Chương 189
Mặc Vũ Yên Dạ
08/07/2017
Chương 189 + 190
Editor: Nguyệt
Chung Thịnh nghe thế liền hiểu, chẳng phải cho táo trước rồi lại đánh một roi sao? Trưởng quan Từ dùng chiêu này rất thành thạo nha.
“Xin lỗi trưởng quan Từ, sự việc cấp bách, chúng tôi không có thời gian xin chỉ thị từ hai vị.”
“Khụ khụ, chuyện này thì tôi hiểu.” Nét mặt Từ Bảo Quốc dịu đi một cách kỳ lạ, “Nhưng học viên mà cậu phái tới bảo vệ chúng tôi lại cãi lệnh chúng tôi, cậu có biết không?”
Chung Thịnh nghĩ thầm không ổn.
Ariel nhướn mày: “Xin hỏi trưởng quan Từ, bạn Hạng Phi đã cãi lệnh gì?”
Từ Bảo Quốc lại ho khan hai tiếng, lảng mắt đi một lúc mới nhìn lại màn hình, vẻ mặt có phần khó xử: “Về lý, chúng tôi là huấn luyện viên, các cậu phải phục tùng vô điều kiện. Nhưng khi phó quan Lâm yêu cầu liên hệ với các cậu, Hạng Phi lại từ chối. Hành động đó là không tốt.”
Ariel tiếp tục nhướn mày. Chung Thịnh tiếp lời: “Báo cáo trưởng quan Từ, khi ra lệnh cho Hạng Phi, tôi cũng không biết cậu ấy sẽ đến tìm hai vị. Vả lại, hai vị là trưởng quan của chúng tôi, càng nên gánh trách nhiệm bảo vệ dân chúng, đúng không? Dù sao chúng tôi đều là học sinh trường quân đội được huấn luyện bài bản, so ra thì khi đối mặt với cướp vũ trụ, người dân bình thường sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn chúng tôi. Tôi tin rằng các trưởng quan nhất định sẽ phân rõ bên nào nhẹ bên nào nặng, phải không?”
Từ Bảo Quốc im lặng: Nói như cậu thì không giao quyền chỉ huy cho chúng tôi là rất có lý sao?
“Các cậu …” Lâm Lâm đứng bên cạnh không nghe nổi nữa. Mấy đứa này đúng là giỏi khua môi múa mép, hợp lý hóa chuyện huấn luyện viên trường Đệ Nhất như họ đi bảo vệ người dân, còn đám nhóc như chúng nó đi chiến đấu với lũ cướp.
“Trưởng quan Lâm, tôi cần phải nhắc nhở anh rằng, thân là phó quan, tự tiện phát ngôn là hành vi vô cùng bất kính đối với trưởng quan. Tuy rằng trưởng quan Từ tính tình hiền lành, nhưng anh là phó quan của anh ấy lại càng phải nhận thức rõ vị trí của mình mới phải chứ.”
Không để Lâm Lâm kịp nói gì, Chung Thịnh đã xen vào, chỉ trích anh ta cướp quyền phát ngôn của trưởng quan.
Lâm Lâm suýt thì tức hộc máu. Thằng nhóc chết tiệt này vừa làm chuyện đó mà bây giờ dám quay sang chỉ trích hắn.
“Cậu …”
“Xin chú ý, hành động vừa rồi của tôi là gánh vác trách nhiệm mình nên hoàn thành, chứ không phải cố tình ngắt lời ngài Ariel. Tôi tin là ngài Ariel sẽ tha thứ cho tôi.” Chung Thịnh vừa nói xong liền quay sang hành lễ với Ariel.
Ariel nhìn anh, mắt mang ý cười, tùy ý phất tay, ý nói mình không để ý.
Lâm Lâm tái mặt: “Tôi …”
“Trưởng quan Lâm, anh là tấm gương cho chúng tôi học hỏi, là một phó quan đủ tư cách, có phải anh nên giải thích và xin lỗi về hành vi thiếu lễ phép vừa rồi của mình với trưởng quan Từ không?” Chung Thịnh nhíu mày, dường như rất khó chịu với hành vi vô lễ của Lâm Lâm.
Lâm Lâm: “…”
Từ Bảo Quốc: “…”
“Xin lỗi trưởng quan Từ, xin hãy tha thứ cho tôi.” Lâm Lâm đen mặt trông mà sợ, nhưng vẫn cố nghiến từng từ nói xong câu này với Từ Bảo Quốc.
“Ờ … thôi, cũng không phải chuyện gì to tát.” Bị Lâm Lâm nhìn với ánh mắt sắc bén đó làm Từ Bảo Quốc cảm thấy áp lực nặng nề, ho khan hai tiếng, tính cứ thế cho qua chuyện này.
“Rất tốt, nếu trưởng quan Từ đã đồng ý tha thứ cho anh, thì tôi nghĩ chắc trưởng quan Lâm sẽ rất cảm kích lòng khoan hồng độ lượng của trưởng quan Từ, giống như tôi vô cùng cảm kích trưởng quan Ariel vậy.”
“Đúng vậy … tôi vô cùng biết ơn sự … khoan … hồng … độ … lượng … của trưởng quan Từ!” Lâm Lâm sắc mặt khủng bố đến nỗi không ai dám nhìn thẳng, ngay cả Từ Bảo Quốc cũng phải nghiêng mặt tránh đi. Người làm văn chức như tôi cảm thấy áp lực nặng nề lắm đó.
“A, xin lỗi trưởng quan Lâm, bạn tôi đang điều khiển phi thuyền, cần chúng tôi giúp đỡ, mà bên đó cũng còn nhiều người dân cần trưởng quan trấn an. Vậy tôi không làm phiền trưởng quan thực hiện chức trách của mình nữa.” Nói rồi Chung Thịnh ngắt liên lạc.
Lâm Lâm tỏ ra rất bình tĩnh, nhìn sang Từ Bảo Quốc, ánh mắt như muốn nói: Học trò của anh tôn trọng trưởng quan kiểu đó hả?
Từ Bảo Quốc quay đi, ngẩng mặt nhìn trời. Đến em họ tôi còn chẳng quản nổi, thì nói gì đến đám nhóc mà ngay cả em họ tôi cũng phải đau đầu này chứ. Khụ khụ, dù sao lúc trước khi phái hắn theo, hiệu trưởng đã nói nhóm học viên này không đơn giản, bảo hắn cứ để chúng nó hành động trong tình huống không làm trái với nguyên tắc. Nói cách khác, thực ra hắn cũng chỉ đảm nhiệm vai trò bảo mẫu trông trẻ mà thôi.
Vừa rồi Chung Thịnh nói cũng có lý đấy chứ. Chúng nó là một tiểu đội hoàn chỉnh, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý. Còn hắn và Lâm Lâm chỉ là người đến sau, mà hắn lại là văn chức, dù Lâm Lâm chiến đấu giỏi đến thế nào chăng nữa, thì vẫn không thể sánh bằng tám học viên hành động nhất chí như chúng được.
