Chương 291: Tiếp Nhận Anh!
PJH
16/09/2019
"Thời Cảnh Thường, sao em chưa bao giờ nghe anh nói anh thích em nhỉ?"
" Em muốn tôi nói, sao không nói trước?"
"Em yêu anh, chẳng lẽ từ trước tới giờ em thể hiện chưa rõ nên anh cần em nói ra sao?"
"Tôi cũng vậy"
....
Hàng loạt những kí ức lại hiện về, lấp đầy đôi mắt ngập nước của Hứa Sơ Sơ. Không biết là do nước mưa hay nước mắt, mà hai bên mắt cô đau rát, lại ấm nóng chảy dài xuống miệng, len vào trong đầu lưỡi cô, mặn chát....
Hứa Sơ Sơ thở dốc, nắm chặt tay, để nó lên trước ngực mà thở hồng hộc.
Lúc trước cô thường hay giận dỗi Thời Cảnh Thường vì anh chưa bao giờ nói yêu cô hay thích cô cả. Lúc nào cũng là do bản thân cô tự nói tự nhận định.
Tuy tức giận nhưng cô cũng đã quen với kiểu lạnh nhạt đó của anh, vốn không trách anh gì cả. Nhưng bây giờ, đột nhiên nghe anh nói như vậy, tâm trạng cô càng thêm phức tạp.
Tại sao? Tại sao đột nhiên anh lại nói ra vào lúc này??
Thời Cảnh Thường đứng dưới mưa, nước mưa rơi xối xả từ trên cao, đã khiến bản thân anh ướt đẫm từ lúc nào. Mái tóc đen xõa dài xuống, che đi đôi mắt đang nhìn vào cô gái trước mặt.
Giọng anh trầm khàn, vang trong đêm càng thêm nhu tình, tựa như thấy một câu chưa đủ, Thời Cảnh Thường lại lên tiếng lặp lại một lần nữa:
- Tôi thích em!
Lời nói này, có trời mới biết nó chất chứa bao nhiêu nỗi lòng của người đàn ông. Chính giờ phút này đây, anh lần đầu tiên bộc lộ tình cảm của mình trước mặt Hứa Sơ Sơ, lấy hết can đảm nói thật lòng mình với cô, không chút giấu giếm sự yêu thích từ đáy lòng.
Hứa Sơ Sơ cực kì bất ngờ, cô mở to mắt nhìn Thời Cảnh Thường đang tiến gần về phía mình, tim đập càng ngày càng nhanh.
Sau câu nói, anh đi chậm rãi về phía Hứa Sơ Sơ, từ trên cao nhìn xuống, anh không ngần ngại đưa tay lên, chạm vào gò má của cô, trượt các ngón tay luồn vào sâu trong mái tóc ướt sũng của cô, nhìn bằng ánh mắt thâm tình, nói:
- Đây là.... lời nói thật lòng của tôi!
Nói rồi, Thời Cảnh Thường nâng đầu Hứa Sơ Sơ ngước lên, nhẹ nhàng nhắm mắt, cúi xuống hôn lên môi cô.
Anh nhấm nháp hương vị ngọt ngào và mềm mại của Hứa Sơ Sơ, mút nhẹ một cách chậm rãi và nhẹ nhàng. Không mạnh mẽ nữa, không thô bạo nữa, lần này anh hoàn toàn kiềm chế mình, nhưng cũng thật càn rỡ đưa lưỡi muốn tiến vào bên trong.
Cậy miệng Hứa Sơ Sơ một cách cẩn thận, Thời Cảnh Thường luồn lưỡi vào bên trong, quấn lấy lưỡi người con gái dây dưa không buông...
Hứa Sơ Sơ bị hai chữ "thật lòng" của Thời Cảnh Thường đả kích thật mạnh vào trong lồng ngực, cô thổn thức nhìn anh nhắm mắt, đáy lòng càng dâng thêm những cơn sóng ngầm.
Tay Hứa Sơ Sơ run rẩy, đưa dần lên cao, cuối cùng nắm lấy vạt áo Thời Cảnh Thường phía dưới.
Hứa Sơ Sơ cụp mắt nhắm lại, cô rốt cuộc cũng không thể chống được chính tình cảm trong lòng mình, biết rõ người đàn ông này thế nào, biết rõ là không thể ra sao, vẫn cứ muốn đâm đầu vào hưởng thụ.
Hứa Sơ Sơ mở miệng mình ra, thật nhỏ nhắn đáp lại môi Thời Cảnh Thường, giờ phút này, cô chẳng biết gì đến hận thù nữa, mọi lo toan, khó chịu, sự nơm nớp lo sợ, sự trách móc lao đao, toàn bộ đều bị cơn mưa cuốn sạch đi.
Cô chỉ muốn người đàn ông này, sự thật lòng này là của cô, ít nhất là trong giây phút khi hai người quấn lấy nhau, cô có thể hiểu anh thêm một chút, nhìn nhận được tấm lòng của anh thêm một chút.
Thời Cảnh Thường đẩy Hứa Sơ Sơ ngã vào trong vách đá, anh hôn thật sâu, càng hôn càng quấn quít như không muốn rời.
Hứa Sơ Sơ, em đã nắm lấy tôi rồi, vậy thì đừng buông ra nữa.
