Chương 52: Anh còn có em
Tg Tự Xuyên
09/12/2020
Biểu cảm trên khuôn mặt Bồ Thục Lan vô cùng đặc sắc, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo là nhanh chóng chuyển thành xấu hổ. Dường như biết bà đang suy nghĩ điều gì, Bồng Hoa Vinh nhìn chằm chằm bà, chậm rãi đưa tay cởi chiếc mũ xuống, bổ sung thêm: “Quên tự giới thiệu, kẻ hèn này tên là Bồng Hoa Vinh, ban quản lý thường trực hội Vật lý học Trung Quốc, giám khảo kỳ thi Vật lý quốc gia, giáo sư vật lý thiên văn Triệt Đại…”
Liên tiếp là những danh hiệu ẩn chứa địa vị và quyền lực, Bồ Thục Lan đương nhiên là biết được, bà đã điều tra rõ ràng lai lịch của Bồng Hoa Vinh từ lâu.
“Loảng xoảng” một tiếng, vẻ mặt Bồ Thục Lan vô cùng bối rối, huơ tay hất đổ chiếc ly thủy tinh trên bàn, tiếng thủy tinh giòn giã vang lên, nháy mắt đã tan thành từng mảnh.
Lớp sơn màu xanh bị vỡ ra, để lộ màu vôi trắng xóa, trông rất tương xứng với vẻ mặt trắng bệch của bà ta.
“Giáo sư Bồng…” Bà cố ổn định lại cảm xúc, còn gượng cười một chút: “Thầy đến đây từ lúc nào vậy?”
“Không lâu.” Bồng Hoa Vinh đã bình tĩnh lại, tác phong nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện hai người, lộ ra nụ cười nhạt, trái ngược hoàn toàn với sự căng thẳng lúc này của Bồ Thục Lan. “Cũng đúng lúc nghe được cô nói chưa từng xem Tần Mộ Đông là con mình.”
Ông đi đứng không tiện cho lắm, vốn dĩ không đi thang bộ mà chọn thang máy, cũng nhờ vào góc khuất bên trong mà mới có thể khám phá ra bộ mặt thật của hai mẹ con này.
“Mọi chuyện không phải như vậy…” Bồ Thục Lan lau mồ hôi trên trán, còn muốn giải thích: “Tôi chỉ là… Chỉ là…”
“Chỉ là coi tôi như một công cụ để lợi dụng.”
Tần Mộ Đông đứng lên từ bên cạnh, đi từng bước tới chỗ bọn họ.
“Mộ Đông?!” Bồ Thục Lan nhịn không được mà thốt lên, Bồng Hoa Vinh ngồi ở một bên cũng nhíu chặt lông mày.
Lục Tinh Gia thấy thế thì vội vàng đứng dậy, đi tới sau lưng Tần Mộ Đông, gọi tên của hắn một tiếng.
Tần Mộ Đông lại hệt như không nghe thấy gì, hắn lạnh mặt không lên tiếng đứng trước mặt Bồ Thục Lan, nhìn chằm chằm bà từ trên cao xuống.
Đôi mắt vẫn đen nhánh như mực, lại tựa như một vũng nước đọng phẳng lặng, sền sệt, dày đặc, dẫu cho lúc này có ném vào một viên đá lớn cũng không gây nổi một chút gợn sóng.
Chiếc hộp trang sức màu hồng trên tay đã bị hắn làm cho hoàn toàn biến dạng. Bên trong chiếc hộp vỡ nát, chiếc kẹp tóc hình con bướm lấp lánh như đang nhắc nhở hắn, hết thảy những chuyện này đều thật nực cười và mỉa mai biết bao.
Hắn đã thử từng bước để tiếp nhận bà, cố gắng mở lòng, học cách tin tưởng, khát khao có được tình yêu dù chỉ là một chút. Ấy thế mà từ đầu đến cuối chỉ là một trò lừa gạt, hắn chẳng qua là một kẻ đần trong đó, bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền, bị đùa bỡn xoay quanh còn ngu ngốc dâng lên tấm lòng chân thành.
Hắn nhìn bà, đáy mắt không chỉ có phẫn nộ, mà còn cả thất vọng và bi thương, là khổ đau không dứt, thế nhưng, giọng nói của hắn vẫn thật kiên định: “Đáng tiếc công cụ của bà sẽ không để bà toại nguyện, cái tên Hầu Thụy Thành này vĩnh viễn sẽ không thể đặt cùng chỗ với tôi.”
Bàn tay buông thõng bên người hết nắm chặt lại buông ra, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay. Đã rất nhiều lần Tần Mộ Đông muốn giơ tay lên, thế nhưng ngay khi ánh mắt bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Lục Tinh Gia, cuối cùng dựa vào một chút lý trí còn sót lại để hạ tay xuống.
“Nể tình bà là mẹ ruột của tôi, những chuyện trước đây của chúng ta sẽ được xóa bỏ, về sau cũng không còn liên quan gì nữa. Nếu để cho tôi nhìn thấy bà và đứa con trai ngu xuẩn này của bà, tôi gặp một lần đánh một lần.”
