Chương 335: Thứ Chúng Ta Cho Đi Và Nhận Lại!
PJH
18/09/2019
Hứa Sơ Sơ mím môi, cô nắm chặt tay, nhìn hai người nào đó đã sắp đi đến bờ vực không lối thoát, quyết
định lên tiếng:
- Mạnh Huyền Chân, em không biết như thế nào là cho một người có không gian riêng để họ tự nhìn nhận lại cảm xúc của mình, Nhưng em biết, những người như vậy thường sẽ cảm thấy cô độc hơn là cảm thấy thoải mái.
- Khi anh ở một mình, trong đầu có thể hiện lên hàng ngàn thứ, hàng ngàn suy nghĩ khác nhau. Rồi nguyên nhân này sẽ dẫn đến kết quả khác, anh không thể nào biết được lúc đó trí óc mình sẽ còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ một cách đơn giản nữa hay không đâu.
- Rồi nỗi sợ sẽ kéo đến, cô lập trái tim con người một thời gian dài, sự cô lập ấy sẽ khiến người đó dần trở nên tách biệt với thế giới này, họ sẽ đơn độc một mình mà sống trong chính bức tường mà họ dựng lên.
- Anh nhẫn tâm nhìn Lệ Lệ như vậy sao? Giày vò mình giữa chuyện tình tay ba này? Với anh? Với Hàn Cẩn Du sao?
- Thứ anh đợi là câu trả lời của cậu ấy, vậy anh có từng suy xét đến, câu trả lời của Lệ Lệ sẽ không nằm trong câu trả lời mà anh dự đoán hay không?
- Cậu ấy thậm chí sẽ không chọn anh, hay chọn Hàn Cẩn Du. Cậu ấy có thể bỏ hai người mà đi thật xa, đi đến nơi không ai tìm ra được, chỉ vì khoảnh khắc anh chấp nhận buông tay để cậu ấy nghĩ đến quyết định đó đấy, anh biết không?
Hứa Sơ Sơ biết, Mạc Lệ là đang rơi vào trạng thái như vậy. Bởi lúc nãy, khi cô hỏi, Mạc Lệ đã rất nhanh chóng đáp lời. Gần như là suy nghĩ của cô ấy lúc đó bị phụt ra trước lời nói của Hứa Sơ Sơ mà không thể kiểm soát.
Cô ấy đang sợ hãi, cũng đang hoang mang, suy nghĩ hỗn loạn đang chiếm đóng cả tâm trí của Lệ Lệ.
Nó có thể chứng minh được gì chứ?
Chỉ có thể chứng minh làMạc Lệ đang gặp khủng hoảng mà thôi. Quá rõ ràng, cô ấy là đang đối đầu với chính những cảm xúc lẫn lộn bên trong bản thân mình. Chỉ cần một người nào đó vô ý chạm vào, cô ấy sẽ lập tức sợ hãi ngay.
Mạnh Huyền Chân nghe Hứa Sơ Sơ nói, anh nghiến răng, ánh mắt cự tuyệt thêm vài phần đáp:
- Nếu như việc này có thể có tác dụng để Mạc Lệ nhận ra được bản thân mình rốt cuộc như thế nào, vậy thì anh thà để như vậy chứ không ngăn cản. Dù là cô ấy chọn ai hay không chọn ai, anh cũng sẽ cho cô ấy tự quyết định việc này!
Bàn tay Mạnh Huyền Chân cũng nắm chặt, anh đang cố ép mình nói ra những lời như thế, chỉ để khiến người con gái của anh có quyền được lựa chọn. Thậm chí không nghĩ đến kết quả bản thân mình liệu nhận được có tốt hay không!
Hứa Sơ Sơ đột nhiên lắc đầu, nói:
- Không! Không phải! Mạnh Huyền Chân! Cái này không phải là hiểu. Anh là đang ghen, anh là đang tức giận, anh là... đang ép Lệ Lệ phải nhìn nhận tình cảm của mình. Và âm thầm cầu mong tình cảm đó sẽ thuộc về bản thân anh.
- Anh không nghĩ đến cảm xúc của Lệ lệ, anh chỉ muốn cậu ấy thật rõ ràng, một là chọn anh, hai là chọn người khác mà thôi. Anh đã có Lệ Lệ từ rất lâu rồi, sao lại muốn cậu ấy quay lại thời điểm đầu để chọn lại chứ?
Mạnh Huyền Chân đang cược rất nhiều, nhưng đồng thời cũng đã trả rất nhiều. Anh vừa cho Mạc Lệ thời gian, vừa ép buộc cô suy nghĩ về cảm xúc của mình.