Sau những cú đả kích do em họ gây nên, Từ Bảo Quốc đã sớm hiểu được rằng, vào những lúc thế này không cần phải để ý thể diện gì đó. Lại nói, trấn an người dân đúng là chức trách của quân nhân mà.
Vả lại, là một văn chức, cho dù anh có lòng muốn trả thù, cũng phải đổi cách khác mà làm, chứ chính diện tác chiến chưa bao giờ là lựa chọn của nhân viên văn chức.
Đầu bên kia, Chung Thịnh tuy là muốn lảng tránh chuyện này, nhưng chuyện liên quan đến điều khiển phi thuyền không phải nói dối.
Hiện tại, tinh thần lực của Lâm Phỉ Nhi cũng tương đương với bộ não của phi thuyền, may là đây chỉ là phi thuyền chở khách bình thường, chứ không với năng lực hiện giờ cô khó lòng nào điều khiển được một chiếc chiến hạm chân chính.
“Có tín hiệu cầu cứu?” Ariel nhíu mày nhìn Edward.
“Đúng vậy.”
Bởi vì Lâm Phỉ Nhi phải tập trung vào điều khiển phi thuyền, vận hành hệ thống, cho nên để giảm bớt gánh nặng của cô, một vài chức năng đơn giản sẽ do Edward và Lôi Tranh đảm trách. Bộ phận mà Edward phụ trách trùng hợp thay chính là hệ thống liên lạc với bên ngoài.
“Vị trí.” Ariel mở bản đồ vũ trụ vùng phụ cận.
“Đại khái là ở chỗ này.” Edward chỉ vào một góc bản đồ, lập tức chỗ đó được phóng to ra. Xung quanh nó có rất nhiều sao và thiên thạch trôi nổi, có tảng lớn đến nỗi gần bằng vệ tinh loại nhỏ.
Vì không quen thuộc với bản đồ vũ trụ nên Ariel gọi viên phó thuyền trưởng trong đại sảnh lúc trước đến giảng giải.
Nhìn Lâm Phỉ Nhi đội chiếc mũ giáp mà thuyền trưởng nhà mình chưa từng sử dụng, viên phó thuyền trưởng trố mắt, rồi nhìn nhóm Ariel với ánh mắt sùng bái, quả thực muốn xem họ như thần tượng.
May mà gã không quên trách nhiệm của mình, nhìn bản đồ, nghiêm túc giảng giải: “Đó là vành đai sao vỡ.”
“Vành đai sao vỡ?” Gerald hiếu kỳ nhìn thoáng qua bản đồ, lại quay về nhìn phó thuyền trưởng: “Là cái gì?”
Ngoại trừ Chung Thịnh và Ariel, mọi người đều nhìn phó thuyền trưởng với vẻ mặt hiếu kỳ, kể cả Edward.
“Ừm … tôi không biết vành đai sao vỡ hình thành thế nào.” Phó thuyền trưởng gãi đầu, “Nhưng khu vực đó thường rất nguy hiểm, chúng tôi luôn tránh nó, chưa bao giờ tới gần, vì sẽ rất dễ gặp rủi ro.”
“Anh bảo là tín hiệu cầu cứu được truyền từ khu vực đó?” Ariel đột nhiên ngẩng đầu nhìn Edward.
Edward gật đầu: “Đúng vậy, là tín hiệu cầu cứu thông dụng của Liên Bang.”
“Phi thuyền bình thường nếu gặp vành đai sao vỡ sẽ đi vòng đúng không?” Ariel nhìn phó thuyền trưởng.
Phó thuyền trưởng gật đầu, rồi lại có vẻ đắn đo.
Không bỏ qua nét mặt gã, Ariel hỏi: “Sao vậy, có vấn đề gì à?”
“Chuyện này …” Phó thuyền trưởng chần chừ, không biết có nên nói không.
“Cứ nói đi.” Chung Thịnh vỗ vai gã, “Chúng tôi chưa phải quân nhân chân chính, cho nên có một số việc sẽ không truy cứu rõ ràng.”
Phó thuyền trưởng ngại ngần gật đầu: “Thật ra gần vành đai sao vỡ đó có một lỗ đen bí ẩn.”
“Lỗ đen? Dẫn tới đâu?” Ariel lạnh lùng hỏi. Lỗ đen thuộc phạm vi bí mật quân sự mang tính chiến lược. Ngoài một số lỗ đen được công khai, phải đến 70% lỗ đen của Liên Bang đều bị che giấu, xung quanh có trọng binh canh gác, vì lo rằng khi xảy ra chiến tranh, lỗ đen sẽ trở thành “cây cầu” cho kẻ địch tấn công.
“Yên tâm, không phải địa điểm đặc biệt gì cả, chỉ là một tinh cầu cấp trung thôi.” Dường như phó thuyền trưởng bị giọng điệu của Ariel dọa sợ, vội xua tay giải thích: “Lỗ đen này không ổn định, lúc có lúc không. Phi thuyền cỡ lớn không thể vào được, cùng lắm chỉ có mấy phi thuyền loại nhỏ thôi.”
Thấy sắc mặt Ariel có vẻ dịu đi, phó thuyền trưởng thầm thở phào, giải thích tiếp: “Tinh cầu cấp trung đó có tài nguyên khoáng sản phong phú, cho nên thỉnh thoảng sẽ có phi thuyền dân dụng xuyên qua lỗ đen này để tới đó …”
Gã đưa mắt nhìn Ariel ý nói “Cậu hiểu mà”.
Ariel hiểu ý gật đầu. Lỗ đen tuy không ổn định, nhưng dẫu sao phi thuyền loại nhỏ vẫn đi xuyên qua được, là một con đường tắt để buôn lậu vô cùng tốt.
Bây giờ Ariel chưa phải quân nhân, mà cho dù có là quân nhân, phá đường dây buôn lậu cũng không tới phiên hắn làm. Điều hắn lo lắng bây giờ là, tín hiệu cầu cứu này là thật hay giả.
Theo ý phó thuyền trưởng, đã có phi thuyền dân dụng sử dụng lỗ đen thì có tín hiệu cầu cứu không phải chuyện gì lạ. Nhưng theo như Ariel nghĩ, bọn họ vừa thoát khỏi cướp vũ trụ đã gặp ngay tín hiệu cầu cứu, chuyện này quá trùng hợp.
Mà Ariel thì luôn không tin vào cái gọi là trùng hợp.
“Ý anh là tín hiệu cầu cứu này rất có thể do phi thuyền buôn lậu gửi đến?” Ariel nâng mắt, bình thản nhìn phó thuyền trưởng.
Gã bỗng rùng mình, cảm thấy áp lực thật nặng nề, nghĩ một lúc cuối cùng vẫn gật đầu: “Khả năng cao là vậy.”
Ariel rũ mày suy nghĩ, rồi ngẩng lên nhìn Edward.
Edward bỗng thấy lạnh sống lưng, bất giác ngồi thẳng, như thể người này không phải đàn em cùng trường mà là huấn luyện viên ngày trước.