Giọng điệu của Tần Mộ Đông không tàn nhẫn, cũng không đe dọa, mà là bình thản hệt như một lời tuyên bố sự việc. Bồ Thục Lan khẽ giật mình, bỗng dưng nhớ đến chuyện gì đó.
Đứa trẻ khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt u ám này đã từng ôm chân gọi bà là mẹ, đã từng dùng ánh mắt như sao nhìn bà khẩn cầu lời khen.
Cứ như vậy, không còn liên quan gì nữa sao?
“Mộ Đông…” Bồ Thục Lan mấp máy môi, muốn nói điều gì đó, nhưng Tần Mộ Đông sẽ không cho bà thêm bất kỳ cơ hội nào.
Hắn ném chiếc hộp trang sức đã rạn nứt và kẹp tóc vào thùng rác cạnh bàn ăn, sải bước rời đi không hề ngoảnh đầu lại.
Bóng lưng thẳng tắp, nhưng thật cô đơn.
“Tần Mộ Đông!” Lục Tinh Gia đứng tại chỗ gọi một tiếng, nhưng hắn không có quay đầu. Sợ hắn sẽ xảy ra chuyện, Lục Tinh Gia chỉ có thể vội vàng đuổi theo bước chân của hắn, ngay khi ánh mắt phức tạp lướt qua Bồ Thục Lan thì thất vọng nói: “Dì không xứng đáng làm một người mẹ.”
Bồ Thục Lan muốn đứng dậy, nhưng vừa mới đứng lên được một nửa, bà lại hơi nhìn về phía con trai bên cạnh, thế là đành ngồi xuống dõi theo bọn họ đi xa.
Nhân viên phục vụ đã chú ý tới tiếng động bên này, bọn họ cầm chổi và khăn lau tới thu dọn những mảnh thủy tinh vỡ trên đất.
Thừa dịp bọn họ đang dọn dẹp, Bồng Hoa Vinh cũng đứng dậy nói với Bồ Thục Lan: “Tôi nghĩ chúng ta cũng không cần phải nói chuyện nữa.”
Ông liếc nhìn hai người đang cứng đờ tại chỗ: “Mộ Đông là đứa trẻ ngoan, sau này tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt, về phần con trai cô…”
Bồng Hoa Vinh quay mắt đi, đội mũ lên đầu rồi nhàn nhạt nói: “Con trai cô có một chữ ‘Thành’ trong tên, tôi hy vọng nó trước khi học tri thức sẽ học lễ nghĩa, sau này trở thành một người trung thực hào hiệp.”
“Giáo sư Bồng!” Bồ Thục Lan vội vàng lên tiếng muốn ngăn cản, nhưng Bồng Hoa Vinh đã không còn để ý tới bà, quay lưng bỏ đi.
Nếu như nói vừa rồi Bồ Thục Lan có một chút xúc động và hối hận trong khoảnh khắc, thì hiện tại chỉ có e sợ.
Loại chuyện không thể tiết lộ này đã bị Bồng Hoa Vinh biết được, mà Hầu Thụy Thành lại muốn học Vật lý, thậm chí theo hướng Khoa học Tự nhiên, giờ đây chỉ sợ tương lai sẽ không quá dễ dàng.
Sau khi biết cậu ta giở trò dối trá, đầu cơ trục lợi còn lợi dụng người khác, có lẽ sau này sẽ không có cố vấn viên hay viện nghiên cứu nào muốn nhận cậu ta.
“Thưa bà, chúng tôi đây…” Một người phục vụ đứng bên cạnh cẩn thận hỏi thăm tình hình, Bồ Thục Lan ấn huyệt thái dương, cố gắng ổn định trạng thái, vẻ thất hồn lạc phách vẫn không thể giấu được trên hai đầu lông mày: “Tính tiền đi.”
“Mẹ, chúng ta phải làm sao bây giờ? Về, về sau con sẽ như thế nào?” Lúc này Hầu Thụy Thành mới hoàn toàn hoảng sợ, vội vàng kéo tay Bồ Thục Lan chất vấn.
Bồ Thục Lan bàng hoàng nắm lấy tay cậu ta đứng lên, hệt như chó mất chủ, bước chân vô định, “Tiểu Thành, đừng nói gì nữa, về nhà thôi con.”
*
Bồng Hoa Vinh vội vã bước ra khỏi nhà hàng, hai thiếu niên đã không còn thấy tăm hơi. Trong lòng ông cực kỳ lo lắng, sợ rằng Tần Mộ Đông sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy lần lượt gọi điện cho từng người, nhưng lại không ngừng nhận được âm báo bận.
Xung quanh là phố xá đông đúc, rộn ràng náo nhiệt, Bồng Hoa Vinh hoàn toàn không quen với nơi này, cũng chỉ có thể gửi một tin nhắn đến cho Tần Mộ Đông.
[Nhìn thấy thì gọi điện lại cho ông.]
Hy vọng không có việc gì.
