Chú Ái Tinh Không

Chương 222

Mặc Vũ Yên Dạ

08/07/2017

Chương 227 + 228

Editor: Nguyệt

Nhìn bóng Hạng Phi chạy như điên, Ariel thản nhiên liếc nhìn Chung Thịnh một cái rồi lại cúi đầu đọc sách. Chung Thịnh thở phào một hơi, những tưởng chuyện thế là xong, tới khi tối đến tắt đèn mới nhận ra rằng mình nghĩ quá đơn giản …

Trước kỳ nghỉ một ngày, Chung Thịnh bị Ariel giày vò cả nửa đêm, sáng hôm sau lúc Hạng Phi đến chào tạm biệt vẫn chưa bò dậy được.

Nghe cái điệu cười gian xảo của Hạng Phi từ ngoài cửa vọng vào, Chung Thịnh tức nghiến răng. Cái thằng chết tiệt này, hôm qua nếu không vì cậu ta thì mình đâu có thảm thế này. Chờ khi nào cậu ta về phải tẩn cho một trận mới được.

Xét đến hành động của mình đêm qua, Ariel rất chu đáo để Chung Thịnh nằm nghỉ đến chiều mới rời giường. Sắp xếp hành lý xong, ra đến cổng lớn trường Đệ Nhất, họ thấy xe huyền phù đến đón mình đã chờ sẵn ở đó.

Lên xe được một lúc, do quá mệt mỏi nên Chung Thịnh lại bắt đầu mê man. Ariel ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên tóc anh.

Ánh nắng dịu nhẹ phủ lên bóng hình hai người, làm mái tóc vàng xen mái tóc nâu như sáng rực lên. Ariel nhìn Chung Thịnh ngủ say, trên môi nở nụ cười dịu dàng, khiến tài xế vô tình thấy được cảnh này phải sửng sốt.

Người tài xế này đã làm việc cho gia tộc Clifford nhiều năm. Trong trang viên, người khiến người khác thấy áp lực nhất ngoài tướng quân Clifford ra chính là thiếu gia Ariel. Hai người này khuôn mặt tuy không giống hệt nhau, nhưng cái khí chất lạnh lùng đó lại luôn khiến người đứng trước mặt họ thấy áp lực nặng nề.

Tài xế từng có lần bắt gặp một cô hầu gái phạm sai lầm, thiếu gia Ariel chẳng nói gì cả, chỉ đứng đó lạnh lùng nhìn cô ta mà khiến cô ta sợ đến phát khóc. Thật không ngờ người nghiêm túc lạnh lùng như thiếu gia lại có lúc mỉm cười dịu dàng thế này.

Dường như cảm giác được ánh mắt của tài xế, Ariel liếc nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi: “Đang nhìn cái gì?”

“Dạ? Không có gì. Vị này là …” Tài xế vội vàng lắc đầu, cẩn thận dò hỏi. Lần trước lúc Chung Thịnh đến trang viên Clifford trùng vào dịp nghỉ đông của anh ta, cho nên đây là lần đầu anh ta gặp Chung Thịnh.

“Chồng tương lai của tôi.” Ariel thản nhiên đáp.

“A!” Tài xế ngạc nhiên đến độ run tay, suýt thì lấn sang đường của xe khác.

Ariel nhìn Chung Thịnh ngủ không yên vì chấn động vừa rồi, bất mãn nhìn trừng trừng tài xế: “Lái xe cẩn thận, chậm thôi.”

“Vâng, tôi xin lỗi.” Tài xế vội vàng xin lỗi, trán đổ mồ hôi lạnh, lập tức nhìn thẳng tập trung lái xe.

Thật là bất ngờ. Từ lúc quay lại trang viên sau kỳ nghỉ, anh ta đã nghe tin thiếu gia Ariel có một vị hôn phu, còn là học viên tinh anh của trường quân đội Đệ Nhất. Nhưng Chung Thịnh ngoài đời thật quả thực quá khác những gì anh ta tưởng tượng.

Anh ta vốn cho rằng, tuy người yêu của Ariel là con trai, nhưng chắc phải là kiểu nhỏ nhắn đáng yêu, nhiệt tình hoạt bát, giống như phu nhân Clifford vậy, có thể khiến tướng quân từ cương hóa nhu.

Chung Thịnh lại khác hoàn toàn, cao lớn, điềm tĩnh, nghiêm túc, đáng tin cậy. Xét từ góc độ nào cũng thấy khác xa phu nhân Clifford.

