Chương 31
Trà Trà Hảo Manh
23/11/2018
Ngày thứ ba huấn luyện quân sự lớp mười mười, ánh mặt trời mãnh liệt chiếu xuống khiến mồ hơi đều biến thành hạt muối.
Lớp của Đường Tốn đang nghỉ ngơi.
Chỗ thoáng mát trên mặt đất cũng không mát mẻ lắm, Đường Tốn lấy mũ xuống quạt quạt, đôi mắt híp lại, mồ hôi chảy trên lông mi, cậu lấy tay vuốt một cái, đợi trước mắt sáng rõ, cậu liền nhìn thấy một nữ sinh.
Đứng tại vị trí thứ hai từ dưới lên trong hàng.
Cô cuốn mái tóc vào trong mũ quân sự màu xanh, khuôn mặt nghiêng nghiêng nhìn rất dịu dàng, đôi mắt không biết nhìn nơi nào, bình tĩnh, con ngươi không nhúc nhích, cái mũi thanh tú, đôi môi đầy đặn như anh đào, khuôn mặt cô, cổ, tay, mắt cá chân, mỗi chỗ đều như phát sáng.
Đường Tốn biết tên cô.
Chu Hạ.
Là nữ chính trong câu chuyện mấy ngày nay của đám nam sinh. Đường Tốn quan sát bốn phía, quả nhiên, nam sinh xung quanh lúc nhìn Chu Hạ muốn lòi cả mắt.
Bởi vì Chu Hạ không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, mà dáng người trong đội ngũ cũng đặc biệt nổi bật.
Bộ quân phục nặng nền, vải vóc thô cứng, đại đa số nữ sinh chỉ cần thắt đai lưng, không phải quá béo thì chính là quá gầy.
Chu Hạ không như vậy. Ông trời đối với cô vô cùng ưu ái, ngay cả bộ quân phục mặc lên người cô cũng vô cùng tinh tế.
Lồi lõm trước sau, eo nhỏ giống như chỉ cần một tay là nắm được.
Đường Tốn thừa nhận cô rất đẹp, nhưng cũng chỉ dừng ở xinh đẹp. Dù sao từ nhỏ cậu cũng được người ta khen là đẹp trai nên không hề cảm thấy kinh ngạc.
Bên cạnh có bạn học chọc chọc: "Cậu cảm thấy cậu ấy thế nào? Là nữ sinh ở phía xa xa hàng thứ hai đó."
"Xinh đẹp."
"Wow, đánh giá cao như vậy? Lần đầu tiên a! Vậy cậu có động tâm không?"
Cậu ta biết Đường Tốn chính là "trái tim hòa thượng".
"Không có."
".. Thật sự là tà mộn, cái này cũng không có."
Lúc này, huấn luyện viên vỗ tay kết thúc thời gian nghỉ ngơi.
Đường Tốn lại đội mũ, mặt không đổi đứng lên.
Lớp đối diện đang trong tư thế đứng nghiêm, không có gió, cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy dáng đứng mỗi người có chút liêu xiêu.
Đường Tốn mím môi, vừa rồi cậu đã nói dối. Cậu đối với người đó không hề động tâm, nhưng bây giờ lại không khống chế được ánh mắt che đậy dưới mũ mà đặt trên người Chu Hạ.
Thật sự lạ lùng.
Nhưng mà còn có điều lạ lùng hơn.
Trong lúc huấn luyện quân sự, bởi vì hai huấn luyện viên lớp Đường Tốn và Chu Hạ có quan hệ tốt, bọn họ kiểu gì cũng huấn luyện cùng một sân bãi.
Những lúc như vậy, Đường Tốn sẽ quan sát Chu Hạ.
Cô không thích cười, cũng không cùng người bên cạnh nói chuyện, đối mặt với nam sinh đưa nước tới đều lắc đầu từ chối, cô thích ngẩn người, tư thế lúc tập luyện không chỉ cơ thể bất động, ngay cả ánh mắt cũng tỏ ra lạnh lùng, cô còn mang theo bình nước màu hồng phấn trong suốt, bên trong là nước trà màu nâu nhạt...
Đường Tốn lấy cớ cho việc nhìn trộm này là thưởng thức cái đẹp.
Cậu yên tâm thoải mái, cứ như vậy cho đến khi khóa huấn luyện quân sự kết thúc.
Không có huấn luyện quân sự, hai người lại cách một tầng lầu, Đường Tốn không được nhìn thấy Chu Hạ, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối. Chỉ có thể thông qua vài câu nói của nam sinh cùng lớp, Chu Hạ lại cự tuyệt người nào người nào.