Trước mắt Bồng Hoa Vinh bỗng nhiên lóe lên nụ cười rạng rỡ của Lục Tinh Gia.
Có thiếu niên xán lạn này ở cạnh hắn, tuyệt đối không nên xảy ra chuyện gì.
Điện thoại liên tục đổ chuông, hai người không ai có tâm trạng bắt máy.
Lục Tinh Gia đi theo Tần Mộ Đông, đã gọi tên hắn rất nhiều lần, nhưng Tần Mộ Đông lại giống như không có nghe thấy, cũng chẳng hề quay đầu nhìn lại dù chỉ một chút.
Thế là Lục Tinh Gia cũng không gọi nữa, hệt như một cái đuôi nhỏ nhắm mắt theo sau Tần Mộ Đông, hắn đi chỗ nào cậu cũng theo tới chỗ đó.
Bước đi của cả hai đều không hề có quy luật, cuối cùng không biết đã rẽ làm sao mà bước vào một công trường hoang vắng.
Trước mặt là cỏ dại rậm rạp và nước đọng bốc mùi, Tần Mộ Đông không còn đường để đi, rốt cuộc cũng dừng lại. Lục Tinh Gia cũng đứng lại cách hắn vài bước, nhẹ nhàng gọi hắn.
“Tần Mộ Đông?”
“…”
“Anh Mộ Đông?”
“…”
“Anh Mộ Đông.”
“…”
Tần Mộ Đông không để ý tới, Lục Tinh Gia vẫn không ngừng gọi lên từng câu, giọng nói mềm mại, mãi mà không chán.
Chẳng biết qua bao lâu, Tần Mộ Đông bỗng dưng xoay người, bước về phía trước vài bước, ôm thật chặt Lục Tinh Gia vào trong ngực.
Hắn dùng sức rất mạnh, xương sườn của hai người va vào nhau, sau một tiếng trầm thấp vang lên, cơn đau nhức nhói cuồn cuộn ập tới.
Lục Tinh Gia không những không buông tay, ngược lại cũng ôm lấy Tần Mộ Đông, níu chặt lấy áo hắn, sợ hắn sẽ đi mất.
Hắn đang run.
Cả người hắn đều không khống chế được run rẩy.
Bên tai vang lên tiếng hít trầm thấp, cơ thể Lục Tinh Gia đột nhiên cứng đờ.
Hắn đang khóc ư?
Đời trước lẫn đời này, Lục Tinh Gia chưa từng nhìn thấy Tần Mộ Đông rơi một giọt nước mắt.
Trái tim đau âm ỉ, Lục Tinh Gia giãy dụa ngẩng đầu, muốn nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Nhưng ngay khi vừa cử động, một bàn tay to lớn đã đè lấy lưng cậu, nặng nề nhấn cậu trở lại vào trong ngực.
“…Đừng nhúc nhích.” Âm thanh của Tần Mộ Đông mang theo giọng mũi nồng đậm, trầm thấp, lại hệt như khẩn cầu: “Để cho tôi ôm một lúc.”
Sống mũi Lục Tinh Gia chua xót, không dám cử động, cánh tay vòng qua bên eo của Tần Mộ Đông, để mặc hắn tùy ý ôm mình.
“Tinh Tinh.” Giọng nói của Tần Mộ Đông hạ xuống rất thấp, lồng ngực rung lên, từng chữ từng chữ đều nói cực kỳ gian nan, “Vận may của tôi quả thực không tốt đẹp gì, tình thân, bạn bè, những thứ vốn được người ta ca tụng, khi ở chỗ tôi đều biến thành những thứ sắc bén đùa giỡn chính tôi.”
“Có đôi khi tôi nghĩ, những thứ tình cảm ấy thật sự tồn tại sao? Vậy tại sao tôi mãi mãi vẫn không thể có được? Bọn họ luôn luôn nâng tôi lên mây, sau đó lại hung hăng quẳng tôi xuống đất, để tôi nếm trải vị ngọt rồi đâm vào tim tôi một dao. Tôi không xứng đáng được yêu, tất cả mọi người đều sẽ rời bỏ tôi, chỉ có vật lý vĩnh viễn sẽ không phản bội tôi.”
Trái tim chua xót đau đớn tựa như bị ngâm vào axit đậm đặc, trong một khoảnh khắc, Lục Tinh Gia đột nhiên nhớ tới câu nói Tần Mộ Đông từng viết trước khi biến mất.
“Thế gian đều là bóng tối vĩnh hằng, chỉ có chân lý mới là ánh sáng.”
Đây có lẽ chính là lý do hắn tự sát ở đời trước.
Đời này, bọn họ đã gặp Bồng Hoa Vinh sớm hơn, kịch bản cũng không lại giống như vậy nữa.
Sau khi nhìn thấy thành tích nổi bật của Tần Mộ Đông, Bồ Thục Lan đã hao tổn tâm trí sắp đặt một bàn cờ, đạt được tín nhiệm của hắn, mục đích chỉ vì lợi ích của con trai bà.
Khi ấy Tần Mộ Đông đã như thế nào?
