Chú, Anh Cũng Có Một Chút Đáng Yêu
Chương 18
Lại Kỷ
20/09/2021
???? Edit: Miahem
Chiếc áo choàng tắm mà người phụ nữ này đang mặc dường như là của Lục Trạch Vũ.
Cố Nhạc Nhiên đờ đẫn vài giây không nói nên lời..
Cô gái kia đột nhiên "Xì" cười một tiếng, "Ngại quá tôi đùa quá trớn rồi, cháu là Cố Nhạc Nhiên phải không?"
"Vâng."
"Tôi là Chu Tĩnh, bạn của chú cháu." Nói xong, còn nhiệt tình ôm lấy cô, "Đứng đó làm gì? Mau vào nhà đi."
Người phụ nữ này cư xử giống như nữ chủ nhân thật sự của ngôi nhà, khiến Cố Nhạc Nhiên cảm thấy mình như một vị khách.
Sau khi vào nhà, Chu Tĩnh lại tiếp đón cô, "Bên ngoài trời rất nóng, cô muốn uống gì?"
Cố Nhạc Nhiên cứng đờ mà cười cười: "Không cần, tôi tự mình lấy là được."
Đi đến phòng bếp liền nhìn thấy Lục Trạch Vũ.
Anh ấy thực sự mặc một chiếc áo sơ mi đen nấu ăn. Động tác gọn gàng, không gò bó, trước đây cô theo anh mà nịnh nọt, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy chua xót.
Cô vừa uống nước vừa đi đến phía sau anh, "Đưa khách về cũng không nói một tiếng nào, để cháu có sự chuẩn bị."
Lục Trạch Vũ lật miếng sườn vàng ươm, giòn rụm, không thèm liếc mắt nói: "Chuẩn bị cái gì."
"Biết trước thì cháu liền không trở về nha," Cô hạ giọng, nói: "Miễn cho làm bóng đèn."
"Bậy bạ."
Cố Nhạc Nhiên trước mắt sáng ngời, "Không phải bạn gái?"
"Chuyện của người lớn không cần đứa trẻ như cháu quản."
Cô thật hận không thể đem anh cùng miếng sườn cùng nhau chiên, "Chúc hai người dùng cơm vui vẻ, cháu còn có hẹn, đi trước."
Lục Trạch Vũ cư nhiên cũng không ngăn cản.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Tĩnh, cô cầm túi bước ra cửa, chỉ nở một nụ cười lễ phép.
Thực khổ sở ăn một chén hoành thánh, cố ý ở bên ngoài lang thang thật lâu mới quay lại, khi trở về còn lấy hết can đảm mới dám mở cửa đi vào.
May mắn là, không có cảnh hai người triền miên như trong tưởng tượng, anh ngồi trên ghế sô pha một mình, như thể đợi cô trở về nhà.
"Sớm một chút nghỉ ngơi, sáng mai cùng cháu tập xe."
Cô muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ kêu một tiếng "À" rồi lên lầu..
Ngày hôm sau hai người sớm đã lái xe đi ra ngoài.
Vừa lên xe, cô liền không an phận, "Dây an toàn này thắt làm sao? Nhìn không giống với loại của xe tập ở trường."
Lục Trạch Vũ nghiêng người, tìm chiếc khóa quanh eo cô, giúp cô thắt dây an toàn, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là một vẻ mặt hưởng thụ.
Trong chốc lát lại hỏi: "Làm thế nào để đưa vào bánh răng này, cháu không thể đẩy nó.."
Anh kiên nhẫn thao tác một lần, "Xem hiểu không?"
"Không hiểu," cô cầu học như khát nhìn anh, "Chú có thể cầm tay dạy cháu được không?"
Bàn tay to của anh hoàn toàn ôm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, từ số P đến số D rồi đến số R, vị trí nào cũng được thực tập tới lui mấy lần cho cẩn thận, lòng bàn tay của cô lo lắng đều đổ đầy mồ hôi.
Rốt cuộc cũng lái xe lên đường.
Bởi vì không có bằng lái xe nên Cố Nhạc Nhiên chỉ lái xe qua lại trên con đường rộng rãi, bằng phẳng và không có người qua lại.
Càng lái càng thuận tay, dù là điều khiển chân ga hay tư thế nắm vô lăng đều rất chuẩn, lái càng nhiều thì cô càng thành thạo hơn.
Có đôi khi kỹ thuật lái xe phản ánh tính cách một người, Lục Trạch Vũ quan sát cô một ngày, nói: "Không tồi, lái rất ổn."
Ngày hôm sau, Cố Nhạc Nhiên càng đánh bạo trực tiếp phóng xe thẳng đến bãi tập.
