Chương 101: Dì Cao, Chú Cao?
Minzii Hy
26/05/2023
2 Tiếng sau Hàn Lâm hớn hở chạy ra vừa cầm máy tính tìm Tạ Kiến Minh hét lớn.
- '' Anh ơi anh ơi em tìm được rồi tìm được rồi ''
Bây giờ là giờ trưa mọi người đều nghỉ ngơi, Tạ Kiến Minh cũng vậy đấy nhưng lại vì tiếng hét thất thanh của thằng nhóc trợ lý kia mà tỉnh hẳn luôn lại còn làm Dương Di phòng bên cạnh cũng dính đạn theo.
Cả hai đi ra từ hai phòng cùng đồng thanh quát Hàn Lâm.
- '' Thằng nhóc này cậu la lối cái gì vậy ''
Hàn Lâm không màng đến lời mắng mà chạy đến đưa máy tính lên trước mặt hai người vừa nói.
- '' Đây em vừa tìm được ảnh rồi, lúc đầu tưởng hai vợ chồng này già tóc bạc trắng chứ không ngờ lại còn trẻ chỉ bằng tuổi ba mẹ em thôi hai người nhìn xem ''
Cả hai liền im lặng phanh phách khi nhìn vào màng hình máy tính.
Đây là ảnh của vợ chồng chú Cao mà!!!
Tạ Kiến Minh chỉ là khá ngạc nhiên thì ra cặp vợ chồng hàng xóm trước kia anh thấy thân thiết với Dương Di lại là người anh cần tìm nên bất chợt không biết nói gì.
Còn Dương Di thì vẫn đang đờ người ra chưa hoàn hồn nên không nói gì hết.
Hàn Lâm thấy không ai phản ứng liền cảm giác lạ lùng hỏi.
- '' Nè sao hai người không ai nói gì vậy ''
Dương Di nghe giọng Hàn Lâm mới phản ứng lại nhìn cậu nói.
- '' Tôi biết họ ''
Hàn Lâm nghe xong ngạc nhiên thấy thế Tạ Kiến Minh cũng giả vờ không biết gì tỏ ra nét mặt ngạc nhiên theo nhìn Dương Di hỏi.
- '' Thế họ ở đâu ''
- '' Ờ...ở khá xa khu này ''
Hàn Lâm mừng nhảy nhót lên xuống vui vẻ nói luyên thuyên.
- '' May rồi thì ra là người quen thế mau suất phát đi đến đó thôi...thì ra là ở một khu khác nên không tìm được ''
Nói đi là đi luôn! cả ba thu dọn đồ đạc rồi lên xe đi đến nơi theo lời của Dương Di chỉ đường.
Tạ Kiến Minh khá mệt nên đưa xe cho Hàn Lâm lái, đang đi một nửa đường thì Tạ Kiến Minh bất chợt quay sang nhìn cậu hỏi một câu.
- '' Cậu...có bằng lái xe chưa vậy ''
Hàn Lâm thãn nhiên nói.
- '' Chưa có nhưng em lái xe an toàn lắm anh yên tâm đi ''
Tạ Kiến Minh ''.....''
Dương Di ''......''
Cô ấp úng cất giọng lên.
- '' Hay để tôi lái cho, phía trước có nhiều cảnh sát giao thông lắm đấy ''
Nói xong cả hai liền đổi vị trí cho nhau, Dương Di có bằng lái xe trước khi bị trầm cảm không lâu tay lái khá chắc chắn có thể tin tưởng hơn tên nhóc con kia.
Đi 40 phút trên đường cuối cùng xe cũng dừng ở trước tiệm lẩu của Dì Cao Chú Cao, con đường quen thuộc kia lại xuất hiện trước mặt cô.
Cả ba người xuống xe đi vào bên trong tiệm lẩu, Chú Cao ở trước tiệm vừa hát luyên thuyên bên tai vừa tưới mấy chậu hoa đầy màu sắc trước tiệm.
- '' Chú Cao ''
Giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên người đàn ông U50 quay đầu lại nhìn ba người. Vừa thấy Dương Di chú Cao liền ném cái bình nước tưới hoa xuống đất.
Đi lại gần cô một chút xác nhận rõ có phải Dương Di không, chú ngó nghiêng ngó xuống rồi nhìn cô bật cười lớn.
