Chương 8
Thập Lưỡng Tương Tư
29/07/2023
12.
Ta treo áo choàng của Chu Sính bên cạnh giường, sau đó cởi xiêm y ướt sũng để tắm rửa rồi mới chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Ta đứng hình, trong lòng nghi hoặc, mở cửa ra đã thấy Chu Tẫn đứng đó.
Trên trán hắn vẫn còn vương vài giọt mồ hôi, hơi thở hổn hển, có lẽ là vừa chạy đến đây.
"Điện hạ?". Ta nhìn hắn như vậy thì rất khó hiểu.
"Nghe nói nàng bị rơi xuống nước nên ta đến xem".
Ta gật gật đầu: "Ta không sao, đa tạ điện hạ quan tâm".
Trong phút chốc, bầu không khí trầm mặc như hòa tan vào đêm đen, tựa như không còn lời nào để nói.
Ta chuẩn bị nói lời từ biệt với hắn thì phát hiện ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm về phía sau ta, trông vô cùng lúng túng.
Ta quay đầu lại, nhìn thấy chiếc áo choàng trắng như tuyết của Chu Sính.
Ta đoán được hắn chắc chắn sẽ buông lời sỉ nhục nên lập tức đóng cửa, phòng ngừa đêm nay lại mất ngủ.
Nhưng đáng tiếc Chu Tẫn đã dùng tay ngăn lại, hắn bóp chặt cổ tay ta.
"Thái tử đưa nàng về sao?".
"Điện hạ thấy rồi sao còn phải hỏi?".
Chu Tẫn không tức giận, sắc mặt hắn tái nhợt lộ ra vẻ đơn độc khiến ta cảm thấy hụt hẫng.
Trong lúc hắn ngây người, ta dùng hết sức đóng cửa lại.
Ta đã nằm trên giường thật lâu nhưng bóng dáng Chu Tẫn vẫn không nhúc nhích. Đam Mỹ Hài
Cho đến khi tuyết bắt đầu rơi trong màn đêm lạnh lẽo..
"Điện hạ muốn làm gì?". Giọng nói của ta khàn khàn, trong lòng chua xót không thôi.
"Hôm nay ta đến thanh lâu, cứ đi vào lại đi ra. Ta đột nhiên phát hiện họ không giống nàng, ta chỉ cần nàng. Tại sao bây giờ ta mới nhận thức được điều này chứ?".
Ta không ý thức được rằng bản thân đang khóc, đến khi giọt nước mắt mặn đắng rớt xuống môi ta mới phát hiện ra.
"Điện hạ vĩnh viễn là ánh sáng của ta".
Nhưng là ánh sáng đã từng chiếu rọi quá khứ tăm tối của ta, chứ không phải thứ ánh sáng mà hiện tại ta muốn chạm vào.
Dường như Chu Tẫn đang nở nụ cười, thật dịu dàng và ấm áp nhưng không hiểu sao ta lại thấy vẻ chua xót đang ẩn giấu dưới nụ cười ấy.
Ta không nhớ sau bao lâu thì hắn rời đi, cũng không nhớ ta ngủ lúc nào.
Ta chỉ biết rằng vào Tết Nguyên Tiêu năm Ninh Hòa thứ hai mươi ba, ta đã thật sự buông bỏ một người.
Chu Sính nói ngày khác y sẽ đến lấy áo nhưng không hẹn ngày nào nên ta cũng quên mất.
Không ngờ vào một ngày nọ, khi ta đang luyện công thì thấy y đi vào từ cửa chính, được cha ta mời đến võ đài.
Lúc này trường kiếm của ta đang chĩa về hướng Chu Sính, nhìn thấy mặt y ta sợ hãi vội thu kiếm rồi quỳ xuống.
Chu Sính bước đến nâng tay ta: "Cô có lỗi, không nên nhìn trộm giai nhân luyện kiếm".
Ta bối rối ngẩng đầu nhìn y, mặt hai chúng ta áp sát vào nhau, cự ly này quá gần rồi... tựa hồ như muốn câu đi ba phần hồn phách của ta.
Ta đứng dậy lui về sau, ổn định tâm trạng: "Điện hạ đến để lấy áp choàng sao?".
Khóe môi Chu Sính khẽ nhếch: "Cho là vậy đi".
Ta không suy nghĩ về lời nói sâu xa này của Chu Sính mà dẫn y đến Vân Trúc Viện của ta.
Y cực kỳ giữ lễ, dừng lại trước tàng cây hải đường đợi ta:: "Cô ở đây đợi nàng".
Ta có cảm giác rất khó nói, trước đây ta lớn lên ở Ly Hận Thiên nên không có được sự e thẹn của nữ tử khuê các, cũng không nhìn thấu được hành vi không ổn của người khác.
