Chương 57: Tôi Đến Tìm Em!
PJH
08/09/2019
Sáng hôm sau, Hứa Sơ Sơ tỉnh dậy rất sớm,
nhưng dù có sớm thế nào cô cũng không thể thấy Thời Cảnh
Thường bởi vì anh đã đến công ty rồi.
Ngồi nhìn dĩa trứng trước mặt, Hứa Sơ Sơ bĩu môi, lên tiếng hỏi:
- Dì Tầm, tại sao chú lại đi làm sớm như vậy? Không phải chú ấy là giám đốc sao? Bây giờ chỉ mới 7h hơn, chú ấy đây là sợ đi làm sau nhân viên ạ?
Dì Tầm cười trừ, bà đem dĩa xúc xích đã chiên thơm lừng đến chỗ Hứa Sơ Sơ, mang theo cả cốc sữa tươi, đáp:
- Thiếu gia luôn đi làm từ rất sớm, đặc biệt là vào những ngày thứ 2 hàng tuần!
Hứa Sơ Sơ nhận lấy dĩa xúc xích, khó hiểu hỏi:
- Tại sao vậy ạ?
Dì Tầm nhìn cô, mỉm cười trả lời:
- Thứ 2 là ngày đầu tuần, các bộ phận làm việc vào ngày này đều đem hồ sơ và tài liệu cùng lúc báo cáo cho thiếu gia, có thể ví đây như một cuộc họp phân bổ nhiệm vụ vậy. Bởi vì nhân viên thường đến rất sớm nên giám đốc cũng phải đến sớm, giải quyết nhanh thì công việc sẽ hết nhanh! Ngài ấy sẽ có thời gian để về nhà lúc khuya!
Hứa Sơ Sơ nghe liền thảng thốt:
- Đi sớm như thế này mà tối khuya mới về nhà sao??
Dì Tầm gật đầu, cầm khay quay vào lại trong bếp, thuận tiện đáp:
- Đúng vậy, công việc của tất cả bộ phận trong công ty dồn hết trong một ngày, tiểu thư nghĩ nó rất nhanh sao??
Hứa Sơ Sơ bặm môi, không hỏi gì nữa, cúi đầu ăn bữa sáng của mình.
Ăn xong, cô ra ngoài vườn ngồi chơi, thưởng ánh nắng buổi sớm trong lành.
Lúc này, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Hứa Sơ Sơ ngoái nhìn qua, rồi đứng dậy đi đến.
Mở cửa ra, Hứa Sơ Sơ hơi nhíu mày, hỏi:
- Sao lại là chị?
Nhã Lệ đứng trước cửa, mỉm cười lên tiếng:
- Chào buổi sáng!
Hứa Sơ Sơ nghe lời chào, rất không buồn đáp lại, nhìn một lượt từ trên xuống dưới của Nhã Lệ, càng biết cô ta đến đây làm gì, liền trả lời:
- Chú đến công ty rồi, không có ở nhà!
Nói xong, cô thuận tay kéo cửa lại, xoay người muốn đi vào nhà. Nhưng Nhã Lệ phía sau đột nhiên tiến lên, dùng tay chặn lại cửa sắt, nói:
- Tôi không đến đây tìm Cảnh Thường, tôi đến tìm em!
Hứa Sơ Sơ bị chặn lại, ngoái đầu nhìn Nhã Lệ, thấy rõ trong mắt cô ta nhìn mình là sự thật.
Cô bỗng ngước đầu lên trời, hôm nay buổi sáng có sấm chớp à? Sao mưa chưa kéo tới nhỉ??
Đời nào tình địch lại muốn chạm mặt nhau không? Hay cô gặp Nhã Lệ giả rồi???
Hứa Sơ Sơ liếc nhìn người con gái trước mặt, cô khoanh tay dựa vào cửa, hỏi:
- Tìm tôi làm gì??
Nhã Lệ thấy cô đã chú ý đến mình, bây giờ mới thả tay ra, nắm lấy túi xách của mình, nói:
- Tôi muốn nói chuyện với em, được không?
Hứa Sơ Sơ đảo mắt, hỏi tiếp:
- Nói chuyện gì??
Nhã Lệ nhìn thấy cô ung dung đứng đây, hoàn toàn không có ý định mời mình vào thì liền nói:
- Chúng ta có thể vào trong nói chuyện không?
Hứa Sơ Sơ nghe cô nói, nhướng mày đáp:
- Nói ở đây luôn đi, cũng đâu phải có nhiều người, có tôi với chị thôi mà!
Nhã Lệ mím môi, nói tiếp:
- Không phải... chỉ là.. chị muốn nói chuyện nghiêm túc với em, nếu em không muốn mời chị vào nhà, chúng ta có thể qua quán cafe bên kia đường!
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, liếc nhìn quán cafe cách một con đường đó, nghĩ đến đi thôi cũng nhát, cô liền xoay người, hướng mắt vào bên trong, nhường đường cho Nhã Lệ đi vào!
