Chương 316: Xin Lỗi, Anh Lại Đến Trễ Rồi!
PJH
17/09/2019
Hứa Sơ Sơ bị đẩy ngã xuống đất, ghế bật ngửa ra
sau khiến đầu cô va chạm với nền bê tông cứng ngắc. Ngay lập tức, một
cơn đau truyền đến, gây choáng váng hệ thần kinh của cô.
Hứa Sơ Sơ nhăn mày, mắt phía trước mờ đi rất nhiều, cô nhìn Mã Yết Yến mà không biết phải làm thế nào.
Mã Yết Yến đi chậm rãi tới, nhìn Hứa Sơ Sơ nằm phía dưới với ánh mắt độc ác.
Không biết từ đâu, cô ta rút ra một con dao nhọn hoắt, lên tiếng nói:
- Hứa Sơ Sơ, cô phải nên chết từ 3 năm trước rồi mới đúng, cô nên đi theo Hấn Trung, chăm sóc anh ấy dưới suối vàng mới đúng. Nếu Hà Như đã không thể làm được, vậy thì... bây giờ để tôi tiễn cô một đoạn!
Vừa nói, Mã Yết Yến vừa đưa dao lên, nhắm ngay ngực người con gái muốn đâm xuống.
Khoảnh khắc con dao đưa gần tới ngực, Hứa Sơ Sơ vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, đầu cô vẫn còn choáng váng sau cú va đập. Đúng lúc này, từ trên trần nhà truyền đến một vụ nổ lớn.
Bên cạnh nơi Hứa Sơ Sơ nằm, từng tấn đất bụi đồ ầm xuống, tạo thành tầng lực hất văng Mã Yết Yến ra xa.
Hứa Sơ Sơ chỉ thấy một cơn gió lướt qua trên mặt cô, sau đó, tai truyền đến tiếng bước chân vững chãi.
Thân thể cô trong phút chốc nhẹ bỗng, người nào đó đã cắt dây trói trên người, rồi bế cô lên tay.
Cánh tay người đàn ông rất to, rất ấm áp, lại mang đến cảm giác thân thuộc và an toàn nhè nhẹ, bất giác khiến Hứa Sơ Sơ nghĩ đến một người.
Cô chớp chớ mắt, thốt lên gọi:
- Thời Cảnh Thường!
Trong bụi mù do đất đá tạo nên, thân ảnh người đàn ông đứng cao ngất, anh dùng ánh mắt đen láy sâu thăm thẳm nhìn người con gái trong lòng, lên tiếng nói:
- Xin lỗi, anh lại đến trễ rồi!
Giây phút cô nghe được giọng nói trầm khàn đầy từ tính của người đàn ông, cùng với hơi thở ấm nóng phả vào mặt, từ trong tim như có thứ gì đó chuyển hóa một cách an tâm.
Cuối cùng, sức chịu đựng đã đến giới hạn, Hứa Sơ Sơ gục đầu, ngất đi trong vòm ngực vững vàng của Thời Cảnh Thường.
Cô biết mà, cô biết... anh sẽ đến cứu cô mà....
Thời Cảnh Thường nhìn thân thể người con gái trong lòng, mày anh nhíu rất chặt, từ thân thể phát ra vô số khí đen dày đặc.
Ánh mắt sắc bén ngước lên, tấn công thẳng về phía người phụ nữ đang bò dậy từ trong đống đổ nát bên kia..
Hứa Sơ Sơ nhăn mày, mắt phía trước mờ đi rất nhiều, cô nhìn Mã Yết Yến mà không biết phải làm thế nào.
Mã Yết Yến đi chậm rãi tới, nhìn Hứa Sơ Sơ nằm phía dưới với ánh mắt độc ác.
Không biết từ đâu, cô ta rút ra một con dao nhọn hoắt, lên tiếng nói:
- Hứa Sơ Sơ, cô phải nên chết từ 3 năm trước rồi mới đúng, cô nên đi theo Hấn Trung, chăm sóc anh ấy dưới suối vàng mới đúng. Nếu Hà Như đã không thể làm được, vậy thì... bây giờ để tôi tiễn cô một đoạn!
Vừa nói, Mã Yết Yến vừa đưa dao lên, nhắm ngay ngực người con gái muốn đâm xuống.
Khoảnh khắc con dao đưa gần tới ngực, Hứa Sơ Sơ vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, đầu cô vẫn còn choáng váng sau cú va đập. Đúng lúc này, từ trên trần nhà truyền đến một vụ nổ lớn.
Bên cạnh nơi Hứa Sơ Sơ nằm, từng tấn đất bụi đồ ầm xuống, tạo thành tầng lực hất văng Mã Yết Yến ra xa.
Hứa Sơ Sơ chỉ thấy một cơn gió lướt qua trên mặt cô, sau đó, tai truyền đến tiếng bước chân vững chãi.
Thân thể cô trong phút chốc nhẹ bỗng, người nào đó đã cắt dây trói trên người, rồi bế cô lên tay.
Cánh tay người đàn ông rất to, rất ấm áp, lại mang đến cảm giác thân thuộc và an toàn nhè nhẹ, bất giác khiến Hứa Sơ Sơ nghĩ đến một người.
Cô chớp chớ mắt, thốt lên gọi:
- Thời Cảnh Thường!
Trong bụi mù do đất đá tạo nên, thân ảnh người đàn ông đứng cao ngất, anh dùng ánh mắt đen láy sâu thăm thẳm nhìn người con gái trong lòng, lên tiếng nói:
- Xin lỗi, anh lại đến trễ rồi!
Giây phút cô nghe được giọng nói trầm khàn đầy từ tính của người đàn ông, cùng với hơi thở ấm nóng phả vào mặt, từ trong tim như có thứ gì đó chuyển hóa một cách an tâm.
Cuối cùng, sức chịu đựng đã đến giới hạn, Hứa Sơ Sơ gục đầu, ngất đi trong vòm ngực vững vàng của Thời Cảnh Thường.
Cô biết mà, cô biết... anh sẽ đến cứu cô mà....
Thời Cảnh Thường nhìn thân thể người con gái trong lòng, mày anh nhíu rất chặt, từ thân thể phát ra vô số khí đen dày đặc.
Ánh mắt sắc bén ngước lên, tấn công thẳng về phía người phụ nữ đang bò dậy từ trong đống đổ nát bên kia..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.