Chương 427: Vậy Thì Ly Hôn Đi!
PJH
24/09/2019
Mạnh Huyền Chân cực kì tức giận, anh bóp tay Mạc Lệ, lên tiếng:
- Lệ Lệ, em không tin anh!
Mạc Lệ mím môi, chịu đựng cơn đau ở cổ tay, cô nhíu mày, đáp:
- Anh không rõ ràng như vậy, bảo tôi tin anh bằng cách nào đây?
Người Mạnh Huyền Chân run lên, từng câu từng chữ Mạc Lệ nói đều như đánh mạnh vào tái tim, chỉ khiến nó càng thêm rỉ máu.
Anh buông tay cô ra, lùi về sau vài bước, không nói gì nữa. Trong thâm tâm, thất vọng ngập tràn...
Mạc Lệ rũ mắt, cô cúi xuống đỡ Hàn Cẩn Du đứng dậy, nói:
- Dù là hôm nay Hàn Cẩn Du nói cái gì, anh cũng không nên đánh anh ấy, anh làm như vậy.... tôi thật sự rất khó xử!
Nói rồi, cô dìu Hàn Cẩn Du xoay người muốn đi ra ngoài. Thế nhưng, ngay lúc này, Mạnh Huyền Chân phía sau liền lên tiếng:
- Lệ Lệ, em mới là người không rõ ràng... em nói thật đi, em rốt cuộc có từng.... yêu anh hay không?
Bước đi của Mạc Lệ chợt dừng lại, Hàn Cẩn Du thậm chí còn cảm nhận tay cô ôm anh run nhè nhẹ.
Mạc Lệ cắn môi, cô quay người nhìn Mạnh Huyền Chân nhướn mày nói:
- Anh rốt cuộc cũng chịu hỏi rồi, có phải chăng đã không thể chịu được nữa, đúng không? Tôi đã từng trả lời anh, tôi không hề yêu anh, từ đầu đến cuối, tôi vốn dĩ là thích Hàn Cẩn Du. Khoảng thời gian bên anh, chỉ là vì bản thân tôi... cảm thấy cô đơn, nên muốn chơi đùa với anh 1 chút. Là anh ngu ngốc, mới để tôi lợi dụng tình cảm mà thôi!
- Mạnh Huyền Chân, tôi vốn đâu có ép anh, là anh tự chon chơi trò chơi này mà, bây giờ anh chơi không nổi, vậy thì ly hôn đi!
Nói rồi, Mạc Lê trực tiếp xoay đầu, mang theo Hàn Cẩn Du manh mẽ rời đi.
Tay Manh Huyền Chân nắm chăt, từng giot máu theo lòng bàn tay anh chảy xuống, từng giot từng giot, ướt đẫm nền nhà....
Mạc Lệ đưa Hàn Cẩn Du lên xe, vốn là muốn chở anh đến bệnh viện, nhưng anh lai giành tay lái của cô, nhất quyết là người chở đi.
Mạc Lệ ngồi bên ghế trái, ánh mắt cô nhìn thẳng, cắn chăt môi, không lên tiếng.
Hàn Cẩn Du vừa lái xe, vừa nhìn sang cô, nói:
- Thật ra em không cần làm như vậy, lúc nãy là anh khích bác câu ấy, nên mới bị đánh!
Mạc Lê chớp mắt, giong hơi khàn đáp lai:
- Em biết, khả năng kiềm chế của Manh Huyền Chân trước giờ luôn rất tốt, nếu không phải chuyên gì quá lớn, anh ấy nhất đinh không ra tay đánh người. Nhưng mà... không nói như vây, anh ấy nhất đinh không chiu dừng lai.....
Dứt lời, Mạc Lê đôt nhiên úp măt xuống dưới, cô cắn manh vào tay òa lên khóc nức nở.
Từng giot nước mắt chảy xuống không ngớt, ướt đẫm hai hàng mi nhat nhòa, hòa vào cơn mưa đang rơi ngoài kia, trôi đến cuối chân trời.
Đôi khi bắt ép bản thân mình làm 1 điều trái với suy nghĩ thực sự rất khó, nhưng điều đau lòng hơn cả, là chính đối phương cũng biết mình đang giả dối nhưng lại chẳng thể nào ngăn được lí trí rằng điều ấy là thật lòng.