Cô bây giờ ăn nói rất đùa giỡn sao? Có câu nào là không nghiêm túc chứ? Muốn vào nhà thì cứ nói thẳng ra, còn vòng vo tam quốc!!
Ngồi nhìn dĩa trứng trước mặt, Hứa Sơ Sơ bĩu môi, lên tiếng hỏi:
- Dì Tầm, tại sao chú lại đi làm sớm như vậy? Không phải chú ấy là giám đốc sao? Bây giờ chỉ mới 7h hơn, chú ấy đây là sợ đi làm sau nhân viên ạ?
Dì Tầm cười trừ, bà đem dĩa xúc xích đã chiên thơm lừng đến chỗ Hứa Sơ Sơ, mang theo cả cốc sữa tươi, đáp:
- Thiếu gia luôn đi làm từ rất sớm, đặc biệt là vào những ngày thứ 2 hàng tuần!
Hứa Sơ Sơ nhận lấy dĩa xúc xích, khó hiểu hỏi:
- Tại sao vậy ạ?
Dì Tầm nhìn cô, mỉm cười trả lời:
- Thứ 2 là ngày đầu tuần, các bộ phận làm việc vào ngày này đều đem hồ sơ và tài liệu cùng lúc báo cáo cho thiếu gia, có thể ví đây như một cuộc họp phân bổ nhiệm vụ vậy. Bởi vì nhân viên thường đến rất sớm nên giám đốc cũng phải đến sớm, giải quyết nhanh thì công việc sẽ hết nhanh! Ngài ấy sẽ có thời gian để về nhà lúc khuya!
Hứa Sơ Sơ nghe liền thảng thốt:
- Đi sớm như thế này mà tối khuya mới về nhà sao??
Dì Tầm gật đầu, cầm khay quay vào lại trong bếp, thuận tiện đáp:
- Đúng vậy, công việc của tất cả bộ phận trong công ty dồn hết trong một ngày, tiểu thư nghĩ nó rất nhanh sao??
Hứa Sơ Sơ bặm môi, không hỏi gì nữa, cúi đầu ăn bữa sáng của mình.
Ăn xong, cô ra ngoài vườn ngồi chơi, thưởng ánh nắng buổi sớm trong lành.
Lúc này, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Hứa Sơ Sơ ngoái nhìn qua, rồi đứng dậy đi đến.
Mở cửa ra, Hứa Sơ Sơ hơi nhíu mày, hỏi:
- Sao lại là chị?
Nhã Lệ đứng trước cửa, mỉm cười lên tiếng:
- Chào buổi sáng!
Hứa Sơ Sơ nghe lời chào, rất không buồn đáp lại, nhìn một lượt từ trên xuống dưới của Nhã Lệ, càng biết cô ta đến đây làm gì, liền trả lời:
- Chú đến công ty rồi, không có ở nhà!
Nói xong, cô thuận tay kéo cửa lại, xoay người muốn đi vào nhà. Nhưng Nhã Lệ phía sau đột nhiên tiến lên, dùng tay chặn lại cửa sắt, nói:
- Tôi không đến đây tìm Cảnh Thường, tôi đến tìm em!
Hứa Sơ Sơ bị chặn lại, ngoái đầu nhìn Nhã Lệ, thấy rõ trong mắt cô ta nhìn mình là sự thật.
Cô bỗng ngước đầu lên trời, hôm nay buổi sáng có sấm chớp à? Sao mưa chưa kéo tới nhỉ??
Đời nào tình địch lại muốn chạm mặt nhau không? Hay cô gặp Nhã Lệ giả rồi???
Hứa Sơ Sơ liếc nhìn người con gái trước mặt, cô khoanh tay dựa vào cửa, hỏi:
- Tìm tôi làm gì??
Nhã Lệ thấy cô đã chú ý đến mình, bây giờ mới thả tay ra, nắm lấy túi xách của mình, nói:
- Tôi muốn nói chuyện với em, được không?
Hứa Sơ Sơ đảo mắt, hỏi tiếp:
- Nói chuyện gì??
Nhã Lệ nhìn thấy cô ung dung đứng đây, hoàn toàn không có ý định mời mình vào thì liền nói:
- Chúng ta có thể vào trong nói chuyện không?
Hứa Sơ Sơ nghe cô nói, nhướng mày đáp:
- Nói ở đây luôn đi, cũng đâu phải có nhiều người, có tôi với chị thôi mà!
Nhã Lệ mím môi, nói tiếp:
- Không phải... chỉ là.. chị muốn nói chuyện nghiêm túc với em, nếu em không muốn mời chị vào nhà, chúng ta có thể qua quán cafe bên kia đường!
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, liếc nhìn quán cafe cách một con đường đó, nghĩ đến đi thôi cũng nhát, cô liền xoay người, hướng mắt vào bên trong, nhường đường cho Nhã Lệ đi vào!
Cô bây giờ ăn nói rất đùa giỡn sao? Có câu nào là không nghiêm túc chứ? Muốn vào nhà thì cứ nói thẳng ra, còn vòng vo tam quốc!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.