Chủ Công Gặp Nạn

Chương 11: Đấu kẻ xấu*

Tùy Vũ Nhi An

21/04/2017

“A…” Lưu A Đấu nửa mất mát nửa vui vẻ nhìn ra bên ngoài, “Bọn chúng đang làm gì vậy?”

Ta lặng lẽ che mắt hắn, “Bệ hạ, chúng ta về thôi.”

Hắn kéo tay ta xuống, quay đầu lại nhìn, mơ hồ hỏi “Tại sao?”

“Bởi vì không về thái hậu sẽ chém đầu ta.”

Câu này trăm lần thử vạn lần ứng, quả nhiên hắn nghe lời tiếc rẻ rời đi.

Hắn tự mình xử lý việc triều chính, ta gọi người mang kim chỉ tới, ngồi bên cạnh làm việc. Hắn đọc tấu chương một lát, không chịu được cô đơn nên chạy đến chỗ ta, ghé sát đầu hỏi: “Tiếu Tiếu, ngươi đang làm gì vậy?”

Ta ngậm ngón tay đáp “Thêu khăn tay”.

Mười đầu ngón tay ta giống như vừa mới chịu nghiêm hình của Đại Lý tự, kim châm đến nỗi sưng đỏ đau nhức. Lưu A Đấu thắc mắc “Ngươi không có khăn tay ư? Trong cung có rất nhiều.”

Ta buồn bã nói, “Ta muốn tự thêu.”

“Nhưng mà ngươi đâu có biết thêu…”

Có đôi lúc thật thà quá thực khiến người ta ghét bỏ.

“Không biết mới phải luyện.” ta đẩy mặt hắn ra, “Ngươi làm việc của ngươi đi, đừng có làm phiền ta!”

Hắn tủi thân nhìn ta một lúc, buồn rầu đáp một tiếng rồi lặng lẽ rời khỏi.

Nên thuê hoa văn gì tặng người đây…phải ngụ ý cát tường, lại phải có dấu ấn cá nhân của Tư Mã Tiếu ta. Vừa có thể bảo vệ người bình án, lại vừa phải khiến người nhìn vật liền nhớ đến người…

Hơn nữa, thời gian chỉ còn có hai ngày…

Phiền chết mất!

Phượng Phượng quấn quýt bên tình nhân mới về, lòng đầy thỏa mãn chạy đến làm nũng với ta. Ta nghĩ tuổi tác nó độ này cũng chẳng kém mẫu thân là bao, thực đúng là liễu rủ hoa tươi lại một mùa xuân. Ta giơ kim dọa, nó cục ta cục tác bỏ chạy.

Ta lạnh giọng nói: “Đồ không có lương tâm, ta còn tưởng mày sẽ nhớ người, uổng công ông ấy thương mày như vậy.”

Phỏng chừng nó cũng chẳng nghe hiểu lời ta, lắc lắc mông chạy đi làm phiền A Đấu.

Ta nhìn theo thân hình tráng kiện uy vũ của nó, linh quang chợt lóe. Có rồi!

Thêu Phượng Phượng!

Phượng phượng là gà chọi trong đám gà mái, còn là vật cát tường của Tư Mã Tiếu ta, thêu Phượng Phượng là thích hợp nhất.

Ta cười khóai chí, bắt đầu kiệt tác quỷ phủ thần công.

Lưu A Đấu nhìn hoài nhìn hoài cuối cùng cũng hiểu ra. Buổi tối khi đi ngủ, hắn hỏi ta: “Tiếu Tiếu, có phải ngươi thêu khăn tay cho thúc phụ không?”

Ta gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Hắn nửa thất vọng nửa mong chờ: “Ta cũng muốn…”

Ta vuốt vuốt đầu hắn, cười híp mắt nói: “Ngươi, không có!”

“Tại sao?” hắn nhăn mày hỏi lại, nhìn ta không vui.

“Bởi vì ông ấy là nghĩa phụ, ngươi không phải.”

“Vậy ta muốn làm nghĩa phụ của ngươi”. Lưu A Đấu cố chấp.

Ta chỉ có thể nói: “Ngươi tuổi vẫn còn nhỏ, chờ đến tuổi như nghĩa phụ là có con gái của mình rồi.”

Hắn như hiểu như không ồ một tiếng, im lặng một lát rồi đột nhiên quay sang hỏi tiếp: “Tiếu Tiếu, làm sao mới có thể có con gái của ta đây?”