“Anh nghĩ sao?” Giọng Ariel rất bình tĩnh, nhưng Edward lại nghe ra được điều gì đó.
Bây giờ hắn còn chưa biết nó là gì, nhưng theo bản năng, hắn nghĩ đây là con đường tắt để có được Gerald.
Đúng vậy, nói ra có vẻ buồn cười, rõ ràng là Ariel đang nói chuyện với hắn, vậy mà trực giác hắn lại mách bảo, nếu trả lời tốt vấn đề này, thì trở ngại giữa hắn và Gerald sẽ giảm đi rất nhiều.
Hắn không phải thằng ngốc, cũng chẳng mù. Hiện giờ nhìn thì có vẻ quan hệ giữa hắn và Gerald vô cùng tốt, nhưng khác với tên nhóc vô tâm kia, hắn biết giữa họ cách biệt cả hai ngọn núi.
Là hai chứ không phải một. Dù không muốn thừa nhận, Edward vẫn bất đắc dĩ ý thức được rằng không chỉ có mẹ hắn, mà Chung Thịnh cũng là chướng ngại trên con đường đến với Gerald.
Mẹ thì hắn có thể giải quyết từ từ. Chung Thịnh lại là vấn đề hắn không thể giải quyết. Từ khi bước vào trường Đệ Nhất, không, phải nói là từ tinh cầu Hải Lam, hắn đã chậm hơn Chung Thịnh một bước. Mãi sau này hắn mới quen Gerald. Hắn tin Gerald thích mình, nhưng tên ngố này lại cứ sùng bái Chung Thịnh từ tận đáy lòng.
Chung Thịnh là ai? Là phó quan của Ariel, là người yêu của Ariel, là người nguyện trung thành với Ariel. Nói khoa trương một chút, Ariel bảo Chung Thịnh chết, Chung Thịnh cũng không hề do dự.
Gerald sùng bái Chung Thịnh như vậy cũng đồng nghĩa với việc bị cột chặt vào chiến xa của Ariel. Hơn nữa, nhìn từ biểu hiện bây giờ có thể thấy, nhóc này đã rất tự giác bán thân cho Ariel rồi.
Nghĩ đến chuyện này là Edward lại cực độ bất mãn. Vì thế, không ít lần hắn chèn ép tên ngố kia trên giường. Vậy mà cậu vẫn cứ ương ngạnh, một lòng nhận định Chung Thịnh, quyết không đổi ý. May là cậu còn phân biệt rõ sự khác nhau giữa thần tượng và người yêu, chứ không chắc Edward bị kích thích đến độ hóa đen hoàn toàn rồi.
Hiện giờ Edward rất hài lòng với Gerald và đôi mắt xám luôn nhìn mình của cậu, không muốn mất đi. Vậy thì, hắn nhất định phải đứng cùng chiến tuyến với Ariel.
Mà về phe Ariel đồng nghĩa với việc chống lại mẹ. Nghĩ như thế, trở thành cấp dưới của Ariel có vẻ cũng không khó chấp nhận.
Ngắn ngủi có vài giây, Edward đã suy nghĩ được rất nhiều. Nếu nói lúc trước hắn còn do dự, thì bây giờ Ariel tung cành Oliu đã triệt để loại bỏ nghi ngờ trong lòng hắn.
Thôi, coi như vì tốt cho tên ngố kia vậy. – Edward bất đắc dĩ nghĩ.
Edward nhìn thẳng vào mắt Ariel, chậm rãi nói: “Tôi cho rằng, khả năng rất cao đây là một cái bẫy.”
Đôi mắt lạnh băng của Ariel nhìn chằm chằm vào mắt Edward. Một lúc lâu sau, hắn mới hơi nhếch môi: “Nói thử xem.”
Edward thầm thở phào, liếc nhìn tên ngố vẫn chẳng biết gì kia, nghĩ bụng: vì tên ngốc như em mà tôi phải bán thân, nếu sau này em phản bội, thì tôi nhất định sẽ khiến em sống không được, chết chẳng xong!!!
“Khụ khụ.” Chung Thịnh ho khan hai tiếng, ngắt mạch suy nghĩ của Edward. Nhìn Gerald với ánh mắt âm hiểm như thế là sao, Edward à, rút cuộc hai người là người yêu hay kẻ thù?
Thu lại ánh nhìn chăm chú vào nhóc ngố kia, Edward quay sang nhìn Chung Thịnh, cười ngại ngùng.
Chung Thịnh bất giác run rẩy. Chung quy cứ thấy … trong đội có thêm một chiến hữu âm hiểm như rắn độc thế này là tốt hay xấu đây?
Hít sâu một hơi, Edward chậm rãi nói: “Nói một cách đơn giản, kết quả thế nào chỉ do một câu nói. Trong tình huống bình thường, chúng ta nhận lời cứu viện là chuyện đương nhiên phải thế, nhưng hiện giờ chúng ta đã mất tất cả tàu bảo vệ, đằng sau còn có lũ cướp có thể đuổi kịp bất kỳ lúc nào. Theo như lời … ngài Ariel.” Không hiểu sao, lúc nói đến chữ ‘ngài’, mặt Edward trông như bị táo bón.
“Hiện giờ lũ cướp có khả năng còn đang bận tìm thủ lĩnh của chúng. Nhưng một khi tìm được người rồi, thì không ai dám đảm bảo chúng sẽ không đuổi theo chúng ta. Nếu bây giờ đi cứu viện, chẳng những kéo dài thời gian, mà nếu đây là một cái bẫy, thì một khi vào vành đai sao vỡ, chúng ta muốn thoát cũng khó lòng chạy nổi. Hơn nữa … tôi chưa bao giờ tin vào sự trùng hợp. Chắc hẳn ngài Ariel cũng vậy.” Dứt lời, Edward lùi lại một bước, không nói thêm nữa. Cái gì cần nói đã nói rồi, còn lại cứ để Ariel tự suy xét.
Ariel ngẩng lên nhìn bản đồ với vẻ đăm chiêu. Phó thuyền trưởng đứng bên cạnh trông có vẻ sốt ruột. Khi du hành trong vũ trụ, nhận được tín hiệu cầu cứu phải đi cứu viện là nhận thức chung của mọi người. Tuy họ vừa bị cướp vũ trụ tấn công, nhưng vẫn có khả năng cứu một phi thuyền loại nhỏ.
Trên mỗi chiếc phi thuyền phải có ít nhất năm mươi nhân viên, phó thuyền trưởng thực sự không thể trơ mắt nhìn họ chết đi như vậy được.
“À …” Vừa mở miệng ra, phó thuyền trưởng mới chợt nhận ra mình không biết tên thanh niên này.
“Có thể gọi tôi là trưởng quan.”
