Chương 251: Tôi Thấy Cô Rất Quen!
PJH
14/09/2019
Thời Cảnh Thường nhíu mày, anh hỏi ngược lại cô gái trước mặt:
- Sao cô cứ hỏi mãi một vấn đề vậy nhỉ? Tôi làm sao phải nhớ cô? Hơn nữa... tôi có trách nhiệm phải nhớ hết tất cả, không được quên sao? Thật nực cười!
Hứa Sơ Sơ nhìn anh, lồng ngực lại nhói lên một chút, cô mím môi, không lên tiếng.
Ha! Chính là giọng điệu này, cũng chính là cái thái độ này. Trước đây, cô đã từng cảm hóa một người đàn ông như vậy trở nên tốt hơn, còn thấy được nhiều mặt khác trong anh ta.
Thế nhưng bây giờ.... mọi thứ dường như đang quay về điểm bắt đầu! Người đàn ông này.... một lần nữa lại là Thời Cảnh Thường mà cô ghét nhất!
Hứa Sơ Sơ nắm chặt tay, trong thâm tâm như có chút gì đó giống sự mất mát lan tràn. Cô rốt cuộc là đang trông đợi gì chứ? Chính cô cũng chẳng biết nữa!
Nhưng mà... điều cô không phục là tại sao Thời Cảnh Thường lại bị mất trí nhớ? Trong khi.... anh ta nên sống với những thứ tội lỗi anh ta đã gây ra chứ?
Anh ta nên cảm thấy ân hận và ăn năn với cô mới phải. Thời Cảnh Thường càng phải nhớ cô mãi trong đầu, để mỗi lần anh ta nghĩ đến, sẽ tội lỗi với điều đó mới phải!!!!
Anh ta... thật ra nên chờ đợi cô về... để cô trả thù hết mới đúng chứ?? Sao anh ta có thể sống một cách bình thường như những con người bình thường như vậy, thậm chí còn không có chút kí ức gì về cô???
Thời Cảnh Thường không đáng nhận những thứ như thế này! Anh ta vốn không xứng!
Thời Cảnh Thường nhìn cô gái trước mặt, con ngươi anh đen lại khi thấy dáng vẻ đó của cô, trong người đột nhiên lại có thôi thúc muốn tiến lên an ủi.
Nhưng mà... anh có nói gì sai đâu?
Hứa Sơ Sơ cuộn tròn tay, cô xoay người, muốn đi ra ngoài.
Đúng lúc này, Thời Cảnh Thường liền tiến lên, anh theo bản năng nắm lấy tay Hứa Sơ Sơ, một lần nữa vô thức gọi:
- Sơ Sơ!
Thời Cảnh Thường: "..."
Lại nữa rồi! Anh lại cứ thế mà tuột miệng gọi nữa rồi!
Tại sao cứ mất kiểm soát mà gọi ra cái tên đó chứ?
Hứa Sơ Sơ đứng hình, thân thể cô có chút cứng ngắc.
Thời Cảnh Thường.... tại sao lại nhớ cái tên đó? Cách gọi đó..... giọng điệu đó, thật giống quá....
Thời Cảnh Thường có chút ngượng ngùng, lòng bàn tay đang nắm thứ muốn bỏ cũng không được muốn nắm cũng không xong truyền đến xúc giác mềm mại, anh bất đắc dĩ lên tiếng:
- Thật ra, tôi thấy cô rất quen! Nhưng mà.... không nhớ được đã từng gặp ở đâu cả! Trí nhớ tôi vốn rất tốt, nhưng từ lúc gặp cô, nó... cứ như không hoạt động vậy. Là cô làm nó ra như thế hả? Giải thích cho tôi được không?
- Sao cô cứ hỏi mãi một vấn đề vậy nhỉ? Tôi làm sao phải nhớ cô? Hơn nữa... tôi có trách nhiệm phải nhớ hết tất cả, không được quên sao? Thật nực cười!
Hứa Sơ Sơ nhìn anh, lồng ngực lại nhói lên một chút, cô mím môi, không lên tiếng.
Ha! Chính là giọng điệu này, cũng chính là cái thái độ này. Trước đây, cô đã từng cảm hóa một người đàn ông như vậy trở nên tốt hơn, còn thấy được nhiều mặt khác trong anh ta.
Thế nhưng bây giờ.... mọi thứ dường như đang quay về điểm bắt đầu! Người đàn ông này.... một lần nữa lại là Thời Cảnh Thường mà cô ghét nhất!
Hứa Sơ Sơ nắm chặt tay, trong thâm tâm như có chút gì đó giống sự mất mát lan tràn. Cô rốt cuộc là đang trông đợi gì chứ? Chính cô cũng chẳng biết nữa!
Nhưng mà... điều cô không phục là tại sao Thời Cảnh Thường lại bị mất trí nhớ? Trong khi.... anh ta nên sống với những thứ tội lỗi anh ta đã gây ra chứ?
Anh ta nên cảm thấy ân hận và ăn năn với cô mới phải. Thời Cảnh Thường càng phải nhớ cô mãi trong đầu, để mỗi lần anh ta nghĩ đến, sẽ tội lỗi với điều đó mới phải!!!!
Anh ta... thật ra nên chờ đợi cô về... để cô trả thù hết mới đúng chứ?? Sao anh ta có thể sống một cách bình thường như những con người bình thường như vậy, thậm chí còn không có chút kí ức gì về cô???
Thời Cảnh Thường không đáng nhận những thứ như thế này! Anh ta vốn không xứng!
Thời Cảnh Thường nhìn cô gái trước mặt, con ngươi anh đen lại khi thấy dáng vẻ đó của cô, trong người đột nhiên lại có thôi thúc muốn tiến lên an ủi.
Nhưng mà... anh có nói gì sai đâu?
Hứa Sơ Sơ cuộn tròn tay, cô xoay người, muốn đi ra ngoài.
Đúng lúc này, Thời Cảnh Thường liền tiến lên, anh theo bản năng nắm lấy tay Hứa Sơ Sơ, một lần nữa vô thức gọi:
- Sơ Sơ!
Thời Cảnh Thường: "..."
Lại nữa rồi! Anh lại cứ thế mà tuột miệng gọi nữa rồi!
Tại sao cứ mất kiểm soát mà gọi ra cái tên đó chứ?
Hứa Sơ Sơ đứng hình, thân thể cô có chút cứng ngắc.
Thời Cảnh Thường.... tại sao lại nhớ cái tên đó? Cách gọi đó..... giọng điệu đó, thật giống quá....
Thời Cảnh Thường có chút ngượng ngùng, lòng bàn tay đang nắm thứ muốn bỏ cũng không được muốn nắm cũng không xong truyền đến xúc giác mềm mại, anh bất đắc dĩ lên tiếng:
- Thật ra, tôi thấy cô rất quen! Nhưng mà.... không nhớ được đã từng gặp ở đâu cả! Trí nhớ tôi vốn rất tốt, nhưng từ lúc gặp cô, nó... cứ như không hoạt động vậy. Là cô làm nó ra như thế hả? Giải thích cho tôi được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.