Chương 97: Đến Giang Nam
Minzii Hy
23/05/2023
Dương Di còn chưa kịp báo với ai một tiếng đã đến sân bay luôn vì chắc
chắn bản thân biết nếu nói ra thì chẳng ai chịu cho cô đi hết nhưng mà
cô thật sự rất muốn lấy lại cái vòng tay kia.
Cô mặc một chiếc áo croptop len tay dài màu xanh ngọc phối cùng chiếc quần rin đậm dài, tay kéo chiếc vali màu trắng bước vào sân bay.
Một tay kéo vali một tay cầm điện thoại nhắn tin cho Hạ Tử Hầu thông báo cô sẽ đi chơi xa với bạn khoảng 2 tháng.
Mắt mãi nhìn điện thoại nên không để ý phía trước liền đụng phải dáng người cao cao.
- ‘’ Nhắn cho ai mà chăm chú thế ‘’
Cô định cúi đầu xin lỗi lại thấy giọng nói quen thuộc kia, chính xác là giọng nói của Tạ Kiến Minh. Anh cười cười nhìn cô nói tiếp.
- ‘’ Đi sát vào không khéo lạc mất là không trả vòng tay đâu đấy ‘’
Dương Di nhìn anh cười nữa miệng vừa hậm hực trả lời.
- ‘’ Có phải con nít lên ba đâu mà lạc đường ‘’
Tạ Kiến Minh vươn tay cầm lấy chiếc vali cô đang cầm, vừa kéo đi vừa nói lớn.
- ‘’ Em nhỏ hơn anh 14 tuổi thì vẫn xem là con nít ‘’
Chẳng thèm màng đến tên điên kia nữa, cô đi theo sau lưng anh suốt đến lên sân bay.
Tạ Kiến Minh còn đem theo một trợ lý nam trông khá nhỏ tuổi dường như còn nhỏ tuổi hơn cả cô, lúc hai người họ giao tiếp với nhau biết được tên trợ lý kia được Tạ Kiến Minh gọi là Hàn Lâm …nhìn khá ngốc lại còn nói nhiều.
Ngồi trên máy bay ê lưng cả buổi cuối cùng cũng đặt chân xuống Giang Nam.
Hàn Lâm nhìn tờ giấy trong tay nhíu mày lại vì cái ánh nắng chói chang kia chiếu thẳng vào mắt, Dương Di nhìn thấy liền theo bản năng mà đưa tay lên che cho cậu ta.
Hàn Lâm cười ngốc.
- ‘’ Cảm ơn chị ‘’
Tạ Kiến Minh đứng bên cạnh liền nóng rực lên không phải vì ánh nắng mà là hắn ghen tị với thằng nhóc trợ lý ngốc vừa tuyển của mình, không ngờ đến cô xua đuổi anh vậy mà lại dễ dàng thân thiện với người khác như thế.
Nghĩ đến đây lại chọc cái tính chó điên nỗi lên liền quát Hàn Lâm.
- ‘’ Cậu xem địa chỉ gì lâu vậy nhanh lên nắng sắp cháy hết người rồi ‘’
Dương Di liền nheo mắt nhìn anh nói.
- ‘’ Nè người ta cũng đứng nắng như anh mà cứ làm như có mỗi mình anh chịu nắng vậy ‘’
Tạ Kiến Minh liền chuộc dạ thanh minh.
- ‘’ Cậu ta là trợ lý của anh thì anh mắng gì kệ anh chứ ‘’
Dương Di cũng không chịu thua liền nổi đóa lên cãi lại.
- ‘’ Trợ lý thì phải chịu cái thói hay mắng người vô lý của anh à ‘’
- ‘’ Nè cái gì mà thói hay mắng người vô lý chứ ‘’
- ‘’ Không phải sao? ‘’
- ‘’ Nè anh lớn hơn em 14 tuổi đó em đừng có hỗn với người lớn chứ ‘’
- ‘’ Thế sao lúc trước viết ra cái hợp đồng kia anh không nghĩ anh đang làm với con bé nhỏ hơn mình 14…’’
Nói giữa chừng lại cảm thấy hình như câu nói vừa nói ra có chút nhạy cảm liền nghẹn cứng nữa câu sau trong họng không nói ra được.
Tạ Kiến Minh cũng cảm giác được bầu không khí ngượng ngùng nên không nói gì nữa.
Hàn Lâm ấp úng cất giọng.
- ‘’ Tìm được rồi nè ở …ở hướng này ‘’
Hàn Lâm đi trước dẫn đường đến nhà thuê ở đã đặt trước đó.
Căn nhà gỗ đủ ba người ở, xung quanh nhà còn có hai bên cách lối vào nhà toàn là hoa oải hương tím bao vay xung quanh.
Hàn Lâm nhìn thấy liền vui vẻ nhảy cẩn lên vội quay đầu lại kéo vali của Tạ Kiến Minh vào trong vừa nói lớn.
