Chương 189: Thanh Xuân Như Một Giấc Mộng!
PJH
12/09/2019
Chiều cùng ngày, Hứa Sơ Sơ đến quán cafe
đã được chỉ định, khi cô tới nơi, thì thấy Hàn Cẩn Du đã an
tọa ở một chỗ rồi.
Chậm rãi ngồi xuống ghế đối diện, Hứa Sơ Sơ nhìn người đàn ông trước mắt, lên tiếng:
- Anh đến cũng sớm thật, vẫn còn hơn 10' nữa mới tới giờ hẹn mà, hay là do em nhớ lầm nhỉ!
Hàn Cẩn Du lắc đầu, ánh mắt vẫn lạnh nhạt, đáp:
- Không có, là anh tới sớm thôi!
Hứa Sơ Sơ liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhếch môi nói:
- Anh lựa chỗ cũng lãng mạn thật, vừa ngắm cảnh vừa ngắm người, lại uống trà gió mát thảnh thơi! Đời người như thế này đâu còn cầu mong gì!
Hàn Cẩn Du cũng nhìn ra bên ngoài, ánh mắt không chút thay đổi, trả lời:
- Đây là nơi lúc trước anh ngồi cùng Mạc Lệ! Thời còn đi học, cô ấy rất hay đòi đến để uống trà sữa! Lúc đó, cũng thật sự là không còn cầu mong gì!
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, rũ mắt không lên tiếng, người nhân viên nữ đi tới hỏi cô uống gì, nhưng cô từ chối không gọi nước.
Hứa Sơ Sơ nhìn ly cafe đen trước mặt Hàn Cẩn Du, đá đã tan thành nước, nổi thành một lớp mỏng trong trôi trên bề mặt cafe, cô đoán chắc anh đã ngồi ở đây cả hàng giờ rồi mới thành ra như thế.
Ngồi ở đây lâu đến mức đó, là vì muốn làm gì đây?
Hàn Cẩn Du thu tầm mắt về, nhìn Hứa Sơ Sơ, hỏi:
- Anh bảo em tới một mình, sao em lại dẫn cả cô ấy đến?
Hứa Sơ Sơ có chút ngạc nhiên, không ngờ Hàn Cẩn Du lại có thể nhận ra Mạc Lệ cũng đang ở đây. Cô ấy ngồi cách bọn họ ba dãy bàn, ở rất xa, nhưng ánh mắt lại luôn hướng về nơi này!
Hứa Sơ Sơ cười mỉm, nghĩ đến anh ấy là ai chứ? Từ xưa đến giờ vẫn là bọn cô không lừa được, liền trả lời:
- Anh không phải bảo muốn nói gì sao? Em cá chắc việc đó liên quan đến Lệ Lệ, vậy nên mới nói cho cậu ấy! Nhưng em có thể thề, em không dẫn cậu ấy đến đây, là cậu ấy tự mình đến.
Hàn Cẩn Du mím môi, không thay đổi sắc mặt. Đối với anh sự thân thuộc với người con gái mang tên Mạc Lệ đó đã quen đến mức khắc vào trong xương máu. Vậy nên, chỉ cần là nơi cô xuất hiện, dù là ở cách xa anh vạn trượng, anh vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô, cứ giống như... giữa hai người có mối liên hệ đặc biệt vậy.
Hứa Sơ Sơ cười mỉm, nói tiếp:
- Anh muốn nói gì thì cứ nói đi! Em đang nghe đây!
Hàn Cẩn Du nhìn cô, hai tay vẫn nắm vào nhau, đặt trên đùi, lên tiếng:
- Ban đầu là vậy, nhưng mà... bây giờ lại không muốn nói nữa rồi!
Hứa Sơ Sơ nghe vậy, cô nhướng mày hỏi ngược lại:
- Là không muốn nói nữa, hay là... đã gặp người nên không thể nói nữa?