- Lệ Lệ, em không tin anh!
Mạc Lệ mím môi, chịu đựng cơn đau ở cổ tay, cô nhíu mày, đáp:
- Anh không rõ ràng như vậy, bảo tôi tin anh bằng cách nào đây?
Người Mạnh Huyền Chân run lên, từng câu từng chữ Mạc Lệ nói đều như đánh mạnh vào tái tim, chỉ khiến nó càng thêm rỉ máu.
Anh buông tay cô ra, lùi về sau vài bước, không nói gì nữa. Trong thâm tâm, thất vọng ngập tràn...
Mạc Lệ rũ mắt, cô cúi xuống đỡ Hàn Cẩn Du đứng dậy, nói:
- Dù là hôm nay Hàn Cẩn Du nói cái gì, anh cũng không nên đánh anh ấy, anh làm như vậy.... tôi thật sự rất khó xử!
Nói rồi, cô dìu Hàn Cẩn Du xoay người muốn đi ra ngoài. Thế nhưng, ngay lúc này, Mạnh Huyền Chân phía sau liền lên tiếng:
- Lệ Lệ, em mới là người không rõ ràng... em nói thật đi, em rốt cuộc có từng.... yêu anh hay không?
Bước đi của Mạc Lệ chợt dừng lại, Hàn Cẩn Du thậm chí còn cảm nhận tay cô ôm anh run nhè nhẹ.
Mạc Lệ cắn môi, cô quay người nhìn Mạnh Huyền Chân nhướn mày nói:
- Anh rốt cuộc cũng chịu hỏi rồi, có phải chăng đã không thể chịu được nữa, đúng không? Tôi đã từng trả lời anh, tôi không hề yêu anh, từ đầu đến cuối, tôi vốn dĩ là thích Hàn Cẩn Du. Khoảng thời gian bên anh, chỉ là vì bản thân tôi... cảm thấy cô đơn, nên muốn chơi đùa với anh 1 chút. Là anh ngu ngốc, mới để tôi lợi dụng tình cảm mà thôi!
- Mạnh Huyền Chân, tôi vốn đâu có ép anh, là anh tự chon chơi trò chơi này mà, bây giờ anh chơi không nổi, vậy thì ly hôn đi!
Nói rồi, Mạc Lê trực tiếp xoay đầu, mang theo Hàn Cẩn Du manh mẽ rời đi.
Tay Manh Huyền Chân nắm chăt, từng giot máu theo lòng bàn tay anh chảy xuống, từng giot từng giot, ướt đẫm nền nhà....
Mạc Lệ đưa Hàn Cẩn Du lên xe, vốn là muốn chở anh đến bệnh viện, nhưng anh lai giành tay lái của cô, nhất quyết là người chở đi.
Mạc Lệ ngồi bên ghế trái, ánh mắt cô nhìn thẳng, cắn chăt môi, không lên tiếng.
Hàn Cẩn Du vừa lái xe, vừa nhìn sang cô, nói:
- Thật ra em không cần làm như vậy, lúc nãy là anh khích bác câu ấy, nên mới bị đánh!
Mạc Lê chớp mắt, giong hơi khàn đáp lai:
- Em biết, khả năng kiềm chế của Manh Huyền Chân trước giờ luôn rất tốt, nếu không phải chuyên gì quá lớn, anh ấy nhất đinh không ra tay đánh người. Nhưng mà... không nói như vây, anh ấy nhất đinh không chiu dừng lai.....
Dứt lời, Mạc Lê đôt nhiên úp măt xuống dưới, cô cắn manh vào tay òa lên khóc nức nở.
Từng giot nước mắt chảy xuống không ngớt, ướt đẫm hai hàng mi nhat nhòa, hòa vào cơn mưa đang rơi ngoài kia, trôi đến cuối chân trời.
Đôi khi bắt ép bản thân mình làm 1 điều trái với suy nghĩ thực sự rất khó, nhưng điều đau lòng hơn cả, là chính đối phương cũng biết mình đang giả dối nhưng lại chẳng thể nào ngăn được lí trí rằng điều ấy là thật lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.