“Được rồi, trưởng quan, tôi không biết đây có phải bẫy của bọn cướp hay không. Nhưng tôi biết rằng, nếu đây không phải cạm bẫy, thì tín hiệu cầu cứu này đại diện cho hơn năm mươi mạng người. Tôi mong rằng cậu sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
Nhìn ánh mắt thành khẩn của phó thuyền trưởng, Ariel rũ mắt. Bỗng nhiên, hắn quay sang nhìn Lâm Phỉ Nhi: “Phỉ Nhi, còn điều khiển được phi thuyền trong bao lâu?”
“Tối thiểu hai tiếng nữa, không thành vấn đề. [ngón cái]”, trên màn hình lớn trong phòng hạm trưởng hiện lên dòng chữ này, đằng sau còn có emo bật ngón cái.
Ariel giật giật khóe mặt, trầm giọng nói: “Đi về phía phát ra tín hiệu, giảm tốc độ, đỗ ở vị trí cách tín hiệu ba mươi đơn vị vũ trụ, sau đó liên hệ với đối phương.”
Edward động môi, nhưng không nói gì. Hắn biết đây là lựa chọn sau khi đã suy xét kỹ càng của Ariel. Khoảng cách ba mươi đơn vị vũ trụ vô cùng kỳ diệu, nếu đối phương ngụy trang thành phi thuyền loại nhỏ, thì ba mươi đơn vị vũ trụ vừa vặn nằm ngoài tầm bắn, còn nếu không phải, thì ở khoảng cách này có thể phái thuyền cứu viện, không trì hoãn quá nhiều thời gian.
Edward không lên tiếng, những người khác tất nhiên là không thắc mắc gì. Phi thuyền thong thả chuyển hướng, chậm rãi đi tới vành đai sao vỡ.
Phó thuyền trưởng thở phào một hơi, lại càng có cảm tình với cậu phó quan trẻ tuổi này. Chậc chậc, không biết là nhân tài do gia tộc nào bồi dưỡng. Nếu con gái mình mà gả được cho người thế này thì tốt. Tiếc là con mình mới năm tuổi, chờ nó lớn lên thì muộn mất rồi …
Mọi người bắt tay vào công việc của mình. Có phó thuyền trưởng phối hợp, các thuyền viên còn lại đều nghe lệnh đi trấn an quần chúng.
Ngoài phó thuyền trưởng, Ariel không để bất kỳ ai bước vào phòng hạm trưởng. Một phần là vì hắn không xác định được trong số các thuyền viên có người của bọn cướp không. Mặt khác, hắn không muốn để người khác can dự vào việc điều khiển phi thuyền.
Hiện tại toàn bộ phi thuyền đều nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Phỉ Nhi. Nhóm Edward phụ trách một vài bộ phận nhỏ, nhưng cũng là thao tác dựa trên sự chỉ huy của Lâm Phỉ Nhi. Nếu có thuyền viên khác tham gia việc điều khiển, thì một khi xảy ra sự cố, mệnh lệnh Lâm Phỉ Nhi phát ra không được thực hiện ngay lập tức, rất có thể sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Ariel không muốn mạo hiểm, tất nhiên là phải hạn chế người điều khiển trong số thành viên của mình. Hơn nữa, các thuyền viên khác đều chịu sự giám sát của hai vị huấn luyện viên, nếu ai có hành động gây rối, thì dù họ không có vũ khí, cơ giáp của Hạng Phi cũng có thể xử gọn.
“Lão đại, bọn Peter bảo là phi thuyền đang đi về phía bọn nó.” Vất vả lắm mới giải quyết xong hai con tàu bảo vệ tấn công tự sát, chiến hạm của bọn cướp cũng chịu tổn thất không nhỏ.
Hiện giờ chúng đã mất gần 90% năng lượng, miễn cưỡng duy trì hoạt động đến khi về căn cứ, chứ nếu muốn đuổi theo chiếc phi thuyền kia thì đúng là lực bất tòng tâm.
Huyết Dạ ngồi trong phòng hạm trưởng, tay cầm ly rượu đỏ, phần cằm của mặt nạ tách ra tạo thành một khoảng trống vừa đủ, đầu lưỡi đỏ hồng vươn ra, cuốn giọt rượu đỏ vào trong miệng.
Lưu An là một người đàn ông cao to vạm vỡ, phía trên bên phải khuôn mặt có một vết sẹo to kéo từ đuôi lông mày đến tai. Hắn đứng bên Huyết Dạ, hơi cúi đầu, nhìn thẳng xuống dưới, dường như không hề nhìn thấy động tác vừa rồi quyến rũ đến mức nào.
Huyết Dạ chậm rãi đặt ly rượu xuống, cằm mặt nạ trở về vị trí cũ, một lần nữa che lấp hết khuôn mặt hắn. Hắn quay sang nhìn chằm chằm Lưu An. Ánh mắt đó làm Lưu An sợ hãi.
Tác giả:
Có vẻ … vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm?
Chuyến đi lần này thật lắm sự cố nha …
Nguyệt:
Vành đai sao vỡ theo ý hiểu của mình là một vùng không gian có rất nhiều các mảnh vỡ thiên thạch, vết tích còn sót lại của các ngôi sao sau khi nổ. Các mảnh vỡ này trôi nổi trong vũ trụ, di chuyển không theo một quy luật nhất định, tốc độ không ổn định, nếu vật thể bay đi vào khu vực này rất có thể sẽ bị các mảnh thiên thạch này va đập, tạo thành tổn thất nghiêm trọng, thậm chí nổ tung. Mình không tìm được thuật ngữ chuyên ngành gọi tên khu vực này khi tìm bằng từ khóa gốc trong raw, có thể là vì có sự khác biệt giữa các ngôn ngữ, mình sẽ thử tìm lại xem sao. Nhớ mang máng là trong truyện “Không có kiếp sau” của Nguyệt Hạ Tang cũng từng đề cập đến khu vực này thì phải, nếu bạn nào biết thì giúp mình với nhé.
Về chuyện đi xuyên qua lỗ đen có thể dẫn tới một vùng không – thời gian khác thì theo như mình biết đây mới chỉ là giả thuyết. Chúng ta tạm giả định rằng ở tương lai, cụ thể trong truyện là ở bối cảnh thời đại của Ariel và Chung Thịnh, khoa học kỹ thuật phát triển đã có điều kiện nghiên cứu lỗ đen, tạo ra được phi thuyền đủ bền chắc để đi xuyên qua lỗ đen, cho nên mới có chuyện tìm ra và di chuyển thông qua lỗ đen. Tất nhiên, theo lời phó thuyền trưởng thì vẫn tồn tại những lỗ đen có tính ổn định không cao, có thể gặp rủi ro khi đi xuyên qua nó, bởi vậy quân đội mới chỉ phái người canh gác chứ không vận dụng nó như con đường lưu thông bình thường, và hành động của dân buôn lậu là rất nguy hiểm. Có thể đây là cách để hợp lý hóa cho sự xuất hiện của “tín hiệu cầu cứu”, thêm một lý do thuyết phục Ariel chuyển hướng phi thuyền. Chứ nếu cứ thế kết thúc chuyến hành trình đầy “kích thích” này thì có vẻ hơi hụt hẫng ha =)) Đăng bởi: admin
Editor: Nguyệt
Chung Thịnh nghe thế liền hiểu, chẳng phải cho táo trước rồi lại đánh một roi sao? Trưởng quan Từ dùng chiêu này rất thành thạo nha.