Hàn Cẩn Du mím môi, không lên tiếng đáp. Thấy vậy, cô dựa đầu ra đằng sau ghế, khóe mắt có chút ý tứ liếc Mạc Lệ, nói:
- Thật nực cười một điều là anh gọi em ra đây chỉ để ngồi ngắm cảnh cho vui, sau đó anh bảo là không muốn nói nữa sao? Từ khi nào anh kì lạ như vậy, Hàn học trưởng?
Hàn Cẩn Du nhìn cô, ánh mắt đen láy:
- Gọi một cô em gái đáng yêu lâu ngày không gặp như em ra đây, anh không thấy có gì kì lạ cả. Đơn giản chỉ là muốn ôn lại một số chuyện lúc trước mà thôi!
Hứa Sơ Sơ bật cười, đáp lời:
- Ôn? Thanh xuân chúng ta có gì để ôn sao? Số lần em hận anh còn nhiều hơn thích nữa là! Ba năm anh đi, cũng là ba năm em từ quãng đường học sinh lên sinh viên, không khi nào là không hận đến mức bóp chết anh!
Hàn Cẩn Du chớp mắt, nói:
- Hận như thế sao lúc đầu gặp lại không thật sự bóp chết anh?
Hứa Sơ Sơ nhướng mày, trả lời:
- Là vì em đã trưởng thành! Em không còn cô bé 16 17 tuổi nông nỗi như lúc đó mà thù anh đến điên cuồng. Lúc trước em hận anh là vì chính anh đẩy Lệ Lệ vào tù, lại còn bỏ trốn, nhưng sau này, khi em biết sự việc năm đó không đơn giản như vậy. Thì nỗi hận... cũng theo đó mà chuyển giao.
- Sơ Sơ... - Hàn Cẩn Du lên tiếng gọi. Thế nhưng nhanh chóng bị cô cắt ngang:
- Đúng, em hận mẹ anh, hận luôn cả Hàn gia, và nếu như thật sự cho em một điều ước nào đó, em nhất định sẽ ước tất cả các người chết quách đi! Sống làm gì cho chật đất mà còn chướng mắt em! - Hứa Sơ Sơ thẳng thắn nói những lời khó nghe, thậm chí là thêm vào đó những lời nói bậy, thoáng chốc làm Hàn Cẩn Du nhíu mày.
Hứa Sơ Sơ thấy khuôn mặt anh rốt cuộc cũng thay đổi, cười hắt lên tiếng:
- Đúng thật là một con người lạnh lẽo, tới ngày hôm qua em vẫn không thể hiểu tại sao Lệ Lệ nhà em lại có thể thích một cục băng như anh. Nhưng mà, bây giờ thì em hiểu rồi!
- Con gái luôn thích những người mang đến cho họ nỗi đau đớn khắc cốt ghi tâm hơn là những niềm vui vẻ mau trôi qua. Anh là tình đầu, vậy nên cũng là mối tình khắc tận vào trong tim, nhớ đến suốt đời. Nỗi đau đớn vô tình làm cậu ấy yêu anh hơn là hận anh! Đúng chứ?
Hàn Cẩn Du lại không trả lời, Hứa Sơ Sơ cứ xem như mình đang độc thoại, nói tiếp:
- Em biết dù ngày hôm nay em có ở đây hay không, anh cũng vẫn sẽ tìm Lệ Lệ nói chuyện. Nhưng mà em ở đây, là chỉ để xin anh một điều, đừng làm tổn thương cậu ấy thêm nữa! Chí ít như vậy, em sẽ bớt thù oán Hàn gia đi một chút!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ cầm túi xách đứng dậy, cô nhìn Mạc Lệ ngồi cách xa mà hai hàng nước mắt chảy dài, thở hắt ra một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu. Cô mệt mỏi với hai người này quá, cứ dây dưa không dứt.
Quay đầu nhìn về phía cửa sổ, Hứa Sơ Sơ mím môi, lên tiếng:
- Thanh xuân thật ra chỉ như một giấc mộng. Chờ tỉnh giấc, chúng ta sẽ trưởng thành! Và rồi.... chẳng còn chúng ta sau đó nữa...
Thân thuộc đến mức khắc vào xương máu thì sao? Không phải đến cuối cùng, họ vẫn tách nhau ra à? Sự thân thuộc trong thực tế ấy, mỏng manh đến mức, một cái chớp mắt, đã là xoay cả một đời người.