Lục Tinh Gia cố gắng nhớ lại, mơ hồ nhớ ra rất nhiều luận văn đạt giải của Tần Mộ Đông đều có cái tên “Hầu Thụy Thành” này.
Lúc đó cậu chỉ nghĩ là trợ lý hay nhân vật nào nên cũng không mấy quan tâm, đến tận bây giờ mới rốt cuộc hiểu ra, rằng tất cả những thành quả nghiên cứu Tần Mộ Đông vẫn lấy làm tự hào, thật ra đều là những hồi ức đau thương mà hắn khắc sâu nhất.
Sau khi trải qua tuổi thơ lạnh nhạt, bạn bè phản bội và người khác hiểu lầm, hắn vẫn lựa chọn tin tưởng Bồ Thục Lan.
Hắn dùng chính tâm huyết của mình để trải một tiền đồ xán lạn cho con trai bà, lại bị bà đâm một dao vào ngực.
Đời trước bọn họ quen biết Bồng Hoa Vinh trễ hơn một chút, thế nên cũng không diễn ra cuộc hẹn này, vì vậy thời điểm vạch mặt bộ mặt thật của Bồ Thục Lan cũng bị chậm trễ.
Trong chừng ấy năm, Tần Mộ Đông đã đặt một ván cược thật lớn với bản thân, mở lòng hơn một chút, học cách tin tưởng, dựa dẫm bà, thậm chí còn tín nhiệm Bồ Thục Lan hơn hiện tại, coi bà như một chút ấm áp cuối cùng của thế giới.
Nhưng ván cờ này lại không phải chân tình, mà là lợi dụng và đùa bỡn. Cho đến lúc cuối, hắn rốt cuộc đã phát hiện ra sự thật trong một lần ngoài ý muốn, thua mất cả ván cờ, thậm chí ngay cả vật lý hắn yêu thích nhất cũng đã dính bẩn, phủ bụi.
Tín nhiệm đối với thế giới đều đã sụp đổ, một chút tình yêu cuối cùng biến mất hầu như không còn, vì vậy Tần Mộ Đông dứt khoát lao mình vào bóng tối, đuổi theo chân lý vĩnh viễn sẽ không phản bội hắn.
Vậy đời này thì sao?
Lục Tinh Gia đột nhiên hoảng sợ, cơ thể không khống chế nỗi run rẩy.
Cách đây vài mét chính là một hồ nước sâu không thấy đáy, màu nước đục ngầu, phía trên phủ một lớp lá nhỏ xanh thẫm, mùi nước hôi thối nương theo từng đợt gió thổi tới. Một mình ở nơi hoang vu này, nếu như Tần Mộ Đông bỗng nhiên nhảy xuống, cậu cũng không chắc có thể vớt hắn lên.
Cậu hốt hoảng níu lấy góc áo của Tần Mộ Đông, lại hoàn toàn không làm được gì, Lục Tinh Gia vội vàng nói: “Anh không chỉ có Vật lý, anh còn có em! Anh, anh không được đi, nếu như anh biến mất, em nhất định sẽ đau khổ, thật sự đau khổ, em, em…”
Trước mắt là một màu đen kịt, cảm giác choáng váng bỗng dưng ập tới, như thể chìm vào vũng bùn tanh tưởi. Lục Tinh Gia há miệng thở gấp, lo lắng đến mức không nói nên lời.
Cậu đã vô số lần mơ thấy Tần Mộ Đông chết đi, chẳng biết bao nhiêu tư thế lẫn phương pháp, mà cậu ở bên cạnh chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, cuối cùng mồ hôi đầm đìa, khóc tới tỉnh giấc.
Đạt được một lần sau đó lại đánh mất, so với chưa hề có được đau khổ hơn nghìn vạn lần.
Lúc này Lục Tinh Gia lại tự bản thân cảm nhận được nỗi đau và tuyệt vọng của Tần Mộ Đông.
“…Ừm.” Vừa lúc cậu gần như sắp chết đuối, một giọng nói trầm thấp tựa như ánh sáng, kéo cậu ra khỏi những tưởng tượng thống khổ kia.
“Tinh Tinh, tôi chỉ có em.” Giọng nói của Tần Mộ Đông rất thấp, âm thanh mảnh như tơ nhện, tưởng chừng ngay khi gió lướt qua có thể tan nhanh vào không khí, “Em đừng rời bỏ tôi.”
“…Xin em.”
Giọng nói nhỏ đến mức gần như chỉ là thì thào.
Nước mắt lập tức bao phủ tầm nhìn, Lục Tinh Gia khóc không thành tiếng.
Bị số phận trêu đùa, Tần Mộ Đông đã một mình gánh vác quá nhiều, dẫu cho kiếp này cậu đã tham dự thực nhiều chuyện, thiếu niên yêu dấu của cậu vẫn phủ đầy thương tích.
May mắn thay, dưới vòng quay của định mệnh, cậu cũng không phải là một chú châu chấu đá xe, mà là hồ điệp vỗ cánh, cố hết sức mình, cuối cùng dùng chính sức lực yếu ớt mang đến cho vực sâu tăm tối một trận gió lốc.