“Xin lỗi trưởng quan Từ, sự việc cấp bách, chúng tôi không có thời gian xin chỉ thị từ hai vị.”
“Khụ khụ, chuyện này thì tôi hiểu.” Nét mặt Từ Bảo Quốc dịu đi một cách kỳ lạ, “Nhưng học viên mà cậu phái tới bảo vệ chúng tôi lại cãi lệnh chúng tôi, cậu có biết không?”
Chung Thịnh nghĩ thầm không ổn.
Ariel nhướn mày: “Xin hỏi trưởng quan Từ, bạn Hạng Phi đã cãi lệnh gì?”
Từ Bảo Quốc lại ho khan hai tiếng, lảng mắt đi một lúc mới nhìn lại màn hình, vẻ mặt có phần khó xử: “Về lý, chúng tôi là huấn luyện viên, các cậu phải phục tùng vô điều kiện. Nhưng khi phó quan Lâm yêu cầu liên hệ với các cậu, Hạng Phi lại từ chối. Hành động đó là không tốt.”
Ariel tiếp tục nhướn mày. Chung Thịnh tiếp lời: “Báo cáo trưởng quan Từ, khi ra lệnh cho Hạng Phi, tôi cũng không biết cậu ấy sẽ đến tìm hai vị. Vả lại, hai vị là trưởng quan của chúng tôi, càng nên gánh trách nhiệm bảo vệ dân chúng, đúng không? Dù sao chúng tôi đều là học sinh trường quân đội được huấn luyện bài bản, so ra thì khi đối mặt với cướp vũ trụ, người dân bình thường sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn chúng tôi. Tôi tin rằng các trưởng quan nhất định sẽ phân rõ bên nào nhẹ bên nào nặng, phải không?”
Từ Bảo Quốc im lặng: Nói như cậu thì không giao quyền chỉ huy cho chúng tôi là rất có lý sao?
“Các cậu …” Lâm Lâm đứng bên cạnh không nghe nổi nữa. Mấy đứa này đúng là giỏi khua môi múa mép, hợp lý hóa chuyện huấn luyện viên trường Đệ Nhất như họ đi bảo vệ người dân, còn đám nhóc như chúng nó đi chiến đấu với lũ cướp.
“Trưởng quan Lâm, tôi cần phải nhắc nhở anh rằng, thân là phó quan, tự tiện phát ngôn là hành vi vô cùng bất kính đối với trưởng quan. Tuy rằng trưởng quan Từ tính tình hiền lành, nhưng anh là phó quan của anh ấy lại càng phải nhận thức rõ vị trí của mình mới phải chứ.”
Không để Lâm Lâm kịp nói gì, Chung Thịnh đã xen vào, chỉ trích anh ta cướp quyền phát ngôn của trưởng quan.
Lâm Lâm suýt thì tức hộc máu. Thằng nhóc chết tiệt này vừa làm chuyện đó mà bây giờ dám quay sang chỉ trích hắn.
“Cậu …”
“Xin chú ý, hành động vừa rồi của tôi là gánh vác trách nhiệm mình nên hoàn thành, chứ không phải cố tình ngắt lời ngài Ariel. Tôi tin là ngài Ariel sẽ tha thứ cho tôi.” Chung Thịnh vừa nói xong liền quay sang hành lễ với Ariel.
Ariel nhìn anh, mắt mang ý cười, tùy ý phất tay, ý nói mình không để ý.
Lâm Lâm tái mặt: “Tôi …”
“Trưởng quan Lâm, anh là tấm gương cho chúng tôi học hỏi, là một phó quan đủ tư cách, có phải anh nên giải thích và xin lỗi về hành vi thiếu lễ phép vừa rồi của mình với trưởng quan Từ không?” Chung Thịnh nhíu mày, dường như rất khó chịu với hành vi vô lễ của Lâm Lâm.
Lâm Lâm: “…”
Từ Bảo Quốc: “…”
“Xin lỗi trưởng quan Từ, xin hãy tha thứ cho tôi.” Lâm Lâm đen mặt trông mà sợ, nhưng vẫn cố nghiến từng từ nói xong câu này với Từ Bảo Quốc.
“Ờ … thôi, cũng không phải chuyện gì to tát.” Bị Lâm Lâm nhìn với ánh mắt sắc bén đó làm Từ Bảo Quốc cảm thấy áp lực nặng nề, ho khan hai tiếng, tính cứ thế cho qua chuyện này.
“Rất tốt, nếu trưởng quan Từ đã đồng ý tha thứ cho anh, thì tôi nghĩ chắc trưởng quan Lâm sẽ rất cảm kích lòng khoan hồng độ lượng của trưởng quan Từ, giống như tôi vô cùng cảm kích trưởng quan Ariel vậy.”
“Đúng vậy … tôi vô cùng biết ơn sự … khoan … hồng … độ … lượng … của trưởng quan Từ!” Lâm Lâm sắc mặt khủng bố đến nỗi không ai dám nhìn thẳng, ngay cả Từ Bảo Quốc cũng phải nghiêng mặt tránh đi. Người làm văn chức như tôi cảm thấy áp lực nặng nề lắm đó.
“A, xin lỗi trưởng quan Lâm, bạn tôi đang điều khiển phi thuyền, cần chúng tôi giúp đỡ, mà bên đó cũng còn nhiều người dân cần trưởng quan trấn an. Vậy tôi không làm phiền trưởng quan thực hiện chức trách của mình nữa.” Nói rồi Chung Thịnh ngắt liên lạc.
Lâm Lâm tỏ ra rất bình tĩnh, nhìn sang Từ Bảo Quốc, ánh mắt như muốn nói: Học trò của anh tôn trọng trưởng quan kiểu đó hả?
Từ Bảo Quốc quay đi, ngẩng mặt nhìn trời. Đến em họ tôi còn chẳng quản nổi, thì nói gì đến đám nhóc mà ngay cả em họ tôi cũng phải đau đầu này chứ. Khụ khụ, dù sao lúc trước khi phái hắn theo, hiệu trưởng đã nói nhóm học viên này không đơn giản, bảo hắn cứ để chúng nó hành động trong tình huống không làm trái với nguyên tắc. Nói cách khác, thực ra hắn cũng chỉ đảm nhiệm vai trò bảo mẫu trông trẻ mà thôi.
Vừa rồi Chung Thịnh nói cũng có lý đấy chứ. Chúng nó là một tiểu đội hoàn chỉnh, phối hợp với nhau vô cùng ăn ý. Còn hắn và Lâm Lâm chỉ là người đến sau, mà hắn lại là văn chức, dù Lâm Lâm chiến đấu giỏi đến thế nào chăng nữa, thì vẫn không thể sánh bằng tám học viên hành động nhất chí như chúng được.
