Chương 200: Thứ Mà Con Đã Bỏ Sót, Ta Đã Tìm Được Rồi!
PJH
12/09/2019
Hứa Sơ Sơ lái xe đến Tô gia, cô đi thẳng lên phòng ngủ tìm Sở Bắc, và cũng thật may là.. anh có ở nhà..
Thực ra thì, là anh đang làm chút chuyện bận rộn với Tưởng Vy Vy!
Hứa Sơ Sơ che mắt, lui ra ngoài đợi Sở Bắc. Anh mặt nhăn mày nhó nhìn cô, rồi hướng về phía thư phòng. Tưởng Vy Vy thì khỏi nói, xấu hổ rúc trong chăn, không dám thò đầu ra.
Hứa Sơ Sơ: "..."
Sao cứ mỗi lần cô đến là thấy hai kẻ này ôm ấp nhau nhỉ?
Hai vợ chồng nhà này có thể sống trong sáng một chút được không? Bàn dân thiên hạ sắp mù vì mật ngọt chết ruồi đó rồi!
Sở Bắc rót cho Hứa Sơ Sơ một cốc sữa, rồi tự lấy cho mình ly rượu vang, anh ngồi xuống ghế, lên tiếng hỏi:
- Có chyện gì mà lại tới tìm cậu?
Hứa Sơ Sơ ho khan vài tiếng, cô cầm lấy ly sữa, chậm rãi đáp:
- Con có một thứ này, muốn nhờ cậu đưa quân y xác nhận.
Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa đưa một bao nhỏ ra để lên bàn, cô vươn tay mở nó ra, bên trong là một cây kim tiêm.
Ánh mắt Sở Bắc chợt lóe sáng, anh nhấp một ngụm rượu, thờ ơ hỏi:
- Đây là cái gì?
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, đáp:
- Con không biết! Nhưng mà, con tìm thấy thứ này từ bãi đổ rác nhà Hứa gia.
Lúc Hứa Sơ Sơ rời đi, khi đi ngang qua khu đổ rác của Hứa gia, cô vô tình thấy một nữ hầu đang lén lút đi ra từ cửa sau, vứt thứ này vào bãi rác chung của Hứa gia.
Bãi đổ rác ở đây một ngày sẽ có người đến lấy đem đi hỏa thiêu một lần, vứt đồ ra đây đa số không phải chất hữu cơ, mà chỉ là chất vô cơ thôi.
Thế nhưng, điều làm Hứa Sơ Sơ quan tâm là, nữ hầu đó, chính là người của Hà Như, rất thường xuyên làm việc cho bà ta. Công thêm việc quýnh quáng lén lút như không muốn cho ai thấy kia, càng khiến người ta cảm thấy đáng ngờ.
Vứt rác thôi mà, đi công khai có chết người đâu?
Nghĩ vậy, cô quyết định xuống xe, đi tới gần bãi rác, lúc lục chỗ đó ra, thì thấy bao đựng kim tiêm này.
Nhìn thứ chất lỏng trong suốt bên trong, Hứa Sơ Sơ nhíu mày, rồi cầm theo lên xe.
Cô mang nó đến đây là muốn nhờ Sở Bắc cho cô biết trong này là chất gì. Dù sao thứ liên quan đến Hà Như, thà mình biết thừa, còn hơn là không biết mà bỏ sót, đúng không?
Hơn nữa, có nơi nào đáng tin cậy hơn quân nhân chứ? Những con người tài giỏi và trung thực, lại cực kì kín miệng.
Tuy vậy, muốn họ làm điều đó phải thông qua Sở Bắc, người có thể ra mọi mệnh lệnh, cho nên... cô mới đến tìm anh!
Sở Bắc ngậm ngụm rượu trong miệng mình, lắc lắc ly cầm trên tay, không nói.
Sau một hồi im lặng, Hứa Sơ Sơ nhíu mày, lên tiếng gọi:
- Cậu?
