Chương 159: Vậy Chú Đến Đón Cháu Về Đi!
PJH
11/09/2019
Hứa Sơ Sơ nằm trong bệnh viện khá lâu, khoảng 4 5 ngày sau mới được xuất viện.
Hôm cô được ra viện, nhìn Mạc Lệ đang thu dọn đồ đạc cho cô, Hứa Sơ Sơ chẹp miệng, nhíu mày nghĩ, sao Thời Cảnh Thường vẫn chưa chịu đến thăm cô nhỉ?
Rõ ràng hôm đó Mạc Lệ nói rõ thế, cơ mà chú ấy vẫn chẳng chịu đến thăm cô, thậm chí còn không có một cuộc điện thoại cơ!
Con người gì đâu mà vô tâm thấy sợ!
Hứa Sơ Sơ lăn qua lăn lại trên giường, có cảm giác sắp bị làm tức chết rồi, hôm đó rõ ràng thuận lợi như vậy, Thời Cảnh Thường là người thông minh, ít nhất cũng phải hiểu gì đó chứ, không đến thăm cô cũng được, không nói chuyện cũng chấp nhận luôn, nhưng mà.... gọi 1 cuộc điện thoại thăm hỏi vì sao cũng không có?
Gọi điện thoại hỏi cô thế nào, tốt hơn chưa hay là ăn có ngon không, ngủ thế nào là chết người hả? Hay là gọi như thế là mất mặt? Cô còn chưa mất mặt anh mất mặt cái rắm gì chứ?
Đúng thật là, lòng dạ người đàn ông này quá sắt đá, cô chơi không lại rồi, làm sao đây :(((
Hứa Sơ Sơ muốn khóc tới nơi, trong lòng sớm đã hóa một dòng sông dài, chỉ sợ bây giờ mà mở lòng ra, nước tuôn một phát là trôi bệnh viện luôn cũng nên!!
Mạc Lệ nhìn Hứa Sơ Sơ như cọng bún thiu ỉu xà ỉu xìu, cô liền đi đến hỏi:
- Sao thế? Đau ở đâu hả? Hay là khó chịu chỗ nào? Mình gọi bác sĩ cho cậu nhé?
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, lạnh nhạt đáp:
- Đau ở nơi bác sĩ khám cũng không hết được, cậu có gọi 500 thằng bác sĩ đến khám cho mình cũng không hết đâu!
Mạc Lệ nghe liền nhíu mày, hỏi tiếp:
- Cậu nói vớ vẩn cái gì thế? Thằng bác sĩ là thằng nào? Bị đau ở đâu mà bác sĩ không khám được, đưa mình xem xem?
Vừa nói, Mạc Lệ vừa ngó nghiêng người Hứa Sơ Sơ, xem thử cô ấy có bị gì hay không, dáng vẻ giống như tin vào lời cô nói vậy!
Hứa Sơ Sơ phồng môi, cô nghiêng đầu chán nản lên tiếng:
- Bị đau ở trong tim, nơi ngực trái đây này, chỉ có thằng chú mới chữa được thôi, cậu đi gọi anh ấy đến chữa cho mình thì được!
Mạc Lệ: "..."
Có cảm xúc muốn chửi thề ghê cơ! Hóa ra là đau lòng hả? Vậy còn biểu hiện mình mệt mỏi làm méo gì để cô hiểu nhầm chứ?
Mạc Lệ vểnh môi, cô dùng sức đánh vào vai Hứa Sơ Sơ một cái, nói lớn:
- Này, cậu muốn chết hả?
Hứa Sơ Sơ bị đập đau điếng, cô nhíu mày kêu khổ:
- Gì vậy? Sao cậu lại đánh mình? Mình nói thật mà!
Mạc Lệ thở hắt ra một hơi, nhướng mày lên tiếng:
- Cậu đừng có điên nữa, qua giờ uống thuốc rồi! Muốn gặp Thời Cảnh Thường thì đi tìm anh ta đi, không thì gọi điện. Còn làm giả vờ như mình đang đau sắp chết như lúc nãy một lần nữa là mình đánh cậu đấy!
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, cô chu môi nói:
- Mình đau chứ cậu đau hả? Sao lại đánh mình, đúng là con người bao lực mà!
Mạc Lệ chẹp miệng, cô đi đến bàn cầm tờ giấy lên, sau đó đi ra cửa, nói:
- Muốn gì thì tự gọi điện nói với Thời Cảnh Thường đi, đừng có mà dụ mình. Mình đi làm giấy xuất viện cho cậu, ngồi yên đó đừng đi lung tung đấy!
Nói rồi, Mạc Lệ mở cửa phòng, nhanh chóng rời đi!
Hứa Sơ Sơ mím môi, xoa xoa vai mình, lẩm bẩm nói:
- Chú ấy mà dễ gọi giống như thần đèn Aladin thì mình đã gọi từ lâu rồi! Thần đèn còn không kén chọn người như chú ấy!!