Chậm rãi ngồi xuống ghế đối diện, Hứa Sơ Sơ nhìn người đàn ông trước mắt, lên tiếng:
- Anh đến cũng sớm thật, vẫn còn hơn 10' nữa mới tới giờ hẹn mà, hay là do em nhớ lầm nhỉ!
Hàn Cẩn Du lắc đầu, ánh mắt vẫn lạnh nhạt, đáp:
- Không có, là anh tới sớm thôi!
Hứa Sơ Sơ liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhếch môi nói:
- Anh lựa chỗ cũng lãng mạn thật, vừa ngắm cảnh vừa ngắm người, lại uống trà gió mát thảnh thơi! Đời người như thế này đâu còn cầu mong gì!
Hàn Cẩn Du cũng nhìn ra bên ngoài, ánh mắt không chút thay đổi, trả lời:
- Đây là nơi lúc trước anh ngồi cùng Mạc Lệ! Thời còn đi học, cô ấy rất hay đòi đến để uống trà sữa! Lúc đó, cũng thật sự là không còn cầu mong gì!
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, rũ mắt không lên tiếng, người nhân viên nữ đi tới hỏi cô uống gì, nhưng cô từ chối không gọi nước.
Hứa Sơ Sơ nhìn ly cafe đen trước mặt Hàn Cẩn Du, đá đã tan thành nước, nổi thành một lớp mỏng trong trôi trên bề mặt cafe, cô đoán chắc anh đã ngồi ở đây cả hàng giờ rồi mới thành ra như thế.
Ngồi ở đây lâu đến mức đó, là vì muốn làm gì đây?
Hàn Cẩn Du thu tầm mắt về, nhìn Hứa Sơ Sơ, hỏi:
- Anh bảo em tới một mình, sao em lại dẫn cả cô ấy đến?
Hứa Sơ Sơ có chút ngạc nhiên, không ngờ Hàn Cẩn Du lại có thể nhận ra Mạc Lệ cũng đang ở đây. Cô ấy ngồi cách bọn họ ba dãy bàn, ở rất xa, nhưng ánh mắt lại luôn hướng về nơi này!
Hứa Sơ Sơ cười mỉm, nghĩ đến anh ấy là ai chứ? Từ xưa đến giờ vẫn là bọn cô không lừa được, liền trả lời:
- Anh không phải bảo muốn nói gì sao? Em cá chắc việc đó liên quan đến Lệ Lệ, vậy nên mới nói cho cậu ấy! Nhưng em có thể thề, em không dẫn cậu ấy đến đây, là cậu ấy tự mình đến.
Hàn Cẩn Du mím môi, không thay đổi sắc mặt. Đối với anh sự thân thuộc với người con gái mang tên Mạc Lệ đó đã quen đến mức khắc vào trong xương máu. Vậy nên, chỉ cần là nơi cô xuất hiện, dù là ở cách xa anh vạn trượng, anh vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô, cứ giống như... giữa hai người có mối liên hệ đặc biệt vậy.
Hứa Sơ Sơ cười mỉm, nói tiếp:
- Anh muốn nói gì thì cứ nói đi! Em đang nghe đây!
Hàn Cẩn Du nhìn cô, hai tay vẫn nắm vào nhau, đặt trên đùi, lên tiếng:
- Ban đầu là vậy, nhưng mà... bây giờ lại không muốn nói nữa rồi!
Hứa Sơ Sơ nghe vậy, cô nhướng mày hỏi ngược lại:
- Là không muốn nói nữa, hay là... đã gặp người nên không thể nói nữa?
Hàn Cẩn Du mím môi, không lên tiếng đáp. Thấy vậy, cô dựa đầu ra đằng sau ghế, khóe mắt có chút ý tứ liếc Mạc Lệ, nói:
- Thật nực cười một điều là anh gọi em ra đây chỉ để ngồi ngắm cảnh cho vui, sau đó anh bảo là không muốn nói nữa sao? Từ khi nào anh kì lạ như vậy, Hàn học trưởng?
