Chương 2
Thập Lưỡng Tương Tư
29/07/2023
3.
Cuối cùng thì thị vệ của Chu Sính cũng đã tìm thấy chúng ta, nhưng ta vừa bước một bước thì đau không thể chịu nổi.
Y rủ mắt, cởi áo choàng trùm lên đầu ta rồi cúi xuống ôm ta vào lòng: "Đắc tội rồi".
Ta ngửi thấy mùi hương thơm mát trên người y thì có chút kháng cự nhưng y vẫn một mực dịu dàng với ta.
"Đa tạ điện hạ, thần nữ ở gian phòng hướng nam". Ta bị áo choàng che kín nên tiếng nói không được rõ cho lắm.
Chu Sính đặt ta xuống một góc khuất trong hậu viện của gian phòng hướng nam.
Ta cởi áo choàng đưa lại cho y rồi nói lời tạ ơn nhưng Chu Sính chỉ khoác chiếc áo ở khuỷu tay rồi liếc nhìn ta.
"Quay về bôi thuốc đi".
Ta khập khiễng bước đến mở cửa phòng, mặc dù ta biết Chu Tẫn sẽ không ở bên trong nhưng đến khi chính mắt nhìn thấy căn phòng tối đen như mực thì lòng ta lại cảm thấy mất mát.
Sau ba ngày trai giới, cuối cùng cũng được về nhà. Mẹ ta phát hiện chân ta bị thương thì đau lòng không thôi.
Đã nhiều ngày rồi mà Chu Tẫn vẫn chưa tìm đến ta, mà ta cũng không còn giống như trước lo được lo mất, tâm trạng rất bình tĩnh.
Thật không may nguyệt sự của ta đã chậm sáu ngày rồi.
Lúc này ta vô cùng hoang mang, lòng dạ rối bời... lần ở Già Lam Tự đó ta đã không uống thuốc.
Ta sợ mời đại phu sẽ làm mọi chuyện bại lộ nên chỉ còn cách trơ mặt mà liên lạc với Chu Tẫn, con người đã chán ghét đến mức muốn vứt bỏ ta.
Cảm giác này thật bất lực. Nếu thật sự có đứa bé thì hắn sẽ làm sao? Hắn sẽ trừng trị ta như thế nào?
Nhưng không thể phủ nhận rằng trái tim tĩnh lặng của ta có chút rung động rồi! Ta bắt đầu mong đợi, biết đâu đứa bé này sẽ là bước ngoặt cho mối quan hệ của chúng ta, biết đâu hai chúng ta còn có tương lai...
Đoán rằng đêm nay Chu Tẫn sẽ đến đây nên ta chỉ khép hờ cửa sổ, cuộn tròn trên giường mà đợi hắn.
Hắn đến rất sớm lại nhẹ nhàng không một tiếng động.
"Tại sao không uống thuốc?" Chu Tẫn đứng trước giường ta với ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt ấy từ trên cao nhìn xuống như ban ân, thật trịch thượng! Khoảnh khắc đó ta cứ ngỡ bản thân vẫn đang đứng trên đài Ly Hận Thiên mà chịu sự xoi mói từ phía dưới khán đài.
"Ta đã quên, cũng không dám mời đại phu, sợ bị phát hiện".
"Sáng mai thức dậy giả vờ ngã bệnh đi".
Ta biết hắn sẽ nhân cơ hội đó mà an bài đại phu liền gật đầu.
Không gian rơi vào yên tĩnh, hắn không có ý định ở lại nhưng cũng không động đậy.
Ta ôm một tia hy vọng cuối cùng mà hỏi hắn: "Nếu thật sự có đứa bé thì chàng sẽ cưới ta chứ?"
Chắc chắn hắn không cam lòng cưới ta rồi.
Hắn mãi mãi cũng không thể có được Chử Kiều.