May mắn, thật may mắn.
“Em không đi.” Lục Tinh Gia run rẩy bờ môi, vùi đầu vào trong ngực hắn, mang theo tiếng khóc nức nở nhấn mạnh từng chữ: “Em sẽ không rời đi.”
Liên tiếp là những danh hiệu ẩn chứa địa vị và quyền lực, Bồ Thục Lan đương nhiên là biết được, bà đã điều tra rõ ràng lai lịch của Bồng Hoa Vinh từ lâu.
“Loảng xoảng” một tiếng, vẻ mặt Bồ Thục Lan vô cùng bối rối, huơ tay hất đổ chiếc ly thủy tinh trên bàn, tiếng thủy tinh giòn giã vang lên, nháy mắt đã tan thành từng mảnh.
Lớp sơn màu xanh bị vỡ ra, để lộ màu vôi trắng xóa, trông rất tương xứng với vẻ mặt trắng bệch của bà ta.
“Giáo sư Bồng…” Bà cố ổn định lại cảm xúc, còn gượng cười một chút: “Thầy đến đây từ lúc nào vậy?”
“Không lâu.” Bồng Hoa Vinh đã bình tĩnh lại, tác phong nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện hai người, lộ ra nụ cười nhạt, trái ngược hoàn toàn với sự căng thẳng lúc này của Bồ Thục Lan. “Cũng đúng lúc nghe được cô nói chưa từng xem Tần Mộ Đông là con mình.”
Ông đi đứng không tiện cho lắm, vốn dĩ không đi thang bộ mà chọn thang máy, cũng nhờ vào góc khuất bên trong mà mới có thể khám phá ra bộ mặt thật của hai mẹ con này.
“Mọi chuyện không phải như vậy…” Bồ Thục Lan lau mồ hôi trên trán, còn muốn giải thích: “Tôi chỉ là… Chỉ là…”
“Chỉ là coi tôi như một công cụ để lợi dụng.”
Tần Mộ Đông đứng lên từ bên cạnh, đi từng bước tới chỗ bọn họ.
“Mộ Đông?!” Bồ Thục Lan nhịn không được mà thốt lên, Bồng Hoa Vinh ngồi ở một bên cũng nhíu chặt lông mày.
Lục Tinh Gia thấy thế thì vội vàng đứng dậy, đi tới sau lưng Tần Mộ Đông, gọi tên của hắn một tiếng.
Tần Mộ Đông lại hệt như không nghe thấy gì, hắn lạnh mặt không lên tiếng đứng trước mặt Bồ Thục Lan, nhìn chằm chằm bà từ trên cao xuống.
Đôi mắt vẫn đen nhánh như mực, lại tựa như một vũng nước đọng phẳng lặng, sền sệt, dày đặc, dẫu cho lúc này có ném vào một viên đá lớn cũng không gây nổi một chút gợn sóng.
Chiếc hộp trang sức màu hồng trên tay đã bị hắn làm cho hoàn toàn biến dạng. Bên trong chiếc hộp vỡ nát, chiếc kẹp tóc hình con bướm lấp lánh như đang nhắc nhở hắn, hết thảy những chuyện này đều thật nực cười và mỉa mai biết bao.
Hắn đã thử từng bước để tiếp nhận bà, cố gắng mở lòng, học cách tin tưởng, khát khao có được tình yêu dù chỉ là một chút. Ấy thế mà từ đầu đến cuối chỉ là một trò lừa gạt, hắn chẳng qua là một kẻ đần trong đó, bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền, bị đùa bỡn xoay quanh còn ngu ngốc dâng lên tấm lòng chân thành.
Hắn nhìn bà, đáy mắt không chỉ có phẫn nộ, mà còn cả thất vọng và bi thương, là khổ đau không dứt, thế nhưng, giọng nói của hắn vẫn thật kiên định: “Đáng tiếc công cụ của bà sẽ không để bà toại nguyện, cái tên Hầu Thụy Thành này vĩnh viễn sẽ không thể đặt cùng chỗ với tôi.”
Bàn tay buông thõng bên người hết nắm chặt lại buông ra, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay. Đã rất nhiều lần Tần Mộ Đông muốn giơ tay lên, thế nhưng ngay khi ánh mắt bắt gặp vẻ mặt lo lắng của Lục Tinh Gia, cuối cùng dựa vào một chút lý trí còn sót lại để hạ tay xuống.
“Nể tình bà là mẹ ruột của tôi, những chuyện trước đây của chúng ta sẽ được xóa bỏ, về sau cũng không còn liên quan gì nữa. Nếu để cho tôi nhìn thấy bà và đứa con trai ngu xuẩn này của bà, tôi gặp một lần đánh một lần.”
Giọng điệu của Tần Mộ Đông không tàn nhẫn, cũng không đe dọa, mà là bình thản hệt như một lời tuyên bố sự việc. Bồ Thục Lan khẽ giật mình, bỗng dưng nhớ đến chuyện gì đó.