Nghe thấy tiếng của cô, ánh mắt Sở Bắc mới có chút động đậy, anh nuốt ngụm rượu xuống cổ họng, sau đó đặt ly lên bàn, nói:
- Đây là thuốc lão hóa dưới da - Aging drugs, một loại thuốc phát sinh các tế bào gây lão hóa ở người già, khiến các nếp nhăn ẩn dưới da nổi lên và hình thành vẻ ngoài lão hóa.
- Nó là một thứ thuốc cấm, Nhà nước đã cấm sản xuất thứ này từ hàng chục năm trước rồi!
Hứa Sơ Sơ mím môi, cô cau chặt mày hơn, hỏi:
- Thuốc lão hóa dưới da sao? Đây... không phải là loại thuốc làm cho người ta già đi à?
Sở Bắc gật đầu, chớp ánh mắt đen láy, trả lời:
- Đúng vậy, nói một cách chính xác hơn, đây là loại thuốc, có khả năng biến hình như trong những câu chuyện cổ tích, khiến người còn trẻ... bỗng chốc trở thành một người già, hoàn toàn biến đổi về thân thể.
Hứa Sơ Sơ nhìn thái độ của Sở Bắc, cô bất giác nuốt một ngụm nước bọt, lên tiếng hỏi:
- Tại sao con... lại có cảm giác cậu biết thứ gì đó nhỉ?? Thứ mà... con không biết được?
Không phải ai cũng chuẩn bị được lời thoại trơn tru như vậy khi đề cập đến một vấn đề mà mình chỉ vừa mới biết cách đây vài giây.
Trong tiềm thức của cô, Sở Bắc không phải kẻ nhìn thấy tương lai, nên không thể biết cô đem thứ này đến để rồi... anh chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết nó là thứ gì như vậy được.
Cách giải thích tốt nhất, chính là... anh chắc chắn đã biết chuyện gì đó...
Sở Bắc dời ánh mắt nhìn sang Hứa Sơ Sơ, con ngươi anh đen sâu không thấy đấy, lên tiếng:
- Thứ mà con đã bỏ sót, cậu... đã tìm ra được rồi!
Thực ra thì, là anh đang làm chút chuyện bận rộn với Tưởng Vy Vy!
Hứa Sơ Sơ che mắt, lui ra ngoài đợi Sở Bắc. Anh mặt nhăn mày nhó nhìn cô, rồi hướng về phía thư phòng. Tưởng Vy Vy thì khỏi nói, xấu hổ rúc trong chăn, không dám thò đầu ra.
Hứa Sơ Sơ: "..."
Sao cứ mỗi lần cô đến là thấy hai kẻ này ôm ấp nhau nhỉ?
Hai vợ chồng nhà này có thể sống trong sáng một chút được không? Bàn dân thiên hạ sắp mù vì mật ngọt chết ruồi đó rồi!
Sở Bắc rót cho Hứa Sơ Sơ một cốc sữa, rồi tự lấy cho mình ly rượu vang, anh ngồi xuống ghế, lên tiếng hỏi:
- Có chyện gì mà lại tới tìm cậu?
Hứa Sơ Sơ ho khan vài tiếng, cô cầm lấy ly sữa, chậm rãi đáp:
- Con có một thứ này, muốn nhờ cậu đưa quân y xác nhận.
Vừa nói, Hứa Sơ Sơ vừa đưa một bao nhỏ ra để lên bàn, cô vươn tay mở nó ra, bên trong là một cây kim tiêm.
Ánh mắt Sở Bắc chợt lóe sáng, anh nhấp một ngụm rượu, thờ ơ hỏi:
- Đây là cái gì?
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, đáp:
- Con không biết! Nhưng mà, con tìm thấy thứ này từ bãi đổ rác nhà Hứa gia.
Lúc Hứa Sơ Sơ rời đi, khi đi ngang qua khu đổ rác của Hứa gia, cô vô tình thấy một nữ hầu đang lén lút đi ra từ cửa sau, vứt thứ này vào bãi rác chung của Hứa gia.