Lần này, chỉ cần em không buông tay, tôi... nhất định cũng sẽ không buông tay.
" Em muốn tôi nói, sao không nói trước?"
"Em yêu anh, chẳng lẽ từ trước tới giờ em thể hiện chưa rõ nên anh cần em nói ra sao?"
"Tôi cũng vậy"
....
Hàng loạt những kí ức lại hiện về, lấp đầy đôi mắt ngập nước của Hứa Sơ Sơ. Không biết là do nước mưa hay nước mắt, mà hai bên mắt cô đau rát, lại ấm nóng chảy dài xuống miệng, len vào trong đầu lưỡi cô, mặn chát....
Hứa Sơ Sơ thở dốc, nắm chặt tay, để nó lên trước ngực mà thở hồng hộc.
Lúc trước cô thường hay giận dỗi Thời Cảnh Thường vì anh chưa bao giờ nói yêu cô hay thích cô cả. Lúc nào cũng là do bản thân cô tự nói tự nhận định.
Tuy tức giận nhưng cô cũng đã quen với kiểu lạnh nhạt đó của anh, vốn không trách anh gì cả. Nhưng bây giờ, đột nhiên nghe anh nói như vậy, tâm trạng cô càng thêm phức tạp.
Tại sao? Tại sao đột nhiên anh lại nói ra vào lúc này??
Thời Cảnh Thường đứng dưới mưa, nước mưa rơi xối xả từ trên cao, đã khiến bản thân anh ướt đẫm từ lúc nào. Mái tóc đen xõa dài xuống, che đi đôi mắt đang nhìn vào cô gái trước mặt.
Giọng anh trầm khàn, vang trong đêm càng thêm nhu tình, tựa như thấy một câu chưa đủ, Thời Cảnh Thường lại lên tiếng lặp lại một lần nữa:
- Tôi thích em!
Lời nói này, có trời mới biết nó chất chứa bao nhiêu nỗi lòng của người đàn ông. Chính giờ phút này đây, anh lần đầu tiên bộc lộ tình cảm của mình trước mặt Hứa Sơ Sơ, lấy hết can đảm nói thật lòng mình với cô, không chút giấu giếm sự yêu thích từ đáy lòng.
Hứa Sơ Sơ cực kì bất ngờ, cô mở to mắt nhìn Thời Cảnh Thường đang tiến gần về phía mình, tim đập càng ngày càng nhanh.
Sau câu nói, anh đi chậm rãi về phía Hứa Sơ Sơ, từ trên cao nhìn xuống, anh không ngần ngại đưa tay lên, chạm vào gò má của cô, trượt các ngón tay luồn vào sâu trong mái tóc ướt sũng của cô, nhìn bằng ánh mắt thâm tình, nói:
- Đây là.... lời nói thật lòng của tôi!
Nói rồi, Thời Cảnh Thường nâng đầu Hứa Sơ Sơ ngước lên, nhẹ nhàng nhắm mắt, cúi xuống hôn lên môi cô.
Anh nhấm nháp hương vị ngọt ngào và mềm mại của Hứa Sơ Sơ, mút nhẹ một cách chậm rãi và nhẹ nhàng. Không mạnh mẽ nữa, không thô bạo nữa, lần này anh hoàn toàn kiềm chế mình, nhưng cũng thật càn rỡ đưa lưỡi muốn tiến vào bên trong.
Cậy miệng Hứa Sơ Sơ một cách cẩn thận, Thời Cảnh Thường luồn lưỡi vào bên trong, quấn lấy lưỡi người con gái dây dưa không buông...
Hứa Sơ Sơ bị hai chữ "thật lòng" của Thời Cảnh Thường đả kích thật mạnh vào trong lồng ngực, cô thổn thức nhìn anh nhắm mắt, đáy lòng càng dâng thêm những cơn sóng ngầm.
Tay Hứa Sơ Sơ run rẩy, đưa dần lên cao, cuối cùng nắm lấy vạt áo Thời Cảnh Thường phía dưới.
Hứa Sơ Sơ cụp mắt nhắm lại, cô rốt cuộc cũng không thể chống được chính tình cảm trong lòng mình, biết rõ người đàn ông này thế nào, biết rõ là không thể ra sao, vẫn cứ muốn đâm đầu vào hưởng thụ.
Hứa Sơ Sơ mở miệng mình ra, thật nhỏ nhắn đáp lại môi Thời Cảnh Thường, giờ phút này, cô chẳng biết gì đến hận thù nữa, mọi lo toan, khó chịu, sự nơm nớp lo sợ, sự trách móc lao đao, toàn bộ đều bị cơn mưa cuốn sạch đi.
Cô chỉ muốn người đàn ông này, sự thật lòng này là của cô, ít nhất là trong giây phút khi hai người quấn lấy nhau, cô có thể hiểu anh thêm một chút, nhìn nhận được tấm lòng của anh thêm một chút.
Thời Cảnh Thường đẩy Hứa Sơ Sơ ngã vào trong vách đá, anh hôn thật sâu, càng hôn càng quấn quít như không muốn rời.
Hứa Sơ Sơ, em đã nắm lấy tôi rồi, vậy thì đừng buông ra nữa.
Lần này, chỉ cần em không buông tay, tôi... nhất định cũng sẽ không buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.