Chương 180: Thời Cảnh Thường Quay Về!
PJH
12/09/2019
Hứa Sơ Sơ gần như bất lực, nước mắt uất
ức trào ra không thương tiếc, sự tức giận như mắc nghẹn nơi cổ
họng, bây giờ trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ, chính là muốn Thời Cảnh Thường đến cứu mình.
Người đàn ông nhìn gương mặt xinh đẹp không tì vết của Hứa Sơ Sơ, không chịu nổi muốn cúi xuống hôn cô, Hứa Sơ Sơ bất lực nhắm mắt, cô không thể chấp nhận được chuyện kinh tởm như vậy xảy ra đến mình, liền hét lên.
Ngay lúc đó, một chiếc giày sáng loáng phi thẳng tới, đá ngay vào đầu người đàn ông đang cúi xuống hôn Hứa Sơ Sơ, khiến ông ta bị hất văng về phía sau.
Thân ảnh quen thuộc ngay lập tức chạy tới chỗ cô, đỡ lấy đầu Hứa Sơ Sơ, gọi:
- Sơ Sơ, tỉnh lại, Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ nghe tiếng gọi mình, cô mở mắt, thở dốc, nhìn người trước mặt, cô lên tiếng nói:
- Em... bị hạ thuốc... làm ơn... đưa em đi!
Mạnh Huyền Chân vuốt tóc đã ướt một mảng của cô ra đằng sau, anh đứng dậy bế bổng Hứa Sơ Sơ lên, quay đầu đi ra ngoài.
Lạnh lùng quăng lại một câu:
- Giữ lại mạng cho hắn ta!
Hai người vệ sĩ cùng nhau gật đầu, bọn họ nhìn người đàn ông đang dính trên tường, ánh mắt tỏa ra sát khí khiến người khác khó thở.
Mạnh Huyền Chân bế Hứa Sơ Sơ chạy thật nhanh đến một căn phòng đặt sẵn trên lầu, anh để cô nằm trên giường, rồi rút điện thoại ra xem.
Đã hơn 20' kể từ khi anh gọi Thời Cảnh Thường rồi, lúc đó vừa chạy thục mạng tìm Hứa Sơ Sơ vừa nói cho cậu ta, không biết bây giờ đã đến nơi chưa.
Nghĩ nghĩ, Mạnh Huyền Chân để Hứa Sơ Sơ ở trong phòng, anh đi ra ngoài, đóng cửa lại, đưa điện thoại lên tai nghe, muốn gọi cho Thời Cảnh Thường.
Thế nhưng, trước mắt bỗng tối sầm, một thân ảnh cao ngất che chắn toàn bộ mọi ánh sáng, đứng thẳng trước mặt Mạnh Huyền Chân, âm u lên tiếng:
- Sơ Sơ đang ở đâu?
Mạnh Huyền Chân giật mình ngẩng đầu lên, anh lùi lại phía sau, nói:
- Cậu làm tôi sợ đó, làm gì như ma vậy! Sơ Sơ ở bên trong.....
Lời anh chưa kịp nói xong, Thời Cảnh Thường đã xông vào phòng, bỏ ngoài tai những lời dư thừa của Mạnh Huyền Chân.
Anh nhíu mày muốn chửi thề, nhưng rồi lại đột ngột xoay qua hỏi Vĩ Sâm đằng sau:
- Hơn 20'? Cậu ta làm cách nào đi từ Thượng Hải về đây với chừng đó thời gian vậy?
Vĩ Sâm đang thở hồng hộc vì phải theo kịp Thời Cảnh Thường, anh chỉ tay lên trần khách sạn, đáp:
- Trực thăng, Thời tổng dùng trực thăng Eurocopter X3, bay với tốc độ gần bằng tên lửa luôn rồi!
Vĩ Sâm vuốt ngực, nhớ lại cảm giác lúc nãy, anh bất giác đặt tay lên tim, nơi đó vẫn đập cực nhanh.