Anh ta có vắt óc ra nghĩ cũng không hiểu nổi, người có tính cách như vậy làm sao hòa tan được khối băng Ariel. Chuyện này thật phi lý!!

Hoàn toàn không để ý đến cõi lòng hỗn loạn của người tài xế, Ariel cứ thế một tay cầm sách, một tay ôm Chung Thịnh, tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh nhàn nhã hiếm có.

“Cục cưng Ariel, Tiểu Thịnh Thịnh ”

Xe vừa dừng lại, tiếng gọi tràn đầy sức sống và yêu chiều của phu nhân Clifford gọi Chung Thịnh bừng tỉnh khỏi cơn mê.

“Ưm? Nhanh thế đã đến rồi sao?” Bởi vì xung quanh tràn ngập mùi của Ariel, cho nên Chung Thịnh ngủ rất sâu. Đột nhiên tỉnh lại thế này anh vẫn thấy hơi mơ màng, lấy tay xoa xoa mắt cho tỉnh táo hơn.

Ariel nhìn động tác đáng yêu đó của anh mà bật cười, hôn khẽ lên mặt anh: “Không nhanh, em ngủ ba tiếng rồi.”

Chung Thịnh đỏ ửng mặt. Xấu hổ quá, không ngờ mình lại ngủ suốt đường đi.

“Sao anh không gọi em dậy sớm hơn.” Nhân lúc xe hạ xuống, Chung Thịnh nhẹ giọng trách: “Em chưa mua quà gì cả.”

“Không cần.” Ariel nhoẻn cười, “Em đến đây đã là món quà quý giá nhất rồi.”

“Tiểu Thịnh Thịnh” Cửa xe vừa mở ra, phu nhân Clifford vẻ mặt tươi cười liền tặng cho Chung Thịnh một cái ôm thật chặt.

“Phu nhân …” Chung Thịnh hơi luống cuống. Dù là lúc nào anh cũng không quen được với sự nhiệt tình của phu nhân Clifford.

“Còn gọi phu nhân gì nữa, nghe xa lạ quá. Con có gọi cô là mẹ luôn cô cũng không ngại đâu.” – Phu nhân Clifford cười tủm tỉm nói.

“Dạ …” Chung Thịnh giật mình, mặt ngày càng đỏ hơn.

Ariel xuống xe sau Chung Thịnh, nghe mẹ mình nói thế thì rất hài lòng, thế là chen vào một câu: “Thật ra anh cũng mong đến ngày em gọi mẹ anh là mẹ.”

Chung Thịnh cứng người. Anh đã sớm biết phu nhân Clifford là người nhiệt tình rồi, nhưng Ariel đột nhiên nói câu này là có ý gì?

Ariel nhìn Chung Thịnh đờ người ra, không kìm được nhếch môi cười. Từ lúc Hạng Phi khoe chuyện tình cảm của mình trước mặt họ, hắn đã nghĩ đến chuyện này rồi, bây giờ chỉ là mượn dịp nói ra thôi.

Đính hôn, kết hôn.

Khác nhau có một chữ, ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt. Đặc biệt là trong tầng lớp thượng lưu, rất nhiều cặp đính hôn xong cuối cùng lại không nên vợ nên chồng vì vấn đề lợi ích giữa hai bên. Đời trước, hắn đính hôn với Elena chừng mười năm, cuối cùng vẫn không đi đến hôn nhân.

Nói đến chuyện này, hắn thấy hơi áy náy với Elena. Cho nên sau khi sống lại, hắn không truy hỏi hay điều tra đến cùng xem Elena có liên quan đến cái chết của hắn đời trước không, chỉ đơn giản dùng thái độ lãnh đạm để đối xử thôi.

Chưa kể đến chuyện vì hắn sống lại mà rất nhiều chuyện đã thay đổi, muốn tra cũng không tra được, nếu chuyện đó thực sự có liên quan đến Elena, thì xem như khoản bồi thường cho việc làm lỡ dở mười năm tuổi xuân của Elena đi. Dù sao, ở một mức độ nào đó mà nói, hắn có thể ở bên Chung Thịnh có một phần nguyên nhân là do vụ ám sát đời trước.



Với tính cách vốn có của hai người, có lẽ hắn vẫn sẽ theo thói quen bỏ qua sự tồn tại của cậu phó quan vẫn theo sát mình như hình với bóng, Chung Thịnh lại càng không biến tình cảm của mình thành hành động.

Sau khi ở bên Chung Thịnh, cảm nhận được sự ngọt ngào của tình yêu, Ariel mới hiểu ra những việc mình làm với Elena hồi trước tàn nhẫn đến mức nào.

Thôi, cứ vậy đi, cho dù đời trước Elena có liên quan đến cái chết của hắn hay không, hắn cũng không muốn truy cứu. Hơn nữa, anh trai Elena là Edward nay đã xem như người bên phe hắn, chắc gia tộc Heideck sẽ không làm chuyện gì ngu xuẩn đâu.

“Cục cưng Ariel, con đang nghĩ gì mà ngẩn ra thế, chẳng lẽ con không muốn thảo luận chuyện tổ chức hôn lễ của con ở đâu với chúng ta sao?” Phu nhân Clifford không hài lòng nhìn con mình. Kết hôn là chuyện vô cùng quan trọng, Ariel lại không tham dự bàn bạc, thật là thiếu trách nhiệm.

Ariel ngẩng đầu nhìn Chung Thịnh mặt đỏ ửng, lại nhìn mẹ mình đang có vẻ không hài lòng, mỉm cười đáp: “Hai người quyết định là được, ý Chung Thịnh cũng là ý con.”

“Wow, trời ơi, máy ảnh đâu, máy ảnh!” Phu nhân Clifford phấn khích như vừa nhìn thấy động vật thời tiền sử, vội vội vàng vàng mở quang não tìm chức năng chụp hình.

Nụ cười của Ariel sượng cứng lại trên mặt, “Mẹ … mẹ muốn làm gì?”

“Mẹ muốn chụp ảnh, nhất định mẹ phải chụp cho bằng được. Trời ơi, từ lúc sinh ra đến giờ con chưa từng cười dịu dàng như thế lần nào. Mẹ nhất định phải chụp lại để cho bố con xem.” Phu nhân vất vả lắm mới tìm được camera, nhắm ngay bộ mặt đang ngây ra của Ariel chụp ảnh.

“Ô? Sao không cười nữa? Nào, cười lại cho mẹ xem nào, mẹ đảm bảo bố con cũng phải ngỡ ngàng cho mà xem.” Phu nhân đột nhiên kéo khóe môi Ariel sang hai bên.

Gương mặt tinh xảo của Ariel bỗng bị vặn vẹo đến biến hình, trông rất buồn cười.

“Mẹ …” Giọng điệu bất đắc dĩ đã thể hiện rõ tâm trạng của Ariel lúc này.

Chung Thịnh vội quay mặt đi, cố nhịn cười, nhưng bả vai vẫn run run.

“Thằng nhóc thối này, gọi mẹ cũng vô dụng. Mau cười cho mẹ xem.” Phu nhân Clifford chưa bỏ cuộc, tiếp tục kéo khóe miệng hắn. Đáng tiếc, nụ cười dịu dàng lúc nãy như sao chổi vút qua bầu trời, tìm mãi mà không thấy đâu nữa.

“Thưa phu nhân, bữa tuối đã chuẩn bị xong, có dùng cơm luôn không ạ?”  Ông quản gia già đã cứu giúp Ariel khỏi bờ vực bùng nổ.

“A, tôi qua ngay đây. Chuẩn bị ăn cơm thôi. Cục cưng Ariel à, mau đưa Tiểu Thịnh Thịnh vào phòng ăn đi. Hôm nay mẹ sẽ tự tay nấu một bữa nha.”

Sắc mặt Ariel hơi đổi. Hắn âm thầm nắm chặt tay Chung Thịnh: “Mẹ tự mình nấu ạ? Tốt quá, không biết hôm nay mẹ định chiêu đãi chúng con bao nhiêu món?”

“Không nhiều lắm, ba mâm thôi mà. Đến lúc đó phải ăn nhiều vào đấy.” Phu nhân để lại một câu rồi vội vàng chạy mất, để lại Ariel ngồi trên sofa với vẻ mặt đăm chiêu.

“Sao thế?” Chung Thịnh rất nhạy cảm với biến đổi cảm xúc của Ariel. Anh nhìn Ariel với vẻ thắc mắc. Lạ thật, sao đột nhiên lại có cảm giác Ariel đang sợ nhỉ? Làm sao có chuyện đó được chứ.