Khi ta mất tích, Chữ Kiều đã một lòng tín Phật nên cha mẹ mới lập từ đường tại gia để nàng tu hành, ý muốn vĩnh viễn giữ nàng ở bên người.
Giá như ta có thể giống Chử Kiều vô dục vô cầu mà tu hành thì tốt biết mấy. Đáng tiếc là trong lòng ta chứa đầy dục vọng...
"Đứa bé này không thích hợp giữ lại". Chu Tẫn nhìn ta hồi lâu mới lười biếng mở lời.
Đúng vậy, đứa bé này là hậu quả của mối quan hệ tằng tịu, phóng đãng, nó là con của một ả đào kép ti tiện thì làm sao xứng đáng để tồn tại?
"Ngài đi đi, ta mệt rồi".
Tuy giọng điệu vẫn duy trì vẻ bình thản của ngày trước nhưng ta biết lần này ta để hắn đi thì sẽ không bao giờ muốn hắn quay lại nữa.
Chu Tẫn không hiểu mà có lẽ hắn cũng không cần hiểu, hắn chỉ gật đầu rồi dặn ta nghỉ ngơi thật tốt.
Nghỉ ngơi như thế nào đây?
Nếu ta thật sự hoài thai thì ngày mai ta sẽ phải làm đao phủ, tự tay g i ế t c h ế t con mình, làm sao ta ngủ được?
Dày vò quá mức khiến ta thật sự sinh bệnh đến nỗi không thể đứng lên. Đại phu được mời đến nói ta nhiễm phong hàn, thừa dịp không ai chú ý ông ấy mới nhìn ta khẽ lắc đầu.
Tốt quá ta không có thai!
Ta liền chuẩn bị báo tin tốt này cho Chu Tẫn, vừa nghĩ đến dáng vẻ lom khom của hắn làm ta bất giác cười thành tiếng.
Trong lúc ta đang thu dọn những món quà mà Chu Tẫn từng tặng thì Chử Kiều đưa thuốc đến.
"Cây trâm này đẹp quá nhưng sao chưa từng thấy muội cài nó vậy?"
Nhìn thấy món quà sinh thần mà Chu Tẫn đã tặng cho ta, trong lòng có chút xúc động: "Tỷ tỷ thích không? Muội định đem nó đi cầm".
"Thích, tỷ thích nhất là hoa ngọc lan".
Ta không thích hoa ngọc lan, ta thích hoa đào, hoa lê, hoa hải đường.
Nhưng ta lại thích cây trâm này, bởi vì ta cảm thấy đó là khoảng thời gian mà Chu Tẫn thích ta nhất.
Ta sai rồi...
Cho đến tận bây giờ ta vẫn không nỡ cài nó, hôm nay lại tình cờ vật quy nguyên chủ.
"Tỷ tỷ nếu không chê đây là quà tặng của người khác thì muội sẽ tặng nó cho tỷ".
Chử Kiều đưa chén thuốc cho ta: "Ta không phải quân tử nhưng cũng không thể cướp đoạt đồ của người khác, Ca nhi rõ ràng rất thích nó".
Ta nhấp một ngụm thuốc đắng rồi cười cười lắc đầu, tiếp tục xếp đồ vào hộp gỗ.
______________________
CHÚ THÍCH:
。Hẳn là mọi người thắc mắc ở văn án vì sao Định Bắc Vương thế tử lại gọi nữ chính là "Kiều Kiều". "Kiều Kiều" ở đây đã bị nữ chính hiểu lầm thành "mỹ nhân xinh đẹp của ta" hay "bảo bối xinh đẹp của ta",... Nhưng thực ra cha kia đang gọi tỷ tỷ của nữ chính.
。"Kinh cung chi điểu": có thể hiểu là đã vấp phải điều gì thì từ sau sợ điều như thế. Trước kia Chử Ca từng bị bạc đãi và đối xử thậm tệ nên nàng rất lo lắng Chu Tẫn sẽ đối xử với mình như thế.
Cuối cùng thì thị vệ của Chu Sính cũng đã tìm thấy chúng ta, nhưng ta vừa bước một bước thì đau không thể chịu nổi.
Y rủ mắt, cởi áo choàng trùm lên đầu ta rồi cúi xuống ôm ta vào lòng: "Đắc tội rồi".
Ta ngửi thấy mùi hương thơm mát trên người y thì có chút kháng cự nhưng y vẫn một mực dịu dàng với ta.
"Đa tạ điện hạ, thần nữ ở gian phòng hướng nam". Ta bị áo choàng che kín nên tiếng nói không được rõ cho lắm.
Chu Sính đặt ta xuống một góc khuất trong hậu viện của gian phòng hướng nam.
Ta cởi áo choàng đưa lại cho y rồi nói lời tạ ơn nhưng Chu Sính chỉ khoác chiếc áo ở khuỷu tay rồi liếc nhìn ta.
"Quay về bôi thuốc đi".
Ta khập khiễng bước đến mở cửa phòng, mặc dù ta biết Chu Tẫn sẽ không ở bên trong nhưng đến khi chính mắt nhìn thấy căn phòng tối đen như mực thì lòng ta lại cảm thấy mất mát.
Sau ba ngày trai giới, cuối cùng cũng được về nhà. Mẹ ta phát hiện chân ta bị thương thì đau lòng không thôi.
Đã nhiều ngày rồi mà Chu Tẫn vẫn chưa tìm đến ta, mà ta cũng không còn giống như trước lo được lo mất, tâm trạng rất bình tĩnh.
Thật không may nguyệt sự của ta đã chậm sáu ngày rồi.
Lúc này ta vô cùng hoang mang, lòng dạ rối bời... lần ở Già Lam Tự đó ta đã không uống thuốc.
Ta sợ mời đại phu sẽ làm mọi chuyện bại lộ nên chỉ còn cách trơ mặt mà liên lạc với Chu Tẫn, con người đã chán ghét đến mức muốn vứt bỏ ta.
Cảm giác này thật bất lực. Nếu thật sự có đứa bé thì hắn sẽ làm sao? Hắn sẽ trừng trị ta như thế nào?
Nhưng không thể phủ nhận rằng trái tim tĩnh lặng của ta có chút rung động rồi! Ta bắt đầu mong đợi, biết đâu đứa bé này sẽ là bước ngoặt cho mối quan hệ của chúng ta, biết đâu hai chúng ta còn có tương lai...
Đoán rằng đêm nay Chu Tẫn sẽ đến đây nên ta chỉ khép hờ cửa sổ, cuộn tròn trên giường mà đợi hắn.
Hắn đến rất sớm lại nhẹ nhàng không một tiếng động.
"Tại sao không uống thuốc?" Chu Tẫn đứng trước giường ta với ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt ấy từ trên cao nhìn xuống như ban ân, thật trịch thượng! Khoảnh khắc đó ta cứ ngỡ bản thân vẫn đang đứng trên đài Ly Hận Thiên mà chịu sự xoi mói từ phía dưới khán đài.
"Ta đã quên, cũng không dám mời đại phu, sợ bị phát hiện".
"Sáng mai thức dậy giả vờ ngã bệnh đi".
Ta biết hắn sẽ nhân cơ hội đó mà an bài đại phu liền gật đầu.
Không gian rơi vào yên tĩnh, hắn không có ý định ở lại nhưng cũng không động đậy.
Ta ôm một tia hy vọng cuối cùng mà hỏi hắn: "Nếu thật sự có đứa bé thì chàng sẽ cưới ta chứ?"
Chắc chắn hắn không cam lòng cưới ta rồi.
Hắn mãi mãi cũng không thể có được Chử Kiều.