Giờ phút này ta cảm thấy mặt đang nóng lên bèn nhắm chặt mắt vội vàng chạy vào lấy áo choàng.
Khi đưa áo cho Chu Sính, y lấy trong tay áo ra một cây trâm hải đường.
"Cô thấy hải đường rất thích hợp với nàng, không ngờ trong viện của Ca nhi cũng trồng hải đường, đúng là duyên phận".
Y gọi Ca nhi làm ta ngẩn người, cũng quên mất từ chối cây trâm kia. Y nhét vào tay ta, ta chỉ biết nhìn y một cách sững sờ.
"Ân nhân cứu mạng chớ nên khách khí với cô". Chu Sính nhìn thấu cảm xúc của ta, đôi mắt ánh lên ý cười.
Xưa nay gương mặt của y luôn lạnh lùng nhưng cũng rất thân thiện.
Thần tiên ban ân, người phạm nào có thể cự tuyệt chứ.
"Tạ ơn...".
Còn chưa kịp tạ ơn thì lông mày của Chu Sính đã nhướng lên, lộ rõ ý tứ làm ta không dám nói tiếp.
Đến khi Chu Sính đi rồi ta mới tinh tế đánh giá cây trâm hải đường này, ở giữa nụ hoa có một hạt ngọc lấp lánh.
Đây thật sự là đồ điêu khắc sao?
Sau khi nhận ra điều này, nhịp tim càng đập nhanh hơn, ta nhìn gương mặt ửng đỏ của mình trong gương mà hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đuổi những suy nghĩ điên rồ này.
Lúc này cây trâm hải đường trong tay ta thật nóng bỏng, tựa hồ như đang bốc cháy khiến ta không biết phải làm sao.
Ta nhìn chằm chằm nó một hồi lâu rồi cài lên tóc.
Ta thật sự rất thích.
______________________
CHÚ THÍCH:
。Khẩu hạ lưu tình: được hiểu là việc nói nhiều, nói lắm nhưng không nên nói xấu một ai đó. Nó cũng có thể hiểu theo nghĩa của từ Khẩu nghiệp.
。Đường nhân: đồ chơi làm bằng đường (dùng đường loãng thổi thành hình nhân, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn). Tham khảo bên dưới
Ta treo áo choàng của Chu Sính bên cạnh giường, sau đó cởi xiêm y ướt sũng để tắm rửa rồi mới chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Ta đứng hình, trong lòng nghi hoặc, mở cửa ra đã thấy Chu Tẫn đứng đó.
Trên trán hắn vẫn còn vương vài giọt mồ hôi, hơi thở hổn hển, có lẽ là vừa chạy đến đây.
"Điện hạ?". Ta nhìn hắn như vậy thì rất khó hiểu.
"Nghe nói nàng bị rơi xuống nước nên ta đến xem".
Ta gật gật đầu: "Ta không sao, đa tạ điện hạ quan tâm".
Trong phút chốc, bầu không khí trầm mặc như hòa tan vào đêm đen, tựa như không còn lời nào để nói.
Ta chuẩn bị nói lời từ biệt với hắn thì phát hiện ánh mắt của hắn đang nhìn chằm chằm về phía sau ta, trông vô cùng lúng túng.
Ta quay đầu lại, nhìn thấy chiếc áo choàng trắng như tuyết của Chu Sính.
Ta đoán được hắn chắc chắn sẽ buông lời sỉ nhục nên lập tức đóng cửa, phòng ngừa đêm nay lại mất ngủ.
Nhưng đáng tiếc Chu Tẫn đã dùng tay ngăn lại, hắn bóp chặt cổ tay ta.
"Thái tử đưa nàng về sao?".
"Điện hạ thấy rồi sao còn phải hỏi?".
Chu Tẫn không tức giận, sắc mặt hắn tái nhợt lộ ra vẻ đơn độc khiến ta cảm thấy hụt hẫng.
Trong lúc hắn ngây người, ta dùng hết sức đóng cửa lại.
Ta đã nằm trên giường thật lâu nhưng bóng dáng Chu Tẫn vẫn không nhúc nhích. Đam Mỹ Hài
Cho đến khi tuyết bắt đầu rơi trong màn đêm lạnh lẽo..
"Điện hạ muốn làm gì?". Giọng nói của ta khàn khàn, trong lòng chua xót không thôi.
"Hôm nay ta đến thanh lâu, cứ đi vào lại đi ra. Ta đột nhiên phát hiện họ không giống nàng, ta chỉ cần nàng. Tại sao bây giờ ta mới nhận thức được điều này chứ?".
