thường nhăn mày nhăn mặt, nhưng cuối cùng, sau vài giây suy nghĩ, vẫn là đứng lên, chậm rãi cầm theo dĩa rời đi.
Mạnh Huyền Chân ở lại: Hahaha, anh cười bò!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.