Trực thăng Eurocopter X3 là trực thăng vừa được xác nhận bay nhanh nhất thế giới với vận tốc hơn 400km/h. Lúc nãy, Vĩ Sâm thấy Thời tổng bay hết mức tối đa, anh còn nghĩ, mình sắp chết luôn rồi, thật may, cái mạng bé nhỏ vẫn còn....
Mạnh Huyền Chân nhìn cánh cửa đã được đóng kín, anh lên tiếng:
- Vì gái, cũng chịu chơi thật! Trực thăng của công ty cũng dám đem ra dùng!
-------...-----------...---------------
Lang Thiên rốt cuộc cũng thoát khỏi đám giáo viên, anh quay người lại thì đột nhiên không thấy Hứa Sơ Sơ đâu.
Nhíu mày tìm kiếm xung quanh, bỗng... anh phát hiện đám đạo diễn phim khiêu dâm đang dụ dỗ một số sinh viên nữ.
Nghĩ nghĩ, trong lòng nổi lên cơn lo lắng không tên, anh liền đặt ly rượu trên tay xuống, nhấc chân rời khỏi bàn....
------...--------------...-------------
Thời Cảnh Thường bước vào phòng, ánh sáng mờ ảo càng khiến bóng hình anh mập mờ, mang đến cảm giác ma mị quyến rũ khó tả.
Nhìn cô gái nằm trên giường, Thời Cảnh Thường liền bước lại, anh lay mặt cô, gọi nhỏ:
- Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ trong cơn mê mang, nghe giọng nói quen thuộc, cô nhanh chóng mở mắt, khi nhìn thấy người đàn ông mà nội tâm đang tìm kiếm, vui mừng đến thốt lên:
- Chú.... chú về.... rồi!
Thời Cảnh Thường thấy sắc mặt Hứa Sơ Sơ không ổn, da lại nóng như lửa đốt, anh thầm mắng, lên tiếng:
- Sơ Sơ, đừng sợ... chú sẽ tìm thuốc cho cháu!
Nói rồi, Thời Cảnh Thường liền đứng dậy muốn đi ra ngoài. Thế nhưng, ngay lúc đó, Hứa Sơ Sơ liền túm tay anh lại, không biết sức lực từ đâu, cô giật ngược Thời Cảnh Thường té xuống giường, nỉ non nói:
- Chú... Sơ Sơ khó chịu.... rất khó chịu...
Người đàn ông nhìn gương mặt xinh đẹp không tì vết của Hứa Sơ Sơ, không chịu nổi muốn cúi xuống hôn cô, Hứa Sơ Sơ bất lực nhắm mắt, cô không thể chấp nhận được chuyện kinh tởm như vậy xảy ra đến mình, liền hét lên.
Ngay lúc đó, một chiếc giày sáng loáng phi thẳng tới, đá ngay vào đầu người đàn ông đang cúi xuống hôn Hứa Sơ Sơ, khiến ông ta bị hất văng về phía sau.
Thân ảnh quen thuộc ngay lập tức chạy tới chỗ cô, đỡ lấy đầu Hứa Sơ Sơ, gọi:
- Sơ Sơ, tỉnh lại, Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ nghe tiếng gọi mình, cô mở mắt, thở dốc, nhìn người trước mặt, cô lên tiếng nói:
- Em... bị hạ thuốc... làm ơn... đưa em đi!
Mạnh Huyền Chân vuốt tóc đã ướt một mảng của cô ra đằng sau, anh đứng dậy bế bổng Hứa Sơ Sơ lên, quay đầu đi ra ngoài.
Lạnh lùng quăng lại một câu:
- Giữ lại mạng cho hắn ta!
Hai người vệ sĩ cùng nhau gật đầu, bọn họ nhìn người đàn ông đang dính trên tường, ánh mắt tỏa ra sát khí khiến người khác khó thở.
Mạnh Huyền Chân bế Hứa Sơ Sơ chạy thật nhanh đến một căn phòng đặt sẵn trên lầu, anh để cô nằm trên giường, rồi rút điện thoại ra xem.
Đã hơn 20' kể từ khi anh gọi Thời Cảnh Thường rồi, lúc đó vừa chạy thục mạng tìm Hứa Sơ Sơ vừa nói cho cậu ta, không biết bây giờ đã đến nơi chưa.