- '' Ây cha đúng là Tiểu Di Di rồi ''
Nói xong liền quay đầu vào trong tiệm la lớn.
- '' Bà ơi, Tiểu Di Di về thăm chúng ta đây này ''
2 giây sau liền có bóng dáng người phụ nữ chạy ra hớn ha hớn hở lại gần Dương Di hỏi thăm.
Hai người hỏi rất nhiều toàn mấy câu đại khái như những người cha mẹ khi thấy con cái lâu lâu về nhà.
- '' Trương Tiêu nghe nói ở chung nhà với con đúng không ''
Dương Di kẽ gật đầu cười cười.
Lúc này hai vợ chồng mới nhận ra phía sau còn có hai cái con người nãy giờ đứng im lặng phanh phách.
Dì Cao chỉ chỉ tay hai người hỏi.
- '' Ể đây là ai vậy ''
Dương Di lúc này chợt nhớ ra liền nói.
- '' À thật ra hôm nay cháu đến có công việc cần nhờ cô chú ''
Chú Cao nhìn Dương Di nãy giờ quên mất cô đang đứng ngoài nắng liền xua xua tay kêu vào trong nhà rồi nói chuyện sau.
Năm người một vào một trong những cái bàn ăn dành cho khách hàng.
Tạ Kiến Minh vào thẳng vấn đề cần nói.
- '' Cô chú cháu là Tạ Kiến Minh chủ của tập đoàn K&P chế tạo nước hoa, thật ra công ty gặp chút vấn đề về đã lâu rồi vẫn chưa chế tạo cho ra sản phẩm mới nên số liệu công ty đang giảm xuống rất nhanh, cháu đến đây xin hau cô chú giúp đỡ vì người trong giới luôn biết danh tính hai người là một cặp vợ chồng rất am hiểu và biết cách chế biến ra những loại nước hoa có mùi hương rất đặt biệt....ờ đương nhiên cháu đã có một sản phẩm đang trong quá trình nghiên cứu chưa hoàn thành xin nhờ hai người giúp đỡ và chắc chắn cháu sẽ trả tiền xứng đáng với sản phẩm mà hai cô chú giúp đỡ cháu tạo ra ''
- '' Anh ơi anh ơi em tìm được rồi tìm được rồi ''
Bây giờ là giờ trưa mọi người đều nghỉ ngơi, Tạ Kiến Minh cũng vậy đấy nhưng lại vì tiếng hét thất thanh của thằng nhóc trợ lý kia mà tỉnh hẳn luôn lại còn làm Dương Di phòng bên cạnh cũng dính đạn theo.
Cả hai đi ra từ hai phòng cùng đồng thanh quát Hàn Lâm.
- '' Thằng nhóc này cậu la lối cái gì vậy ''
Hàn Lâm không màng đến lời mắng mà chạy đến đưa máy tính lên trước mặt hai người vừa nói.
- '' Đây em vừa tìm được ảnh rồi, lúc đầu tưởng hai vợ chồng này già tóc bạc trắng chứ không ngờ lại còn trẻ chỉ bằng tuổi ba mẹ em thôi hai người nhìn xem ''
Cả hai liền im lặng phanh phách khi nhìn vào màng hình máy tính.
Đây là ảnh của vợ chồng chú Cao mà!!!
Tạ Kiến Minh chỉ là khá ngạc nhiên thì ra cặp vợ chồng hàng xóm trước kia anh thấy thân thiết với Dương Di lại là người anh cần tìm nên bất chợt không biết nói gì.
Còn Dương Di thì vẫn đang đờ người ra chưa hoàn hồn nên không nói gì hết.
Hàn Lâm thấy không ai phản ứng liền cảm giác lạ lùng hỏi.
- '' Nè sao hai người không ai nói gì vậy ''
Dương Di nghe giọng Hàn Lâm mới phản ứng lại nhìn cậu nói.
- '' Tôi biết họ ''
Hàn Lâm nghe xong ngạc nhiên thấy thế Tạ Kiến Minh cũng giả vờ không biết gì tỏ ra nét mặt ngạc nhiên theo nhìn Dương Di hỏi.
