Chương 121: Tịnh Y Tâm xuất hiện rồi
Minzii Hy
23/06/2023
Nắng lên càng ngày càng nóng, ngoài trời nóng đến muốn cháy da nhưng cũng phải vì đang là mùa hè nên thời tiết khá oi bức.
Mọi người tuy vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra cho lắm nhưng người nào người nấy vì nắng nóng đều đi vào trong ngôi nhà xây dang dở kia đứng tránh nắng.
Hạ Dương Di nãy giờ cũng hiểu được một chút trong đầu kết luận rằng người nhắn tin cho mọi người không phải Lý Vy Khiết và cô.
Vậy rốt cuộc là ai?
Từ trên tầng hai xuất hiện tiếng bước chân dồn dập đang chạy xuống, tiếng bước chân vang lên rất lớn làm tất cả mọi người đều giật mình vội đưa mắt nhìn về phía cầu thang đơn sơ không có tay vịn kia.
Một đám người đàn ông cao to mặc đồ đen lần lượt chạy xuống, người nào người nấy đều có cơ bắp săn chắc.
Cả xanh mặt não còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị cả đám đàn ông gồm bảy người bao vây xung quanh thành vòng tròn.
Mọi người sợ hãi nhìn rõ trên tay bảy người kia đều cầm một cây súng trên tay dơ vào phía mình liền kéo nhau lại về một chỗ gần nhau ngơ ngác.
Tạ Kiến Minh vội kéo tay Hạ Dương Di lại gần mình dè dặt nhìn đám người kia lớn giọng.
- '' Mấy người là ai ''
Một giọng nói nữ quen thuộc phát lên từ trên phía cầu thang kia.
- '' Lâu rồi không gặp ''
Khi thấy bóng dáng của Tịnh Y Tâm dần xuất hiện, cô ta từng bước một đi xuống từng bậc thang ung dung lại gần trước mặt cả đám cười một bên miệng cất giọng nói to từng chữ.
- '' Hạ...Dương...Di ''
Nhìn thấy Tịnh Y Tâm, cả đám bị dồn lại như mồi nhử bỗng dưng tim đập chậm lại một nhịp. Cảm giác xung quanh ong ong lên tiếng ồn bên tai.
Tạ Kiến Minh trợn tròn mắt kinh ngạc, đồng tử không cử động nhìn thẳng Tịnh Y Tâm.
Cô ấy ra tù rồi? nhưng tại sao lại làm thế này.
Giọng anh khẽ run lên, bàn tay bên phải còn đang nắm cổ tay của Dương Di bỗng nhiên siết chặt lại.
- '' Y Tâm? em ra tù rồi ''
Nhìn vào đôi mắt của Tịnh Y Tâm lạnh băng xen lẫn sự câm phẫn vô hồn nhìn Tạ Kiến Minh, cô phì cười đáp.
- '' Đúng, tôi ra tù rồi nhưng hình như hai năm qua không có tôi thì anh và Hạ Dương Di vẫn không thành đôi được nhỉ ''
Hạ Dương Di bị bàn tay của Tạ Kiến Minh siết chặt khá đau, cô quay đầu nhìn anh muốn nói buông tay ra nhưng khi thấy gương mặt lẫn đôi mắt của anh vừa run vừa đỏ lại thôi...
Gương mặt kia của Tạ Kiến Minh là sao? thất vọng khi thấy thái độ lẫn hành động điên rồ kia của Tịnh Y Tâm à?
Đúng là điên rồ thật! cô ta lấy đâu ra bảy người đàn ông cao to này thế...còn cả súng nữa.
Chuyện Tịnh Y Tâm tàng trữ vũ khí trái phép tạm gác sang một bên, điều quan trọng trong đầu cô suy nghĩ bây giờ là..
Không lẽ Tịnh Y Tâm thật sự định dùng súng lấy mạng hết cả đám à? mọi người ở đây đều vô tội không thể để họ chịu chung được.
Dương Di nhìn Tịnh Y Tâm hồi lâu cất giọng.
- '' Tịnh Y Tâm, mọi người không liên quan đến chuyện này cô thả bọn họ ra đi ''
Tịnh Y Tâm như bị chọc trúng máu điên liên tức giận dơ khẩu súng lên về phía Hạ Dương Di hét lớn.
- '' Nếu không có đám người này thì hai năm trước mày đẩy tao vào tù được à ''
Cả đám giật thót tim nhìn khẩu súng liền nép lại gần che chắn cho Dương Di, chỉ cần ả điên kia di chuyển ngón tay một cái có lẽ sẽ mất đi một mạng người mất.
Tịnh Y Tâm nhìn phản ứng của đám cừu con bảo vệ Hạ Dương Di mà bật cười thành tiếng như được xem trò hề mà chế giễu.
- '' Bọn mày còn bảo vệ cho con nhỏ này được à? nếu không phải vì nó thì chúng mày hôm nay cũng không rơi vào tay tao đâu ''
Tịnh Y Tâm híp mắt chỉa súng xuống nhắm vào phần bụng của Hạ Dương Di, đôi mắt rỉ những giọt lệ điên cuồng hét lớn lên.