Sau những cú đả kích do em họ gây nên, Từ Bảo Quốc đã sớm hiểu được rằng, vào những lúc thế này không cần phải để ý thể diện gì đó. Lại nói, trấn an người dân đúng là chức trách của quân nhân mà.
Vả lại, là một văn chức, cho dù anh có lòng muốn trả thù, cũng phải đổi cách khác mà làm, chứ chính diện tác chiến chưa bao giờ là lựa chọn của nhân viên văn chức.
Đầu bên kia, Chung Thịnh tuy là muốn lảng tránh chuyện này, nhưng chuyện liên quan đến điều khiển phi thuyền không phải nói dối.
Hiện tại, tinh thần lực của Lâm Phỉ Nhi cũng tương đương với bộ não của phi thuyền, may là đây chỉ là phi thuyền chở khách bình thường, chứ không với năng lực hiện giờ cô khó lòng nào điều khiển được một chiếc chiến hạm chân chính.
“Có tín hiệu cầu cứu?” Ariel nhíu mày nhìn Edward.
“Đúng vậy.”
Bởi vì Lâm Phỉ Nhi phải tập trung vào điều khiển phi thuyền, vận hành hệ thống, cho nên để giảm bớt gánh nặng của cô, một vài chức năng đơn giản sẽ do Edward và Lôi Tranh đảm trách. Bộ phận mà Edward phụ trách trùng hợp thay chính là hệ thống liên lạc với bên ngoài.
“Vị trí.” Ariel mở bản đồ vũ trụ vùng phụ cận.
“Đại khái là ở chỗ này.” Edward chỉ vào một góc bản đồ, lập tức chỗ đó được phóng to ra. Xung quanh nó có rất nhiều sao và thiên thạch trôi nổi, có tảng lớn đến nỗi gần bằng vệ tinh loại nhỏ.
Vì không quen thuộc với bản đồ vũ trụ nên Ariel gọi viên phó thuyền trưởng trong đại sảnh lúc trước đến giảng giải.
Nhìn Lâm Phỉ Nhi đội chiếc mũ giáp mà thuyền trưởng nhà mình chưa từng sử dụng, viên phó thuyền trưởng trố mắt, rồi nhìn nhóm Ariel với ánh mắt sùng bái, quả thực muốn xem họ như thần tượng.
May mà gã không quên trách nhiệm của mình, nhìn bản đồ, nghiêm túc giảng giải: “Đó là vành đai sao vỡ.”
“Vành đai sao vỡ?” Gerald hiếu kỳ nhìn thoáng qua bản đồ, lại quay về nhìn phó thuyền trưởng: “Là cái gì?”
Ngoại trừ Chung Thịnh và Ariel, mọi người đều nhìn phó thuyền trưởng với vẻ mặt hiếu kỳ, kể cả Edward.
“Ừm … tôi không biết vành đai sao vỡ hình thành thế nào.” Phó thuyền trưởng gãi đầu, “Nhưng khu vực đó thường rất nguy hiểm, chúng tôi luôn tránh nó, chưa bao giờ tới gần, vì sẽ rất dễ gặp rủi ro.”
“Anh bảo là tín hiệu cầu cứu được truyền từ khu vực đó?” Ariel đột nhiên ngẩng đầu nhìn Edward.
Edward gật đầu: “Đúng vậy, là tín hiệu cầu cứu thông dụng của Liên Bang.”
“Phi thuyền bình thường nếu gặp vành đai sao vỡ sẽ đi vòng đúng không?” Ariel nhìn phó thuyền trưởng.
Phó thuyền trưởng gật đầu, rồi lại có vẻ đắn đo.
Không bỏ qua nét mặt gã, Ariel hỏi: “Sao vậy, có vấn đề gì à?”
“Chuyện này …” Phó thuyền trưởng chần chừ, không biết có nên nói không.
“Cứ nói đi.” Chung Thịnh vỗ vai gã, “Chúng tôi chưa phải quân nhân chân chính, cho nên có một số việc sẽ không truy cứu rõ ràng.”
Phó thuyền trưởng ngại ngần gật đầu: “Thật ra gần vành đai sao vỡ đó có một lỗ đen bí ẩn.”
“Lỗ đen? Dẫn tới đâu?” Ariel lạnh lùng hỏi. Lỗ đen thuộc phạm vi bí mật quân sự mang tính chiến lược. Ngoài một số lỗ đen được công khai, phải đến 70% lỗ đen của Liên Bang đều bị che giấu, xung quanh có trọng binh canh gác, vì lo rằng khi xảy ra chiến tranh, lỗ đen sẽ trở thành “cây cầu” cho kẻ địch tấn công.
“Yên tâm, không phải địa điểm đặc biệt gì cả, chỉ là một tinh cầu cấp trung thôi.” Dường như phó thuyền trưởng bị giọng điệu của Ariel dọa sợ, vội xua tay giải thích: “Lỗ đen này không ổn định, lúc có lúc không. Phi thuyền cỡ lớn không thể vào được, cùng lắm chỉ có mấy phi thuyền loại nhỏ thôi.”
Thấy sắc mặt Ariel có vẻ dịu đi, phó thuyền trưởng thầm thở phào, giải thích tiếp: “Tinh cầu cấp trung đó có tài nguyên khoáng sản phong phú, cho nên thỉnh thoảng sẽ có phi thuyền dân dụng xuyên qua lỗ đen này để tới đó …”
Gã đưa mắt nhìn Ariel ý nói “Cậu hiểu mà”.
Ariel hiểu ý gật đầu. Lỗ đen tuy không ổn định, nhưng dẫu sao phi thuyền loại nhỏ vẫn đi xuyên qua được, là một con đường tắt để buôn lậu vô cùng tốt.
Bây giờ Ariel chưa phải quân nhân, mà cho dù có là quân nhân, phá đường dây buôn lậu cũng không tới phiên hắn làm. Điều hắn lo lắng bây giờ là, tín hiệu cầu cứu này là thật hay giả.
Theo ý phó thuyền trưởng, đã có phi thuyền dân dụng sử dụng lỗ đen thì có tín hiệu cầu cứu không phải chuyện gì lạ. Nhưng theo như Ariel nghĩ, bọn họ vừa thoát khỏi cướp vũ trụ đã gặp ngay tín hiệu cầu cứu, chuyện này quá trùng hợp.
Mà Ariel thì luôn không tin vào cái gọi là trùng hợp.
“Ý anh là tín hiệu cầu cứu này rất có thể do phi thuyền buôn lậu gửi đến?” Ariel nâng mắt, bình thản nhìn phó thuyền trưởng.
Gã bỗng rùng mình, cảm thấy áp lực thật nặng nề, nghĩ một lúc cuối cùng vẫn gật đầu: “Khả năng cao là vậy.”
Ariel rũ mày suy nghĩ, rồi ngẩng lên nhìn Edward.
Edward bỗng thấy lạnh sống lưng, bất giác ngồi thẳng, như thể người này không phải đàn em cùng trường mà là huấn luyện viên ngày trước.