- '' Thế họ ở đâu ''
- '' Ờ...ở khá xa khu này ''
Hàn Lâm mừng nhảy nhót lên xuống vui vẻ nói luyên thuyên.
- '' May rồi thì ra là người quen thế mau suất phát đi đến đó thôi...thì ra là ở một khu khác nên không tìm được ''
Nói đi là đi luôn! cả ba thu dọn đồ đạc rồi lên xe đi đến nơi theo lời của Dương Di chỉ đường.
Tạ Kiến Minh khá mệt nên đưa xe cho Hàn Lâm lái, đang đi một nửa đường thì Tạ Kiến Minh bất chợt quay sang nhìn cậu hỏi một câu.
- '' Cậu...có bằng lái xe chưa vậy ''
Hàn Lâm thãn nhiên nói.
- '' Chưa có nhưng em lái xe an toàn lắm anh yên tâm đi ''
Tạ Kiến Minh ''.....''
Dương Di ''......''
Cô ấp úng cất giọng lên.
- '' Hay để tôi lái cho, phía trước có nhiều cảnh sát giao thông lắm đấy ''
Nói xong cả hai liền đổi vị trí cho nhau, Dương Di có bằng lái xe trước khi bị trầm cảm không lâu tay lái khá chắc chắn có thể tin tưởng hơn tên nhóc con kia.
Đi 40 phút trên đường cuối cùng xe cũng dừng ở trước tiệm lẩu của Dì Cao Chú Cao, con đường quen thuộc kia lại xuất hiện trước mặt cô.
Cả ba người xuống xe đi vào bên trong tiệm lẩu, Chú Cao ở trước tiệm vừa hát luyên thuyên bên tai vừa tưới mấy chậu hoa đầy màu sắc trước tiệm.
- '' Chú Cao ''
Giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên người đàn ông U50 quay đầu lại nhìn ba người. Vừa thấy Dương Di chú Cao liền ném cái bình nước tưới hoa xuống đất.
Đi lại gần cô một chút xác nhận rõ có phải Dương Di không, chú ngó nghiêng ngó xuống rồi nhìn cô bật cười lớn.
- '' Ây cha đúng là Tiểu Di Di rồi ''
Nói xong liền quay đầu vào trong tiệm la lớn.
- '' Bà ơi, Tiểu Di Di về thăm chúng ta đây này ''
2 giây sau liền có bóng dáng người phụ nữ chạy ra hớn ha hớn hở lại gần Dương Di hỏi thăm.
Hai người hỏi rất nhiều toàn mấy câu đại khái như những người cha mẹ khi thấy con cái lâu lâu về nhà.
- '' Trương Tiêu nghe nói ở chung nhà với con đúng không ''
Dương Di kẽ gật đầu cười cười.
Lúc này hai vợ chồng mới nhận ra phía sau còn có hai cái con người nãy giờ đứng im lặng phanh phách.
Dì Cao chỉ chỉ tay hai người hỏi.
- '' Ể đây là ai vậy ''
Dương Di lúc này chợt nhớ ra liền nói.
- '' À thật ra hôm nay cháu đến có công việc cần nhờ cô chú ''
Chú Cao nhìn Dương Di nãy giờ quên mất cô đang đứng ngoài nắng liền xua xua tay kêu vào trong nhà rồi nói chuyện sau.
Năm người một vào một trong những cái bàn ăn dành cho khách hàng.
Tạ Kiến Minh vào thẳng vấn đề cần nói.
- '' Cô chú cháu là Tạ Kiến Minh chủ của tập đoàn K&P chế tạo nước hoa, thật ra công ty gặp chút vấn đề về đã lâu rồi vẫn chưa chế tạo cho ra sản phẩm mới nên số liệu công ty đang giảm xuống rất nhanh, cháu đến đây xin hau cô chú giúp đỡ vì người trong giới luôn biết danh tính hai người là một cặp vợ chồng rất am hiểu và biết cách chế biến ra những loại nước hoa có mùi hương rất đặt biệt....ờ đương nhiên cháu đã có một sản phẩm đang trong quá trình nghiên cứu chưa hoàn thành xin nhờ hai người giúp đỡ và chắc chắn cháu sẽ trả tiền xứng đáng với sản phẩm mà hai cô chú giúp đỡ cháu tạo ra ''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.