Chương 231: Thứ Không Nên Có Nhất Chính Là Tình Cảm!
PJH
13/09/2019
Hứa Sơ Sơ đảo mắt, không đáp lại, thì dù
sao cũng là dùng dịch dung, khác méo gì chứ, mua hay tự chế
cũng chẳng làm đổi cách suy nghĩ của cô.
Hà Như dựa người ra sau, khoanh tay lại, lên tiếng hỏi:
- Hứa Sơ Sơ, cô có biết vì sao, năm lần bảy lượt rồi, ta vẫn có thể đoán được cô sẽ làm gì, vẫn có thể nắm bắt cô trong lòng bàn tay hay không? Cô thật sự không nghĩ, nhiều lần như vậy mà ta vẫn khiến cô sập bẫy được sao?
Hứa Sơ Sơ mím môi, vẫn giữ im lặng.
Hà Như nhìn cô như vậy, nói thẳng:
- Là bởi vì cô quá mềm lòng! Hứa Sơ Sơ, tâm tư của một đứa trẻ lương thiện như cô, quá dễ đoán.
- Đúng, cô rất thông minh, nhưng mà... sự thông minh đó hoàn toàn tỉ lệ nghịch với bản chất của cô. Ta đã từng nghe Hứa Mạnh Trưởng nói, Hứa Sơ Sơ là một đứa trẻ đơn thuần và lương thiện. Nhưng một khi nó tức giận, đôi cánh thiên thần sẽ biến thành ác quỷ. Và ông ta hoàn toàn đúng, cô quả nhiên là có tâm tư rất đơn giản.
- Cô thông minh, nhưng chỉ là thoog minh về mặt trí óc, thủ đoạn, âm mưu, kế sách, mọi thứ cô đều có thể đoán được, nhưng mà.... cô bị thứ gọi là tình cảm chi phối quá nhiều.,
- Tình yêu, tình bạn, tình thân! Thậm chí ngay cả người đã từng phản bội cô như Hứa Hấn Trung cô vẫn mềm lòng mà muốn bảo vệ ông ta. Đó chính là nhược điểm duy nhất của một người thông minh như cô.
- Hứa Sơ Sơ, trên đời này, thứ không nên tồn tại nhất ở một kẻ thông minh, chính là tình cảm, con người một khi dính phải nó rồi, sẽ muôn kiếp không thoát ra được, vĩnh viễn bị nó khống chế, chi phối. Đến một lúc nào đó, điểm yếu ấy sẽ là nhược điểm chí mạng của con người! Tâm tư của cô cũng theo đó mà dễ lần mò hơn rất nhiều!
- Ta đã bị bại lộ, nhưng chỉ cần một chút thủ thuật nhỏ, ta vẫn có thể bắt được cô về đây. Bởi vì sao? Bởi vì ta đoán được, cô chắc chắn sẽ lo lắng cho gia đình mình, cho người cha vô dụng yếu đuối đó, cùng với người ông già yếu nhưng vẫn ngoan cường chiến đấu. Chỉ cần ta đợi ở gần nơi cô về, dùng một chút kích thích, cô đã sập bẫy! Hứa Sơ Sơ, cô quá mềm lòng với kẻ ngoài rồ!
Hứa Sơ Sơ nhìn qua, cười khẩy với Hà Như, lên tiếng đáp:
- Tôi dù có như thế nào, cũng không liên quan đến bà. Với một con người từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm đến mức mang thù hận lớn thế này, tôi rõ ràng vẫn còn tốt chán! Đừng có dơ bẩn chê bai tôi, bà không khôn hơn là mấy đâu!
Hà Như liếc mắt nhìn Hứa Sơ Sơ, bà ta đứng dậy, tiến về phía cô, giáng một bạt tai thật mạnh lên mặt Hứa Sơ Sơ, khiến mặt cô trực tiếp bị lệch sang một bên.
Khóa môi truyền đến cơn đau đớn, Hứa Sơ Sơ liếm môi, ngẩng đầu nhìn bà ta, dùng lực cũng lớn đấy, đánh cô đến rách môi thế này!
Hà Như mỉm cười, ngồi lại xuống ghế, thở dài một hơi, rồi nói:
- Ta không mong cô nghĩ ta là ngời tốt, nhất là khi trong tay ta cầm thứ này!
Hứa Sơ Sơ nhìn vào tay Hà Như, cô vô thức mím môi, không lên tiếng.
Bây giờ, Hứa Sơ Sơ mới ý thức thứ nặng trĩu trên lưng mình là gì, từ nãy đến giờ cô cứ suy đoán hoài không ra, nhưng bây giờ... cô biết rồi.
Là bom!! Hà Như gắn bom lên người cô, Thứ bà ta cầm trên tay, cũng chính là thứ kích hoạt quả bom này!
Tay Hứa Sơ Sơ đột nhiên run lên, khi cô nghĩ về nó, tim như đập nhanh hơn, tâm trạng cũng không thể khống chế nổi.
Cô chưa từng gặp bom, chưa từng thấy, càng chưa sờ vào, bây giờ, cô thậm chí còn có thể cảm nhận những giây phút nó đếm trên đó.