Haizzz, cũng đâu phải chú ấy hứa tới thăm mình đâu! Không biết trông chờ làm cái gì nữa.!!!
Bất chợt, một ý nghĩ vút qua trong đầu Hứa Sơ Sơ, cô chợt ngồi thẳng người, hai mắt sáng rỡ lên.
Lời hứa? Lời hứa sao? Đúng rồi! Mình cũng có một lời hứa mà!!
Nghĩ đến đây, Hứa Sơ Sơ liền với tay đến chỗ bàn, cô cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số, sau đó đưa lên tai nghe.
Qua nhiều tiếng reo, cuối cùng người bên kia cũng bắt máy. Thấy vậy, Hứa Sơ Sơ liền lên tiếng gọi trước:
- Chú!
Thời Cảnh Thường đầu dây có chút giật mình, anh không ngờ cô sẽ gọi, cứ thế bắt máy thôi mà không để ý, vậy nên....
Thời Cảnh Thường lên tiếng bất đắc dĩ đáp:
- Ừm, có chuyện gì vậy?
Hứa Sơ Sơ nghe giọng anh, đảo mắt hỏi:
- Chú đang ở công ty sao?
Thời Cảnh Thường gật đầu thừa nhận:
- Ừm, đang trong giờ làm việc! Nhưng mà, có chuyện gì không?
Hứa Sơ Sơ liếm môi, lấy hết can đảm hỏi:
- Chú... chú còn nhớ lời hứa trước đây chú hứa với cháu không? Chú nói... sẽ đồng ý bất cứ điều kiện gì của cháu đó!
Thời Cảnh Thường đảo mắt, nhớ đến đêm hôm ấy, anh bất giác nuốt một ngụm nước bọt:
- Ừm!
- Lần trước cháu chưa nghĩ ra là gì, nên nói là để sau này sẽ cho chú biết, bây giờ.... cháu có thứ cần làm rồi, chú.... cho cháu sử dụng nó nhé? - Hứa Sơ Sơ cẩn thận dò hỏi.
Nghe vậy, không hiểu sao tim Thời Cảnh Thường đập mạnh "bình bịch" anh cố ổn định lại thân thể mình, hỏi ngược lại:
- Cháu muốn gì? Chỉ cần... chú có thể làm được...
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, cô liền cười vui vẻ, đáp:
- Vậy chú đến cháu về đi! Hôm nay là ngày cháu xuất viện!
Hôm cô được ra viện, nhìn Mạc Lệ đang thu dọn đồ đạc cho cô, Hứa Sơ Sơ chẹp miệng, nhíu mày nghĩ, sao Thời Cảnh Thường vẫn chưa chịu đến thăm cô nhỉ?
Rõ ràng hôm đó Mạc Lệ nói rõ thế, cơ mà chú ấy vẫn chẳng chịu đến thăm cô, thậm chí còn không có một cuộc điện thoại cơ!
Con người gì đâu mà vô tâm thấy sợ!
Hứa Sơ Sơ lăn qua lăn lại trên giường, có cảm giác sắp bị làm tức chết rồi, hôm đó rõ ràng thuận lợi như vậy, Thời Cảnh Thường là người thông minh, ít nhất cũng phải hiểu gì đó chứ, không đến thăm cô cũng được, không nói chuyện cũng chấp nhận luôn, nhưng mà.... gọi 1 cuộc điện thoại thăm hỏi vì sao cũng không có?
Gọi điện thoại hỏi cô thế nào, tốt hơn chưa hay là ăn có ngon không, ngủ thế nào là chết người hả? Hay là gọi như thế là mất mặt? Cô còn chưa mất mặt anh mất mặt cái rắm gì chứ?
Đúng thật là, lòng dạ người đàn ông này quá sắt đá, cô chơi không lại rồi, làm sao đây :(((
Hứa Sơ Sơ muốn khóc tới nơi, trong lòng sớm đã hóa một dòng sông dài, chỉ sợ bây giờ mà mở lòng ra, nước tuôn một phát là trôi bệnh viện luôn cũng nên!!
Mạc Lệ nhìn Hứa Sơ Sơ như cọng bún thiu ỉu xà ỉu xìu, cô liền đi đến hỏi:
- Sao thế? Đau ở đâu hả? Hay là khó chịu chỗ nào? Mình gọi bác sĩ cho cậu nhé?
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, lạnh nhạt đáp:
- Đau ở nơi bác sĩ khám cũng không hết được, cậu có gọi 500 thằng bác sĩ đến khám cho mình cũng không hết đâu!
Mạc Lệ nghe liền nhíu mày, hỏi tiếp:
- Cậu nói vớ vẩn cái gì thế? Thằng bác sĩ là thằng nào? Bị đau ở đâu mà bác sĩ không khám được, đưa mình xem xem?
