Chương 93: Từ Học Trưởng Đến Tổng Tài, Em Vẫn H
PJH
08/09/2019
Hứa Sơ Sơ bị Thời Cảnh Thường kéo đi, anh
đem cô nhét vào trong xe, đóng cửa mạnh một phát làm cô giật
bắn cả mình.
Thời Cảnh Thường đi vòng qua, ngồi lên xe, nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng:
- Cháu cũng giỏi lắm, nếu hôm nay không phải chú tới đây kịp thời, ngăn chặn cái trò quái đản kia của cháu, thì cháu có biết mình sẽ nhận hậu quả gì không?
Hứa Sơ Sơ bị anh trách móc suốt từ nãy đến giờ, bất mãn phản bác:
- Không phải chú đã xử lí cả rồi sao, nói làm gì nữa vậy? Với lại... cháu cũng chưa làm gì mà, sao chú cứ mắng cháu từ nãy đến giờ thế??
Thời Cảnh Thường híp mắt, nói:
- Còn giảo biện? Cháu chưa làm không có nghĩa là không làm, nếu như Hàn gia thật sự có liên quan theo như cháu nghĩ thì có phải cháu sẽ đem cả nơi đó quậy tung lên không?
Hứa Sơ Sơ tức giận, cô không hiểu tại sao mình lại bị mắng, cô chỉ muốn giúp đỡ Mạc Lệ thôi mà, đã làm gì sai ư?
Càng nghĩ, Hứa Sơ Sơ càng thấy oan ức, cô hét to:
- Vâng, thế đấy! Bọn họ đều là kẻ đáng bị như vậy, bởi vì đã tổn thương đến người mà cháu quý nhất, cháu trả thù thì có cái gì sai chứ?? Trong mắt chú, cháu chỉ như một đứa chỉ biết quậy phá thôi sao!!!!
Nói xong, Hứa Sơ Sơ xoay người, cô dùng tay đẩy mạnh cửa xe, rồi bước xuống, tức giận đi ra ngoài!
Cái quái gì cũng là lỗi của cô cả, cái quái gì cũng là cô tùy hứng cả, trong mắt anh ấy rốt cuộc đã bao giờ xem cô như một đứa con gái trưởng thành chưa? Hay mãi cũng chỉ là một đứa trẻ thích quậy phá chứ??
----------...---------------..---------
Mạc Lệ đứng trước mặt Hàn Cẩn Du, nhìn anh không chớp mắt, đối với người phụ nữ đằng sau, một cái liếc, cô cũng không cho, càng không muốn lên tiếng chào hỏi.
- Thì ra là anh biết hết! Biết tất cả, nhưng... tại sao lại giả vờ như không biết? - Mạc Lệ bình tĩnh lên tiếng, cô đang ngăn những xúc động từ trong đáy lòng, ngăn những giọt nước mắt chất chứa mãi không trào ra, chỉ sợ người ấy sẽ thấy mặt yếu đuối này của cô!
Hàn Cẩn Du cúi đầu nhìn người con gái mà anh vừa yêu vừa hận, đáy mắt gợn lên những con sóng lăn tăn, nhưng không lên tiếng đáp lại.
Mạc Lệ thấy anh không có ý định trả lời, lại ép mình hỏi tiếp:
- Vậy, năm đó tại vì sao anh lại đi? Anh nói anh thích đàn ông, là thật sao? Hay là... vì muốn em ra đi mà lừa em? Anh.... đã bao giờ tin em chưa??
Từng câu hỏi của Mạc Lệ chất chứa cả nỗi lòng của cô trong đó, có thể nghe ra sự đau khổ, thắc mắc, những dằn vặt hiện rõ lên trong từng chữ, càng có thể thấy sự chờ mong trong đó!
Thế nhưng, người đàn ông trước mặt Mạc Lệ lại không nói gì, anh chỉ nhìn cô, im lặng như vậy, đôi mắt như muốn khắc cả người con gái này vào trong lòng!