Nếu như cô ấy chọn anh, anh sẽ thắng mọi thứ. Còn nếu như cô ấy chọn Hàn Cẩn Du hoặc là không chọn ai hết, vậy thì... tất cả chấm dứt! Phần thắng là 1/3.
Được sẽ ăn cả, ngã sẽ về không!
Mạnh Huyền Chân mím môi, nhìn Hứa Sơ Sơ, nói:
- Sơ Sơ, em đừng xen vào chuyện này nữa. Anh biết, em luôn giúp đỡ Mạc Lệ những lúc cô ấy khó khăn, không từ nan gì. Nhưng mà.... anh xin em, lần này... hãy để cô ấy tự quyết định đi! Hãy để Mạc Lệ cho anh!
Hứa Sơ Sơ nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, cô bất chợt nhận ra.
Thì ra trong chuyện tình cảm, không phải đối phương quá vô tâm mà là do ta quá để tâm, không phải người kia yêu ít mà là do ta đã yêu họ quá nhiều. Chúng ta vô tình áp đặt lên bản thân và người khác, tự nghĩ họ cũng có nghĩa vụ phải đền đáp đầy đủ lại cho mình.
Trước đây, Mạnh Huyền Chân chẳng biết yêu là gì, anh luôn nghĩ, việc có phụ nữ bên cạnh chỉ là một phần cần thiết nhỏ trong cuộc sống mà thôi. Anh chưa bao giờ thiếu các cô gái vây xung quanh, chỉ cần vẫy tay, sẽ có người đến gần anh, vậy nên, đối với anh, tình yêu, chỉ như một cái tiêu đề mà thôi. Có cũng được, không có cũng chẳng sao cả.
Nhưng... từ khi gặp Mạc Lệ, anh dần trở nên ích kỉ hơn, ngay bây giờ, khi nhìn thấy cô ấy và Hàn Cẩn Du chung một chỗ, nhìn thấy cô ấy vì anh ta mà làm như vậy, anh... lại cảm thấy trong lòng đau đến không thở được.
Anh sợ mất cô ấy, nhưng cũng sợ cô ấy không yêu mình. Vậy nên, lần này, vì để tất cả đều rõ ràng, anh không ngại dùng mọi biện pháp.
Yêu được thì yêu, không yêu được, vậy... cũng không cần dây dưa thêm nữa...
- Mạnh Huyền Chân, em không biết như thế nào là cho một người có không gian riêng để họ tự nhìn nhận lại cảm xúc của mình, Nhưng em biết, những người như vậy thường sẽ cảm thấy cô độc hơn là cảm thấy thoải mái.
- Khi anh ở một mình, trong đầu có thể hiện lên hàng ngàn thứ, hàng ngàn suy nghĩ khác nhau. Rồi nguyên nhân này sẽ dẫn đến kết quả khác, anh không thể nào biết được lúc đó trí óc mình sẽ còn đủ tỉnh táo để suy nghĩ một cách đơn giản nữa hay không đâu.
- Rồi nỗi sợ sẽ kéo đến, cô lập trái tim con người một thời gian dài, sự cô lập ấy sẽ khiến người đó dần trở nên tách biệt với thế giới này, họ sẽ đơn độc một mình mà sống trong chính bức tường mà họ dựng lên.
- Anh nhẫn tâm nhìn Lệ Lệ như vậy sao? Giày vò mình giữa chuyện tình tay ba này? Với anh? Với Hàn Cẩn Du sao?
- Thứ anh đợi là câu trả lời của cậu ấy, vậy anh có từng suy xét đến, câu trả lời của Lệ Lệ sẽ không nằm trong câu trả lời mà anh dự đoán hay không?
- Cậu ấy thậm chí sẽ không chọn anh, hay chọn Hàn Cẩn Du. Cậu ấy có thể bỏ hai người mà đi thật xa, đi đến nơi không ai tìm ra được, chỉ vì khoảnh khắc anh chấp nhận buông tay để cậu ấy nghĩ đến quyết định đó đấy, anh biết không?
Hứa Sơ Sơ biết, Mạc Lệ là đang rơi vào trạng thái như vậy. Bởi lúc nãy, khi cô hỏi, Mạc Lệ đã rất nhanh chóng đáp lời. Gần như là suy nghĩ của cô ấy lúc đó bị phụt ra trước lời nói của Hứa Sơ Sơ mà không thể kiểm soát.
Cô ấy đang sợ hãi, cũng đang hoang mang, suy nghĩ hỗn loạn đang chiếm đóng cả tâm trí của Lệ Lệ.
Nó có thể chứng minh được gì chứ?
Chỉ có thể chứng minh làMạc Lệ đang gặp khủng hoảng mà thôi. Quá rõ ràng, cô ấy là đang đối đầu với chính những cảm xúc lẫn lộn bên trong bản thân mình. Chỉ cần một người nào đó vô ý chạm vào, cô ấy sẽ lập tức sợ hãi ngay.
Mạnh Huyền Chân nghe Hứa Sơ Sơ nói, anh nghiến răng, ánh mắt cự tuyệt thêm vài phần đáp:
- Nếu như việc này có thể có tác dụng để Mạc Lệ nhận ra được bản thân mình rốt cuộc như thế nào, vậy thì anh thà để như vậy chứ không ngăn cản. Dù là cô ấy chọn ai hay không chọn ai, anh cũng sẽ cho cô ấy tự quyết định việc này!
Bàn tay Mạnh Huyền Chân cũng nắm chặt, anh đang cố ép mình nói ra những lời như thế, chỉ để khiến người con gái của anh có quyền được lựa chọn. Thậm chí không nghĩ đến kết quả bản thân mình liệu nhận được có tốt hay không!
Hứa Sơ Sơ đột nhiên lắc đầu, nói:
- Không! Không phải! Mạnh Huyền Chân! Cái này không phải là hiểu. Anh là đang ghen, anh là đang tức giận, anh là... đang ép Lệ Lệ phải nhìn nhận tình cảm của mình. Và âm thầm cầu mong tình cảm đó sẽ thuộc về bản thân anh.
- Anh không nghĩ đến cảm xúc của Lệ lệ, anh chỉ muốn cậu ấy thật rõ ràng, một là chọn anh, hai là chọn người khác mà thôi. Anh đã có Lệ Lệ từ rất lâu rồi, sao lại muốn cậu ấy quay lại thời điểm đầu để chọn lại chứ?
Mạnh Huyền Chân đang cược rất nhiều, nhưng đồng thời cũng đã trả rất nhiều. Anh vừa cho Mạc Lệ thời gian, vừa ép buộc cô suy nghĩ về cảm xúc của mình.
Nếu như cô ấy chọn anh, anh sẽ thắng mọi thứ. Còn nếu như cô ấy chọn Hàn Cẩn Du hoặc là không chọn ai hết, vậy thì... tất cả chấm dứt! Phần thắng là 1/3.
Được sẽ ăn cả, ngã sẽ về không!
Mạnh Huyền Chân mím môi, nhìn Hứa Sơ Sơ, nói:
- Sơ Sơ, em đừng xen vào chuyện này nữa. Anh biết, em luôn giúp đỡ Mạc Lệ những lúc cô ấy khó khăn, không từ nan gì. Nhưng mà.... anh xin em, lần này... hãy để cô ấy tự quyết định đi! Hãy để Mạc Lệ cho anh!
Hứa Sơ Sơ nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, cô bất chợt nhận ra.
Thì ra trong chuyện tình cảm, không phải đối phương quá vô tâm mà là do ta quá để tâm, không phải người kia yêu ít mà là do ta đã yêu họ quá nhiều. Chúng ta vô tình áp đặt lên bản thân và người khác, tự nghĩ họ cũng có nghĩa vụ phải đền đáp đầy đủ lại cho mình.
Trước đây, Mạnh Huyền Chân chẳng biết yêu là gì, anh luôn nghĩ, việc có phụ nữ bên cạnh chỉ là một phần cần thiết nhỏ trong cuộc sống mà thôi. Anh chưa bao giờ thiếu các cô gái vây xung quanh, chỉ cần vẫy tay, sẽ có người đến gần anh, vậy nên, đối với anh, tình yêu, chỉ như một cái tiêu đề mà thôi. Có cũng được, không có cũng chẳng sao cả.
Nhưng... từ khi gặp Mạc Lệ, anh dần trở nên ích kỉ hơn, ngay bây giờ, khi nhìn thấy cô ấy và Hàn Cẩn Du chung một chỗ, nhìn thấy cô ấy vì anh ta mà làm như vậy, anh... lại cảm thấy trong lòng đau đến không thở được.
Anh sợ mất cô ấy, nhưng cũng sợ cô ấy không yêu mình. Vậy nên, lần này, vì để tất cả đều rõ ràng, anh không ngại dùng mọi biện pháp.
Yêu được thì yêu, không yêu được, vậy... cũng không cần dây dưa thêm nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.