Ta toàn thân cứng ngắc.

Đến rồi, câu hỏi kinh điển cuối cùng cũng đến rồi.

Có điều câu hỏi này thường của mấy đứa nhỏ dưới mười tuổi chứ hả, Lưu A Đấu quá tuổi rồi, hắn dùng ánh mắt ngây thơ thuần khiết nằm chung giường với ta, trên danh nghĩa lại còn là phu quân của ta khiến ta bỗng cảm thấy áp lực vô cùng.

“ Vấn đề này…rất phức tạp…” ta rề rề đáp, “rất khó giải thích rõ ràng cho ngươi…”

Hắn chớp mắt, “Vậy sao? Vậy ngày mai ta đi hỏi mẫu hậu.”

Ta túm tay áo hắn, vô lực nói: “Bệ hạ, người cũng không còn nhỏ nữa rồi, gặp phải chuyện gì đừng có động tí là hỏi người khác, phải tự mình tìm ra đáp án, người nói có phải không?”

Hắn cười thật thà “Nghe cũng rất có lý”.

“Cho nên bệ hạ, vấn đề này người đừng đi hỏi người khác có được không?” Ta có dự cảm, nếu hắn đi hỏi thái hậu ta sẽ chết rất trẻ.

“Tiếu Tiếu không phải người khác, Tiếu Tiếu nói cho ta biết đi.”

“Ta không biết.” ta ngượng quá hóa rồ, túm chăn trùm lên đầu hắn, tức giận gào lên một tiếng, “Ngủ đi bệ hạ!”



Trong chăn truyền ra tiếng cười của hắn, ta tê liệt ngã xuống giường, quấn chăn lăn qua một bên ngủ.

Hắn nằm phía bên kia than: “Lạnh…”

Ta quay đầu lại nhìn mới phát hiện bản thân không cẩn thận kéo hết chăn đi bèn phân chia cho hắn một ít. “Không bằng ta đi lấy thêm một cái chăn nữa vậy.” hắn vừa nói xong, ta vội ngăn: “Không được, ta chia cho ngươi.”

Để thái hậu biết chúng ta hai chăn chung giường, vậy thì không xong rồi.

Hắn nhích về phía ta, tay chân quả thực có chút lạnh lẽo. Trời đã vào thu, buổi tối trong cung bắt đầu lạnh, quỷ khí âm u, quả thực là mặc thế nào cũng thấy lạnh.

Hắn nắm chặt tay ta, “Tiếu Tiếu, tay của ngươi thật ấm.”

Thực xin lỗi, bởi vì cả cái chăn đều đắp lên người ta kia mà.

Hắn rướn người về phía trước: “Tiếu Tiếu, người ngươi thật thơm.”

Ta đẩy đầu hắn ra, không kiên nhẫn nói “Đừng có được một thước lại tiến một tấc, nam nữ thọ thọ bất thân, xích qua kia xích qua kia.”

Hắn nghe lời nhích qua, ta giúp hắn đắp chăn xong, cuối cùng cũng có thể yên tâm nhập mộng.

Ngọ thiện ngày hôm sau, Triệu Thác khoan thai mà đến. Ta ngồi bên Lưu A Đấu, nhìn thấy hắn liền nhổ ra hai chữ, tiểu nhân.

Lần bắc phạt trung nguyên này, nghĩa phụ và Khương Duy đều đi hết, ở lại Thục đô chỉ có một mình cái kẻ quan hệ không tính là tốt nhưng cũng coi như tương đối thân cận này. Tên này ở lại không bằng đi luôn cho rồi. Vậy mà hắn không những không đi mà còn chạy đến làm phiền ta.

Hắn nhìn ta mỉm cười duyên dáng.

Ba người chúng ta ngồi xuống tán chuyện như thể bạn bè.

Triệu Thác kể: “Thừa tướng nói, bệ hạ trong cung cô đơn, bảo ta đến nói chuyện giải sầu hầu hạ người nhiều hơn một chút.”

Lưu A Đấu vui mừng ra mặt, hân hoan nói: “Thúc phụ thương ta nhất”.

Ta thấp giọng phản bác một câu: “Thương ta nhất.”

Triệu Thác cười khì, nâng quạt che khóe miệng, một đôi mắt đê tiện đánh giá ta và Lưu A Đấu.

Ta trừng mắt, “Nhìn cái gì mà nhìn Triệu mặt trắng”.