Đứa trẻ khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt u ám này đã từng ôm chân gọi bà là mẹ, đã từng dùng ánh mắt như sao nhìn bà khẩn cầu lời khen.
Cứ như vậy, không còn liên quan gì nữa sao?
“Mộ Đông…” Bồ Thục Lan mấp máy môi, muốn nói điều gì đó, nhưng Tần Mộ Đông sẽ không cho bà thêm bất kỳ cơ hội nào.
Hắn ném chiếc hộp trang sức đã rạn nứt và kẹp tóc vào thùng rác cạnh bàn ăn, sải bước rời đi không hề ngoảnh đầu lại.
Bóng lưng thẳng tắp, nhưng thật cô đơn.
“Tần Mộ Đông!” Lục Tinh Gia đứng tại chỗ gọi một tiếng, nhưng hắn không có quay đầu. Sợ hắn sẽ xảy ra chuyện, Lục Tinh Gia chỉ có thể vội vàng đuổi theo bước chân của hắn, ngay khi ánh mắt phức tạp lướt qua Bồ Thục Lan thì thất vọng nói: “Dì không xứng đáng làm một người mẹ.”
Bồ Thục Lan muốn đứng dậy, nhưng vừa mới đứng lên được một nửa, bà lại hơi nhìn về phía con trai bên cạnh, thế là đành ngồi xuống dõi theo bọn họ đi xa.
Nhân viên phục vụ đã chú ý tới tiếng động bên này, bọn họ cầm chổi và khăn lau tới thu dọn những mảnh thủy tinh vỡ trên đất.
Thừa dịp bọn họ đang dọn dẹp, Bồng Hoa Vinh cũng đứng dậy nói với Bồ Thục Lan: “Tôi nghĩ chúng ta cũng không cần phải nói chuyện nữa.”
Ông liếc nhìn hai người đang cứng đờ tại chỗ: “Mộ Đông là đứa trẻ ngoan, sau này tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt, về phần con trai cô…”
Bồng Hoa Vinh quay mắt đi, đội mũ lên đầu rồi nhàn nhạt nói: “Con trai cô có một chữ ‘Thành’ trong tên, tôi hy vọng nó trước khi học tri thức sẽ học lễ nghĩa, sau này trở thành một người trung thực hào hiệp.”
“Giáo sư Bồng!” Bồ Thục Lan vội vàng lên tiếng muốn ngăn cản, nhưng Bồng Hoa Vinh đã không còn để ý tới bà, quay lưng bỏ đi.
Nếu như nói vừa rồi Bồ Thục Lan có một chút xúc động và hối hận trong khoảnh khắc, thì hiện tại chỉ có e sợ.
Loại chuyện không thể tiết lộ này đã bị Bồng Hoa Vinh biết được, mà Hầu Thụy Thành lại muốn học Vật lý, thậm chí theo hướng Khoa học Tự nhiên, giờ đây chỉ sợ tương lai sẽ không quá dễ dàng.
Sau khi biết cậu ta giở trò dối trá, đầu cơ trục lợi còn lợi dụng người khác, có lẽ sau này sẽ không có cố vấn viên hay viện nghiên cứu nào muốn nhận cậu ta.
“Thưa bà, chúng tôi đây…” Một người phục vụ đứng bên cạnh cẩn thận hỏi thăm tình hình, Bồ Thục Lan ấn huyệt thái dương, cố gắng ổn định trạng thái, vẻ thất hồn lạc phách vẫn không thể giấu được trên hai đầu lông mày: “Tính tiền đi.”
“Mẹ, chúng ta phải làm sao bây giờ? Về, về sau con sẽ như thế nào?” Lúc này Hầu Thụy Thành mới hoàn toàn hoảng sợ, vội vàng kéo tay Bồ Thục Lan chất vấn.
Bồ Thục Lan bàng hoàng nắm lấy tay cậu ta đứng lên, hệt như chó mất chủ, bước chân vô định, “Tiểu Thành, đừng nói gì nữa, về nhà thôi con.”
*
Bồng Hoa Vinh vội vã bước ra khỏi nhà hàng, hai thiếu niên đã không còn thấy tăm hơi. Trong lòng ông cực kỳ lo lắng, sợ rằng Tần Mộ Đông sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy lần lượt gọi điện cho từng người, nhưng lại không ngừng nhận được âm báo bận.
Xung quanh là phố xá đông đúc, rộn ràng náo nhiệt, Bồng Hoa Vinh hoàn toàn không quen với nơi này, cũng chỉ có thể gửi một tin nhắn đến cho Tần Mộ Đông.
[Nhìn thấy thì gọi điện lại cho ông.]
Hy vọng không có việc gì.
Trước mắt Bồng Hoa Vinh bỗng nhiên lóe lên nụ cười rạng rỡ của Lục Tinh Gia.
Có thiếu niên xán lạn này ở cạnh hắn, tuyệt đối không nên xảy ra chuyện gì.
Điện thoại liên tục đổ chuông, hai người không ai có tâm trạng bắt máy.
Lục Tinh Gia đi theo Tần Mộ Đông, đã gọi tên hắn rất nhiều lần, nhưng Tần Mộ Đông lại giống như không có nghe thấy, cũng chẳng hề quay đầu nhìn lại dù chỉ một chút.
Thế là Lục Tinh Gia cũng không gọi nữa, hệt như một cái đuôi nhỏ nhắm mắt theo sau Tần Mộ Đông, hắn đi chỗ nào cậu cũng theo tới chỗ đó.
Bước đi của cả hai đều không hề có quy luật, cuối cùng không biết đã rẽ làm sao mà bước vào một công trường hoang vắng.
Trước mặt là cỏ dại rậm rạp và nước đọng bốc mùi, Tần Mộ Đông không còn đường để đi, rốt cuộc cũng dừng lại. Lục Tinh Gia cũng đứng lại cách hắn vài bước, nhẹ nhàng gọi hắn.
“Tần Mộ Đông?”
“…”
“Anh Mộ Đông?”
“…”
“Anh Mộ Đông.”
“…”
Tần Mộ Đông không để ý tới, Lục Tinh Gia vẫn không ngừng gọi lên từng câu, giọng nói mềm mại, mãi mà không chán.
Chẳng biết qua bao lâu, Tần Mộ Đông bỗng dưng xoay người, bước về phía trước vài bước, ôm thật chặt Lục Tinh Gia vào trong ngực.
Hắn dùng sức rất mạnh, xương sườn của hai người va vào nhau, sau một tiếng trầm thấp vang lên, cơn đau nhức nhói cuồn cuộn ập tới.
Lục Tinh Gia không những không buông tay, ngược lại cũng ôm lấy Tần Mộ Đông, níu chặt lấy áo hắn, sợ hắn sẽ đi mất.
Hắn đang run.
Cả người hắn đều không khống chế được run rẩy.
Bên tai vang lên tiếng hít trầm thấp, cơ thể Lục Tinh Gia đột nhiên cứng đờ.
Hắn đang khóc ư?
Đời trước lẫn đời này, Lục Tinh Gia chưa từng nhìn thấy Tần Mộ Đông rơi một giọt nước mắt.
Trái tim đau âm ỉ, Lục Tinh Gia giãy dụa ngẩng đầu, muốn nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Nhưng ngay khi vừa cử động, một bàn tay to lớn đã đè lấy lưng cậu, nặng nề nhấn cậu trở lại vào trong ngực.
“…Đừng nhúc nhích.” Âm thanh của Tần Mộ Đông mang theo giọng mũi nồng đậm, trầm thấp, lại hệt như khẩn cầu: “Để cho tôi ôm một lúc.”
Sống mũi Lục Tinh Gia chua xót, không dám cử động, cánh tay vòng qua bên eo của Tần Mộ Đông, để mặc hắn tùy ý ôm mình.
“Tinh Tinh.” Giọng nói của Tần Mộ Đông hạ xuống rất thấp, lồng ngực rung lên, từng chữ từng chữ đều nói cực kỳ gian nan, “Vận may của tôi quả thực không tốt đẹp gì, tình thân, bạn bè, những thứ vốn được người ta ca tụng, khi ở chỗ tôi đều biến thành những thứ sắc bén đùa giỡn chính tôi.”
“Có đôi khi tôi nghĩ, những thứ tình cảm ấy thật sự tồn tại sao? Vậy tại sao tôi mãi mãi vẫn không thể có được? Bọn họ luôn luôn nâng tôi lên mây, sau đó lại hung hăng quẳng tôi xuống đất, để tôi nếm trải vị ngọt rồi đâm vào tim tôi một dao. Tôi không xứng đáng được yêu, tất cả mọi người đều sẽ rời bỏ tôi, chỉ có vật lý vĩnh viễn sẽ không phản bội tôi.”
Trái tim chua xót đau đớn tựa như bị ngâm vào axit đậm đặc, trong một khoảnh khắc, Lục Tinh Gia đột nhiên nhớ tới câu nói Tần Mộ Đông từng viết trước khi biến mất.
“Thế gian đều là bóng tối vĩnh hằng, chỉ có chân lý mới là ánh sáng.”
Đây có lẽ chính là lý do hắn tự sát ở đời trước.
Đời này, bọn họ đã gặp Bồng Hoa Vinh sớm hơn, kịch bản cũng không lại giống như vậy nữa.
Sau khi nhìn thấy thành tích nổi bật của Tần Mộ Đông, Bồ Thục Lan đã hao tổn tâm trí sắp đặt một bàn cờ, đạt được tín nhiệm của hắn, mục đích chỉ vì lợi ích của con trai bà.
Khi ấy Tần Mộ Đông đã như thế nào?
Lục Tinh Gia cố gắng nhớ lại, mơ hồ nhớ ra rất nhiều luận văn đạt giải của Tần Mộ Đông đều có cái tên “Hầu Thụy Thành” này.