Ta không ý thức được rằng bản thân đang khóc, đến khi giọt nước mắt mặn đắng rớt xuống môi ta mới phát hiện ra.
"Điện hạ vĩnh viễn là ánh sáng của ta".
Nhưng là ánh sáng đã từng chiếu rọi quá khứ tăm tối của ta, chứ không phải thứ ánh sáng mà hiện tại ta muốn chạm vào.
Dường như Chu Tẫn đang nở nụ cười, thật dịu dàng và ấm áp nhưng không hiểu sao ta lại thấy vẻ chua xót đang ẩn giấu dưới nụ cười ấy.
Ta không nhớ sau bao lâu thì hắn rời đi, cũng không nhớ ta ngủ lúc nào.
Ta chỉ biết rằng vào Tết Nguyên Tiêu năm Ninh Hòa thứ hai mươi ba, ta đã thật sự buông bỏ một người.
Chu Sính nói ngày khác y sẽ đến lấy áo nhưng không hẹn ngày nào nên ta cũng quên mất.
Không ngờ vào một ngày nọ, khi ta đang luyện công thì thấy y đi vào từ cửa chính, được cha ta mời đến võ đài.
Lúc này trường kiếm của ta đang chĩa về hướng Chu Sính, nhìn thấy mặt y ta sợ hãi vội thu kiếm rồi quỳ xuống.
Chu Sính bước đến nâng tay ta: "Cô có lỗi, không nên nhìn trộm giai nhân luyện kiếm".
Ta bối rối ngẩng đầu nhìn y, mặt hai chúng ta áp sát vào nhau, cự ly này quá gần rồi... tựa hồ như muốn câu đi ba phần hồn phách của ta.
Ta đứng dậy lui về sau, ổn định tâm trạng: "Điện hạ đến để lấy áp choàng sao?".
Khóe môi Chu Sính khẽ nhếch: "Cho là vậy đi".
Ta không suy nghĩ về lời nói sâu xa này của Chu Sính mà dẫn y đến Vân Trúc Viện của ta.
Y cực kỳ giữ lễ, dừng lại trước tàng cây hải đường đợi ta:: "Cô ở đây đợi nàng".
Ta có cảm giác rất khó nói, trước đây ta lớn lên ở Ly Hận Thiên nên không có được sự e thẹn của nữ tử khuê các, cũng không nhìn thấu được hành vi không ổn của người khác.
Giờ phút này ta cảm thấy mặt đang nóng lên bèn nhắm chặt mắt vội vàng chạy vào lấy áo choàng.
Khi đưa áo cho Chu Sính, y lấy trong tay áo ra một cây trâm hải đường.
"Cô thấy hải đường rất thích hợp với nàng, không ngờ trong viện của Ca nhi cũng trồng hải đường, đúng là duyên phận".
Y gọi Ca nhi làm ta ngẩn người, cũng quên mất từ chối cây trâm kia. Y nhét vào tay ta, ta chỉ biết nhìn y một cách sững sờ.
"Ân nhân cứu mạng chớ nên khách khí với cô". Chu Sính nhìn thấu cảm xúc của ta, đôi mắt ánh lên ý cười.
Xưa nay gương mặt của y luôn lạnh lùng nhưng cũng rất thân thiện.
Thần tiên ban ân, người phạm nào có thể cự tuyệt chứ.
"Tạ ơn...".
Còn chưa kịp tạ ơn thì lông mày của Chu Sính đã nhướng lên, lộ rõ ý tứ làm ta không dám nói tiếp.
Đến khi Chu Sính đi rồi ta mới tinh tế đánh giá cây trâm hải đường này, ở giữa nụ hoa có một hạt ngọc lấp lánh.
Đây thật sự là đồ điêu khắc sao?
Sau khi nhận ra điều này, nhịp tim càng đập nhanh hơn, ta nhìn gương mặt ửng đỏ của mình trong gương mà hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đuổi những suy nghĩ điên rồ này.
Lúc này cây trâm hải đường trong tay ta thật nóng bỏng, tựa hồ như đang bốc cháy khiến ta không biết phải làm sao.
Ta nhìn chằm chằm nó một hồi lâu rồi cài lên tóc.
Ta thật sự rất thích.
______________________
CHÚ THÍCH:
。Khẩu hạ lưu tình: được hiểu là việc nói nhiều, nói lắm nhưng không nên nói xấu một ai đó. Nó cũng có thể hiểu theo nghĩa của từ Khẩu nghiệp.
。Đường nhân: đồ chơi làm bằng đường (dùng đường loãng thổi thành hình nhân, chim thú, có thể chơi và cũng có thể ăn). Tham khảo bên dưới
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.