Nghĩ nghĩ, Mạnh Huyền Chân để Hứa Sơ Sơ ở trong phòng, anh đi ra ngoài, đóng cửa lại, đưa điện thoại lên tai nghe, muốn gọi cho Thời Cảnh Thường.
Thế nhưng, trước mắt bỗng tối sầm, một thân ảnh cao ngất che chắn toàn bộ mọi ánh sáng, đứng thẳng trước mặt Mạnh Huyền Chân, âm u lên tiếng:
- Sơ Sơ đang ở đâu?
Mạnh Huyền Chân giật mình ngẩng đầu lên, anh lùi lại phía sau, nói:
- Cậu làm tôi sợ đó, làm gì như ma vậy! Sơ Sơ ở bên trong.....
Lời anh chưa kịp nói xong, Thời Cảnh Thường đã xông vào phòng, bỏ ngoài tai những lời dư thừa của Mạnh Huyền Chân.
Anh nhíu mày muốn chửi thề, nhưng rồi lại đột ngột xoay qua hỏi Vĩ Sâm đằng sau:
- Hơn 20'? Cậu ta làm cách nào đi từ Thượng Hải về đây với chừng đó thời gian vậy?
Vĩ Sâm đang thở hồng hộc vì phải theo kịp Thời Cảnh Thường, anh chỉ tay lên trần khách sạn, đáp:
- Trực thăng, Thời tổng dùng trực thăng Eurocopter X3, bay với tốc độ gần bằng tên lửa luôn rồi!
Vĩ Sâm vuốt ngực, nhớ lại cảm giác lúc nãy, anh bất giác đặt tay lên tim, nơi đó vẫn đập cực nhanh.
Trực thăng Eurocopter X3 là trực thăng vừa được xác nhận bay nhanh nhất thế giới với vận tốc hơn 400km/h. Lúc nãy, Vĩ Sâm thấy Thời tổng bay hết mức tối đa, anh còn nghĩ, mình sắp chết luôn rồi, thật may, cái mạng bé nhỏ vẫn còn....
Mạnh Huyền Chân nhìn cánh cửa đã được đóng kín, anh lên tiếng:
- Vì gái, cũng chịu chơi thật! Trực thăng của công ty cũng dám đem ra dùng!
-------...-----------...---------------
Lang Thiên rốt cuộc cũng thoát khỏi đám giáo viên, anh quay người lại thì đột nhiên không thấy Hứa Sơ Sơ đâu.
Nhíu mày tìm kiếm xung quanh, bỗng... anh phát hiện đám đạo diễn phim khiêu dâm đang dụ dỗ một số sinh viên nữ.
Nghĩ nghĩ, trong lòng nổi lên cơn lo lắng không tên, anh liền đặt ly rượu trên tay xuống, nhấc chân rời khỏi bàn....
------...--------------...-------------
Thời Cảnh Thường bước vào phòng, ánh sáng mờ ảo càng khiến bóng hình anh mập mờ, mang đến cảm giác ma mị quyến rũ khó tả.
Nhìn cô gái nằm trên giường, Thời Cảnh Thường liền bước lại, anh lay mặt cô, gọi nhỏ:
- Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ trong cơn mê mang, nghe giọng nói quen thuộc, cô nhanh chóng mở mắt, khi nhìn thấy người đàn ông mà nội tâm đang tìm kiếm, vui mừng đến thốt lên:
- Chú.... chú về.... rồi!
Thời Cảnh Thường thấy sắc mặt Hứa Sơ Sơ không ổn, da lại nóng như lửa đốt, anh thầm mắng, lên tiếng:
- Sơ Sơ, đừng sợ... chú sẽ tìm thuốc cho cháu!
Nói rồi, Thời Cảnh Thường liền đứng dậy muốn đi ra ngoài. Thế nhưng, ngay lúc đó, Hứa Sơ Sơ liền túm tay anh lại, không biết sức lực từ đâu, cô giật ngược Thời Cảnh Thường té xuống giường, nỉ non nói:
- Chú... Sơ Sơ khó chịu.... rất khó chịu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.