- '' Con của tao có c.hế.t rồi thì con của mày cũng phải xuống âm phủ cùng con tao có biết không ''
Lý Vy Khiết ''???''
Lưu Hiểu Hiểu ''???''
Phàm Tư ''???''
Lý Quân Hạo ''???''
Bốn người cùng nhìn nhau quay sang nhìn Dương Di đồng thanh ngạc nhiên thốt lên.
- '' Con sao? ''
Nghe xong lời nói của Tịnh Y Tâm tay chân của Hạ Dương Di dường như mềm nhũn ra chuộc dạ vừa sợ vừa kinh ngạc.
Tại sao cô ta biết được cô đang mang thai? ả ta theo dõi cô à?
Tịnh Y Tâm nhắm vào tất cả mọi người phải c.h.ế.t hay là nhắm vào cô và đứa con trong bụng?
Ả ta điên rồi, đứa trẻ vừa xuất hiện hai tháng còn chưa nhìn thấy thế giới mà ả cũng muốn giết c.hế.t!!!
Lý Vy Khiết nhìn cả đám đàn ông cầm súng kia đang sơ hở nãy giờ đang đấu tranh tư tưởng có nên chạy không, lỡ như chậm chân thì mấy tên kia có nổ súng không?
Xong cô vẫn lựa chọn cả đám người sơ hở chỉ tập trung vào Hạ Dương Di liền nắm đại tay người bên cạnh kéo mạnh nhanh chân chạy ra khỏi đám.
Cả đám người nhìn thấy liền loạn lên hết cả thừa cơ hội chia ra chạy toán loạn, tiếng súng sau đó cũng bắt đầu có phát đầu tiên được nổ lên.
Tịnh Y Tâm trợn tròn mắt nhìn Tạ Kiến Minh kéo tay Hạ Dương Di chạy lên tầng hai, quay đầu thì đã không thấy những người còn lại.
Cổng đã bị Tịnh Y Tâm khoá từ lúc nào rồi!!!
Thấy không thể trốn khỏi phía sau còn có tên áo đen cầm súng xuất hiện, Lý Vy Khiết bán mạng kéo tay người vừa nãy cô kéo đi cùng chạy ra sau lưng công trình.
Lúc này cô mới có thời gian quay đầu nhìn rõ người cô đang cầm tay.
Là Chu Trí Cường....
Lý Vy Khiết khá ngạc nhiên, lúc nãy tại sao tên này đứng gần cô vậy? còn tưởng là tên Phàm Tư thì ra lại là tên này.
Mọi người tuy vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra cho lắm nhưng người nào người nấy vì nắng nóng đều đi vào trong ngôi nhà xây dang dở kia đứng tránh nắng.
Hạ Dương Di nãy giờ cũng hiểu được một chút trong đầu kết luận rằng người nhắn tin cho mọi người không phải Lý Vy Khiết và cô.
Vậy rốt cuộc là ai?
Từ trên tầng hai xuất hiện tiếng bước chân dồn dập đang chạy xuống, tiếng bước chân vang lên rất lớn làm tất cả mọi người đều giật mình vội đưa mắt nhìn về phía cầu thang đơn sơ không có tay vịn kia.
Một đám người đàn ông cao to mặc đồ đen lần lượt chạy xuống, người nào người nấy đều có cơ bắp săn chắc.
Cả xanh mặt não còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị cả đám đàn ông gồm bảy người bao vây xung quanh thành vòng tròn.
Mọi người sợ hãi nhìn rõ trên tay bảy người kia đều cầm một cây súng trên tay dơ vào phía mình liền kéo nhau lại về một chỗ gần nhau ngơ ngác.
Tạ Kiến Minh vội kéo tay Hạ Dương Di lại gần mình dè dặt nhìn đám người kia lớn giọng.
- '' Mấy người là ai ''
Một giọng nói nữ quen thuộc phát lên từ trên phía cầu thang kia.
- '' Lâu rồi không gặp ''
Khi thấy bóng dáng của Tịnh Y Tâm dần xuất hiện, cô ta từng bước một đi xuống từng bậc thang ung dung lại gần trước mặt cả đám cười một bên miệng cất giọng nói to từng chữ.
- '' Hạ...Dương...Di ''
Nhìn thấy Tịnh Y Tâm, cả đám bị dồn lại như mồi nhử bỗng dưng tim đập chậm lại một nhịp. Cảm giác xung quanh ong ong lên tiếng ồn bên tai.
Tạ Kiến Minh trợn tròn mắt kinh ngạc, đồng tử không cử động nhìn thẳng Tịnh Y Tâm.
Cô ấy ra tù rồi? nhưng tại sao lại làm thế này.
Giọng anh khẽ run lên, bàn tay bên phải còn đang nắm cổ tay của Dương Di bỗng nhiên siết chặt lại.
