Chương 229
Mặc Vũ Yên Dạ
08/07/2017
Chương 237
Editor: Nguyệt
Hai ngày sau, một chiếc tàu chiến khổng lồ đáp xuống tinh cầu săn bắn màu lam xám. Cùng lúc đó, tám tàu bảo vệ trang bị đầy đủ bay quanh quỹ đạo vệ tinh của tinh cầu săn bắn, độ bao phủ của hỏa lực đủ để tiêu diệt bất cứ phi thuyền nào bay ra từ tinh cầu.
“Mẹ nó, lão già kia chơi ác nó vừa vừa thôi chứ, toàn bộ tinh cầu đều bị ông bao vây.” Sau khi hạ cánh xuống mặt đất, râu quai nón ra khỏi khoang thuyền đầu tiên bị một người đàn ông trung niên mặt tươi cười đấm mạnh cho một phát.
“Ha ha, hết cách, nhiều tàu bảo vệ như thế cơ mà, đâu thể để họ ngồi không mãi được.” Râu quai nón xoa xoa cái đầu bóng loáng của mình, cười khà khà đắc ý.
“Câm đi, đồ khốn!” Người đàn ông trung niên lại đấm một phát, sau đó hai người nhiệt tình ôm chầm lấy nhau.
Ôm xong, người đàn ông trung niên thấy đằng sau râu quai nón không có bóng phó quan nên ngạc nhiên hỏi: “Ồ? Cậu phó quan của ông đâu rồi?”
“Cậu ta hả, đang bận chỉ đạo bọn nhóc kia. Sao, nhớ người ta hả?” Râu quai nón hấp háy mắt trêu ghẹo.
“Nhớ cái con khỉ.” Người đàn ông trung niên phì cười mắng, “Cái lão này, phó quan của mình mà cũng lấy ra đùa được.”
“Ha ha, phó quan của tôi lúc nào cũng đa năng mà.” Râu quai nón ưỡn ngực tự đắc.
“Bớt khoe khoang đi.” Người nọ bật cười đấm vai gã một cái, “Tôi phải nói trước, vẫn luật cũ, một phần tư số mồi là của tôi, trang bị do tôi cung cấp. À, vũ khí năng lượng thì các ông tự lo đi, chỗ tôi cũng không có nhiều. Đúng rồi, tôi tính sơ thì hiện tại trên tinh cầu có khoảng bảy đến tám trăm tên săn trộm. Đám nhóc của ông có đỡ nổi không?”
“Tám trăm?” Râu quai nón nhướn mày. Con số này có hơi nhiều. Vốn ông tính năm trăm là căng.
“Ừ, dạo gần đây đang chiến loạn mà. Đám kia hình như tính làm một phát lớn rồi đi hẳn, ai biết được sang năm sau tinh cầu săn bắn còn nằm trong tầm kiểm soát của Liên Bang nữa không.” Cốc Vũ nhún vai.
Râu quai nón trông nghiêm nghị hẳn: “Tình hình không tệ đến thế chứ?”
“Có tệ đến thế không tôi không biết. Nhưng đám kia quả thật là liều lĩnh tàn ác vô cùng. Trước đây mỗi lần bọn đi thanh trừng, chúng còn kiêng kỵ một chút, chứ lần này thì như phát điên, một tiểu đội của tôi bị chúng diệt sạch rồi.” Nói đến đây, mắt Cốc Vũ vụt qua nét căm hận.
“Bọn nó bị điên à?” Râu quai nón nhíu mày. Ông không ngờ đám săn trộm lại điên cuồng như vậy, ngay cả quân đội Liên Bang đồn trú tại đây cũng giám giết.
“Ai biết được.” Cốc Vũ miết mạnh bùn đất dưới chân, “Tóm lại dạo gần đây hỏa lực của chúng tương đối mạnh, hình như còn có một bộ phận liên hợp lại với nhau. Tôi thực lòng hoan nghênh ông đến đây luyện binh. Ông mà không đến, khéo bọn chúng giết hết động vật quý hiếm trên tinh cầu này mất.”
Nói đến cuối, Cốc Vũ không giấu nổi nụ cười buồn bã cùng bất đắc dĩ. Ai mà ngờ được quân đội chính quy Liên Bang đóng quân trên một tinh cầu săn bắn lại bị lũ săn trộm dồn ép đến bước đường này.