“Không có gì.” Ariel giữ chặt tay Chung Thịnh: “Lát nữa lúc ăn cơm phải cẩn thận, món nào anh không động đến thì em tuyệt đối không được ăn.”

Chung Thịnh: Hả?

Mặc dù thấy lạ, nhưng Chung Thịnh vẫn gật đầu.

Chừng nửa tiếng sau thì bữa tối bắt đầu. Tướng quân Clifford cũng kịp về nhà mười phút trước bữa ăn.

Nghe nói hôm nay phu nhân tham gia nấu bữa tối, gương mặt luôn lạnh lùng của tướng quân Clifford nay lộ ra vẻ rất khó tả.

Trong quá trình ăn cơm, Chung Thịnh tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh của Ariel, tất cả những món ngài không động đến anh không ăn một miếng nào. Phu nhân Clifford thì cứ nhiệt tình gắp thức ăn cho mọi người. Bất ngờ là, mấy thứ phu nhân gắp cho Chung Thịnh đều bị Ariel lén lút lấy đi hết.

Bàn của tướng quân Clifford là thừa nhiều thức ăn nhất. Mặc dù không tính là lãng phí, nhưng Chung Thịnh từng có vài lần dùng cơm với tướng quân lại thấy rất lạ lùng. Nếu anh nhớ không nhầm, tướng quân rất ghét lãng phí lương thực. Cho nên chuyện này có gì đó không bình thường.

Ăn cơm tối xong, theo thường lệ thì đáng lẽ anh sẽ ra ngoài tản bộ với Ariel. Nhưng tối nay Ariel cương quyết từ chối, về thẳng phòng ngủ của hai người.

“Hôm nay anh làm sao thế …” Chung Thịnh nhìn Ariel vừa vào phòng đã lao thẳng đến buồng vệ sinh với vẻ khó hiểu. Rõ ràng lúc nãy trông vẫn rất bình thường, vậy mà giờ mặt tái mét.

“Anh không sao chứ?” Chung Thịnh hoảng hốt, sự việc xảy ra quá đột ngột, làm anh nghĩ Ariel bị đầu độc.

“Không sao … Ọe!”

Trong phòng vệ sinh vang lên tiếng nôn mửa. Nếu Ariel không kịp thời ngăn lại, Chung Thịnh đã đi gọi bác sĩ rồi.

“Anh không sao.” Nôn xong, trông mặt Ariel vẫn còn hơi tái, nhưng đã khá hơn lúc trước nhiều rồi.

“Rút cuộc là có chuyện gì thế này?” Chung Thịnh thấy mờ mịt. Tối nay dường như mọi việc đều rất bình thường mà.

“… Không có gì.” Hiếm có khi nào Ariel ấp a ấp úng trước mặt Chung Thịnh. Cảm giác không nên vạch áo cho người xem lưng này làm hắn khó mà mở miệng được.

Chung Thịnh nhíu mày. Anh không ngốc, kết hợp với tình hình tối nay để phân tích, lại thêm vẻ mặt kỳ lạ của Ariel trước bữa ăn, nhanh chóng cho ra một kết luận. Anh hỏi dò với vẻ mặt phức tạp: “Chẳng lẽ tay nghề nấu nướng của phu nhân rất … độc đáo?”

Ariel nhìn anh hồi lâu rồi gật đầu: “Mẹ nấu ăn rất có tính ‘sáng tạo’.”

Chung Thịnh trầm mặc, im lặng ra khỏi phòng, hỏi xin bác quản gia ít thuốc tiêu hóa và thuốc giải độc, quay về phòng đưa cho Ariel uống.

Đến nửa đêm, Ariel lại nôn thêm mấy lần nữa. May là thuốc có tác dụng, cho nên không xuất hiện thêm triệu chứng trúng độc.

Có điều, từ đó về sau, Chung Thịnh đã có hiểu biết vô cùng sâu sắc về lực sát thương cực mạnh của phu nhân Clifford.



“Lão đại …” Lưu An ngập ngừng nhìn Huyết Dạ. Trên chiếc phi thuyền nhỏ hẹp chỉ có hai người bọn họ. Nhìn tinh cầu quen thuộc dần xuất hiện đằng xa, Lưu An càng lúc càng bất an.

“Sao?” Huyết Dạ vẫn đeo chiếc mặt nạ màu trắng, cái cổ thon dài trông có vẻ yếu ớt.

“…” Lưu An cử động khóe môi, nhưng không nói gì. Nếu biết chuyến đi lần này là đến “chỗ đó”, gã tuyệt đối sẽ không đi cùng.