Khi ta mất tích, Chữ Kiều đã một lòng tín Phật nên cha mẹ mới lập từ đường tại gia để nàng tu hành, ý muốn vĩnh viễn giữ nàng ở bên người.
Giá như ta có thể giống Chử Kiều vô dục vô cầu mà tu hành thì tốt biết mấy. Đáng tiếc là trong lòng ta chứa đầy dục vọng...
"Đứa bé này không thích hợp giữ lại". Chu Tẫn nhìn ta hồi lâu mới lười biếng mở lời.
Đúng vậy, đứa bé này là hậu quả của mối quan hệ tằng tịu, phóng đãng, nó là con của một ả đào kép ti tiện thì làm sao xứng đáng để tồn tại?
"Ngài đi đi, ta mệt rồi".
Tuy giọng điệu vẫn duy trì vẻ bình thản của ngày trước nhưng ta biết lần này ta để hắn đi thì sẽ không bao giờ muốn hắn quay lại nữa.
Chu Tẫn không hiểu mà có lẽ hắn cũng không cần hiểu, hắn chỉ gật đầu rồi dặn ta nghỉ ngơi thật tốt.
Nghỉ ngơi như thế nào đây?
Nếu ta thật sự hoài thai thì ngày mai ta sẽ phải làm đao phủ, tự tay g i ế t c h ế t con mình, làm sao ta ngủ được?
Dày vò quá mức khiến ta thật sự sinh bệnh đến nỗi không thể đứng lên. Đại phu được mời đến nói ta nhiễm phong hàn, thừa dịp không ai chú ý ông ấy mới nhìn ta khẽ lắc đầu.
Tốt quá ta không có thai!
Ta liền chuẩn bị báo tin tốt này cho Chu Tẫn, vừa nghĩ đến dáng vẻ lom khom của hắn làm ta bất giác cười thành tiếng.
Trong lúc ta đang thu dọn những món quà mà Chu Tẫn từng tặng thì Chử Kiều đưa thuốc đến.
"Cây trâm này đẹp quá nhưng sao chưa từng thấy muội cài nó vậy?"
Nhìn thấy món quà sinh thần mà Chu Tẫn đã tặng cho ta, trong lòng có chút xúc động: "Tỷ tỷ thích không? Muội định đem nó đi cầm".
"Thích, tỷ thích nhất là hoa ngọc lan".
Ta không thích hoa ngọc lan, ta thích hoa đào, hoa lê, hoa hải đường.
Nhưng ta lại thích cây trâm này, bởi vì ta cảm thấy đó là khoảng thời gian mà Chu Tẫn thích ta nhất.
Ta sai rồi...
Cho đến tận bây giờ ta vẫn không nỡ cài nó, hôm nay lại tình cờ vật quy nguyên chủ.
"Tỷ tỷ nếu không chê đây là quà tặng của người khác thì muội sẽ tặng nó cho tỷ".
Chử Kiều đưa chén thuốc cho ta: "Ta không phải quân tử nhưng cũng không thể cướp đoạt đồ của người khác, Ca nhi rõ ràng rất thích nó".
Ta nhấp một ngụm thuốc đắng rồi cười cười lắc đầu, tiếp tục xếp đồ vào hộp gỗ.
______________________
CHÚ THÍCH:
。Hẳn là mọi người thắc mắc ở văn án vì sao Định Bắc Vương thế tử lại gọi nữ chính là "Kiều Kiều". "Kiều Kiều" ở đây đã bị nữ chính hiểu lầm thành "mỹ nhân xinh đẹp của ta" hay "bảo bối xinh đẹp của ta",... Nhưng thực ra cha kia đang gọi tỷ tỷ của nữ chính.
。"Kinh cung chi điểu": có thể hiểu là đã vấp phải điều gì thì từ sau sợ điều như thế. Trước kia Chử Ca từng bị bạc đãi và đối xử thậm tệ nên nàng rất lo lắng Chu Tẫn sẽ đối xử với mình như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.