Chương 364: Tất Cả Chỉ Tin Hứa Gia!
PJH
19/09/2019
Tần Ô Thi trèo lên ngọn núi gần nhất, cô nằm xuống, dùng hết sức đặt cây súng ra trước mặt mình.
Một binh sĩ thấy vậy chạy theo, anh nằm bên cạnh cô, nói:
- Trung sĩ Tần, cô không cần cố chấp như thế. Tôi có thể sơ cứu vết thương cho cô ngay bây giờ!
Tần Ô Thi cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, cô quay sang nhìn anh, cười đáp:
- Cảm ơn anh, nhưng... tôi không cần! Máu chảy nhiều như vậy, chứng tỏ viên đạn đã đi vào gan, anh không giúp được tôi đâu!
Người binh sĩ nhíu mày, muốn tiếp tục lên tiếng thuyết phục, nhưng lại nghe cô nói:
- Binh sĩ... ở đây chỉ còn tôi và anh, là hai người duy nhất có thể kết thúc chuyện này. Giết hết những người chạy lên đây, chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Anh cầm súng, và anh đang nằm bên cạnh tôi, bây giờ anh cũng có suy nghĩ như tôi thôi, vậy nên... đừng hỏi vì sao... tôi lại ở đây nữa!
Lời Tần Ô Thi vừa nói xong, người binh sĩ trẻ tuổi bên cạnh liên im lặng, sau vài giây, anh quay đầu, hướng về phía kính ngắm, không nói gì nữa.
Đêm hôm đó, Hà gia toàn bộ bị diệt sạch, những người tháo chạy lên núi đều bị hai con người vô danh nào đó ban cho phát súng kết liễu. Cuộc chiến kéo dài hơn 6 tháng... cuối cùng cũng đã kết thúc, trong chiến thắng vinh quang!
--------...------------...------------------
Hứa Thanh mở mắt kính, ông xoa xoa ấn đường, lên tiếng kể tiếp:
- Sáng hôm sau, khi dọn dẹp mọi thứ, người ta phát hiện hai thi thể nằm trên sườn núi gần đó. Một người bị viên đạn bắn xuyên vào đầu, chết ngay tại chỗ, còn một phụ nữ... chết vì mất máu quá nhiều. Điểm chung duy nhất là, trên tay bọn họ đều có một khẩu súng ngắm.
- Cứ như vậy, Tần Ô Thi và Vĩ Triển Phong đều hi sinh ngoài chiến trường, bọn họ là những con người hi sinh trong thầm lặng, những con người với lí tưởng và mục đích cao đẹp, đã bỏ lại tất cả, để nằm xuống... không hối tiếc sinh mạng... Cuối cùng, đến lần gặp mặt cũng không có, hai vợ chồng, thiệt mạng ở hai nơi cách xa nhau. Nhưng có một điều mà ba có thể chắc chắn... chính là cả hai người đó... đều đã chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng.
Hứa Á Nhan ngồi lặng người bên cạnh, không biết từ lúc nào, trên má cô đã chảy dòng nước nóng hổi.
Cô đã không biết, thì ra... người đàn ông đáng ghét tên Vĩ Sâm đó.. lại có quá khứ như vậy!
Hứa Thanh thở dài, ông quay qua nhìn cô, nói:
- Á Nhan, đã có rất nhiều người, mất hết tất cả mọi thứ, mới đổi được nền hòa bình cho chúng ta như ngày hôm nay. Không có họ, Hứa gia đã không thể tồn tại và lớn mạnh như bây giờ.
- Lão gia chủ trao Hứa gia cho Thời Cảnh Thường, là vì Hứa gia ta nợ Thời Bạc Na quá lớn. Nhưng còn Tiểu Sâm, không ai biết đến sự hi sinh của ba mẹ thằng bé cả. Nên chẳng ai trả cho nó bất cứ thứ gì!
- Duy chỉ có Nhất Hứa tộc chúng ta, vậy nên... ba muốn con biết và hiểu, để có được con, có được ba như bây giờ, thằng bé đã đánh đổi rất nhiều thứ cho Tử thần, chúng ta .... phải có trách nhiệm với nó!
Hứa Á Nhan mím môi, cô nhìn ông, gật đầu đáp:
- Vâng! Con biết rồi!
Hứa Thanh thở dài một hơi, ông nắm tay Hứa Á Nhan, vỗ nhẹ, nói:
- Sau này, con phải cố gắng, đi theo Tiểu Sâm học hỏi, để bản thân càng trở nên mạnh hơn, để bảo vệ gia chủ và Hứa gia của chúng ta. Dù có hi sinh, thì cũng là oanh liệt như những người khác! Hãy nhớ... tất cả ... chỉ tin Hứa gia! Tuyệt đối, đừng bao giờ quên điều này!
Đã có rất nhiều người chết trong trận chiến năm đó của Hà gia, nhưng tại sao ai cũng chỉ tin vào Hứa gia? Ai cũng đặt hi vọng vào Hứa gia?
Phải có gì đó... ở nơi đây... trao cho họ niềm tin.... và hi vọng... như vậy... mới xứng đáng với những gì đã bỏ ra!
Một binh sĩ thấy vậy chạy theo, anh nằm bên cạnh cô, nói:
- Trung sĩ Tần, cô không cần cố chấp như thế. Tôi có thể sơ cứu vết thương cho cô ngay bây giờ!
Tần Ô Thi cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, cô quay sang nhìn anh, cười đáp:
- Cảm ơn anh, nhưng... tôi không cần! Máu chảy nhiều như vậy, chứng tỏ viên đạn đã đi vào gan, anh không giúp được tôi đâu!
Người binh sĩ nhíu mày, muốn tiếp tục lên tiếng thuyết phục, nhưng lại nghe cô nói:
- Binh sĩ... ở đây chỉ còn tôi và anh, là hai người duy nhất có thể kết thúc chuyện này. Giết hết những người chạy lên đây, chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Anh cầm súng, và anh đang nằm bên cạnh tôi, bây giờ anh cũng có suy nghĩ như tôi thôi, vậy nên... đừng hỏi vì sao... tôi lại ở đây nữa!
Lời Tần Ô Thi vừa nói xong, người binh sĩ trẻ tuổi bên cạnh liên im lặng, sau vài giây, anh quay đầu, hướng về phía kính ngắm, không nói gì nữa.
Đêm hôm đó, Hà gia toàn bộ bị diệt sạch, những người tháo chạy lên núi đều bị hai con người vô danh nào đó ban cho phát súng kết liễu. Cuộc chiến kéo dài hơn 6 tháng... cuối cùng cũng đã kết thúc, trong chiến thắng vinh quang!
--------...------------...------------------
Hứa Thanh mở mắt kính, ông xoa xoa ấn đường, lên tiếng kể tiếp:
- Sáng hôm sau, khi dọn dẹp mọi thứ, người ta phát hiện hai thi thể nằm trên sườn núi gần đó. Một người bị viên đạn bắn xuyên vào đầu, chết ngay tại chỗ, còn một phụ nữ... chết vì mất máu quá nhiều. Điểm chung duy nhất là, trên tay bọn họ đều có một khẩu súng ngắm.
- Cứ như vậy, Tần Ô Thi và Vĩ Triển Phong đều hi sinh ngoài chiến trường, bọn họ là những con người hi sinh trong thầm lặng, những con người với lí tưởng và mục đích cao đẹp, đã bỏ lại tất cả, để nằm xuống... không hối tiếc sinh mạng... Cuối cùng, đến lần gặp mặt cũng không có, hai vợ chồng, thiệt mạng ở hai nơi cách xa nhau. Nhưng có một điều mà ba có thể chắc chắn... chính là cả hai người đó... đều đã chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng.
Hứa Á Nhan ngồi lặng người bên cạnh, không biết từ lúc nào, trên má cô đã chảy dòng nước nóng hổi.
Cô đã không biết, thì ra... người đàn ông đáng ghét tên Vĩ Sâm đó.. lại có quá khứ như vậy!
Hứa Thanh thở dài, ông quay qua nhìn cô, nói:
- Á Nhan, đã có rất nhiều người, mất hết tất cả mọi thứ, mới đổi được nền hòa bình cho chúng ta như ngày hôm nay. Không có họ, Hứa gia đã không thể tồn tại và lớn mạnh như bây giờ.
- Lão gia chủ trao Hứa gia cho Thời Cảnh Thường, là vì Hứa gia ta nợ Thời Bạc Na quá lớn. Nhưng còn Tiểu Sâm, không ai biết đến sự hi sinh của ba mẹ thằng bé cả. Nên chẳng ai trả cho nó bất cứ thứ gì!
- Duy chỉ có Nhất Hứa tộc chúng ta, vậy nên... ba muốn con biết và hiểu, để có được con, có được ba như bây giờ, thằng bé đã đánh đổi rất nhiều thứ cho Tử thần, chúng ta .... phải có trách nhiệm với nó!
Hứa Á Nhan mím môi, cô nhìn ông, gật đầu đáp:
- Vâng! Con biết rồi!
Hứa Thanh thở dài một hơi, ông nắm tay Hứa Á Nhan, vỗ nhẹ, nói:
- Sau này, con phải cố gắng, đi theo Tiểu Sâm học hỏi, để bản thân càng trở nên mạnh hơn, để bảo vệ gia chủ và Hứa gia của chúng ta. Dù có hi sinh, thì cũng là oanh liệt như những người khác! Hãy nhớ... tất cả ... chỉ tin Hứa gia! Tuyệt đối, đừng bao giờ quên điều này!
Đã có rất nhiều người chết trong trận chiến năm đó của Hà gia, nhưng tại sao ai cũng chỉ tin vào Hứa gia? Ai cũng đặt hi vọng vào Hứa gia?
Phải có gì đó... ở nơi đây... trao cho họ niềm tin.... và hi vọng... như vậy... mới xứng đáng với những gì đã bỏ ra!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.