“Sợ à?” Huyết Dạ cười ngả ngớn, giọng khàn khàn nghe lại có cảm giác rất đặc biệt.

Lưu An im lặng không nói. Gã chưa từng giấu được cảm xúc của mình trước mặt Huyết Dạ. Mà gã cũng không muốn giấu nỗi sợ hãi của mình đối với “chỗ đó”.

Tất nhiên, Lưu An không phải người yếu đuối, gã tin rằng dù có đối mặt với núi đao biển lửa gã vẫn có thể bình thản liều một phen. Nhưng nhớ đến những chuyện gặp phải ở “chỗ đó”, gã cảm thấy ngay cả linh hồn mình cũng phải run rẩy.

Những nhân viên nghiên cứu với đôi mắt lạnh tanh, những người bạn do phản ứng bài xích gene mà mục rữa thành đống thịt nát, những con quái vật điên cuồng mất lý trí, và kẻ kiểm soát toàn bộ chỗ đó – tên điên!

“Ha ha, T036, cậu thành công rồi! Có vui không? Cậu đã sống sót, còn có được năng lực đặc biệt của mình.” Tên điên mặc áo khoác dài màu trắng đó cười điên cuồng nhìn gã vất vả lắm mới tỉnh dậy được sau khi bị tra tấn trong cuộc thí nghiệm gene.

“Đáng tiếc, cậu không phải thứ hoàn hảo nhất. Gene cấy vào cơ thể cậu quá yếu. Nhưng chẳng phải đây là một khởi đầu tốt đẹp sao?” Tên điên đó nói vậy.

Thành công?

Đúng vậy, gã là vật thí nghiệm đầu tiên sống sót trong cuộc thí nghiệm gene này. Theo lời tên điên kia nói, gene cấy vào cơ thể gã không phải loại mạnh nhất, nhưng đây là một khởi đầu tốt.

Các sản phẩm thất bại khác hoặc là trở thành đống thịt thối rữa, hoặc là xuất hiện dị biến ngoài tầm kiểm soát trong lúc dung hợp gene, biến thành loài quái vật chỉ có khát vọng tàn sát.

Lưu An không biết mình thành công là hạnh phúc hay bất hạnh. Nhưng thứ mà thí nghiệm thành công đem đến cho gã là chuỗi ngày tra tấn không ngừng tiếp sau đó.

“T036, khả năng chịu đòn của cậu khá lắm nha.” Tên điên kia cầm giấy bút ghi chép lại lực tấn công tối đa gã có thể chịu đựng được. Sau khi tên đó rời đi, trong phòng thí nghiệm còn lại hai nhân viên nghiên cứu mặt không cảm xúc. Hai người đó nâng Lưu An nội tạng nứt vỡ, xương cốt gãy nát, vội vàng đưa đến phòng y tế.

“T036, khả năng kháng độc của cậu kém quá.” Tên điên lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối nhìn Lưu An cả người đen sì, thất khiếu chảy máu trong phòng thí nghiệm.

“T036, hoạt tính tinh trùng của cậu quá kém, không thể sinh ra đời sau.” Tên điên trông rất não nề. Hắn bực mình ném bản ghi chép. Tác dụng của một người biến dị gene không thể sinh ra đời sau đối với nghiên cứu của hắn rất hữu hạn.

Trong phòng thí nghiệm, Lưu Ân toàn thân trần trụi, bị dùi cui điện cường độ thấp kích thích phần thân dưới, thúc ép bắn tinh, đến sau cùng gã không thể cảm nhận được chút gì sung sướng nữa …

Đau đớn cùng những ký ức đen tối như một cơn ác mộng, càng tới gần tinh cầu kia lại càng hiển hiện rõ ràng. Khuôn mặt Lưu An trở nên vặn vẹo, nhìn hình ảnh tinh cầu trên màn hình, mắt đỏ ngầu căm hận.

“Lưu An, cậu đang nhớ lại à?” Huyết Dạ để ý đến thay đổi của Lưu An, nhẹ nhàng hỏi một câu, khiến Lưu An đổ mồ hôi lạnh.

“Không.” Mắt Lưu An dần bớt tơ máu, thay vào đó là vẻ e ngại.

Gã sợ Huyết Dạ, không chỉ bởi năng lực của người này, mà còn vì sự cay độc.