Rốt cuộc nước mắt vẫn không thể kiềm cự được, đã nhanh chóng lấp đầy đôi mắt Mạc Lệ, cô liền rũ mắt, không cho người đàn ông trước mặt nhìn thấy, lên tiếng khó khăn:
- Được, anh không nói, em cũng không ép! Ba năm trước, anh nợ em, ba năm sau, em trả nợ lại cho anh, những gì mà em đã chịu đựng, cộng thêm việc đêm hôm đó, cứ coi như... chúng ta hòa nhau nhé!
- Sau này.... bất quá em không gặp anh nữa không nhìn anh nữa, anh đi đường của anh, em đi đường của em, em cũng sẽ... giữ Sơ Sơ không cho cậu ấy... làm tổn hại đến Hàn gia, được chứ?
- Chỉ là... Cẩn Du, có một việc này em muốn anh biết!
Nói rồi, Mạc Lệ ngẩn đầu, trong ánh mắt một mảnh kiên cường, lên tiếng:
- Cho dù anh thay đổi như thế nào, thì điều làm em nhớ vẫn là Hàn Cẩn Du dịu dàng ấm áp của trước kia! Vậy nên, anh của bây giờ ....tàn nhẫn, lạnh lùng, đều là người mà em không hề quen.... Anh.... mãi cũng không phải là Hàn Cẩn Du của em nữa! Hàn Cẩn Du thật sự, đã chết từ 3 năm trước rồi!
Mạc Lệ mím môi nhìn người đàn ông trước mắt, in lại bóng hình anh, khắc sâu nó vào trong tim, rồi chôn chặt trong miền kí ức cũ, nói xong, cô nắm chặt tay, quay đầu bước đi.
Đưa tay lên chạm đến chốt cửa, Mạc Lệ lẩm bẩm, câu nói của cô, như nói cho cô nghe, càng nói cho hai người kia nghe:
- Từ học trưởng đến tổng tài.... em vẫn hận anh! Hận anh đến chết!
Mạnh Huyền Chân bên ngoài thấy cửa được mở ra, anh bước tới muốn nói gì đó với Mạc Lệ, nhưng cô ấy lại không nhìn anh, thẳng thừng bước đi!
Ngước nhìn vào trong phòng, ánh mắt Mạnh Huyền Chân không đổi, nhìn một lúc, rồi cũng xoay người đi theo sau Mạc Lệ.
Thời Cảnh Thường đi vòng qua, ngồi lên xe, nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng:
- Cháu cũng giỏi lắm, nếu hôm nay không phải chú tới đây kịp thời, ngăn chặn cái trò quái đản kia của cháu, thì cháu có biết mình sẽ nhận hậu quả gì không?
Hứa Sơ Sơ bị anh trách móc suốt từ nãy đến giờ, bất mãn phản bác:
- Không phải chú đã xử lí cả rồi sao, nói làm gì nữa vậy? Với lại... cháu cũng chưa làm gì mà, sao chú cứ mắng cháu từ nãy đến giờ thế??
Thời Cảnh Thường híp mắt, nói:
- Còn giảo biện? Cháu chưa làm không có nghĩa là không làm, nếu như Hàn gia thật sự có liên quan theo như cháu nghĩ thì có phải cháu sẽ đem cả nơi đó quậy tung lên không?
Hứa Sơ Sơ tức giận, cô không hiểu tại sao mình lại bị mắng, cô chỉ muốn giúp đỡ Mạc Lệ thôi mà, đã làm gì sai ư?
Càng nghĩ, Hứa Sơ Sơ càng thấy oan ức, cô hét to:
- Vâng, thế đấy! Bọn họ đều là kẻ đáng bị như vậy, bởi vì đã tổn thương đến người mà cháu quý nhất, cháu trả thù thì có cái gì sai chứ?? Trong mắt chú, cháu chỉ như một đứa chỉ biết quậy phá thôi sao!!!!
Nói xong, Hứa Sơ Sơ xoay người, cô dùng tay đẩy mạnh cửa xe, rồi bước xuống, tức giận đi ra ngoài!
Cái quái gì cũng là lỗi của cô cả, cái quái gì cũng là cô tùy hứng cả, trong mắt anh ấy rốt cuộc đã bao giờ xem cô như một đứa con gái trưởng thành chưa? Hay mãi cũng chỉ là một đứa trẻ thích quậy phá chứ??
