Chương 233: Ta Không Sợ Cô! Ta Sợ Thời Cảnh Thường!
PJH
13/09/2019
Hứa Sơ Sơ mím môi, cô cảm thấy mình sắp nôn rồi. Người chết trong cuộc ngoại chiến đó, chính là người có chung dòng máu với bà ta, là người nhà của bà ta, cũng là
đồng loại đã nuôi dưỡng bà ta. Vậy mà... Hà Như lại có thể
tàn nhẫn đến mức giết sạch bọn họ...
- Bọn họ chỉ là những kẻ ngu ngốc, độc ác, so với những việc mà họ đã làm, chuyện ta làm với họ chính là thay trời hành đạo. Suy cho cùng, gieo nhân nào gặp quả nấy thôi! - Hà Như hờ hững nói như không.
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, lên tiếng trả lời:
- Bà rồi cũng sẽ như vậy, khác gì đám người bọn họ chứ?
Hà Như bật cười nhìn Hứa Sơ Sơ, nói:
- Thì sao? Không phải bây giờ ta vẫn sống à, vẫn đứng ở đây nói chuyện với cô à? Ông trời vẫn chưa muốn ta chết, nên chưa đưa ta đi đâu! Người hơn người là ở cái đầu, ta mạnh hơn, thông minh hơn, thì tồn tại được. Cuộc sống này là do ta giành từ trong địa ngục, tại sao ta không được phép kiêu ngạo, không được phép khinh mạt lũ đã sống sung sướng từ trong trứng như các ngươi chứ?
Ánh mắt Hà Như đột nhiên trở nên quái dị, bà ta điên cuồng nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng:
- Ta ghét nhất chính là hạng người như ngươi, sinh ra đã cầm thìa bạc, ngồi cũng ngồi sẵn trên ngai vàng, chỉ đợi chờ lớn lên mà tiếp nhận nó. Ngươi rốt cuộc có tư cách gì chứ? Ngươi xứng đáng gì chứ?
- Chẳng qua chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch, năm lần bảy lượt ra oai trước mặt ta. Đúng là không biết tự lượng sức mình. Nếu không phải là Thời Cảnh Thường và Sở Bắc ở đằng sau ra tay làm loạn, ta vốn đã giết chết cô từ lâu rồi!
Hứa Sơ Sơ mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Hà Như... Bà ta đang nói gì?
Thời Cảnh Thường? Tại sao anh ấy lại được nói ở đây? Anh ấy.... làm gì biết việc này chứ?
Trong lúc Hứa Sơ Sơ còn hoang mang với suy nghĩ của mình, Hà Như vẫn còn lạc trong mớ uất ức của mình, không ngừng lại nói:
- Hai tên đó phá hỏng chuyện của ta, hết lần này đến lần khác, nếu không phải bọn chúng nhúng tay vào, sự việc 18 năm trước ta đã có thể làm được rồi, cũng không phải đợi đến 18 năm sau mới mang theo Mã Yết Yến về đây diễn kịch. Toàn bộ kế hoạch của ta là vì chúng mà phải làm lại toàn bộ từ đầu.
Hà Như nhìn Hứa Sơ Sơ, đột nhiên chỉ tay vào mặt cô, lên tiếng:
- Còn ba ngươi? Một tên mềm lòng và dễ sập bẫy nhất ta từng gặp, yếu đuối, nhanh chóng rơi vào bể tình, chịu sự khống chế của tình cảm mà nghe lời ta như một con rối. Nhưng cũng không thể phủ nhận, hắn ta là một quân bài hữu dụng, không có hắn, ta cũng không thành công cài Mã Yết Yến vào nhà của ngươi!
Hứa Sơ Sơ híp mắt nhìn Hà Như, vô thức thốt ra một câu:
- Bà từng yêu ba tôi chưa?
Hà Như lại phát cười như một người điên, bà ta cười đến điên dại, đáp:
- Yêu? Yêu là cái gì? Ta sớm đã không sống với cảm xúc hàng chục năm nay rồi! Cũng đã sớm đoạn tuyệt với tình cảm từ lâu. Yêu là cái gì trong thế giới của ta chứ? Hả? Hứa Hấn Trung chẳng qua chỉ là một con tốt thôi, một con tốt ngu muội không hơn không kém!
Hứa Sơ Sơ nắm chặt tay, cô nhìn bà ta, lên tiếng hỏi tiếp:
- Còn Thời Cảnh Thường, bà nói là vì anh ấy nên bà mới phải ẩn nấu 18 năm, anh ấy đã làm gì chứ?
Hà Như đứng dậy, bà đi đến gần chỗ Hứa Sơ Sơ, đột ngột dùng tay bốp lấy cằm cô, hỏi:
- Thời Cảnh Thường là gì sao? Hóa ra hắn vẫn chưa nói với ngươi à? Đúng là tên ác quỷ đội lốt người thường, vì bảo vệ thứ hắn thích, không muốn nói ra bản chất của mình mà!
Hà Như đi vòng ra sau ghế Hứa Sơ Sơ, ghé vào tai cô, chậm rãi nói:
- Cô luôn nghĩ hắn là tổng giám đốc PJH, một con người với vẻ ngoài lạnh nhạt và đẹp trai như vậy thôi? Cô thật nông cạn, Hứa Sơ Sơ! Nuôi một con quỷ dữ bên cạnh mình, còn yêu thích hắn ta!
Nói rồi, Hà Như rời người Hứa Sơ Sơ, bà ta đi vòng ra đằng trước, nói tiếp:
- Ta đã từng nói, ta chưa bao giờ sợ cô, người ta sợ ... duy nhất chỉ có một mình Thời Cảnh Thường! Hắn chính là kẻ mà Hứa Mạnh Trưởng đem về từ trong bóng tối. Đứa con được sinh ra trong một gia tộc hàng trăm năm sống trong hắc đạo! - Kỷ gia!