- ‘’ Waaa chủ tịch ơi ở đây đẹp thật đó nhìn cứ giống như nhà trong truyện cổ tích vậy ‘’
Dương Di lẫn Tạ Kiến Minh nhìn cái dáng vẻ hồn nhiên kia của Hàn Lâm mà bất giác đều nở ra nụ cười dịu dàng.
Tạ Kiến Minh quay sang nhìn cô nhẹ nhàng nói.
- ‘’ Vào trong đi ‘’
Sắp xếp cả buổi đến tối cũng xong, Hàn Lâm kia giống cái robot đa năng cái gì cũng biết chỉ là mỗi thứ một chút chứ chẳng cái nào đến nơi đến chốn.
Cậu và Dương Di loay hoay trong bếp nấu lẩu rồi bầy đồ ăn ra cái bộ bàn ghế gỗ ở ngoài sân kia.
Cả buổi ăn Tạ Kiến Minh và Hàn Lâm đều nói chuyện lịch trình cho ngày mai bắt đầu, Dương Di không ngốc nên nghe tiếng ong ong bên tai cũng hiểu đại khái.
Tạ Kiến Minh đang muốn tìm một cặp vợ chồng già là tuyền bối có tiếng trong giới điều chế nước hoa đã về hưu từ lâu rồi.
Chỉ nghe ngóng được hai người họ sinh sống ở đây chứ không có hẵn địa chỉ nhà.
Dương Di bỏ miếng thịt bò vừa chính đến vào miệng nhìn hai người kia mãi nói chuyện về cặp vợ chồng rồi lại đến loại nước hoa mà nhờ hai người họ điều chế.
//Thì ra là phải tìm hai vợ chồng già kia rồi còn phải chế nước hoa nữa mới công tác đến 2 tháng …cứ tưởng anh ta lừa mình đi lâu chứ//
Cô đang ăn thì tự nhiên cảm thấy cái gì đấy kì kì liền nheo mày gắp một miếng thịt nữa bỏ vào miệng vừa nhai vừa nghĩ.
//Ơ nhưng không phải công ty của Tạ Kiến Minh là công ty xây dựng đầu tư à? sao tự nhiên thành công ty nước hoa rồi? rốt cuộc hắn cho mấy cái công ty nhỉ //
Đang suy nghĩ thì Hàn Lâm bên đối diện cất giọng hỏi cô.
- ‘’ Chị Dương Di chị có bạn trai chưa ‘’
Dương Di ‘’??? ‘’
//Tự nhiên hỏi có bạn trai làm gì chứ cái thằng nhóc thối này// ’
Cô mặc một chiếc áo croptop len tay dài màu xanh ngọc phối cùng chiếc quần rin đậm dài, tay kéo chiếc vali màu trắng bước vào sân bay.
Một tay kéo vali một tay cầm điện thoại nhắn tin cho Hạ Tử Hầu thông báo cô sẽ đi chơi xa với bạn khoảng 2 tháng.
Mắt mãi nhìn điện thoại nên không để ý phía trước liền đụng phải dáng người cao cao.
- ‘’ Nhắn cho ai mà chăm chú thế ‘’
Cô định cúi đầu xin lỗi lại thấy giọng nói quen thuộc kia, chính xác là giọng nói của Tạ Kiến Minh. Anh cười cười nhìn cô nói tiếp.
- ‘’ Đi sát vào không khéo lạc mất là không trả vòng tay đâu đấy ‘’
Dương Di nhìn anh cười nữa miệng vừa hậm hực trả lời.
- ‘’ Có phải con nít lên ba đâu mà lạc đường ‘’
Tạ Kiến Minh vươn tay cầm lấy chiếc vali cô đang cầm, vừa kéo đi vừa nói lớn.
- ‘’ Em nhỏ hơn anh 14 tuổi thì vẫn xem là con nít ‘’
Chẳng thèm màng đến tên điên kia nữa, cô đi theo sau lưng anh suốt đến lên sân bay.
Tạ Kiến Minh còn đem theo một trợ lý nam trông khá nhỏ tuổi dường như còn nhỏ tuổi hơn cả cô, lúc hai người họ giao tiếp với nhau biết được tên trợ lý kia được Tạ Kiến Minh gọi là Hàn Lâm …nhìn khá ngốc lại còn nói nhiều.
Ngồi trên máy bay ê lưng cả buổi cuối cùng cũng đặt chân xuống Giang Nam.
Hàn Lâm nhìn tờ giấy trong tay nhíu mày lại vì cái ánh nắng chói chang kia chiếu thẳng vào mắt, Dương Di nhìn thấy liền theo bản năng mà đưa tay lên che cho cậu ta.
Hàn Lâm cười ngốc.
- ‘’ Cảm ơn chị ‘’
Tạ Kiến Minh đứng bên cạnh liền nóng rực lên không phải vì ánh nắng mà là hắn ghen tị với thằng nhóc trợ lý ngốc vừa tuyển của mình, không ngờ đến cô xua đuổi anh vậy mà lại dễ dàng thân thiện với người khác như thế.
Nghĩ đến đây lại chọc cái tính chó điên nỗi lên liền quát Hàn Lâm.
- ‘’ Cậu xem địa chỉ gì lâu vậy nhanh lên nắng sắp cháy hết người rồi ‘’
Dương Di liền nheo mắt nhìn anh nói.
- ‘’ Nè người ta cũng đứng nắng như anh mà cứ làm như có mỗi mình anh chịu nắng vậy ‘’
Tạ Kiến Minh liền chuộc dạ thanh minh.
- ‘’ Cậu ta là trợ lý của anh thì anh mắng gì kệ anh chứ ‘’
Dương Di cũng không chịu thua liền nổi đóa lên cãi lại.
- ‘’ Trợ lý thì phải chịu cái thói hay mắng người vô lý của anh à ‘’
- ‘’ Nè cái gì mà thói hay mắng người vô lý chứ ‘’
- ‘’ Không phải sao? ‘’
- ‘’ Nè anh lớn hơn em 14 tuổi đó em đừng có hỗn với người lớn chứ ‘’
- ‘’ Thế sao lúc trước viết ra cái hợp đồng kia anh không nghĩ anh đang làm với con bé nhỏ hơn mình 14…’’
Nói giữa chừng lại cảm thấy hình như câu nói vừa nói ra có chút nhạy cảm liền nghẹn cứng nữa câu sau trong họng không nói ra được.
Tạ Kiến Minh cũng cảm giác được bầu không khí ngượng ngùng nên không nói gì nữa.
Hàn Lâm ấp úng cất giọng.
- ‘’ Tìm được rồi nè ở …ở hướng này ‘’
Hàn Lâm đi trước dẫn đường đến nhà thuê ở đã đặt trước đó.
Căn nhà gỗ đủ ba người ở, xung quanh nhà còn có hai bên cách lối vào nhà toàn là hoa oải hương tím bao vay xung quanh.
Hàn Lâm nhìn thấy liền vui vẻ nhảy cẩn lên vội quay đầu lại kéo vali của Tạ Kiến Minh vào trong vừa nói lớn.
- ‘’ Waaa chủ tịch ơi ở đây đẹp thật đó nhìn cứ giống như nhà trong truyện cổ tích vậy ‘’
Dương Di lẫn Tạ Kiến Minh nhìn cái dáng vẻ hồn nhiên kia của Hàn Lâm mà bất giác đều nở ra nụ cười dịu dàng.
Tạ Kiến Minh quay sang nhìn cô nhẹ nhàng nói.
- ‘’ Vào trong đi ‘’
Sắp xếp cả buổi đến tối cũng xong, Hàn Lâm kia giống cái robot đa năng cái gì cũng biết chỉ là mỗi thứ một chút chứ chẳng cái nào đến nơi đến chốn.
Cậu và Dương Di loay hoay trong bếp nấu lẩu rồi bầy đồ ăn ra cái bộ bàn ghế gỗ ở ngoài sân kia.
Cả buổi ăn Tạ Kiến Minh và Hàn Lâm đều nói chuyện lịch trình cho ngày mai bắt đầu, Dương Di không ngốc nên nghe tiếng ong ong bên tai cũng hiểu đại khái.
Tạ Kiến Minh đang muốn tìm một cặp vợ chồng già là tuyền bối có tiếng trong giới điều chế nước hoa đã về hưu từ lâu rồi.
Chỉ nghe ngóng được hai người họ sinh sống ở đây chứ không có hẵn địa chỉ nhà.
Dương Di bỏ miếng thịt bò vừa chính đến vào miệng nhìn hai người kia mãi nói chuyện về cặp vợ chồng rồi lại đến loại nước hoa mà nhờ hai người họ điều chế.
//Thì ra là phải tìm hai vợ chồng già kia rồi còn phải chế nước hoa nữa mới công tác đến 2 tháng …cứ tưởng anh ta lừa mình đi lâu chứ//
Cô đang ăn thì tự nhiên cảm thấy cái gì đấy kì kì liền nheo mày gắp một miếng thịt nữa bỏ vào miệng vừa nhai vừa nghĩ.
//Ơ nhưng không phải công ty của Tạ Kiến Minh là công ty xây dựng đầu tư à? sao tự nhiên thành công ty nước hoa rồi? rốt cuộc hắn cho mấy cái công ty nhỉ //
Đang suy nghĩ thì Hàn Lâm bên đối diện cất giọng hỏi cô.
- ‘’ Chị Dương Di chị có bạn trai chưa ‘’
Dương Di ‘’??? ‘’
//Tự nhiên hỏi có bạn trai làm gì chứ cái thằng nhóc thối này// ’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.