“Anh nghĩ sao?” Giọng Ariel rất bình tĩnh, nhưng Edward lại nghe ra được điều gì đó.
Bây giờ hắn còn chưa biết nó là gì, nhưng theo bản năng, hắn nghĩ đây là con đường tắt để có được Gerald.
Đúng vậy, nói ra có vẻ buồn cười, rõ ràng là Ariel đang nói chuyện với hắn, vậy mà trực giác hắn lại mách bảo, nếu trả lời tốt vấn đề này, thì trở ngại giữa hắn và Gerald sẽ giảm đi rất nhiều.
Hắn không phải thằng ngốc, cũng chẳng mù. Hiện giờ nhìn thì có vẻ quan hệ giữa hắn và Gerald vô cùng tốt, nhưng khác với tên nhóc vô tâm kia, hắn biết giữa họ cách biệt cả hai ngọn núi.
Là hai chứ không phải một. Dù không muốn thừa nhận, Edward vẫn bất đắc dĩ ý thức được rằng không chỉ có mẹ hắn, mà Chung Thịnh cũng là chướng ngại trên con đường đến với Gerald.
Mẹ thì hắn có thể giải quyết từ từ. Chung Thịnh lại là vấn đề hắn không thể giải quyết. Từ khi bước vào trường Đệ Nhất, không, phải nói là từ tinh cầu Hải Lam, hắn đã chậm hơn Chung Thịnh một bước. Mãi sau này hắn mới quen Gerald. Hắn tin Gerald thích mình, nhưng tên ngố này lại cứ sùng bái Chung Thịnh từ tận đáy lòng.
Chung Thịnh là ai? Là phó quan của Ariel, là người yêu của Ariel, là người nguyện trung thành với Ariel. Nói khoa trương một chút, Ariel bảo Chung Thịnh chết, Chung Thịnh cũng không hề do dự.
Gerald sùng bái Chung Thịnh như vậy cũng đồng nghĩa với việc bị cột chặt vào chiến xa của Ariel. Hơn nữa, nhìn từ biểu hiện bây giờ có thể thấy, nhóc này đã rất tự giác bán thân cho Ariel rồi.
Nghĩ đến chuyện này là Edward lại cực độ bất mãn. Vì thế, không ít lần hắn chèn ép tên ngố kia trên giường. Vậy mà cậu vẫn cứ ương ngạnh, một lòng nhận định Chung Thịnh, quyết không đổi ý. May là cậu còn phân biệt rõ sự khác nhau giữa thần tượng và người yêu, chứ không chắc Edward bị kích thích đến độ hóa đen hoàn toàn rồi.
Hiện giờ Edward rất hài lòng với Gerald và đôi mắt xám luôn nhìn mình của cậu, không muốn mất đi. Vậy thì, hắn nhất định phải đứng cùng chiến tuyến với Ariel.
Mà về phe Ariel đồng nghĩa với việc chống lại mẹ. Nghĩ như thế, trở thành cấp dưới của Ariel có vẻ cũng không khó chấp nhận.
Ngắn ngủi có vài giây, Edward đã suy nghĩ được rất nhiều. Nếu nói lúc trước hắn còn do dự, thì bây giờ Ariel tung cành Oliu đã triệt để loại bỏ nghi ngờ trong lòng hắn.
Thôi, coi như vì tốt cho tên ngố kia vậy. – Edward bất đắc dĩ nghĩ.
Edward nhìn thẳng vào mắt Ariel, chậm rãi nói: “Tôi cho rằng, khả năng rất cao đây là một cái bẫy.”
Đôi mắt lạnh băng của Ariel nhìn chằm chằm vào mắt Edward. Một lúc lâu sau, hắn mới hơi nhếch môi: “Nói thử xem.”
Edward thầm thở phào, liếc nhìn tên ngố vẫn chẳng biết gì kia, nghĩ bụng: vì tên ngốc như em mà tôi phải bán thân, nếu sau này em phản bội, thì tôi nhất định sẽ khiến em sống không được, chết chẳng xong!!!
“Khụ khụ.” Chung Thịnh ho khan hai tiếng, ngắt mạch suy nghĩ của Edward. Nhìn Gerald với ánh mắt âm hiểm như thế là sao, Edward à, rút cuộc hai người là người yêu hay kẻ thù?
Thu lại ánh nhìn chăm chú vào nhóc ngố kia, Edward quay sang nhìn Chung Thịnh, cười ngại ngùng.
Chung Thịnh bất giác run rẩy. Chung quy cứ thấy … trong đội có thêm một chiến hữu âm hiểm như rắn độc thế này là tốt hay xấu đây?
Hít sâu một hơi, Edward chậm rãi nói: “Nói một cách đơn giản, kết quả thế nào chỉ do một câu nói. Trong tình huống bình thường, chúng ta nhận lời cứu viện là chuyện đương nhiên phải thế, nhưng hiện giờ chúng ta đã mất tất cả tàu bảo vệ, đằng sau còn có lũ cướp có thể đuổi kịp bất kỳ lúc nào. Theo như lời … ngài Ariel.” Không hiểu sao, lúc nói đến chữ ‘ngài’, mặt Edward trông như bị táo bón.
“Hiện giờ lũ cướp có khả năng còn đang bận tìm thủ lĩnh của chúng. Nhưng một khi tìm được người rồi, thì không ai dám đảm bảo chúng sẽ không đuổi theo chúng ta. Nếu bây giờ đi cứu viện, chẳng những kéo dài thời gian, mà nếu đây là một cái bẫy, thì một khi vào vành đai sao vỡ, chúng ta muốn thoát cũng khó lòng chạy nổi. Hơn nữa … tôi chưa bao giờ tin vào sự trùng hợp. Chắc hẳn ngài Ariel cũng vậy.” Dứt lời, Edward lùi lại một bước, không nói thêm nữa. Cái gì cần nói đã nói rồi, còn lại cứ để Ariel tự suy xét.
Ariel ngẩng lên nhìn bản đồ với vẻ đăm chiêu. Phó thuyền trưởng đứng bên cạnh trông có vẻ sốt ruột. Khi du hành trong vũ trụ, nhận được tín hiệu cầu cứu phải đi cứu viện là nhận thức chung của mọi người. Tuy họ vừa bị cướp vũ trụ tấn công, nhưng vẫn có khả năng cứu một phi thuyền loại nhỏ.
Trên mỗi chiếc phi thuyền phải có ít nhất năm mươi nhân viên, phó thuyền trưởng thực sự không thể trơ mắt nhìn họ chết đi như vậy được.
“À …” Vừa mở miệng ra, phó thuyền trưởng mới chợt nhận ra mình không biết tên thanh niên này.
“Có thể gọi tôi là trưởng quan.”
“Được rồi, trưởng quan, tôi không biết đây có phải bẫy của bọn cướp hay không. Nhưng tôi biết rằng, nếu đây không phải cạm bẫy, thì tín hiệu cầu cứu này đại diện cho hơn năm mươi mạng người. Tôi mong rằng cậu sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
Nhìn ánh mắt thành khẩn của phó thuyền trưởng, Ariel rũ mắt. Bỗng nhiên, hắn quay sang nhìn Lâm Phỉ Nhi: “Phỉ Nhi, còn điều khiển được phi thuyền trong bao lâu?”
