Chương 156: Tôi Biết Là Anh!
PJH
11/09/2019
Hứa Sơ Sơ khóc đến ngủ thiếp đi lúc nào
không hay, Mạc Lệ đặt cô nằm xuống giường, cẩn thận đắp chăn
lên ngang ngực, sau đó cầm theo bình nước trên bàn đi ra ngoài.
Mạc Lệ vừa đi một lúc, cửa phòng lại được mở ra, nhưng lần này lại là một đôi giày da sáng bóng bước vào.
Thời Cảnh Thường đến gần giường của Hứa Sơ Sơ, anh nhìn cô gái nằm trên nền trắng lạnh toát, trên khóe mắt còn vươn chút dòng lệ ẩm ướt, đột nhiên trong lòng dâng lên xúc cảm xúc muốn lau đi thứ chói mắt đó.
Nghĩ là làm, Thời Cảnh Thường chậm rãi đưa bàn tay tới, thật nhẹ nhàng và cẩn thận lau nước mắt trên má Hứa Sơ Sơ.
Lúc ngón tay lướt qua vùng da mềm mại nơi gò má ấy, Thời Cảnh Thường thậm chí thấy tay mình truyền đến xúc cảm lạ lùng chưa từng có.
Người con gái này, luôn mang lại cho anh rất nhiều thứ mà cả đời này anh chưa từng có được.
Hứa Sơ Sơ đang ngủ,trong mơ, cô thấy má mình hơi ngứa, có thứ gì đó hơi thô ráp cọ vào da mặt mình, khiến cô bất giác vểnh môi, quay đầu tránh đi!
Thời Cảnh Thường bật cười, anh liếc nhìn xuống bàn tay Hứa Sơ Sơ, phát hiện nơi đó có chút máu đỏ, nghĩ nghĩ, anh liền nắm lấy tay cô, rút khăn tay trong túi áo mình ra, lau đi vết máu trến đó, rồi lấy dây truyền dịch, gắn lại trở vào.
Đúng lúc để tay Hứa Sơ Sơ xuống lại giường, đột nhiên cánh tay cô chợt dùng lực, túm lấy bàn tay Thời Cảnh Thường, nắm chặt không buông.
Anh giật mình ngước đầu nhìn Hứa Sơ Sơ, thế nhưng phát hiện mắt cô vẫn còn nhắm, thở rất đều đặn, chỉ có điều... miệng lại cứ lẩm bẩm:
- Chú không được đi! Không được đi đâu cả! Chú đã nói sẽ không bỏ cháu mà! Vậy nên... không được đi....
Trong lòng dâng lên thứ cảm xúc không nói thành lời, khiến Thời Cảnh Thường ngẩn người, con tim anh đập nhanh đến kì lạ.
Không biết là do thứ gì điều khiến, các ngón tay của Thời Cảnh Thường đột nhiên nắm chặt tay Hứa Sơ Sơ, như đáp lại lời cầu khẩn của cô, thậm chí.... anh còn có ý muốn vuốt ve bàn tay ấy!
Ngay khi cảm xúc đang dâng trào, đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng bước chân, Thời Cảnh Thường bất giác quay đầu.
Đúng lúc này, Mạc Lệ đi vào, trong chốc lát 4 mắt đối diện nhau.
Tuy nhiên, không như trong tưởng tượng của anh, Mạc Lệ không bất ngờ, cũng không ngạc nhiên, ngược lại, cô mỉm cười nhìn anh lên tiếng:
- Tôi cứ nghĩ ai lại đến thăm Sơ Sơ giờ này mà lại mở cửa phòng, hóa ra là Thời tổng!
Thời Cảnh Thường chớp mắt nhìn Mạc Lệ, cất giọng lãnh đạm:
- Nhìn cô không có gì là bất ngờ cả, sao lại còn nói như vậy?
Mạc Lệ liếc nhìn đôi tay đang nắm phía dưới, cô cong môi cười, đáp:
- Phép lịch sự xã giao thôi, tôi biết là anh mà!
Mạc Lệ vừa đi một lúc, cửa phòng lại được mở ra, nhưng lần này lại là một đôi giày da sáng bóng bước vào.
Thời Cảnh Thường đến gần giường của Hứa Sơ Sơ, anh nhìn cô gái nằm trên nền trắng lạnh toát, trên khóe mắt còn vươn chút dòng lệ ẩm ướt, đột nhiên trong lòng dâng lên xúc cảm xúc muốn lau đi thứ chói mắt đó.
Nghĩ là làm, Thời Cảnh Thường chậm rãi đưa bàn tay tới, thật nhẹ nhàng và cẩn thận lau nước mắt trên má Hứa Sơ Sơ.
Lúc ngón tay lướt qua vùng da mềm mại nơi gò má ấy, Thời Cảnh Thường thậm chí thấy tay mình truyền đến xúc cảm lạ lùng chưa từng có.
Người con gái này, luôn mang lại cho anh rất nhiều thứ mà cả đời này anh chưa từng có được.
Hứa Sơ Sơ đang ngủ,trong mơ, cô thấy má mình hơi ngứa, có thứ gì đó hơi thô ráp cọ vào da mặt mình, khiến cô bất giác vểnh môi, quay đầu tránh đi!
Thời Cảnh Thường bật cười, anh liếc nhìn xuống bàn tay Hứa Sơ Sơ, phát hiện nơi đó có chút máu đỏ, nghĩ nghĩ, anh liền nắm lấy tay cô, rút khăn tay trong túi áo mình ra, lau đi vết máu trến đó, rồi lấy dây truyền dịch, gắn lại trở vào.
Đúng lúc để tay Hứa Sơ Sơ xuống lại giường, đột nhiên cánh tay cô chợt dùng lực, túm lấy bàn tay Thời Cảnh Thường, nắm chặt không buông.
Anh giật mình ngước đầu nhìn Hứa Sơ Sơ, thế nhưng phát hiện mắt cô vẫn còn nhắm, thở rất đều đặn, chỉ có điều... miệng lại cứ lẩm bẩm:
- Chú không được đi! Không được đi đâu cả! Chú đã nói sẽ không bỏ cháu mà! Vậy nên... không được đi....
Trong lòng dâng lên thứ cảm xúc không nói thành lời, khiến Thời Cảnh Thường ngẩn người, con tim anh đập nhanh đến kì lạ.
Không biết là do thứ gì điều khiến, các ngón tay của Thời Cảnh Thường đột nhiên nắm chặt tay Hứa Sơ Sơ, như đáp lại lời cầu khẩn của cô, thậm chí.... anh còn có ý muốn vuốt ve bàn tay ấy!
Ngay khi cảm xúc đang dâng trào, đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng bước chân, Thời Cảnh Thường bất giác quay đầu.
Đúng lúc này, Mạc Lệ đi vào, trong chốc lát 4 mắt đối diện nhau.
Tuy nhiên, không như trong tưởng tượng của anh, Mạc Lệ không bất ngờ, cũng không ngạc nhiên, ngược lại, cô mỉm cười nhìn anh lên tiếng:
- Tôi cứ nghĩ ai lại đến thăm Sơ Sơ giờ này mà lại mở cửa phòng, hóa ra là Thời tổng!
Thời Cảnh Thường chớp mắt nhìn Mạc Lệ, cất giọng lãnh đạm:
- Nhìn cô không có gì là bất ngờ cả, sao lại còn nói như vậy?
Mạc Lệ liếc nhìn đôi tay đang nắm phía dưới, cô cong môi cười, đáp:
- Phép lịch sự xã giao thôi, tôi biết là anh mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.