Dọc theo đường đi các kĩ thuật rẽ, chuyển làn, tăng tốc và giảm tốc, đều được cô thực hiện rất tốt, lái xe như một cựu chiến binh lão làng vậy.
Tới buổi chiều, đột nhiên trời mưa, không lái được xe, hai người tạm thời về nhà.
Lại thấy Lục Trạch Vũ nằm trên sô pha đọc sách, Cố Nhạc Nhiên không khỏi đề nghị: "Có một bộ phim đang chiếu cháu rất muốn xem. Chiều nay chú có việc gì bận không? Có thể đi xem cùng cháu?"
"Không thể."
"Tại sao?"
"Tôi không thích đến chỗ đông người."
"Xem phim phải có nhiều người thì mới thú vị."
"Phải không? Tôi không cảm thấy vậy."
Mặc dù vậy anh vẫn bị cô kéo đến rạp chiếu phim.
Lục Trạch Vũ chưa bao giờ đi rạp chiếu phim, cho nên việc mua vé, tìm chỗ ngồi, toàn bộ giao cho Cố Nhạc Nhiên xử lý.
Trước khi phim bắt đầu, cô mua bắp rang bơ và trà sữa, cô còn cẩn thận giúp anh đeo bao tay thực phẩm, cắm ống hút vào ly trà sữa rồi mới đưa cho anh.
Bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng của Mỹ này rất thích hợp để xem ở rạp, khán giả tại chỗ đã thốt lên và thỉnh thoảng bật cười thích thú.
Có thể là tính cách của Cố Nhạc Nhiên mà cô gần như cười một cách ngốc nghếch trước các tình tiết hai hước, còn anh nhiều nhất chỉ là cong cong khóe miệng.
Mấy khúc ly kì hay những cảnh hành động mạo hiểm, Cố Nhạc Nhiên sợ hãi đến mức trốn bên cạnh anh và híp mắt nhìn lén, nhưng sẽ luôn đẩy bị anh đẩy ra một khoảng cách xa, với vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.
MỌI NGƯỜI ƠIIIIIII, ĐỪNG TIẾC MỘT VOTE CHO MÌNH CÓ THÊM ĐỘNG LỰC NHÉ, CHỨ CHƯA GÌ TRUYỆN BỊ BÊ LÊN WEB REUP RỒI LÀM MÌNH HƠI BÙN MỘT TẸO. SẮP TỚI SẼ CÓ ĐẶT PASS ĐÓ Ạ
Chiếc áo choàng tắm mà người phụ nữ này đang mặc dường như là của Lục Trạch Vũ.
Cố Nhạc Nhiên đờ đẫn vài giây không nói nên lời..
Cô gái kia đột nhiên "Xì" cười một tiếng, "Ngại quá tôi đùa quá trớn rồi, cháu là Cố Nhạc Nhiên phải không?"
"Vâng."
"Tôi là Chu Tĩnh, bạn của chú cháu." Nói xong, còn nhiệt tình ôm lấy cô, "Đứng đó làm gì? Mau vào nhà đi."
Người phụ nữ này cư xử giống như nữ chủ nhân thật sự của ngôi nhà, khiến Cố Nhạc Nhiên cảm thấy mình như một vị khách.
Sau khi vào nhà, Chu Tĩnh lại tiếp đón cô, "Bên ngoài trời rất nóng, cô muốn uống gì?"
Cố Nhạc Nhiên cứng đờ mà cười cười: "Không cần, tôi tự mình lấy là được."
Đi đến phòng bếp liền nhìn thấy Lục Trạch Vũ.
Anh ấy thực sự mặc một chiếc áo sơ mi đen nấu ăn. Động tác gọn gàng, không gò bó, trước đây cô theo anh mà nịnh nọt, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy chua xót.
Cô vừa uống nước vừa đi đến phía sau anh, "Đưa khách về cũng không nói một tiếng nào, để cháu có sự chuẩn bị."
Lục Trạch Vũ lật miếng sườn vàng ươm, giòn rụm, không thèm liếc mắt nói: "Chuẩn bị cái gì."
"Biết trước thì cháu liền không trở về nha," Cô hạ giọng, nói: "Miễn cho làm bóng đèn."
"Bậy bạ."
Cố Nhạc Nhiên trước mắt sáng ngời, "Không phải bạn gái?"
"Chuyện của người lớn không cần đứa trẻ như cháu quản."
Cô thật hận không thể đem anh cùng miếng sườn cùng nhau chiên, "Chúc hai người dùng cơm vui vẻ, cháu còn có hẹn, đi trước."
Lục Trạch Vũ cư nhiên cũng không ngăn cản.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Tĩnh, cô cầm túi bước ra cửa, chỉ nở một nụ cười lễ phép.