Bãi đổ rác ở đây một ngày sẽ có người đến lấy đem đi hỏa thiêu một lần, vứt đồ ra đây đa số không phải chất hữu cơ, mà chỉ là chất vô cơ thôi.
Thế nhưng, điều làm Hứa Sơ Sơ quan tâm là, nữ hầu đó, chính là người của Hà Như, rất thường xuyên làm việc cho bà ta. Công thêm việc quýnh quáng lén lút như không muốn cho ai thấy kia, càng khiến người ta cảm thấy đáng ngờ.
Vứt rác thôi mà, đi công khai có chết người đâu?
Nghĩ vậy, cô quyết định xuống xe, đi tới gần bãi rác, lúc lục chỗ đó ra, thì thấy bao đựng kim tiêm này.
Nhìn thứ chất lỏng trong suốt bên trong, Hứa Sơ Sơ nhíu mày, rồi cầm theo lên xe.
Cô mang nó đến đây là muốn nhờ Sở Bắc cho cô biết trong này là chất gì. Dù sao thứ liên quan đến Hà Như, thà mình biết thừa, còn hơn là không biết mà bỏ sót, đúng không?
Hơn nữa, có nơi nào đáng tin cậy hơn quân nhân chứ? Những con người tài giỏi và trung thực, lại cực kì kín miệng.
Tuy vậy, muốn họ làm điều đó phải thông qua Sở Bắc, người có thể ra mọi mệnh lệnh, cho nên... cô mới đến tìm anh!
Sở Bắc ngậm ngụm rượu trong miệng mình, lắc lắc ly cầm trên tay, không nói.
Sau một hồi im lặng, Hứa Sơ Sơ nhíu mày, lên tiếng gọi:
- Cậu?
Nghe thấy tiếng của cô, ánh mắt Sở Bắc mới có chút động đậy, anh nuốt ngụm rượu xuống cổ họng, sau đó đặt ly lên bàn, nói:
- Đây là thuốc lão hóa dưới da - Aging drugs, một loại thuốc phát sinh các tế bào gây lão hóa ở người già, khiến các nếp nhăn ẩn dưới da nổi lên và hình thành vẻ ngoài lão hóa.
- Nó là một thứ thuốc cấm, Nhà nước đã cấm sản xuất thứ này từ hàng chục năm trước rồi!
Hứa Sơ Sơ mím môi, cô cau chặt mày hơn, hỏi:
- Thuốc lão hóa dưới da sao? Đây... không phải là loại thuốc làm cho người ta già đi à?
Sở Bắc gật đầu, chớp ánh mắt đen láy, trả lời:
- Đúng vậy, nói một cách chính xác hơn, đây là loại thuốc, có khả năng biến hình như trong những câu chuyện cổ tích, khiến người còn trẻ... bỗng chốc trở thành một người già, hoàn toàn biến đổi về thân thể.
Hứa Sơ Sơ nhìn thái độ của Sở Bắc, cô bất giác nuốt một ngụm nước bọt, lên tiếng hỏi:
- Tại sao con... lại có cảm giác cậu biết thứ gì đó nhỉ?? Thứ mà... con không biết được?
Không phải ai cũng chuẩn bị được lời thoại trơn tru như vậy khi đề cập đến một vấn đề mà mình chỉ vừa mới biết cách đây vài giây.
Trong tiềm thức của cô, Sở Bắc không phải kẻ nhìn thấy tương lai, nên không thể biết cô đem thứ này đến để rồi... anh chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết nó là thứ gì như vậy được.
Cách giải thích tốt nhất, chính là... anh chắc chắn đã biết chuyện gì đó...
Sở Bắc dời ánh mắt nhìn sang Hứa Sơ Sơ, con ngươi anh đen sâu không thấy đấy, lên tiếng:
- Thứ mà con đã bỏ sót, cậu... đã tìm ra được rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.