Hàn Cẩn Du nhìn cô, ánh mắt đen láy:
- Gọi một cô em gái đáng yêu lâu ngày không gặp như em ra đây, anh không thấy có gì kì lạ cả. Đơn giản chỉ là muốn ôn lại một số chuyện lúc trước mà thôi!
Hứa Sơ Sơ bật cười, đáp lời:
- Ôn? Thanh xuân chúng ta có gì để ôn sao? Số lần em hận anh còn nhiều hơn thích nữa là! Ba năm anh đi, cũng là ba năm em từ quãng đường học sinh lên sinh viên, không khi nào là không hận đến mức bóp chết anh!
Hàn Cẩn Du chớp mắt, nói:
- Hận như thế sao lúc đầu gặp lại không thật sự bóp chết anh?
Hứa Sơ Sơ nhướng mày, trả lời:
- Là vì em đã trưởng thành! Em không còn cô bé 16 17 tuổi nông nỗi như lúc đó mà thù anh đến điên cuồng. Lúc trước em hận anh là vì chính anh đẩy Lệ Lệ vào tù, lại còn bỏ trốn, nhưng sau này, khi em biết sự việc năm đó không đơn giản như vậy. Thì nỗi hận... cũng theo đó mà chuyển giao.
- Sơ Sơ... - Hàn Cẩn Du lên tiếng gọi. Thế nhưng nhanh chóng bị cô cắt ngang:
- Đúng, em hận mẹ anh, hận luôn cả Hàn gia, và nếu như thật sự cho em một điều ước nào đó, em nhất định sẽ ước tất cả các người chết quách đi! Sống làm gì cho chật đất mà còn chướng mắt em! - Hứa Sơ Sơ thẳng thắn nói những lời khó nghe, thậm chí là thêm vào đó những lời nói bậy, thoáng chốc làm Hàn Cẩn Du nhíu mày.
Hứa Sơ Sơ thấy khuôn mặt anh rốt cuộc cũng thay đổi, cười hắt lên tiếng:
- Đúng thật là một con người lạnh lẽo, tới ngày hôm qua em vẫn không thể hiểu tại sao Lệ Lệ nhà em lại có thể thích một cục băng như anh. Nhưng mà, bây giờ thì em hiểu rồi!
- Con gái luôn thích những người mang đến cho họ nỗi đau đớn khắc cốt ghi tâm hơn là những niềm vui vẻ mau trôi qua. Anh là tình đầu, vậy nên cũng là mối tình khắc tận vào trong tim, nhớ đến suốt đời. Nỗi đau đớn vô tình làm cậu ấy yêu anh hơn là hận anh! Đúng chứ?
Hàn Cẩn Du lại không trả lời, Hứa Sơ Sơ cứ xem như mình đang độc thoại, nói tiếp:
- Em biết dù ngày hôm nay em có ở đây hay không, anh cũng vẫn sẽ tìm Lệ Lệ nói chuyện. Nhưng mà em ở đây, là chỉ để xin anh một điều, đừng làm tổn thương cậu ấy thêm nữa! Chí ít như vậy, em sẽ bớt thù oán Hàn gia đi một chút!
Nói rồi, Hứa Sơ Sơ cầm túi xách đứng dậy, cô nhìn Mạc Lệ ngồi cách xa mà hai hàng nước mắt chảy dài, thở hắt ra một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu. Cô mệt mỏi với hai người này quá, cứ dây dưa không dứt.
Quay đầu nhìn về phía cửa sổ, Hứa Sơ Sơ mím môi, lên tiếng:
- Thanh xuân thật ra chỉ như một giấc mộng. Chờ tỉnh giấc, chúng ta sẽ trưởng thành! Và rồi.... chẳng còn chúng ta sau đó nữa...
Thân thuộc đến mức khắc vào xương máu thì sao? Không phải đến cuối cùng, họ vẫn tách nhau ra à? Sự thân thuộc trong thực tế ấy, mỏng manh đến mức, một cái chớp mắt, đã là xoay cả một đời người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.