- '' Y Tâm? em ra tù rồi ''
Nhìn vào đôi mắt của Tịnh Y Tâm lạnh băng xen lẫn sự câm phẫn vô hồn nhìn Tạ Kiến Minh, cô phì cười đáp.
- '' Đúng, tôi ra tù rồi nhưng hình như hai năm qua không có tôi thì anh và Hạ Dương Di vẫn không thành đôi được nhỉ ''
Hạ Dương Di bị bàn tay của Tạ Kiến Minh siết chặt khá đau, cô quay đầu nhìn anh muốn nói buông tay ra nhưng khi thấy gương mặt lẫn đôi mắt của anh vừa run vừa đỏ lại thôi...
Gương mặt kia của Tạ Kiến Minh là sao? thất vọng khi thấy thái độ lẫn hành động điên rồ kia của Tịnh Y Tâm à?
Đúng là điên rồ thật! cô ta lấy đâu ra bảy người đàn ông cao to này thế...còn cả súng nữa.
Chuyện Tịnh Y Tâm tàng trữ vũ khí trái phép tạm gác sang một bên, điều quan trọng trong đầu cô suy nghĩ bây giờ là..
Không lẽ Tịnh Y Tâm thật sự định dùng súng lấy mạng hết cả đám à? mọi người ở đây đều vô tội không thể để họ chịu chung được.
Dương Di nhìn Tịnh Y Tâm hồi lâu cất giọng.
- '' Tịnh Y Tâm, mọi người không liên quan đến chuyện này cô thả bọn họ ra đi ''
Tịnh Y Tâm như bị chọc trúng máu điên liên tức giận dơ khẩu súng lên về phía Hạ Dương Di hét lớn.
- '' Nếu không có đám người này thì hai năm trước mày đẩy tao vào tù được à ''
Cả đám giật thót tim nhìn khẩu súng liền nép lại gần che chắn cho Dương Di, chỉ cần ả điên kia di chuyển ngón tay một cái có lẽ sẽ mất đi một mạng người mất.
Tịnh Y Tâm nhìn phản ứng của đám cừu con bảo vệ Hạ Dương Di mà bật cười thành tiếng như được xem trò hề mà chế giễu.
- '' Bọn mày còn bảo vệ cho con nhỏ này được à? nếu không phải vì nó thì chúng mày hôm nay cũng không rơi vào tay tao đâu ''
Tịnh Y Tâm híp mắt chỉa súng xuống nhắm vào phần bụng của Hạ Dương Di, đôi mắt rỉ những giọt lệ điên cuồng hét lớn lên.
- '' Con của tao có c.hế.t rồi thì con của mày cũng phải xuống âm phủ cùng con tao có biết không ''
Lý Vy Khiết ''???''
Lưu Hiểu Hiểu ''???''
Phàm Tư ''???''
Lý Quân Hạo ''???''
Bốn người cùng nhìn nhau quay sang nhìn Dương Di đồng thanh ngạc nhiên thốt lên.
- '' Con sao? ''
Nghe xong lời nói của Tịnh Y Tâm tay chân của Hạ Dương Di dường như mềm nhũn ra chuộc dạ vừa sợ vừa kinh ngạc.
Tại sao cô ta biết được cô đang mang thai? ả ta theo dõi cô à?
Tịnh Y Tâm nhắm vào tất cả mọi người phải c.h.ế.t hay là nhắm vào cô và đứa con trong bụng?
Ả ta điên rồi, đứa trẻ vừa xuất hiện hai tháng còn chưa nhìn thấy thế giới mà ả cũng muốn giết c.hế.t!!!
Lý Vy Khiết nhìn cả đám đàn ông cầm súng kia đang sơ hở nãy giờ đang đấu tranh tư tưởng có nên chạy không, lỡ như chậm chân thì mấy tên kia có nổ súng không?
Xong cô vẫn lựa chọn cả đám người sơ hở chỉ tập trung vào Hạ Dương Di liền nắm đại tay người bên cạnh kéo mạnh nhanh chân chạy ra khỏi đám.
Cả đám người nhìn thấy liền loạn lên hết cả thừa cơ hội chia ra chạy toán loạn, tiếng súng sau đó cũng bắt đầu có phát đầu tiên được nổ lên.
Tịnh Y Tâm trợn tròn mắt nhìn Tạ Kiến Minh kéo tay Hạ Dương Di chạy lên tầng hai, quay đầu thì đã không thấy những người còn lại.
Cổng đã bị Tịnh Y Tâm khoá từ lúc nào rồi!!!
Thấy không thể trốn khỏi phía sau còn có tên áo đen cầm súng xuất hiện, Lý Vy Khiết bán mạng kéo tay người vừa nãy cô kéo đi cùng chạy ra sau lưng công trình.
Lúc này cô mới có thời gian quay đầu nhìn rõ người cô đang cầm tay.
Là Chu Trí Cường....
Lý Vy Khiết khá ngạc nhiên, lúc nãy tại sao tên này đứng gần cô vậy? còn tưởng là tên Phàm Tư thì ra lại là tên này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.