“Tối thiểu hai tiếng nữa, không thành vấn đề. [ngón cái]”, trên màn hình lớn trong phòng hạm trưởng hiện lên dòng chữ này, đằng sau còn có emo bật ngón cái.
Ariel giật giật khóe mặt, trầm giọng nói: “Đi về phía phát ra tín hiệu, giảm tốc độ, đỗ ở vị trí cách tín hiệu ba mươi đơn vị vũ trụ, sau đó liên hệ với đối phương.”
Edward động môi, nhưng không nói gì. Hắn biết đây là lựa chọn sau khi đã suy xét kỹ càng của Ariel. Khoảng cách ba mươi đơn vị vũ trụ vô cùng kỳ diệu, nếu đối phương ngụy trang thành phi thuyền loại nhỏ, thì ba mươi đơn vị vũ trụ vừa vặn nằm ngoài tầm bắn, còn nếu không phải, thì ở khoảng cách này có thể phái thuyền cứu viện, không trì hoãn quá nhiều thời gian.
Edward không lên tiếng, những người khác tất nhiên là không thắc mắc gì. Phi thuyền thong thả chuyển hướng, chậm rãi đi tới vành đai sao vỡ.
Phó thuyền trưởng thở phào một hơi, lại càng có cảm tình với cậu phó quan trẻ tuổi này. Chậc chậc, không biết là nhân tài do gia tộc nào bồi dưỡng. Nếu con gái mình mà gả được cho người thế này thì tốt. Tiếc là con mình mới năm tuổi, chờ nó lớn lên thì muộn mất rồi …
Mọi người bắt tay vào công việc của mình. Có phó thuyền trưởng phối hợp, các thuyền viên còn lại đều nghe lệnh đi trấn an quần chúng.
Ngoài phó thuyền trưởng, Ariel không để bất kỳ ai bước vào phòng hạm trưởng. Một phần là vì hắn không xác định được trong số các thuyền viên có người của bọn cướp không. Mặt khác, hắn không muốn để người khác can dự vào việc điều khiển phi thuyền.
Hiện tại toàn bộ phi thuyền đều nằm trong tầm kiểm soát của Lâm Phỉ Nhi. Nhóm Edward phụ trách một vài bộ phận nhỏ, nhưng cũng là thao tác dựa trên sự chỉ huy của Lâm Phỉ Nhi. Nếu có thuyền viên khác tham gia việc điều khiển, thì một khi xảy ra sự cố, mệnh lệnh Lâm Phỉ Nhi phát ra không được thực hiện ngay lập tức, rất có thể sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Ariel không muốn mạo hiểm, tất nhiên là phải hạn chế người điều khiển trong số thành viên của mình. Hơn nữa, các thuyền viên khác đều chịu sự giám sát của hai vị huấn luyện viên, nếu ai có hành động gây rối, thì dù họ không có vũ khí, cơ giáp của Hạng Phi cũng có thể xử gọn.
“Lão đại, bọn Peter bảo là phi thuyền đang đi về phía bọn nó.” Vất vả lắm mới giải quyết xong hai con tàu bảo vệ tấn công tự sát, chiến hạm của bọn cướp cũng chịu tổn thất không nhỏ.
Hiện giờ chúng đã mất gần 90% năng lượng, miễn cưỡng duy trì hoạt động đến khi về căn cứ, chứ nếu muốn đuổi theo chiếc phi thuyền kia thì đúng là lực bất tòng tâm.
Huyết Dạ ngồi trong phòng hạm trưởng, tay cầm ly rượu đỏ, phần cằm của mặt nạ tách ra tạo thành một khoảng trống vừa đủ, đầu lưỡi đỏ hồng vươn ra, cuốn giọt rượu đỏ vào trong miệng.
Lưu An là một người đàn ông cao to vạm vỡ, phía trên bên phải khuôn mặt có một vết sẹo to kéo từ đuôi lông mày đến tai. Hắn đứng bên Huyết Dạ, hơi cúi đầu, nhìn thẳng xuống dưới, dường như không hề nhìn thấy động tác vừa rồi quyến rũ đến mức nào.
Huyết Dạ chậm rãi đặt ly rượu xuống, cằm mặt nạ trở về vị trí cũ, một lần nữa che lấp hết khuôn mặt hắn. Hắn quay sang nhìn chằm chằm Lưu An. Ánh mắt đó làm Lưu An sợ hãi.
Tác giả:
Có vẻ … vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm?
Chuyến đi lần này thật lắm sự cố nha …
Nguyệt:
Vành đai sao vỡ theo ý hiểu của mình là một vùng không gian có rất nhiều các mảnh vỡ thiên thạch, vết tích còn sót lại của các ngôi sao sau khi nổ. Các mảnh vỡ này trôi nổi trong vũ trụ, di chuyển không theo một quy luật nhất định, tốc độ không ổn định, nếu vật thể bay đi vào khu vực này rất có thể sẽ bị các mảnh thiên thạch này va đập, tạo thành tổn thất nghiêm trọng, thậm chí nổ tung. Mình không tìm được thuật ngữ chuyên ngành gọi tên khu vực này khi tìm bằng từ khóa gốc trong raw, có thể là vì có sự khác biệt giữa các ngôn ngữ, mình sẽ thử tìm lại xem sao. Nhớ mang máng là trong truyện “Không có kiếp sau” của Nguyệt Hạ Tang cũng từng đề cập đến khu vực này thì phải, nếu bạn nào biết thì giúp mình với nhé.
Về chuyện đi xuyên qua lỗ đen có thể dẫn tới một vùng không – thời gian khác thì theo như mình biết đây mới chỉ là giả thuyết. Chúng ta tạm giả định rằng ở tương lai, cụ thể trong truyện là ở bối cảnh thời đại của Ariel và Chung Thịnh, khoa học kỹ thuật phát triển đã có điều kiện nghiên cứu lỗ đen, tạo ra được phi thuyền đủ bền chắc để đi xuyên qua lỗ đen, cho nên mới có chuyện tìm ra và di chuyển thông qua lỗ đen. Tất nhiên, theo lời phó thuyền trưởng thì vẫn tồn tại những lỗ đen có tính ổn định không cao, có thể gặp rủi ro khi đi xuyên qua nó, bởi vậy quân đội mới chỉ phái người canh gác chứ không vận dụng nó như con đường lưu thông bình thường, và hành động của dân buôn lậu là rất nguy hiểm. Có thể đây là cách để hợp lý hóa cho sự xuất hiện của “tín hiệu cầu cứu”, thêm một lý do thuyết phục Ariel chuyển hướng phi thuyền. Chứ nếu cứ thế kết thúc chuyến hành trình đầy “kích thích” này thì có vẻ hơi hụt hẫng ha =)) Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.