Chu Hạ nói cô sẽ không yêu đương vào thời điểm này.
Đường Tốn yên lặng gật đầu, cậu cũng thế, thật trùng hợp.
Sau đó lớp mười một chia lớp, bọn họ được phân vào hai lớp sát nhau.
Đường Tốn mới đâu không biết, còn thông qua tin đồn mới biết được.
Thế là, cậu lặp lại khoảng thời gian nhìn trộm lúc học quân sự.
Lần này, Đường Tốn vẫn đổ cho lý do cũ.
Cậu thường xuyên đi ngang qua lớp Chu Hạ, cô rất ít khi rời khỏi chỗ ngồi, lúc đang ngủ, đuôi ngựa rũ xuống một bên, mềm mại dán chặt vào gò má cô, giống như tiểu hồ ly.
Hai người chân chính tiếp xúc lần đầu tiên, là ngày thành lập trường cuối kỳ lớp mười một.
Đường Tốn càng xem càng cảm thấy nữ sinh đóng vai mẹ đỡ đầu lớp mình trên đầu đội cái mũ vừa nhỏ vừa nhọn rất buồn cười, cho nên cậu chủ động đưa ra ý kiến: "Tôi sang lớp bên cạnh mượn cái mũ."
Cậu đương nhiên biết Chu Hạ đóng vai phù thủy.
Không chỉ có vậy, cậu còn biết Chu Hạ bị hóa trang vô cùng thất bại.
Nhưng cậu cảm thấy Chu Hạ rất đáng yêu. Trước kia nhìn cô đẹp đến ma mị, hiện tại, hóa trang xấu xí lại khiến cô giống như cô phù thủy nhỏ trộm đồ trang điểm của bà phù thủy.
Cuối cùng được nói chuyện với cô.
Giọng nói của cô lành lạnh, bình thản, Đường Tốn lại nếm được dư vị ngọt ngào.
Thật sự dễ nghe, sao lại có thể dễ nghe như vậy.
Êm tai đến mức cậu đi đường mà cảm thấy bay bay.
Lúc chụp ảnh, nếu như không có Chu Hạ, Đường Tốn có lẽ sẽ không đồng ý chụp chung.
Với cậu mà nói, mặc quần áo hoàng tử chụp ảnh cái gì chứ... thật sự quá khó chịu.
Nhưng cùng Chu Hạ mặt trắng mắt đen, vẫn rất hợp.
Kỷ niệm ngày thành lập trường qua đi, Đường Tốn phát hiện số lần Chu Hạ ngủ giữa giờ chợt giảm, cô bắt đầu thường xuyên không ở trong lớp.
Vì sau Đường Tốn mới biết, thì ra cô tập thói quen đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Theo thói quen của Chu Hạ, Đường Tốn đặt ra thời gian biểu. Lúc cô đi nhà vệ sinh, cậu liền ở phòng học, lúc cô ngủ, cậu liền đi nhà vệ sinh.
Rất tốt, hai bên đều có nhà vệ sinh. Bất kể Chu Hạ đi qua hay cậu đi qua, cậu đầu có thể bắt được chuẩn xác bóng dáng Chu Hạ.
Khi đó Đường Tốn không nghĩ tới, vì sao Chu Hạ lại giống cậu, không thích đi nhà vệ sinh gần lớp.
Đường Tốn cũng không biết từ lúc nào mình thích Chu Hạ.
Là thưởng thức, hay là thói quen tạo thành, cậu cũng không rõ ràng.
Cậu chỉ biết rằng, khi cậu chơi bóng rổ, chỉ cần Chu Hạ dừng chân bên cạnh, cậu sẽ phá lệ ra sức chơi.
Đối diện với Chu Hạ, trái tím của cậu giống như ngâm trong nước, cho dù hô hấp, cũng bị cậu lãng quên.
Cậu đương nhiên thích cô.
Thậm chí đã lập ra kế hoạch tương lai của hai người.
Dù sao thành tích Chu Hạ khá tốt. Sau khi thi xong đại học cậu sẽ thăm dò nguyện vọng của cô, hai người sẽ đỗ cùng trường đại học, kế hoạch đơn giản hoàn mỹ.
Nhưng học kỳ hai lớp mười hai, Đường Tốn đưa Tiêu Thần Thần trốn ra nước ngoài trở về, lại nghe được tin xấu.
Chu Hạ chuyển trường.
Đây là lần đầu tiên Đường Tốn chán ghét chính mình.
Lớp của Đường Tốn đang nghỉ ngơi.
Chỗ thoáng mát trên mặt đất cũng không mát mẻ lắm, Đường Tốn lấy mũ xuống quạt quạt, đôi mắt híp lại, mồ hôi chảy trên lông mi, cậu lấy tay vuốt một cái, đợi trước mắt sáng rõ, cậu liền nhìn thấy một nữ sinh.
Đứng tại vị trí thứ hai từ dưới lên trong hàng.
Cô cuốn mái tóc vào trong mũ quân sự màu xanh, khuôn mặt nghiêng nghiêng nhìn rất dịu dàng, đôi mắt không biết nhìn nơi nào, bình tĩnh, con ngươi không nhúc nhích, cái mũi thanh tú, đôi môi đầy đặn như anh đào, khuôn mặt cô, cổ, tay, mắt cá chân, mỗi chỗ đều như phát sáng.
Đường Tốn biết tên cô.
Chu Hạ.
Là nữ chính trong câu chuyện mấy ngày nay của đám nam sinh. Đường Tốn quan sát bốn phía, quả nhiên, nam sinh xung quanh lúc nhìn Chu Hạ muốn lòi cả mắt.
Bởi vì Chu Hạ không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, mà dáng người trong đội ngũ cũng đặc biệt nổi bật.
Bộ quân phục nặng nền, vải vóc thô cứng, đại đa số nữ sinh chỉ cần thắt đai lưng, không phải quá béo thì chính là quá gầy.
Chu Hạ không như vậy. Ông trời đối với cô vô cùng ưu ái, ngay cả bộ quân phục mặc lên người cô cũng vô cùng tinh tế.
Lồi lõm trước sau, eo nhỏ giống như chỉ cần một tay là nắm được.
Đường Tốn thừa nhận cô rất đẹp, nhưng cũng chỉ dừng ở xinh đẹp. Dù sao từ nhỏ cậu cũng được người ta khen là đẹp trai nên không hề cảm thấy kinh ngạc.
Bên cạnh có bạn học chọc chọc: "Cậu cảm thấy cậu ấy thế nào? Là nữ sinh ở phía xa xa hàng thứ hai đó."
"Xinh đẹp."
"Wow, đánh giá cao như vậy? Lần đầu tiên a! Vậy cậu có động tâm không?"
Cậu ta biết Đường Tốn chính là "trái tim hòa thượng".
"Không có."
".. Thật sự là tà mộn, cái này cũng không có."
Lúc này, huấn luyện viên vỗ tay kết thúc thời gian nghỉ ngơi.
Đường Tốn lại đội mũ, mặt không đổi đứng lên.
Lớp đối diện đang trong tư thế đứng nghiêm, không có gió, cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy dáng đứng mỗi người có chút liêu xiêu.
Đường Tốn mím môi, vừa rồi cậu đã nói dối. Cậu đối với người đó không hề động tâm, nhưng bây giờ lại không khống chế được ánh mắt che đậy dưới mũ mà đặt trên người Chu Hạ.
Thật sự lạ lùng.
Nhưng mà còn có điều lạ lùng hơn.
Trong lúc huấn luyện quân sự, bởi vì hai huấn luyện viên lớp Đường Tốn và Chu Hạ có quan hệ tốt, bọn họ kiểu gì cũng huấn luyện cùng một sân bãi.
Những lúc như vậy, Đường Tốn sẽ quan sát Chu Hạ.
Cô không thích cười, cũng không cùng người bên cạnh nói chuyện, đối mặt với nam sinh đưa nước tới đều lắc đầu từ chối, cô thích ngẩn người, tư thế lúc tập luyện không chỉ cơ thể bất động, ngay cả ánh mắt cũng tỏ ra lạnh lùng, cô còn mang theo bình nước màu hồng phấn trong suốt, bên trong là nước trà màu nâu nhạt...
Đường Tốn lấy cớ cho việc nhìn trộm này là thưởng thức cái đẹp.
Cậu yên tâm thoải mái, cứ như vậy cho đến khi khóa huấn luyện quân sự kết thúc.
Không có huấn luyện quân sự, hai người lại cách một tầng lầu, Đường Tốn không được nhìn thấy Chu Hạ, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối. Chỉ có thể thông qua vài câu nói của nam sinh cùng lớp, Chu Hạ lại cự tuyệt người nào người nào.