----------...---------------..---------
Mạc Lệ đứng trước mặt Hàn Cẩn Du, nhìn anh không chớp mắt, đối với người phụ nữ đằng sau, một cái liếc, cô cũng không cho, càng không muốn lên tiếng chào hỏi.
- Thì ra là anh biết hết! Biết tất cả, nhưng... tại sao lại giả vờ như không biết? - Mạc Lệ bình tĩnh lên tiếng, cô đang ngăn những xúc động từ trong đáy lòng, ngăn những giọt nước mắt chất chứa mãi không trào ra, chỉ sợ người ấy sẽ thấy mặt yếu đuối này của cô!
Hàn Cẩn Du cúi đầu nhìn người con gái mà anh vừa yêu vừa hận, đáy mắt gợn lên những con sóng lăn tăn, nhưng không lên tiếng đáp lại.
Mạc Lệ thấy anh không có ý định trả lời, lại ép mình hỏi tiếp:
- Vậy, năm đó tại vì sao anh lại đi? Anh nói anh thích đàn ông, là thật sao? Hay là... vì muốn em ra đi mà lừa em? Anh.... đã bao giờ tin em chưa??
Từng câu hỏi của Mạc Lệ chất chứa cả nỗi lòng của cô trong đó, có thể nghe ra sự đau khổ, thắc mắc, những dằn vặt hiện rõ lên trong từng chữ, càng có thể thấy sự chờ mong trong đó!
Thế nhưng, người đàn ông trước mặt Mạc Lệ lại không nói gì, anh chỉ nhìn cô, im lặng như vậy, đôi mắt như muốn khắc cả người con gái này vào trong lòng!
Rốt cuộc nước mắt vẫn không thể kiềm cự được, đã nhanh chóng lấp đầy đôi mắt Mạc Lệ, cô liền rũ mắt, không cho người đàn ông trước mặt nhìn thấy, lên tiếng khó khăn:
- Được, anh không nói, em cũng không ép! Ba năm trước, anh nợ em, ba năm sau, em trả nợ lại cho anh, những gì mà em đã chịu đựng, cộng thêm việc đêm hôm đó, cứ coi như... chúng ta hòa nhau nhé!
- Sau này.... bất quá em không gặp anh nữa không nhìn anh nữa, anh đi đường của anh, em đi đường của em, em cũng sẽ... giữ Sơ Sơ không cho cậu ấy... làm tổn hại đến Hàn gia, được chứ?
- Chỉ là... Cẩn Du, có một việc này em muốn anh biết!
Nói rồi, Mạc Lệ ngẩn đầu, trong ánh mắt một mảnh kiên cường, lên tiếng:
- Cho dù anh thay đổi như thế nào, thì điều làm em nhớ vẫn là Hàn Cẩn Du dịu dàng ấm áp của trước kia! Vậy nên, anh của bây giờ ....tàn nhẫn, lạnh lùng, đều là người mà em không hề quen.... Anh.... mãi cũng không phải là Hàn Cẩn Du của em nữa! Hàn Cẩn Du thật sự, đã chết từ 3 năm trước rồi!
Mạc Lệ mím môi nhìn người đàn ông trước mắt, in lại bóng hình anh, khắc sâu nó vào trong tim, rồi chôn chặt trong miền kí ức cũ, nói xong, cô nắm chặt tay, quay đầu bước đi.
Đưa tay lên chạm đến chốt cửa, Mạc Lệ lẩm bẩm, câu nói của cô, như nói cho cô nghe, càng nói cho hai người kia nghe:
- Từ học trưởng đến tổng tài.... em vẫn hận anh! Hận anh đến chết!
Mạnh Huyền Chân bên ngoài thấy cửa được mở ra, anh bước tới muốn nói gì đó với Mạc Lệ, nhưng cô ấy lại không nhìn anh, thẳng thừng bước đi!
Ngước nhìn vào trong phòng, ánh mắt Mạnh Huyền Chân không đổi, nhìn một lúc, rồi cũng xoay người đi theo sau Mạc Lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.