“Nếu thế chẳng phải lần này bọn tôi đến đây là giúp ông một việc lớn à?” Phó quan của râu quai nón đột nhiên bước ra từ khoang thuyền, cười tủm tỉm nói với Cốc Vũ: “Thế thì giảm miễn thuế cho chúng tôi đi nhé.”
“…” Cốc Vũ không biết nói gì, tên này thật biết chọc trúng yếu huyệt.
Râu quai nón gãi gãi đầu, đành đứng ra hòa giải: “Khụ khụ, được rồi, Allen đừng đùa nữa. Cậu xem đại tá Cốc đã thảm như vậy rồi, chúng ta không nên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Chẳng hiểu phó quan của ông với Cốc Vũ ngứa mắt nhau chỗ nào mà lần nào gặp mắt cũng tóe lửa.
“Xử lý xong đám nhóc kia rồi?” Râu quai nón hất cằm về phía khoang thuyền.
“Đương nhiên.” Allen bực mình vặc lại. Mấy chuyện rắc rối thế này lần nào cũng rơi lên đầu phó quan số khổ là hắn.
“Thế bảo bọn nó ra đi.” Nói rồi quay sang hỏi Cốc Vũ, “Chỗ ông có bao nhiêu xe bay?”
“Không đến hai mươi chiếc. Sao? Còn định dùng xe bay đưa đón tân binh ấy hả?” Cốc Vũ ngạc nhiên nói, “Tôi phải nhắc ông trước, đám săn trộm kia vũ khí mạnh lắm đó, có đứa còn mang cả pháo laser, không cẩn thận đến xe bay cũng bị bọn chúng bắn hạ.”
“Ôi đệt, kinh thế á? Bọn chúng uống thuốc kích thích à?” Râu quai nón hoảng hồn. Ngay cả xe bay của quân đội Liên Bang mà cũng dám tân công, đám kia đúng là chán sống.
“Ông tưởng ngon ăn lắm chắc.” Cốc Vũ liếc mắt khinh bỉ. Nếu đám săn trộm kia không điên cuồng thế thì tôi việc quái gì phải phát sầu.
Râu quai nón gãi đầu đầu gãi tai nhìn về phía Allen: “Trên tàu chúng ta có bao nhiêu …”
Uỳnh!
Trên bầu trời vang lên tiếng nổ rung trời, đóa hoa lửa nở bung trên bầu trời tinh cầu màu lam xám.
Râu quai nón nheo mắt, mở máy liên lạc: “Có chuyện gì thế?”
“Báo cáo hạm trưởng, có một phi thuyền loại nhỏ muốn trốn khỏi tinh cầu săn bắn. Chúng tôi cảnh cáo nhưng đối phương làm ngơ.”
“À, vậy bỏ đi, nó mà muốn chạy nữa thì bắn rụng hết cho ông.”
“Rõ, thưa hạm trưởng!”
“Có kẻ muốn chạy trốn?” Cốc Vũ híp mắt hỏi.
“Ồ? Tin tức nhanh nhạy nhỉ.” Râu quai nón cười cười nhìn Cốc Vũ.
Cốc Vũ nhướn mày. Xem ra gián điệp của bọn săn trộm trà trộn trong quân đội cũng khá phết, nhanh như vậy đã tuồn tin tức ra ngoài. Lúc trước ông đã hạ lệnh phong tỏa tin tức rồi. Lần này về phải cẩn thận tra xét mới được. Biết tin về hành động lần này, lại có thể giấu ông để tuồn tin ra ngoài, chức vị cũng không thấp đâu …
Hai người nhìn nhau lòng ngầm hiểu. Râu quai nón cười ha hả gọi binh lính rời khỏi phi thuyền, tập hợp xếp hàng.
Ba nghìn người đứng theo đội ngũ chỉnh tề trên sân vận động. Các học sinh tuy không phục lính cũ, nhưng còn chưa ngu đến nỗi gây sự trước mặt cấp trên đứng đầu con tàu.
“Được rồi, đám thỏ con nghe đây.” Râu quai nón gãi gãi cái đầu bóng loáng của mình, “Đây là tinh cầu săn bắn. Chúng ta sẽ nghỉ tại đây một tuần. Đương nhiên, đối tượng nghỉ ngơi là nhân viên trên tàu, không bao gồm lũ ngu xuẩn mới nhập ngũ như bọn bây.”
Râu quai nón vừa nói xong, binh lính phía dưới liền ồ lên, không ít tân binh tỏ ra tức giận thấy rõ.