Vừa nói, Mạc Lệ vừa ngó nghiêng người Hứa Sơ Sơ, xem thử cô ấy có bị gì hay không, dáng vẻ giống như tin vào lời cô nói vậy!
Hứa Sơ Sơ phồng môi, cô nghiêng đầu chán nản lên tiếng:
- Bị đau ở trong tim, nơi ngực trái đây này, chỉ có thằng chú mới chữa được thôi, cậu đi gọi anh ấy đến chữa cho mình thì được!
Mạc Lệ: "..."
Có cảm xúc muốn chửi thề ghê cơ! Hóa ra là đau lòng hả? Vậy còn biểu hiện mình mệt mỏi làm méo gì để cô hiểu nhầm chứ?
Mạc Lệ vểnh môi, cô dùng sức đánh vào vai Hứa Sơ Sơ một cái, nói lớn:
- Này, cậu muốn chết hả?
Hứa Sơ Sơ bị đập đau điếng, cô nhíu mày kêu khổ:
- Gì vậy? Sao cậu lại đánh mình? Mình nói thật mà!
Mạc Lệ thở hắt ra một hơi, nhướng mày lên tiếng:
- Cậu đừng có điên nữa, qua giờ uống thuốc rồi! Muốn gặp Thời Cảnh Thường thì đi tìm anh ta đi, không thì gọi điện. Còn làm giả vờ như mình đang đau sắp chết như lúc nãy một lần nữa là mình đánh cậu đấy!
Hứa Sơ Sơ nhíu mày, cô chu môi nói:
- Mình đau chứ cậu đau hả? Sao lại đánh mình, đúng là con người bao lực mà!
Mạc Lệ chẹp miệng, cô đi đến bàn cầm tờ giấy lên, sau đó đi ra cửa, nói:
- Muốn gì thì tự gọi điện nói với Thời Cảnh Thường đi, đừng có mà dụ mình. Mình đi làm giấy xuất viện cho cậu, ngồi yên đó đừng đi lung tung đấy!
Nói rồi, Mạc Lệ mở cửa phòng, nhanh chóng rời đi!
Hứa Sơ Sơ mím môi, xoa xoa vai mình, lẩm bẩm nói:
- Chú ấy mà dễ gọi giống như thần đèn Aladin thì mình đã gọi từ lâu rồi! Thần đèn còn không kén chọn người như chú ấy!!
Haizzz, cũng đâu phải chú ấy hứa tới thăm mình đâu! Không biết trông chờ làm cái gì nữa.!!!
Bất chợt, một ý nghĩ vút qua trong đầu Hứa Sơ Sơ, cô chợt ngồi thẳng người, hai mắt sáng rỡ lên.
Lời hứa? Lời hứa sao? Đúng rồi! Mình cũng có một lời hứa mà!!
Nghĩ đến đây, Hứa Sơ Sơ liền với tay đến chỗ bàn, cô cầm lấy điện thoại, bấm một dãy số, sau đó đưa lên tai nghe.
Qua nhiều tiếng reo, cuối cùng người bên kia cũng bắt máy. Thấy vậy, Hứa Sơ Sơ liền lên tiếng gọi trước:
- Chú!
Thời Cảnh Thường đầu dây có chút giật mình, anh không ngờ cô sẽ gọi, cứ thế bắt máy thôi mà không để ý, vậy nên....
Thời Cảnh Thường lên tiếng bất đắc dĩ đáp:
- Ừm, có chuyện gì vậy?
Hứa Sơ Sơ nghe giọng anh, đảo mắt hỏi:
- Chú đang ở công ty sao?
Thời Cảnh Thường gật đầu thừa nhận:
- Ừm, đang trong giờ làm việc! Nhưng mà, có chuyện gì không?
Hứa Sơ Sơ liếm môi, lấy hết can đảm hỏi:
- Chú... chú còn nhớ lời hứa trước đây chú hứa với cháu không? Chú nói... sẽ đồng ý bất cứ điều kiện gì của cháu đó!
Thời Cảnh Thường đảo mắt, nhớ đến đêm hôm ấy, anh bất giác nuốt một ngụm nước bọt:
- Ừm!
- Lần trước cháu chưa nghĩ ra là gì, nên nói là để sau này sẽ cho chú biết, bây giờ.... cháu có thứ cần làm rồi, chú.... cho cháu sử dụng nó nhé? - Hứa Sơ Sơ cẩn thận dò hỏi.
Nghe vậy, không hiểu sao tim Thời Cảnh Thường đập mạnh "bình bịch" anh cố ổn định lại thân thể mình, hỏi ngược lại:
- Cháu muốn gì? Chỉ cần... chú có thể làm được...
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, cô liền cười vui vẻ, đáp:
- Vậy chú đến cháu về đi! Hôm nay là ngày cháu xuất viện!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.