- Bọn họ chỉ là những kẻ ngu ngốc, độc ác, so với những việc mà họ đã làm, chuyện ta làm với họ chính là thay trời hành đạo. Suy cho cùng, gieo nhân nào gặp quả nấy thôi! - Hà Như hờ hững nói như không.
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, lên tiếng trả lời:
- Bà rồi cũng sẽ như vậy, khác gì đám người bọn họ chứ?
Hà Như bật cười nhìn Hứa Sơ Sơ, nói:
- Thì sao? Không phải bây giờ ta vẫn sống à, vẫn đứng ở đây nói chuyện với cô à? Ông trời vẫn chưa muốn ta chết, nên chưa đưa ta đi đâu! Người hơn người là ở cái đầu, ta mạnh hơn, thông minh hơn, thì tồn tại được. Cuộc sống này là do ta giành từ trong địa ngục, tại sao ta không được phép kiêu ngạo, không được phép khinh mạt lũ đã sống sung sướng từ trong trứng như các ngươi chứ?
Ánh mắt Hà Như đột nhiên trở nên quái dị, bà ta điên cuồng nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng:
- Ta ghét nhất chính là hạng người như ngươi, sinh ra đã cầm thìa bạc, ngồi cũng ngồi sẵn trên ngai vàng, chỉ đợi chờ lớn lên mà tiếp nhận nó. Ngươi rốt cuộc có tư cách gì chứ? Ngươi xứng đáng gì chứ?
- Chẳng qua chỉ là một con nhóc vắt mũi chưa sạch, năm lần bảy lượt ra oai trước mặt ta. Đúng là không biết tự lượng sức mình. Nếu không phải là Thời Cảnh Thường và Sở Bắc ở đằng sau ra tay làm loạn, ta vốn đã giết chết cô từ lâu rồi!
Hứa Sơ Sơ mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Hà Như... Bà ta đang nói gì?
Thời Cảnh Thường? Tại sao anh ấy lại được nói ở đây? Anh ấy.... làm gì biết việc này chứ?
Trong lúc Hứa Sơ Sơ còn hoang mang với suy nghĩ của mình, Hà Như vẫn còn lạc trong mớ uất ức của mình, không ngừng lại nói:
- Hai tên đó phá hỏng chuyện của ta, hết lần này đến lần khác, nếu không phải bọn chúng nhúng tay vào, sự việc 18 năm trước ta đã có thể làm được rồi, cũng không phải đợi đến 18 năm sau mới mang theo Mã Yết Yến về đây diễn kịch. Toàn bộ kế hoạch của ta là vì chúng mà phải làm lại toàn bộ từ đầu.
Hà Như nhìn Hứa Sơ Sơ, đột nhiên chỉ tay vào mặt cô, lên tiếng:
- Còn ba ngươi? Một tên mềm lòng và dễ sập bẫy nhất ta từng gặp, yếu đuối, nhanh chóng rơi vào bể tình, chịu sự khống chế của tình cảm mà nghe lời ta như một con rối. Nhưng cũng không thể phủ nhận, hắn ta là một quân bài hữu dụng, không có hắn, ta cũng không thành công cài Mã Yết Yến vào nhà của ngươi!
Hứa Sơ Sơ híp mắt nhìn Hà Như, vô thức thốt ra một câu:
- Bà từng yêu ba tôi chưa?
Hà Như lại phát cười như một người điên, bà ta cười đến điên dại, đáp:
- Yêu? Yêu là cái gì? Ta sớm đã không sống với cảm xúc hàng chục năm nay rồi! Cũng đã sớm đoạn tuyệt với tình cảm từ lâu. Yêu là cái gì trong thế giới của ta chứ? Hả? Hứa Hấn Trung chẳng qua chỉ là một con tốt thôi, một con tốt ngu muội không hơn không kém!
Hứa Sơ Sơ nắm chặt tay, cô nhìn bà ta, lên tiếng hỏi tiếp:
- Còn Thời Cảnh Thường, bà nói là vì anh ấy nên bà mới phải ẩn nấu 18 năm, anh ấy đã làm gì chứ?
Hà Như đứng dậy, bà đi đến gần chỗ Hứa Sơ Sơ, đột ngột dùng tay bốp lấy cằm cô, hỏi:
- Thời Cảnh Thường là gì sao? Hóa ra hắn vẫn chưa nói với ngươi à? Đúng là tên ác quỷ đội lốt người thường, vì bảo vệ thứ hắn thích, không muốn nói ra bản chất của mình mà!
Hà Như đi vòng ra sau ghế Hứa Sơ Sơ, ghé vào tai cô, chậm rãi nói:
- Cô luôn nghĩ hắn là tổng giám đốc PJH, một con người với vẻ ngoài lạnh nhạt và đẹp trai như vậy thôi? Cô thật nông cạn, Hứa Sơ Sơ! Nuôi một con quỷ dữ bên cạnh mình, còn yêu thích hắn ta!
Nói rồi, Hà Như rời người Hứa Sơ Sơ, bà ta đi vòng ra đằng trước, nói tiếp:
- Ta đã từng nói, ta chưa bao giờ sợ cô, người ta sợ ... duy nhất chỉ có một mình Thời Cảnh Thường! Hắn chính là kẻ mà Hứa Mạnh Trưởng đem về từ trong bóng tối. Đứa con được sinh ra trong một gia tộc hàng trăm năm sống trong hắc đạo! - Kỷ gia!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.