“Sao? Đám ngu xuẩn tụi bây có ý kiến gì?” Râu quai nón trừng mắt, “Nói cho mà biết, tôi cóc quan tâm mấy người có ý kiến hay không. Tôi là thủ trưởng, bảo các người ngu xuẩn thì các người chính là loại ngu xuẩn!”
Chung Thịnh đứng dưới nghe râu quai nón nói thế không nhịn được nhoẻn miệng cười. Vị hạm trưởng này nói y hệt như Ariel ngày đó.
Thành viên tiểu đội Ariel nghe câu nói quen thuộc trên, ai nấy đầu giật giật khóe mắt.
Râu quai nón lại sờ cái đầu hói của mình: “Các cô cậu trong mắt tôi chẳng khác gì lũ vô dụng, ngu xuẩn. Hạng như thế là đòi lên chiến trường? Đúng là mơ mộng hão huyền. Tôi chẳng hiểu bộ quốc phòng nghĩ gì mà lại đưa một đám trẻ miệng còn hôi sữa đến chỗ tôi. Nhưng chịu thôi, bộ quốc phòng là cấp trên của tôi, tôi cũng phải phục tùng mệnh lệnh. Trước khi cho đám vô dụng mấy người lên tiền tuyến thì phải huấn luyện cho ra dáng tí đã.”
“Được rồi, tôi cũng chán chẳng muốn nói nhiều với loại vô dụng. Nhiệm vụ chính của của các người là sống trên tinh cầu này bảy ngày và đi săn. Đương nhiên, chủng loại mồi khác nhau sẽ tương đương với điểm số khác nhau. Chỉ cần mỗi người đạt một trăm điểm là xem như thoát khỏi hàng ngũ vô dụng. Nếu đạt năm trăm điểm thì có thể lên làm tiểu đội trưởng ngay, đã là tiểu đội trưởng từ trước thì quân hàm tăng lên một cấp. Đạt một ngàn điểm thì … Ha ha, ai mà được một ngàn điểm thì ông đây trực tiếp làm báo cáo đề cử đặc cách thăng lên làm thiếu tá luôn.”
Binh lính phía dưới nghe xong mắt sáng như đèn pha. Hầu hết các học sinh đều chỉ có quân hàm sĩ quan, giỏi lắm lên được trung sĩ. Đâu phải trường nào cũng được như Đệ Nhất, còn đang học tại trường đã có quân hàm thiếu úy. Cho nên đặc cách thăng quân hàm có sức hấp dẫn cực lớn với bọn họ.
Lính nhập ngũ lâu năm càng không phải nói. Nhập ngũ thời gian dài, do Liên Bang vẫn trong thời kỳ hòa bình nên việc tích góp chiến công để thăng quân hàm là việc rất đỗi khó khăn. Hiện giờ có cơ hội một bước lên trời, đương nhiên phải nắm chắc rồi.
“Thế nào? Mọi người đều vui cả chứ?” Nhìn binh lính phía dưới bàn bạc sôi nổi, râu quai nón cười tủm tỉm nhìn bọn họ: “Một con thú bình thường chỉ có ba đến năm điểm, động vật nguy hiểm nhất ở đây cũng chỉ đổi được mười điểm. Có phải mọi người cảm thấy nhiệm vụ đạt năm trăm điểm là rất khó khăn không?”
Binh lính phía dưới cả đám mắt nóng rực như lửa nhìn râu quai nón, như thể đang nhìn một cô em xinh đẹp với thân hình bốc lửa.
“Bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người nghe một biện pháp rất tốt để kiếm điểm.” Mắt râu quai nón thoáng qua nét xảo quyệt, “Trên tinh cầu này có chừng bảy đến tám trăm tên săn trộm. Đương nhiên, là loại được trang bị vũ khí đầy đủ. Vũ khí mạnh nhất trong tay chúng là pháo laser cỡ nhỏ. Mọi người không nghe nhầm đâu, là pháo laser cỡ nhỏ. Còn chuyện ai cũng có súng laser thì chắc không cần tôi phải nói nhiều nữa nhỉ.”
Tác giả:
Có ai nghĩ lần huấn luyện binh sĩ này quá tàn khốc không?
Mặc Vũ thì nghĩ, để các tân binh chưa được chuẩn bị gì đã lên chiến trường đối đầu với người cải tạo gene mới thực sự là tàn khốc … Đăng bởi: admin
Editor: Nguyệt
Hai ngày sau, một chiếc tàu chiến khổng lồ đáp xuống tinh cầu săn bắn màu lam xám. Cùng lúc đó, tám tàu bảo vệ trang bị đầy đủ bay quanh quỹ đạo vệ tinh của tinh cầu săn bắn, độ bao phủ của hỏa lực đủ để tiêu diệt bất cứ phi thuyền nào bay ra từ tinh cầu.
“Mẹ nó, lão già kia chơi ác nó vừa vừa thôi chứ, toàn bộ tinh cầu đều bị ông bao vây.” Sau khi hạ cánh xuống mặt đất, râu quai nón ra khỏi khoang thuyền đầu tiên bị một người đàn ông trung niên mặt tươi cười đấm mạnh cho một phát.
“Ha ha, hết cách, nhiều tàu bảo vệ như thế cơ mà, đâu thể để họ ngồi không mãi được.” Râu quai nón xoa xoa cái đầu bóng loáng của mình, cười khà khà đắc ý.
“Câm đi, đồ khốn!” Người đàn ông trung niên lại đấm một phát, sau đó hai người nhiệt tình ôm chầm lấy nhau.
Ôm xong, người đàn ông trung niên thấy đằng sau râu quai nón không có bóng phó quan nên ngạc nhiên hỏi: “Ồ? Cậu phó quan của ông đâu rồi?”
“Cậu ta hả, đang bận chỉ đạo bọn nhóc kia. Sao, nhớ người ta hả?” Râu quai nón hấp háy mắt trêu ghẹo.
“Nhớ cái con khỉ.” Người đàn ông trung niên phì cười mắng, “Cái lão này, phó quan của mình mà cũng lấy ra đùa được.”
“Ha ha, phó quan của tôi lúc nào cũng đa năng mà.” Râu quai nón ưỡn ngực tự đắc.
“Bớt khoe khoang đi.” Người nọ bật cười đấm vai gã một cái, “Tôi phải nói trước, vẫn luật cũ, một phần tư số mồi là của tôi, trang bị do tôi cung cấp. À, vũ khí năng lượng thì các ông tự lo đi, chỗ tôi cũng không có nhiều. Đúng rồi, tôi tính sơ thì hiện tại trên tinh cầu có khoảng bảy đến tám trăm tên săn trộm. Đám nhóc của ông có đỡ nổi không?”
“Tám trăm?” Râu quai nón nhướn mày. Con số này có hơi nhiều. Vốn ông tính năm trăm là căng.
“Ừ, dạo gần đây đang chiến loạn mà. Đám kia hình như tính làm một phát lớn rồi đi hẳn, ai biết được sang năm sau tinh cầu săn bắn còn nằm trong tầm kiểm soát của Liên Bang nữa không.” Cốc Vũ nhún vai.
Râu quai nón trông nghiêm nghị hẳn: “Tình hình không tệ đến thế chứ?”
“Có tệ đến thế không tôi không biết. Nhưng đám kia quả thật là liều lĩnh tàn ác vô cùng. Trước đây mỗi lần bọn đi thanh trừng, chúng còn kiêng kỵ một chút, chứ lần này thì như phát điên, một tiểu đội của tôi bị chúng diệt sạch rồi.” Nói đến đây, mắt Cốc Vũ vụt qua nét căm hận.
“Bọn nó bị điên à?” Râu quai nón nhíu mày. Ông không ngờ đám săn trộm lại điên cuồng như vậy, ngay cả quân đội Liên Bang đồn trú tại đây cũng giám giết.
“Ai biết được.” Cốc Vũ miết mạnh bùn đất dưới chân, “Tóm lại dạo gần đây hỏa lực của chúng tương đối mạnh, hình như còn có một bộ phận liên hợp lại với nhau. Tôi thực lòng hoan nghênh ông đến đây luyện binh. Ông mà không đến, khéo bọn chúng giết hết động vật quý hiếm trên tinh cầu này mất.”
Nói đến cuối, Cốc Vũ không giấu nổi nụ cười buồn bã cùng bất đắc dĩ. Ai mà ngờ được quân đội chính quy Liên Bang đóng quân trên một tinh cầu săn bắn lại bị lũ săn trộm dồn ép đến bước đường này.
“Nếu thế chẳng phải lần này bọn tôi đến đây là giúp ông một việc lớn à?” Phó quan của râu quai nón đột nhiên bước ra từ khoang thuyền, cười tủm tỉm nói với Cốc Vũ: “Thế thì giảm miễn thuế cho chúng tôi đi nhé.”
“…” Cốc Vũ không biết nói gì, tên này thật biết chọc trúng yếu huyệt.
Râu quai nón gãi gãi đầu, đành đứng ra hòa giải: “Khụ khụ, được rồi, Allen đừng đùa nữa. Cậu xem đại tá Cốc đã thảm như vậy rồi, chúng ta không nên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Chẳng hiểu phó quan của ông với Cốc Vũ ngứa mắt nhau chỗ nào mà lần nào gặp mắt cũng tóe lửa.
“Xử lý xong đám nhóc kia rồi?” Râu quai nón hất cằm về phía khoang thuyền.
“Đương nhiên.” Allen bực mình vặc lại. Mấy chuyện rắc rối thế này lần nào cũng rơi lên đầu phó quan số khổ là hắn.
“Thế bảo bọn nó ra đi.” Nói rồi quay sang hỏi Cốc Vũ, “Chỗ ông có bao nhiêu xe bay?”
“Không đến hai mươi chiếc. Sao? Còn định dùng xe bay đưa đón tân binh ấy hả?” Cốc Vũ ngạc nhiên nói, “Tôi phải nhắc ông trước, đám săn trộm kia vũ khí mạnh lắm đó, có đứa còn mang cả pháo laser, không cẩn thận đến xe bay cũng bị bọn chúng bắn hạ.”
“Ôi đệt, kinh thế á? Bọn chúng uống thuốc kích thích à?” Râu quai nón hoảng hồn. Ngay cả xe bay của quân đội Liên Bang mà cũng dám tân công, đám kia đúng là chán sống.
“Ông tưởng ngon ăn lắm chắc.” Cốc Vũ liếc mắt khinh bỉ. Nếu đám săn trộm kia không điên cuồng thế thì tôi việc quái gì phải phát sầu.
Râu quai nón gãi đầu đầu gãi tai nhìn về phía Allen: “Trên tàu chúng ta có bao nhiêu …”
Uỳnh!
Trên bầu trời vang lên tiếng nổ rung trời, đóa hoa lửa nở bung trên bầu trời tinh cầu màu lam xám.
Râu quai nón nheo mắt, mở máy liên lạc: “Có chuyện gì thế?”
“Báo cáo hạm trưởng, có một phi thuyền loại nhỏ muốn trốn khỏi tinh cầu săn bắn. Chúng tôi cảnh cáo nhưng đối phương làm ngơ.”
“À, vậy bỏ đi, nó mà muốn chạy nữa thì bắn rụng hết cho ông.”
“Rõ, thưa hạm trưởng!”
“Có kẻ muốn chạy trốn?” Cốc Vũ híp mắt hỏi.
“Ồ? Tin tức nhanh nhạy nhỉ.” Râu quai nón cười cười nhìn Cốc Vũ.
Cốc Vũ nhướn mày. Xem ra gián điệp của bọn săn trộm trà trộn trong quân đội cũng khá phết, nhanh như vậy đã tuồn tin tức ra ngoài. Lúc trước ông đã hạ lệnh phong tỏa tin tức rồi. Lần này về phải cẩn thận tra xét mới được. Biết tin về hành động lần này, lại có thể giấu ông để tuồn tin ra ngoài, chức vị cũng không thấp đâu …
Hai người nhìn nhau lòng ngầm hiểu. Râu quai nón cười ha hả gọi binh lính rời khỏi phi thuyền, tập hợp xếp hàng.
Ba nghìn người đứng theo đội ngũ chỉnh tề trên sân vận động. Các học sinh tuy không phục lính cũ, nhưng còn chưa ngu đến nỗi gây sự trước mặt cấp trên đứng đầu con tàu.
“Được rồi, đám thỏ con nghe đây.” Râu quai nón gãi gãi cái đầu bóng loáng của mình, “Đây là tinh cầu săn bắn. Chúng ta sẽ nghỉ tại đây một tuần. Đương nhiên, đối tượng nghỉ ngơi là nhân viên trên tàu, không bao gồm lũ ngu xuẩn mới nhập ngũ như bọn bây.”
Râu quai nón vừa nói xong, binh lính phía dưới liền ồ lên, không ít tân binh tỏ ra tức giận thấy rõ.
“Sao? Đám ngu xuẩn tụi bây có ý kiến gì?” Râu quai nón trừng mắt, “Nói cho mà biết, tôi cóc quan tâm mấy người có ý kiến hay không. Tôi là thủ trưởng, bảo các người ngu xuẩn thì các người chính là loại ngu xuẩn!”
Chung Thịnh đứng dưới nghe râu quai nón nói thế không nhịn được nhoẻn miệng cười. Vị hạm trưởng này nói y hệt như Ariel ngày đó.
Thành viên tiểu đội Ariel nghe câu nói quen thuộc trên, ai nấy đầu giật giật khóe mắt.
Râu quai nón lại sờ cái đầu hói của mình: “Các cô cậu trong mắt tôi chẳng khác gì lũ vô dụng, ngu xuẩn. Hạng như thế là đòi lên chiến trường? Đúng là mơ mộng hão huyền. Tôi chẳng hiểu bộ quốc phòng nghĩ gì mà lại đưa một đám trẻ miệng còn hôi sữa đến chỗ tôi. Nhưng chịu thôi, bộ quốc phòng là cấp trên của tôi, tôi cũng phải phục tùng mệnh lệnh. Trước khi cho đám vô dụng mấy người lên tiền tuyến thì phải huấn luyện cho ra dáng tí đã.”
“Được rồi, tôi cũng chán chẳng muốn nói nhiều với loại vô dụng. Nhiệm vụ chính của của các người là sống trên tinh cầu này bảy ngày và đi săn. Đương nhiên, chủng loại mồi khác nhau sẽ tương đương với điểm số khác nhau. Chỉ cần mỗi người đạt một trăm điểm là xem như thoát khỏi hàng ngũ vô dụng. Nếu đạt năm trăm điểm thì có thể lên làm tiểu đội trưởng ngay, đã là tiểu đội trưởng từ trước thì quân hàm tăng lên một cấp. Đạt một ngàn điểm thì … Ha ha, ai mà được một ngàn điểm thì ông đây trực tiếp làm báo cáo đề cử đặc cách thăng lên làm thiếu tá luôn.”
Binh lính phía dưới nghe xong mắt sáng như đèn pha. Hầu hết các học sinh đều chỉ có quân hàm sĩ quan, giỏi lắm lên được trung sĩ. Đâu phải trường nào cũng được như Đệ Nhất, còn đang học tại trường đã có quân hàm thiếu úy. Cho nên đặc cách thăng quân hàm có sức hấp dẫn cực lớn với bọn họ.
Lính nhập ngũ lâu năm càng không phải nói. Nhập ngũ thời gian dài, do Liên Bang vẫn trong thời kỳ hòa bình nên việc tích góp chiến công để thăng quân hàm là việc rất đỗi khó khăn. Hiện giờ có cơ hội một bước lên trời, đương nhiên phải nắm chắc rồi.
“Thế nào? Mọi người đều vui cả chứ?” Nhìn binh lính phía dưới bàn bạc sôi nổi, râu quai nón cười tủm tỉm nhìn bọn họ: “Một con thú bình thường chỉ có ba đến năm điểm, động vật nguy hiểm nhất ở đây cũng chỉ đổi được mười điểm. Có phải mọi người cảm thấy nhiệm vụ đạt năm trăm điểm là rất khó khăn không?”
Binh lính phía dưới cả đám mắt nóng rực như lửa nhìn râu quai nón, như thể đang nhìn một cô em xinh đẹp với thân hình bốc lửa.
“Bây giờ tôi sẽ nói cho mọi người nghe một biện pháp rất tốt để kiếm điểm.” Mắt râu quai nón thoáng qua nét xảo quyệt, “Trên tinh cầu này có chừng bảy đến tám trăm tên săn trộm. Đương nhiên, là loại được trang bị vũ khí đầy đủ. Vũ khí mạnh nhất trong tay chúng là pháo laser cỡ nhỏ. Mọi người không nghe nhầm đâu, là pháo laser cỡ nhỏ. Còn chuyện ai cũng có súng laser thì chắc không cần tôi phải nói nhiều nữa nhỉ.”
Tác giả:
Có ai nghĩ lần huấn luyện binh sĩ này quá tàn khốc không?
Mặc Vũ thì nghĩ, để các tân binh chưa được chuẩn bị gì đã lên chiến trường đối đầu với người cải tạo gene mới thực sự là tàn khốc … Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.