Trong khu thí nghiệm đó, gã là sản phẩm thành công đầu tiên, Huyết Dạ là thành phẩm thứ hai. So với gã, Huyết Dạ phải chịu càng nhiều đau đớn, vì loại gene được cấy cho hắn là của một loài động vật biến dị cực kỳ hiếm. Gene càng mạnh bao nhiêu thì tính xâm lược càng mạnh bấy nhiêu, cũng có nghĩa là người bị cấy gene sẽ càng đau đớn hơn gấp nhiều lần.

Huyết Dạ sống sót.

Lúc trước, Lưu An không thể tin nổi Huyết Dạ lại có thể sống sót sau khi bị loại gene đó xâm lược. Nhưng sự thật là Huyết Dạ chẳng những sống, mà còn dùng tốc độ cực nhanh nắm giữ sức mạnh của loại gene này, thể hiện khả năng chiến đấu siêu việt.

Tên điên kia rất sung sướng. Có thành phẩm mới là Huyết Dạ, hắn bớt chú ý đến Lưu An hơn, Lưu An được sống yên ổn hơn.

Những đau đớn gã phải chịu lúc trước Huyết Dạ cũng lần lượt trải qua. Có lẽ vì Huyết Dạ thành công, cho nên sau đó không lâu, người báo và Rena cũng vượt qua cuộc thí nghiệm.

So với mấy tên đàn ông bọn họ, Rena là cô gái duy nhất trong đống thành phẩm càng được tên điên kia ưu ái nhiều hơn. Nhờ thế mà họ có cơ hội thoát khỏi tầm kiểm soát của tên điên, còn phá hủy cả cơ sở nghiên cứu.

Trong trận lửa lớn cháy hừng hực nhuộm đỏ cả một khoảng trời, Lưu An vẫn nhớ rất rõ tên điên kia gào lên rằng: “Chúng mày không trốn thoát được đâu, không bao giờ trốn thoát … K258, tôi biết cậu … A!”

Lúc đó, Huyết Dạ bình tĩnh đến đáng sợ. Lưu An đứng bên cạnh không dám thở mạnh. Trong số bốn người, năng lực của gã yếu nhất, nhưng có lẽ vì thế mà làm Huyết Dạ yên tâm nhất. Người báo và Rena đi giết các nhân viên nghiên cứu còn lại, chỉ có gã đứng đây với Huyết Dạ.

Nếu gã không đứng cạnh Huyết Dạ, thì có lẽ đã không nghe được câu đó. Lúc ấy, gã còn tưởng rằng Huyết Dạ sẽ giết gã diệt khẩu.

“Đi thôi.” Huyết Dạ giết chết tên điên, vẻ mặt bình thản như thể vừa giết một con kiến. Nhưng lúc Lưu An nhìn Huyết Dạ, gã có cảm giác cổ họng mình lạnh băng.

“Tại sao … chúng ta phải quay lại?” Lưu An hỏi với giọng khô khốc.

Nếu có thể, gã mong đời này không bao giờ quay trở lại. Nơi đó là địa ngục, là ác mộng của gã.

Ánh mắt lạnh lẽo của Huyết Dạ nhìn khu phế tích dần hiện ra rõ ràng trên màn hình. “Bởi vì tôi muốn tìm một vài thứ …”

“Tại sao … lại dẫn tôi theo?” Trong giọng nói Lưu An đã có vẻ phẫn hận. Huyết Dạ biết rõ cảm giác của gã đối với nơi này, lại cứ muốn dẫn gã tới đây.

Huyết Dạ xoay ghế lại, đôi mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm Lưu An.

Lưu An không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, lòng thầm kêu khổ. Chết tiệt, vừa rồi gã trúng gió gì mà lại dám nghi ngờ quyết định của Huyết Dạ chứ.

Ngay lúc Lưu An cho rằng Huyết Dạ sẽ dạy cho mình một bài học, Huyết Dạ lại đột nhiên bật cười: “Muốn biết vì sao tôi đưa cậu tới đây à?”

Lưu An gượng gật đầu. Nơi này có lẽ cất giấu bí mật của Huyết Dạ, nhưng hắn không cần phải đưa gã theo. Trong băng cướp của Huyết Dạ, gã cũng chỉ là một đội trưởng bậc trung, nói khoa trương một chút, nếu không nhờ thân phận người được cải tạo gene, chắc gã đã thành vật hy sinh trong lần cướp bóc nào đó rồi. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Ái Tinh Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook