Chương 35: Đi làm
Thị Phương
04/01/2021
Hai mẹ con cô bắt xe về nhà, mẹ cô đã chờ sẵn ở cửa. Vừa thấy xe dừng ở cổng bà liền chạy ra đón
\-Aaaa! cháu chào bà ạ!
Nhóc con đã chạy vago trước, còn Linh thì trả tiền xe và xách hành lý theo sau
\- Con chào mẹ!!
Một nhà ba người ôm nhau, mẹ cô vì vui mừng quá mà khóc làm cho cô cũng khóc theo. Hai người xa nhau đã đúng một năm tròn rồi
\- Về là tốt rồi...tốt rồi...vào nhà đi thôi!
Mẹ dắt tay \*\* Sóc vào nhà, còn Linh cô đứng im tại chỗ nhìn cảnh vật xung quanh, thở ra một hơi dài cùng nụ cười tươi rạng rỡ trên môi
\- Về rồi, Linh đã trở lại rồi đây!
Cô xách vali chạy nhanh vào trong nhà, bên ngoài trời rất lạnh vào cuối đông đầu xuân lại còn vó cả mưa phùn nữa
Linh ở nhà nghỉ được một tuần thì được bên khách sạn gọi tới báo cô đến thử việc, vậy là cô lại vội vội vàng vàng rời khỏi nhà
\- Đã 27 tết rồi còn đi đâu? Không ở nhà mà đi sắm đồ ?
\- Con phải đi có việc rồi, chắc mai con mới được nghỉ nên mẹ trông Sóc hộ con nhé!
Đến nơi vừa kịp giờ, cô đứng trước cửa lớn thở một hơi dài rồi
đẩy cửa bước vào
\- Xin chào cô, cho hỏi cô có yêu cầu gì ạ?
Một cô gái tiếp tân chuyên nghiệp hỏi cô
\- Dạ tôi có hẹn trước với giám đốc khách sạn!
\- Vậy xin mời cô ra đằng kia ngồi, tôi sẽ báo cho ông chủ ngay!
Cô ngồi chỗ dành cho khách đợi, rất nhanh, người kia đã xuất hiện. Lịch sự bắt tay với cô
\- Chào cô, tôi đã được trường đại học bên Anh giới thiệu cô. Qua gồ sơ tôi thấy cô có đầy đủ năng lực để làm việc tại đây...nên bên tôi muốn kí hợp đồng lâu dài, ý cô thế nào?
Cô chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, vừa mới về nước đã được giới thiệu làm việc trong khách sạn lớn nhất nhì Việt Nam thì còn gì bằng
Chỉ cần có việc làm để cô có thể lo được cho mẹ và Sóc thì cô chẳng ngại
\- Được! tôi đồng ý!
Sau đó người giám đốc kia lấy một tờ hợp đồng ra để trước mặt cô
\- Cô đọc kĩ những điều khoản này đi, có gì không hiểu thì hỏi tôi
Thời hạn hợp đồng là 7 năm, trong khoảng thời gian đó cô không thể xin nghỉ giữa chừng hay làm việc cho bên khác. Nếu vi phạm hợp đồng tiền bồi thường sẽ lên đến chín số 0
Cô đọc kĩ rồi kí xoẹt một cái, trong lòng chứa đựng nhiều niềm vui cùng hồi hộp
\- Vậy bây giờ tôi sẽ dẫn cô đi để làm quen với công việc nhé?
Suốt cả buổi sáng cô đều đi theo giám đốc và ghi chép chăm chú những gì cần nhớ vào sổ con
Thoắt cái đã đến giữa trưa, cô chưa thể về mà còn phải thực hành nữa
\- Chỉ cần qua ải này, sau này cô sẽ dễ dàng làm việc ở đây...nên hãy cố gắng
Suốt đường đi cô cứ nghe ông chủ nhắc đi nhắc lại là phải làm vui lòng ông chủ lớn này khiến cho cô cảm thấy hơi lo
Đi qua sảnh lớn tầng 5 cô thấy có tấm phông dành cho đám cưới mà trên đó ghi tên của hai người mà cô rất quen
Thế Nam ❤️ Tâm Anh
Như tiếng sét nganh tai, dù cô có dặn lòng phải quên đi coi như không vó chuyện gì xảy ra nhưng sâu thẳm trong trái tim vẫn thấy đau nhói
Cô đứng thất thần nhìn tấm bảng đó mãi, giám đốc thấy vậy liền kêu cô nhanh chân không kẻo muộn
\- Cái đám phục vụ này, đám cưới đã xong sao không dọn dẹp đi chứ!
Bấy giờ trong đầu cô chẳng còn nghĩ được gì nữa, chân cứ như bị sai khiến mà bước theo. Hai cái tên kia cứ ám ảnh trong đầu cô mãi, có cả một màn đám cưới hoành tráng sang trọng của bọn họ cũng cứ đeo bám lấy cô không thôi
- Cô vào đi, chủ tịch đang đợi cô bên trong!
Cô chưa kịp phản ứng đã bị đẩy vào trong phòng, bên trong này rất tối cô không thể nhìn thấy gì cả
Linh đưa tay toan mò lấy cái cửa để mở nhưng cửa đã bị khoá chặt, bỗng một cánh tay to lớn tóm lấy bả vai cô kéo lại phía sau. Cả người bị ngã ngửa ra sau, may là rơi trên chiếc giường!
\- Ai? ai đó?
\- Đừng làm bậy nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!!!
\-Aaaa! cháu chào bà ạ!
Nhóc con đã chạy vago trước, còn Linh thì trả tiền xe và xách hành lý theo sau
\- Con chào mẹ!!
Một nhà ba người ôm nhau, mẹ cô vì vui mừng quá mà khóc làm cho cô cũng khóc theo. Hai người xa nhau đã đúng một năm tròn rồi
\- Về là tốt rồi...tốt rồi...vào nhà đi thôi!
Mẹ dắt tay \*\* Sóc vào nhà, còn Linh cô đứng im tại chỗ nhìn cảnh vật xung quanh, thở ra một hơi dài cùng nụ cười tươi rạng rỡ trên môi
\- Về rồi, Linh đã trở lại rồi đây!
Cô xách vali chạy nhanh vào trong nhà, bên ngoài trời rất lạnh vào cuối đông đầu xuân lại còn vó cả mưa phùn nữa
Linh ở nhà nghỉ được một tuần thì được bên khách sạn gọi tới báo cô đến thử việc, vậy là cô lại vội vội vàng vàng rời khỏi nhà
\- Đã 27 tết rồi còn đi đâu? Không ở nhà mà đi sắm đồ ?
\- Con phải đi có việc rồi, chắc mai con mới được nghỉ nên mẹ trông Sóc hộ con nhé!
Đến nơi vừa kịp giờ, cô đứng trước cửa lớn thở một hơi dài rồi
đẩy cửa bước vào
\- Xin chào cô, cho hỏi cô có yêu cầu gì ạ?
Một cô gái tiếp tân chuyên nghiệp hỏi cô
\- Dạ tôi có hẹn trước với giám đốc khách sạn!
\- Vậy xin mời cô ra đằng kia ngồi, tôi sẽ báo cho ông chủ ngay!
Cô ngồi chỗ dành cho khách đợi, rất nhanh, người kia đã xuất hiện. Lịch sự bắt tay với cô
\- Chào cô, tôi đã được trường đại học bên Anh giới thiệu cô. Qua gồ sơ tôi thấy cô có đầy đủ năng lực để làm việc tại đây...nên bên tôi muốn kí hợp đồng lâu dài, ý cô thế nào?
Cô chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, vừa mới về nước đã được giới thiệu làm việc trong khách sạn lớn nhất nhì Việt Nam thì còn gì bằng
Chỉ cần có việc làm để cô có thể lo được cho mẹ và Sóc thì cô chẳng ngại
\- Được! tôi đồng ý!
Sau đó người giám đốc kia lấy một tờ hợp đồng ra để trước mặt cô
\- Cô đọc kĩ những điều khoản này đi, có gì không hiểu thì hỏi tôi
Thời hạn hợp đồng là 7 năm, trong khoảng thời gian đó cô không thể xin nghỉ giữa chừng hay làm việc cho bên khác. Nếu vi phạm hợp đồng tiền bồi thường sẽ lên đến chín số 0
Cô đọc kĩ rồi kí xoẹt một cái, trong lòng chứa đựng nhiều niềm vui cùng hồi hộp
\- Vậy bây giờ tôi sẽ dẫn cô đi để làm quen với công việc nhé?
Suốt cả buổi sáng cô đều đi theo giám đốc và ghi chép chăm chú những gì cần nhớ vào sổ con
Thoắt cái đã đến giữa trưa, cô chưa thể về mà còn phải thực hành nữa
\- Chỉ cần qua ải này, sau này cô sẽ dễ dàng làm việc ở đây...nên hãy cố gắng
Suốt đường đi cô cứ nghe ông chủ nhắc đi nhắc lại là phải làm vui lòng ông chủ lớn này khiến cho cô cảm thấy hơi lo
Đi qua sảnh lớn tầng 5 cô thấy có tấm phông dành cho đám cưới mà trên đó ghi tên của hai người mà cô rất quen
Thế Nam ❤️ Tâm Anh
Như tiếng sét nganh tai, dù cô có dặn lòng phải quên đi coi như không vó chuyện gì xảy ra nhưng sâu thẳm trong trái tim vẫn thấy đau nhói
Cô đứng thất thần nhìn tấm bảng đó mãi, giám đốc thấy vậy liền kêu cô nhanh chân không kẻo muộn
\- Cái đám phục vụ này, đám cưới đã xong sao không dọn dẹp đi chứ!
Bấy giờ trong đầu cô chẳng còn nghĩ được gì nữa, chân cứ như bị sai khiến mà bước theo. Hai cái tên kia cứ ám ảnh trong đầu cô mãi, có cả một màn đám cưới hoành tráng sang trọng của bọn họ cũng cứ đeo bám lấy cô không thôi
- Cô vào đi, chủ tịch đang đợi cô bên trong!
Cô chưa kịp phản ứng đã bị đẩy vào trong phòng, bên trong này rất tối cô không thể nhìn thấy gì cả
Linh đưa tay toan mò lấy cái cửa để mở nhưng cửa đã bị khoá chặt, bỗng một cánh tay to lớn tóm lấy bả vai cô kéo lại phía sau. Cả người bị ngã ngửa ra sau, may là rơi trên chiếc giường!
\- Ai? ai đó?
\- Đừng làm bậy nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.