Chương 273: Tôi Ghét Chị Ta!
PJH
16/09/2019
*Vì Thẩm Nguyệt thật đã xuất hiện, nên tác giả sẽ lấy tên thật của Thẩm Nguyệt trước kia - Thẩm Băng*
--------...----------------...--------------
Thẩm Băng ngồi trên bàn, xem xét đống tài liệu trước mặt, bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
Chợt, Lăng Nha tiến vào, nhìn cô lên tiếng:
- Lão đại, có chuyện xảy ra rồi!
Thẩm Băng vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi:
- Chuyện gì?
Người đàn ông trước mặt mím môi, sau vài giây đắn đo mới nói:
- Hứa tiểu thư... bị Thẩm Nguyệt bắt đi rồi!
Một câu nói, làm Thẩm Băng đứng hình trong giây lát. Cô ngước mặt nhìn lên, nhíu mày lên tiếng:
- Cô ta còn dám đến Trung Quốc sao?
-----...------------...---------------------
Hứa Sơ Sơ tỉnh dậy trong cơn quay cuồng choáng váng, khó khăn nhìn mọi thứ xung quanh, khi biết mình vẫn còn ở trên trực thăng, cô nhíu mày thốt lên thành tiếng:
- Các người đưa tôi đi đâu?
Từ phía sau, một tiếng vang lên đáp lại:
- Không đi đâu cả, đứng giữa trời chơi vậy thôi!
Nghe giọng nói quen thuộc, cô quay mặt nhìn qua, khi thấy Thẩm Nguyệt, lại càng nhíu chặt mày hơn, hỏi:
- Cô rảnh đến vậy? Bắt tôi lên đây chỉ để làm việc vô bổ đó thôi sao?
Thẩm Nguyệt đứng dựa vào cửa trực thăng, cười quyến rũ:
- Tôi thích! Thì sao hả?
Hứa Sơ Sơ híp mắt, cuối cùng không nói nổi cô ta, liền quay mặt đi nơi khác.
Đầu lại truyền tới cơn choáng váng, Hứa Sơ Sơ bất giác đưa tay lên xoa xoa, lại phát hiện trên tóc có chút ẩm ướt.
Nhíu mày nhìn lòng bàn tay, liền thấy một mảng nước màu đỏ.
Chợt, một chiếc khăn được vứt qua, rơi xuống chỗ tay cô, cùng với tiếng nói:
- Lau đi!
Hứa Sơ Sơ ngẩng mặt nhìn Thẩm Nguyệt, theo bản năng hỏi:
- Tôi nhớ trước lúc bị đánh mình vẫn còn lành lặn mà? Cô làm tôi thành ra như vậy?
Thẩm Nguyệt chề môi, nhún vai đáp:
- Lúc quăng cô lên không cẩn thận đụng trúng chỗ nào đó, nên chảy máu! Ai biết da đầu cô mỏng manh như vậy!
Hứa Sơ Sơ giật giật khóe môi, bất đắc dĩ nói:
- Cô không có khi nào cẩn thận được hả! Tôi là người, không phải bao cát!
Thẩm Nguyệt lắc đầu, chớp mắt trả lời:
- Sống không cẩn thận quen rồi!
Hứa Sơ Sơ thở dài, vẫn là đưa khăn lên lau đi vết máu trên đầu mình. Sau khi làm xong, lại nhìn Thẩm Nguyệt, hỏi:
- Cô tại sao lại bắt tôi?
Thẩm Nguyệt nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng đáp:
- Vì cô là bạn của Thẩm Băng! Không phải quá rõ ràng sao?
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, hỏi tiếp:
- Tôi là bạn của cô ấy thì sao chứ?
Thẩm Nguyệt cười, trả lời:
- Chính vì cô là bạn của chị ta nên tôi mới bắt đó! Đó là lí do. Tôi nói rồi mà!
Hứa Sơ Sơ: "...."
Cái méo gì thế này? Có thể triệu hồi ai đó nói chuyện với cô ta giúp cô được không? Giải thích dùm cô cô ta đang nói gì vậy?
Cái lí do.... lạt nhất cô từng nghe!!!!
Thẩm Nguyệt nghiêng đầu, nói:
- Tôi ghét chị ta, cực ghét chị ta....vậy nên tôi bắt cô!
Hứa Sơ Sơ: "...."
Lại đánh cho không trượt phát nào!!
Cái lí do quần què gì thế???
--------...----------------...--------------
Thẩm Băng ngồi trên bàn, xem xét đống tài liệu trước mặt, bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
Chợt, Lăng Nha tiến vào, nhìn cô lên tiếng:
- Lão đại, có chuyện xảy ra rồi!
Thẩm Băng vẫn cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi:
- Chuyện gì?
Người đàn ông trước mặt mím môi, sau vài giây đắn đo mới nói:
- Hứa tiểu thư... bị Thẩm Nguyệt bắt đi rồi!
Một câu nói, làm Thẩm Băng đứng hình trong giây lát. Cô ngước mặt nhìn lên, nhíu mày lên tiếng:
- Cô ta còn dám đến Trung Quốc sao?
-----...------------...---------------------
Hứa Sơ Sơ tỉnh dậy trong cơn quay cuồng choáng váng, khó khăn nhìn mọi thứ xung quanh, khi biết mình vẫn còn ở trên trực thăng, cô nhíu mày thốt lên thành tiếng:
- Các người đưa tôi đi đâu?
Từ phía sau, một tiếng vang lên đáp lại:
- Không đi đâu cả, đứng giữa trời chơi vậy thôi!
Nghe giọng nói quen thuộc, cô quay mặt nhìn qua, khi thấy Thẩm Nguyệt, lại càng nhíu chặt mày hơn, hỏi:
- Cô rảnh đến vậy? Bắt tôi lên đây chỉ để làm việc vô bổ đó thôi sao?
Thẩm Nguyệt đứng dựa vào cửa trực thăng, cười quyến rũ:
- Tôi thích! Thì sao hả?
Hứa Sơ Sơ híp mắt, cuối cùng không nói nổi cô ta, liền quay mặt đi nơi khác.
Đầu lại truyền tới cơn choáng váng, Hứa Sơ Sơ bất giác đưa tay lên xoa xoa, lại phát hiện trên tóc có chút ẩm ướt.
Nhíu mày nhìn lòng bàn tay, liền thấy một mảng nước màu đỏ.
Chợt, một chiếc khăn được vứt qua, rơi xuống chỗ tay cô, cùng với tiếng nói:
- Lau đi!
Hứa Sơ Sơ ngẩng mặt nhìn Thẩm Nguyệt, theo bản năng hỏi:
- Tôi nhớ trước lúc bị đánh mình vẫn còn lành lặn mà? Cô làm tôi thành ra như vậy?
Thẩm Nguyệt chề môi, nhún vai đáp:
- Lúc quăng cô lên không cẩn thận đụng trúng chỗ nào đó, nên chảy máu! Ai biết da đầu cô mỏng manh như vậy!
Hứa Sơ Sơ giật giật khóe môi, bất đắc dĩ nói:
- Cô không có khi nào cẩn thận được hả! Tôi là người, không phải bao cát!
Thẩm Nguyệt lắc đầu, chớp mắt trả lời:
- Sống không cẩn thận quen rồi!
Hứa Sơ Sơ thở dài, vẫn là đưa khăn lên lau đi vết máu trên đầu mình. Sau khi làm xong, lại nhìn Thẩm Nguyệt, hỏi:
- Cô tại sao lại bắt tôi?
Thẩm Nguyệt nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng đáp:
- Vì cô là bạn của Thẩm Băng! Không phải quá rõ ràng sao?
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, hỏi tiếp:
- Tôi là bạn của cô ấy thì sao chứ?
Thẩm Nguyệt cười, trả lời:
- Chính vì cô là bạn của chị ta nên tôi mới bắt đó! Đó là lí do. Tôi nói rồi mà!
Hứa Sơ Sơ: "...."
Cái méo gì thế này? Có thể triệu hồi ai đó nói chuyện với cô ta giúp cô được không? Giải thích dùm cô cô ta đang nói gì vậy?
Cái lí do.... lạt nhất cô từng nghe!!!!
Thẩm Nguyệt nghiêng đầu, nói:
- Tôi ghét chị ta, cực ghét chị ta....vậy nên tôi bắt cô!
Hứa Sơ Sơ: "...."
Lại đánh cho không trượt phát nào!!
Cái lí do quần què gì thế???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.