Thực khổ sở ăn một chén hoành thánh, cố ý ở bên ngoài lang thang thật lâu mới quay lại, khi trở về còn lấy hết can đảm mới dám mở cửa đi vào.
May mắn là, không có cảnh hai người triền miên như trong tưởng tượng, anh ngồi trên ghế sô pha một mình, như thể đợi cô trở về nhà.
"Sớm một chút nghỉ ngơi, sáng mai cùng cháu tập xe."
Cô muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ kêu một tiếng "À" rồi lên lầu..
Ngày hôm sau hai người sớm đã lái xe đi ra ngoài.
Vừa lên xe, cô liền không an phận, "Dây an toàn này thắt làm sao? Nhìn không giống với loại của xe tập ở trường."
Lục Trạch Vũ nghiêng người, tìm chiếc khóa quanh eo cô, giúp cô thắt dây an toàn, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là một vẻ mặt hưởng thụ.
Trong chốc lát lại hỏi: "Làm thế nào để đưa vào bánh răng này, cháu không thể đẩy nó.."
Anh kiên nhẫn thao tác một lần, "Xem hiểu không?"
"Không hiểu," cô cầu học như khát nhìn anh, "Chú có thể cầm tay dạy cháu được không?"
Bàn tay to của anh hoàn toàn ôm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, từ số P đến số D rồi đến số R, vị trí nào cũng được thực tập tới lui mấy lần cho cẩn thận, lòng bàn tay của cô lo lắng đều đổ đầy mồ hôi.
Rốt cuộc cũng lái xe lên đường.
Bởi vì không có bằng lái xe nên Cố Nhạc Nhiên chỉ lái xe qua lại trên con đường rộng rãi, bằng phẳng và không có người qua lại.
Càng lái càng thuận tay, dù là điều khiển chân ga hay tư thế nắm vô lăng đều rất chuẩn, lái càng nhiều thì cô càng thành thạo hơn.
Có đôi khi kỹ thuật lái xe phản ánh tính cách một người, Lục Trạch Vũ quan sát cô một ngày, nói: "Không tồi, lái rất ổn."
Ngày hôm sau, Cố Nhạc Nhiên càng đánh bạo trực tiếp phóng xe thẳng đến bãi tập.
Dọc theo đường đi các kĩ thuật rẽ, chuyển làn, tăng tốc và giảm tốc, đều được cô thực hiện rất tốt, lái xe như một cựu chiến binh lão làng vậy.
Tới buổi chiều, đột nhiên trời mưa, không lái được xe, hai người tạm thời về nhà.
Lại thấy Lục Trạch Vũ nằm trên sô pha đọc sách, Cố Nhạc Nhiên không khỏi đề nghị: "Có một bộ phim đang chiếu cháu rất muốn xem. Chiều nay chú có việc gì bận không? Có thể đi xem cùng cháu?"
"Không thể."
"Tại sao?"
"Tôi không thích đến chỗ đông người."
"Xem phim phải có nhiều người thì mới thú vị."
"Phải không? Tôi không cảm thấy vậy."
Mặc dù vậy anh vẫn bị cô kéo đến rạp chiếu phim.
Lục Trạch Vũ chưa bao giờ đi rạp chiếu phim, cho nên việc mua vé, tìm chỗ ngồi, toàn bộ giao cho Cố Nhạc Nhiên xử lý.
Trước khi phim bắt đầu, cô mua bắp rang bơ và trà sữa, cô còn cẩn thận giúp anh đeo bao tay thực phẩm, cắm ống hút vào ly trà sữa rồi mới đưa cho anh.
Bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng của Mỹ này rất thích hợp để xem ở rạp, khán giả tại chỗ đã thốt lên và thỉnh thoảng bật cười thích thú.
Có thể là tính cách của Cố Nhạc Nhiên mà cô gần như cười một cách ngốc nghếch trước các tình tiết hai hước, còn anh nhiều nhất chỉ là cong cong khóe miệng.
Mấy khúc ly kì hay những cảnh hành động mạo hiểm, Cố Nhạc Nhiên sợ hãi đến mức trốn bên cạnh anh và híp mắt nhìn lén, nhưng sẽ luôn đẩy bị anh đẩy ra một khoảng cách xa, với vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.
MỌI NGƯỜI ƠIIIIIII, ĐỪNG TIẾC MỘT VOTE CHO MÌNH CÓ THÊM ĐỘNG LỰC NHÉ, CHỨ CHƯA GÌ TRUYỆN BỊ BÊ LÊN WEB REUP RỒI LÀM MÌNH HƠI BÙN MỘT TẸO. SẮP TỚI SẼ CÓ ĐẶT PASS ĐÓ Ạ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.