Rốt cuộc.... bà ta đã cài bao nhiêu giờ cho quả bom nổ đằng sau lưng cô??
Hà Như dựa người ra sau, khoanh tay lại, lên tiếng hỏi:
- Hứa Sơ Sơ, cô có biết vì sao, năm lần bảy lượt rồi, ta vẫn có thể đoán được cô sẽ làm gì, vẫn có thể nắm bắt cô trong lòng bàn tay hay không? Cô thật sự không nghĩ, nhiều lần như vậy mà ta vẫn khiến cô sập bẫy được sao?
Hứa Sơ Sơ mím môi, vẫn giữ im lặng.
Hà Như nhìn cô như vậy, nói thẳng:
- Là bởi vì cô quá mềm lòng! Hứa Sơ Sơ, tâm tư của một đứa trẻ lương thiện như cô, quá dễ đoán.
- Đúng, cô rất thông minh, nhưng mà... sự thông minh đó hoàn toàn tỉ lệ nghịch với bản chất của cô. Ta đã từng nghe Hứa Mạnh Trưởng nói, Hứa Sơ Sơ là một đứa trẻ đơn thuần và lương thiện. Nhưng một khi nó tức giận, đôi cánh thiên thần sẽ biến thành ác quỷ. Và ông ta hoàn toàn đúng, cô quả nhiên là có tâm tư rất đơn giản.
- Cô thông minh, nhưng chỉ là thoog minh về mặt trí óc, thủ đoạn, âm mưu, kế sách, mọi thứ cô đều có thể đoán được, nhưng mà.... cô bị thứ gọi là tình cảm chi phối quá nhiều.,
- Tình yêu, tình bạn, tình thân! Thậm chí ngay cả người đã từng phản bội cô như Hứa Hấn Trung cô vẫn mềm lòng mà muốn bảo vệ ông ta. Đó chính là nhược điểm duy nhất của một người thông minh như cô.
- Hứa Sơ Sơ, trên đời này, thứ không nên tồn tại nhất ở một kẻ thông minh, chính là tình cảm, con người một khi dính phải nó rồi, sẽ muôn kiếp không thoát ra được, vĩnh viễn bị nó khống chế, chi phối. Đến một lúc nào đó, điểm yếu ấy sẽ là nhược điểm chí mạng của con người! Tâm tư của cô cũng theo đó mà dễ lần mò hơn rất nhiều!
- Ta đã bị bại lộ, nhưng chỉ cần một chút thủ thuật nhỏ, ta vẫn có thể bắt được cô về đây. Bởi vì sao? Bởi vì ta đoán được, cô chắc chắn sẽ lo lắng cho gia đình mình, cho người cha vô dụng yếu đuối đó, cùng với người ông già yếu nhưng vẫn ngoan cường chiến đấu. Chỉ cần ta đợi ở gần nơi cô về, dùng một chút kích thích, cô đã sập bẫy! Hứa Sơ Sơ, cô quá mềm lòng với kẻ ngoài rồ!
Hứa Sơ Sơ nhìn qua, cười khẩy với Hà Như, lên tiếng đáp:
- Tôi dù có như thế nào, cũng không liên quan đến bà. Với một con người từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm đến mức mang thù hận lớn thế này, tôi rõ ràng vẫn còn tốt chán! Đừng có dơ bẩn chê bai tôi, bà không khôn hơn là mấy đâu!
Hà Như liếc mắt nhìn Hứa Sơ Sơ, bà ta đứng dậy, tiến về phía cô, giáng một bạt tai thật mạnh lên mặt Hứa Sơ Sơ, khiến mặt cô trực tiếp bị lệch sang một bên.
Khóa môi truyền đến cơn đau đớn, Hứa Sơ Sơ liếm môi, ngẩng đầu nhìn bà ta, dùng lực cũng lớn đấy, đánh cô đến rách môi thế này!
Hà Như mỉm cười, ngồi lại xuống ghế, thở dài một hơi, rồi nói:
- Ta không mong cô nghĩ ta là ngời tốt, nhất là khi trong tay ta cầm thứ này!
Hứa Sơ Sơ nhìn vào tay Hà Như, cô vô thức mím môi, không lên tiếng.
Bây giờ, Hứa Sơ Sơ mới ý thức thứ nặng trĩu trên lưng mình là gì, từ nãy đến giờ cô cứ suy đoán hoài không ra, nhưng bây giờ... cô biết rồi.
Là bom!! Hà Như gắn bom lên người cô, Thứ bà ta cầm trên tay, cũng chính là thứ kích hoạt quả bom này!
Tay Hứa Sơ Sơ đột nhiên run lên, khi cô nghĩ về nó, tim như đập nhanh hơn, tâm trạng cũng không thể khống chế nổi.
Cô chưa từng gặp bom, chưa từng thấy, càng chưa sờ vào, bây giờ, cô thậm chí còn có thể cảm nhận những giây phút nó đếm trên đó.
Rốt cuộc.... bà ta đã cài bao nhiêu giờ cho quả bom nổ đằng sau lưng cô??
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.