Hắn cười gian xảo: “Tiểu Tiếu Tiếu, ta còn có thể gọi muội như vậy được không? “À không đúng, ta nên hỏi bệ hạ.” hắn quay sang nhìn Lưu A Đấu, “Bệ hạ, thần có thể gọi Tư Mã Tiếu như vậy không?”

Lưu A Đấu ngốc ngếch đáp: “Đương nhiên là được.”

Bệ hạ, hắn càn rỡ phi tần của ngươi đó! Không, tuyệt đối là đang càn rỡ bệ hạ ngươi đó!

Cái tên ngốc Lưu A Đấu không hề phát giác, Triệu Thắc hỏi hắn: “Bệ hạ, người và Tiếu Tiếu, ai ở trên ai ở dưới?”

Ta cầm con dao rọc giấy muốn truy sát hắn, Triệu Thác quay người chạy, dù sao hắn cũng từng luyện võ công, đuổi không được hắn lại còn khiến bản thân mệt thở không ra hơi.

Lưu A Đấu xem đến khoái chí, cười khanh khách nói: “Tiếu Tiếu nằm ngoài, ta nằm trong.”

Triệu Thác ngây ra giây lát rồi bỗng cười như điên cuồng.

Câu này của Lưu A Đấu vô cùng trong sáng, cái tên Triệu Thác kia hiển nhiên là suy nghĩ bằng nửa thân dưới rồi. Làm hoàng đế đại khái là sợ bị thích sát, hoặc là nửa đêm cần người hầu hạ, cho nên luôn nằm ở phía trong, phi tần nằm ngoài, dần dần cũng thành quy tắc. Lưu A Đấu nói như vậy, hoàn toàn là sự thật.

Cái tên mặt trắng chết tiệt Triệu Thác…

Lưu A Đấu vẫn không hiểu chuyện gì, thấy Triệu mặt trắng cười, hắn cũng ngây ngô cười theo, khiến ta tức đến mức không có trứng cũng đau.

Có điều Lưu A Đấu nói vậy, Triệu Thác phỏng chừng cũng hiểu được giữa ta và A Đấu là quan hệ trong sáng.

“Bệ hạ, thật là phúc của muôn dân…” khóe mắt hắn vẫn còn vương nước mắt, vừa cười vừa nói.

Lưu A Đấu khiêm tốn: “Đâu có đâu có, ta vẫn còn kém lắm…”

Triệu Thác hỏi: “Tiểu Tiếu Tiếu, sao muội lại quay đi?”

Ta không vui vẻ đáp: “Không muốn nhìn thấy thứ dơ bẩn.”

Triệu Thác cười haha: “Vậy đừng có soi gương.”

Ta thua rồi…

Công phu miệng lưỡi của ta thua Triệu Thác, thua cả Lưu A Đấu, sao ta lại lưu lạc đến bước đường này cơ chứ…

Ta một mình im lặng thương tâm, quân thần bọn họ câu được câu chăng bàn bạc chuyện triều chính, ta chẳng có hứng thú nghe, bèn thêu khăn tay cho nghĩa phụ.

Triệu Thác liếc mắt qua: “Muội…”

Ta ngắt lời hắn: “Ngươi đừng nói gì cả, nếu không ta đâm chết ngươi.”

Hắn không hề run sợ cười Ha ha ha…



Lưu A Đấu đột nhiên lên tiếng: “Tiếu Tiếu thêu khăn tay cho thúc phụ, không thêu cho ta.”

Triệu Thác nói: “Bệ hạ, ngài ra lệnh cho muội ấy.”

Lưu A Đấu lắc đầu: “Như vậy Tiếu Tiếu sẽ không vui, không vui thêu không đẹp.”

Triệu Thác nói: “Tin thần, muội ấy vui cũng thêu không đẹp.”

Ta im lặng quay sang nhìn hắn, hắn cũng nhìn ta, bốn mắt nhìn nhau, không nói lời nào.

Cuối cùng ta nhịn không nổi bổ nhào về phía Lưu A Đấu, khóc lóc ầm ĩ: “Bệ hạ, người phải làm chủ cho thần thiếp! Hắn như vậy là đang vũ nhục thần thiếp, thần thiếp không muốn sống nữa!”

Triệu Thác hóa đá, cả người cứng ngắc từ đầu ngón chân đến tận ngọn tóc.

Lưu A Đấu tay chân luống cuống hoảng loạn nhìn ta, “ Tiếu Tiếu ngươi sao vậy?”