Lúc đó cậu chỉ nghĩ là trợ lý hay nhân vật nào nên cũng không mấy quan tâm, đến tận bây giờ mới rốt cuộc hiểu ra, rằng tất cả những thành quả nghiên cứu Tần Mộ Đông vẫn lấy làm tự hào, thật ra đều là những hồi ức đau thương mà hắn khắc sâu nhất.
Sau khi trải qua tuổi thơ lạnh nhạt, bạn bè phản bội và người khác hiểu lầm, hắn vẫn lựa chọn tin tưởng Bồ Thục Lan.
Hắn dùng chính tâm huyết của mình để trải một tiền đồ xán lạn cho con trai bà, lại bị bà đâm một dao vào ngực.
Đời trước bọn họ quen biết Bồng Hoa Vinh trễ hơn một chút, thế nên cũng không diễn ra cuộc hẹn này, vì vậy thời điểm vạch mặt bộ mặt thật của Bồ Thục Lan cũng bị chậm trễ.
Trong chừng ấy năm, Tần Mộ Đông đã đặt một ván cược thật lớn với bản thân, mở lòng hơn một chút, học cách tin tưởng, dựa dẫm bà, thậm chí còn tín nhiệm Bồ Thục Lan hơn hiện tại, coi bà như một chút ấm áp cuối cùng của thế giới.
Nhưng ván cờ này lại không phải chân tình, mà là lợi dụng và đùa bỡn. Cho đến lúc cuối, hắn rốt cuộc đã phát hiện ra sự thật trong một lần ngoài ý muốn, thua mất cả ván cờ, thậm chí ngay cả vật lý hắn yêu thích nhất cũng đã dính bẩn, phủ bụi.
Tín nhiệm đối với thế giới đều đã sụp đổ, một chút tình yêu cuối cùng biến mất hầu như không còn, vì vậy Tần Mộ Đông dứt khoát lao mình vào bóng tối, đuổi theo chân lý vĩnh viễn sẽ không phản bội hắn.
Vậy đời này thì sao?
Lục Tinh Gia đột nhiên hoảng sợ, cơ thể không khống chế nỗi run rẩy.
Cách đây vài mét chính là một hồ nước sâu không thấy đáy, màu nước đục ngầu, phía trên phủ một lớp lá nhỏ xanh thẫm, mùi nước hôi thối nương theo từng đợt gió thổi tới. Một mình ở nơi hoang vu này, nếu như Tần Mộ Đông bỗng nhiên nhảy xuống, cậu cũng không chắc có thể vớt hắn lên.
Cậu hốt hoảng níu lấy góc áo của Tần Mộ Đông, lại hoàn toàn không làm được gì, Lục Tinh Gia vội vàng nói: “Anh không chỉ có Vật lý, anh còn có em! Anh, anh không được đi, nếu như anh biến mất, em nhất định sẽ đau khổ, thật sự đau khổ, em, em…”
Trước mắt là một màu đen kịt, cảm giác choáng váng bỗng dưng ập tới, như thể chìm vào vũng bùn tanh tưởi. Lục Tinh Gia há miệng thở gấp, lo lắng đến mức không nói nên lời.
Cậu đã vô số lần mơ thấy Tần Mộ Đông chết đi, chẳng biết bao nhiêu tư thế lẫn phương pháp, mà cậu ở bên cạnh chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, cuối cùng mồ hôi đầm đìa, khóc tới tỉnh giấc.
Đạt được một lần sau đó lại đánh mất, so với chưa hề có được đau khổ hơn nghìn vạn lần.
Lúc này Lục Tinh Gia lại tự bản thân cảm nhận được nỗi đau và tuyệt vọng của Tần Mộ Đông.
“…Ừm.” Vừa lúc cậu gần như sắp chết đuối, một giọng nói trầm thấp tựa như ánh sáng, kéo cậu ra khỏi những tưởng tượng thống khổ kia.
“Tinh Tinh, tôi chỉ có em.” Giọng nói của Tần Mộ Đông rất thấp, âm thanh mảnh như tơ nhện, tưởng chừng ngay khi gió lướt qua có thể tan nhanh vào không khí, “Em đừng rời bỏ tôi.”
“…Xin em.”
Giọng nói nhỏ đến mức gần như chỉ là thì thào.
Nước mắt lập tức bao phủ tầm nhìn, Lục Tinh Gia khóc không thành tiếng.
Bị số phận trêu đùa, Tần Mộ Đông đã một mình gánh vác quá nhiều, dẫu cho kiếp này cậu đã tham dự thực nhiều chuyện, thiếu niên yêu dấu của cậu vẫn phủ đầy thương tích.
May mắn thay, dưới vòng quay của định mệnh, cậu cũng không phải là một chú châu chấu đá xe, mà là hồ điệp vỗ cánh, cố hết sức mình, cuối cùng dùng chính sức lực yếu ớt mang đến cho vực sâu tăm tối một trận gió lốc.
May mắn, thật may mắn.
“Em không đi.” Lục Tinh Gia run rẩy bờ môi, vùi đầu vào trong ngực hắn, mang theo tiếng khóc nức nở nhấn mạnh từng chữ: “Em sẽ không rời đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.