Chu Hạ nói cô sẽ không yêu đương vào thời điểm này.
Đường Tốn yên lặng gật đầu, cậu cũng thế, thật trùng hợp.
Sau đó lớp mười một chia lớp, bọn họ được phân vào hai lớp sát nhau.
Đường Tốn mới đâu không biết, còn thông qua tin đồn mới biết được.
Thế là, cậu lặp lại khoảng thời gian nhìn trộm lúc học quân sự.
Lần này, Đường Tốn vẫn đổ cho lý do cũ.
Cậu thường xuyên đi ngang qua lớp Chu Hạ, cô rất ít khi rời khỏi chỗ ngồi, lúc đang ngủ, đuôi ngựa rũ xuống một bên, mềm mại dán chặt vào gò má cô, giống như tiểu hồ ly.
Hai người chân chính tiếp xúc lần đầu tiên, là ngày thành lập trường cuối kỳ lớp mười một.
Đường Tốn càng xem càng cảm thấy nữ sinh đóng vai mẹ đỡ đầu lớp mình trên đầu đội cái mũ vừa nhỏ vừa nhọn rất buồn cười, cho nên cậu chủ động đưa ra ý kiến: "Tôi sang lớp bên cạnh mượn cái mũ."
Cậu đương nhiên biết Chu Hạ đóng vai phù thủy.
Không chỉ có vậy, cậu còn biết Chu Hạ bị hóa trang vô cùng thất bại.
Nhưng cậu cảm thấy Chu Hạ rất đáng yêu. Trước kia nhìn cô đẹp đến ma mị, hiện tại, hóa trang xấu xí lại khiến cô giống như cô phù thủy nhỏ trộm đồ trang điểm của bà phù thủy.
Cuối cùng được nói chuyện với cô.
Giọng nói của cô lành lạnh, bình thản, Đường Tốn lại nếm được dư vị ngọt ngào.
Thật sự dễ nghe, sao lại có thể dễ nghe như vậy.
Êm tai đến mức cậu đi đường mà cảm thấy bay bay.
Lúc chụp ảnh, nếu như không có Chu Hạ, Đường Tốn có lẽ sẽ không đồng ý chụp chung.
Với cậu mà nói, mặc quần áo hoàng tử chụp ảnh cái gì chứ... thật sự quá khó chịu.
Nhưng cùng Chu Hạ mặt trắng mắt đen, vẫn rất hợp.
Kỷ niệm ngày thành lập trường qua đi, Đường Tốn phát hiện số lần Chu Hạ ngủ giữa giờ chợt giảm, cô bắt đầu thường xuyên không ở trong lớp.
Vì sau Đường Tốn mới biết, thì ra cô tập thói quen đến nhà vệ sinh rửa mặt.
Theo thói quen của Chu Hạ, Đường Tốn đặt ra thời gian biểu. Lúc cô đi nhà vệ sinh, cậu liền ở phòng học, lúc cô ngủ, cậu liền đi nhà vệ sinh.
Rất tốt, hai bên đều có nhà vệ sinh. Bất kể Chu Hạ đi qua hay cậu đi qua, cậu đầu có thể bắt được chuẩn xác bóng dáng Chu Hạ.
Khi đó Đường Tốn không nghĩ tới, vì sao Chu Hạ lại giống cậu, không thích đi nhà vệ sinh gần lớp.
Đường Tốn cũng không biết từ lúc nào mình thích Chu Hạ.
Là thưởng thức, hay là thói quen tạo thành, cậu cũng không rõ ràng.
Cậu chỉ biết rằng, khi cậu chơi bóng rổ, chỉ cần Chu Hạ dừng chân bên cạnh, cậu sẽ phá lệ ra sức chơi.
Đối diện với Chu Hạ, trái tím của cậu giống như ngâm trong nước, cho dù hô hấp, cũng bị cậu lãng quên.
Cậu đương nhiên thích cô.
Thậm chí đã lập ra kế hoạch tương lai của hai người.
Dù sao thành tích Chu Hạ khá tốt. Sau khi thi xong đại học cậu sẽ thăm dò nguyện vọng của cô, hai người sẽ đỗ cùng trường đại học, kế hoạch đơn giản hoàn mỹ.
Nhưng học kỳ hai lớp mười hai, Đường Tốn đưa Tiêu Thần Thần trốn ra nước ngoài trở về, lại nghe được tin xấu.
Chu Hạ chuyển trường.
Đây là lần đầu tiên Đường Tốn chán ghét chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.