Ta chỉ mặt triệu Thác gằn từng chữ một với Lưu A Đấu: “Ném-hắn-ra-ngoài!”

“Hả?” Lưu A Đấu khó xử nhìn Triệu Thác.

Triệu Thác xòe quạt, vô tội chớp chớp mắt.

Lưu A Đấu lại nhìn sang ta, gật đầu: “Được, ném hắn ra ngoài.”

Triệu Thác vội hô to: “Bệ hạ, đừng làm vậy mà, thần đã tặng cho bệ hạ bao nhiêu đồ chơi, ngài lại đối xử như vậy với thần?”

Xin lỗi nhé, mấy thứ đồ chơi của hắn đều đã nhập vào kho châu báu của ta rồi.

Ta đắc ý nháy mắt với hắn.

Hắn làm gian thần, ta làm gian phi, xem ai gian hơn?

Mắt thấy sắp bị ném ra ngoài, triệu Thác hét lớn: “Tiểu Tiếu Tiếu, ta giúp mẹ muội chuyển lời cho muội đó!”

“Dừng!” ta đuổi theo, trừng mắt nhìn hắn: “Tại sao ngươi không nói sớm? mẹ ta nhờ ngươi chuyển lời gì?”

“Chuyện tư mật.”

Ta nhìn Lưu A Đấu một cái rồi lôi tên triệu Thắc đến một góc nói chuyện.

“Có thể nói được rồi chứ?”

Triệu Thác thanh thanh cổ họng, thấp giọng nói: “Mẹ muội nói, nhà muội ở Lạc Dương có một ông chú ruột. Nếu muội không ở được trong cung nữa, bà ấy có thể đưa muội đi bất cứ lúc nào.”

Chú ruột…

Lạc Dương…

Ta đột nhiên có chút hoảng hốt. Trước nay hầu như chưa bao giờ ta gặp huynh đệ ruột thịt của cha, lẽ nào là vì ở Lạc Dương? Lúc trước cũng chưa từng nghe mẫu thân nhắc đến.

“Ta nói này, Tiểu Tiếu Tiếu.” Cây quạt của Triệu Thác gõ nhịp nhịp lên đầu ta, “Không phải muội thật sự là người của Tư Mã gia ở Lạc Dương đấy chứ?”

Ta giật chiếc quạt, dùng sức gõ lên đầu hắn, nghiến răng cười: “Thì thế nào?”

Hắn cười hihi để ta gõ, “Nếu đúng, hoặc là bán muội cho thái hậu, hoặc là bợ đỡ muội, bỏ trốn đến Lạc Dương, muội cảm thấy thế nào?”

Ta nghiêm túc hỏi: “Ngươi thấy trong đình viện mọc cái gì không?”

Hắn quay đầu nhìn, ngơ ngác trả lời: “Cỏ?”

Ta gật đầu, “Đó chính là câu trả lời của ta cho ngươi.”

Con người ta, trước nay không nói lời thô tục.

Khóe mắt Triệu Thác co rút, “Vậy muội…rốt cuộc muốn thế nào?”

“Ta ở lại Thục đô.” ngừng giây lát, “chờ nghĩa phụ quay về.”

“Ồ… “ Triệu Thác buồn rầu thở dài, “Ta hiểu rồi, ta sẽ chuyển lời cho mẹ muội.”

“Chuyện đó…” ta ấp a ấp úng, “giúp ta…chăm sóc mẹ ta.”

“Nhất định. Có điều mẹ muội sống bên cạnh phủ Văn Nhân, không thiếu người chăm sóc. Muội cứ yên tâm đi.” Hắn nói đến đây liền ghé sát người, hạ giọng hỏi: “Muội và bệ hạ rốt cuộc là thế nào?”

“Không có gì hết, chơi với hắn thôi.” Ta đẩy mặt hắn ra, “Ngươi bớt trêu chọc bệ hạ đi, hắn ngốc.”

Triệu Thác cười, “Sao ta cảm thấy hắn rất thông minh, chẳng ngốc chút nào nhỉ?”

Ta hừ một tiếng, “Bởi vì ngươi ngốc hơn hắn.”

Triệu Thác làm ra vẻ sâu xa, “Tiếu Tiếu à, người thông minh không bao giờ nghĩ mình thông minh hơn người khác, chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ người khác ngốc hơn mình thôi.”

Ta nói, “Cút!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chủ Công Gặp Nạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook