Chương 59
Minzii Hy
16/04/2023
Những ngày sau vết thương cũng dần hồi phục dù sao vẫn đi được nên Dương Di cũng không ở lại bệnh viện nhiều liền về nhà ngay với Hạ Tử Hầu.
Chuyện của Tịnh Y Tâm hại cô dù sao cũng không có chứng cứ vả lại Tạ Kiến Minh cũng không hề có động thái gì về nghi ngờ Tịnh Y Tâm hết cứ thế mà chuyện này cũng qua đi không ai nói đến nữa.
Dù sao Tạ Kiến Minh vẫn rất tốt hay đến gặp Dương Di như thường lệ dường như chẳng hề có chuyện cô đề nghị kết thúc hợp đồng sớm xẩy ra vậy. Ngoài việc anh tin tưởng Tịnh Y Tâm quá mức thì còn lại vẫn tốt vẫn chiều chuộng quan tâm cô như thường ngày.
Hôm nay mọi người lại hẹn nhau tụ tập đến nhà của Dương Di ăn lẩu. Từ sau khi Phàm Tư c.ư.ỡ.n.g hôm Lý Quân Hạo ở trong rừng kia thì Phàm Tư ít khi xuất hiện trước mặt Dương Di và Lý Quân Hạo ngoài thời gian lên lớp học ra thì rất ít gặp nhau gọi điện cũng thường xuyên nói bận rộn làm việc thêm giờ.
Tất nhiên trong lòng Lý Quân Hạo rất rõ cái tên kia đang cố tình né mình như né tà thế nhưng cậu cũng không thèm quan tâm vì chắc chắn bản thân chính là thẳng nam đấy.
Dương Di vẫn như thường lệ gọi cho Phàm Tư, Lý Quân Hạo nhìn thấy cũng nhanh chóng nói.
- ‘’ Cậu ta không đến đâu Dương Di cậu đừng gọi nữa ‘’
Chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Phàm Tư.
- ‘’ Alo? sao đấy ‘’
Dương Di lấy tay che âm thanh ồn ào xung quanh nhẹ nhàng nói.
- ‘’ À hôm nay rảnh không qua nhà mình đi ‘’
Giọng bên kia khàn khàn một lúc cũng đáp lại.
- ‘’ Được đợi tí đi ‘’
- ‘’ Được ‘’
Cúp máy xong cô liền vui vẻ quay sang Lý Quân Hạo nói Phàm Tư sẽ đến,cậu cũng chẳng biết nên vui hay buồn nói chung trong lòng cảm giác có chút khó tả một chút rồi vẫn đáp lại Dương Di hai từ.
- ‘’ Vậy à’’
Từ sau lưng Tạ Kiến Minh đi đến gõ đầu cô một cái giọng nói vẫn nhẹ nhàng với cô.
- ‘’ Em trốn ra đây để không phụ mọi người à ‘’
Cô quay đầu lại nhìn Tạ Kiến Minh rồi vẫn đáp lại một cái đánh vào vai anh trả lời.
- ‘’ Trốn lúc nào chứ ‘’
Anh cười cười vui vẻ chọc ghẹo cô vài câu làm cho Dương Di tức giận xù lông mèo lên hết cả lên rồi đá mạnh vào chân anh một cái xem như đáp lễ mà hã hê.
Lý Quân Hạo đứng sát bên lắc đầu nhìn hai người thầm nghĩ chính xác hơn là hai người họ đang đùa giỡn mà trốn việc thì đúng hơn.
Nấu ăn xong cùng lúc Phàm Tư cũng vừa đến luôn, Lý Vy Khiết vừa bưng bát nước chấm vừa nhìn Phàm Tư ung dung bước vào ngao ngán nói.
- ‘’ Cái tên này hay thật vừa nấu xong lại đến luôn ‘’
Phàm Tư hôm nay có vẻ khác với thường ngày một chút có lẽ là cắt tóc ngắn hơn một tí rồi dù sao cái ngoại hình như tên xã hội đen đó vẫn không thể khác đi được, Cậu đi đến gần vừa cảm thấy bản thân như đang được khen mà tự tin đáp.
- ‘’ Sao nào con nhóc kia có ý kiến gì à ‘’
Lý Vy Khiết và Phàm Tư tính cách nhìn qua thôi cũng thấy rất hợp tính nhau nên làm thân cũng rất nhanh …có lẽ đều là một dạng con người thuộc với cái thế giới mà luôn luôn tự tin ấy.
Lý Vy Khiết vừa đặt bát nước chấm xuống bàn liền nhanh chân đi đến kẹp chặt cổ Phàm Tư, cái con người 1m80 hơn kia mà dễ dàng bị con nhóc kẹp chặt cổ nhanh như vậy lại còn không kéo ra được.
- ‘’ Con nhỏ này muốn c.h.ế.t à ‘’
Dương Di nhìn 2 người đấy như chó với mèo suốt ngày thì chả biết nói gì ngoài nhìn cười bất lực.
Chuyện của Tịnh Y Tâm hại cô dù sao cũng không có chứng cứ vả lại Tạ Kiến Minh cũng không hề có động thái gì về nghi ngờ Tịnh Y Tâm hết cứ thế mà chuyện này cũng qua đi không ai nói đến nữa.
Dù sao Tạ Kiến Minh vẫn rất tốt hay đến gặp Dương Di như thường lệ dường như chẳng hề có chuyện cô đề nghị kết thúc hợp đồng sớm xẩy ra vậy. Ngoài việc anh tin tưởng Tịnh Y Tâm quá mức thì còn lại vẫn tốt vẫn chiều chuộng quan tâm cô như thường ngày.
Hôm nay mọi người lại hẹn nhau tụ tập đến nhà của Dương Di ăn lẩu. Từ sau khi Phàm Tư c.ư.ỡ.n.g hôm Lý Quân Hạo ở trong rừng kia thì Phàm Tư ít khi xuất hiện trước mặt Dương Di và Lý Quân Hạo ngoài thời gian lên lớp học ra thì rất ít gặp nhau gọi điện cũng thường xuyên nói bận rộn làm việc thêm giờ.
Tất nhiên trong lòng Lý Quân Hạo rất rõ cái tên kia đang cố tình né mình như né tà thế nhưng cậu cũng không thèm quan tâm vì chắc chắn bản thân chính là thẳng nam đấy.
Dương Di vẫn như thường lệ gọi cho Phàm Tư, Lý Quân Hạo nhìn thấy cũng nhanh chóng nói.
- ‘’ Cậu ta không đến đâu Dương Di cậu đừng gọi nữa ‘’
Chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Phàm Tư.
- ‘’ Alo? sao đấy ‘’
Dương Di lấy tay che âm thanh ồn ào xung quanh nhẹ nhàng nói.
- ‘’ À hôm nay rảnh không qua nhà mình đi ‘’
Giọng bên kia khàn khàn một lúc cũng đáp lại.
- ‘’ Được đợi tí đi ‘’
- ‘’ Được ‘’
Cúp máy xong cô liền vui vẻ quay sang Lý Quân Hạo nói Phàm Tư sẽ đến,cậu cũng chẳng biết nên vui hay buồn nói chung trong lòng cảm giác có chút khó tả một chút rồi vẫn đáp lại Dương Di hai từ.
- ‘’ Vậy à’’
Từ sau lưng Tạ Kiến Minh đi đến gõ đầu cô một cái giọng nói vẫn nhẹ nhàng với cô.
- ‘’ Em trốn ra đây để không phụ mọi người à ‘’
Cô quay đầu lại nhìn Tạ Kiến Minh rồi vẫn đáp lại một cái đánh vào vai anh trả lời.
- ‘’ Trốn lúc nào chứ ‘’
Anh cười cười vui vẻ chọc ghẹo cô vài câu làm cho Dương Di tức giận xù lông mèo lên hết cả lên rồi đá mạnh vào chân anh một cái xem như đáp lễ mà hã hê.
Lý Quân Hạo đứng sát bên lắc đầu nhìn hai người thầm nghĩ chính xác hơn là hai người họ đang đùa giỡn mà trốn việc thì đúng hơn.
Nấu ăn xong cùng lúc Phàm Tư cũng vừa đến luôn, Lý Vy Khiết vừa bưng bát nước chấm vừa nhìn Phàm Tư ung dung bước vào ngao ngán nói.
- ‘’ Cái tên này hay thật vừa nấu xong lại đến luôn ‘’
Phàm Tư hôm nay có vẻ khác với thường ngày một chút có lẽ là cắt tóc ngắn hơn một tí rồi dù sao cái ngoại hình như tên xã hội đen đó vẫn không thể khác đi được, Cậu đi đến gần vừa cảm thấy bản thân như đang được khen mà tự tin đáp.
- ‘’ Sao nào con nhóc kia có ý kiến gì à ‘’
Lý Vy Khiết và Phàm Tư tính cách nhìn qua thôi cũng thấy rất hợp tính nhau nên làm thân cũng rất nhanh …có lẽ đều là một dạng con người thuộc với cái thế giới mà luôn luôn tự tin ấy.
Lý Vy Khiết vừa đặt bát nước chấm xuống bàn liền nhanh chân đi đến kẹp chặt cổ Phàm Tư, cái con người 1m80 hơn kia mà dễ dàng bị con nhóc kẹp chặt cổ nhanh như vậy lại còn không kéo ra được.
- ‘’ Con nhỏ này muốn c.h.ế.t à ‘’
Dương Di nhìn 2 người đấy như chó với mèo suốt ngày thì chả biết nói gì ngoài nhìn cười bất lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.