Chương 64: Bay sang Mỹ
Bạch Vũ Mịch
17/05/2024
Qua mấy giờ đồng hồ chiến đấu trên giường hai người cùng ngâm mình trong bồn tắm to.
Vân Đường ngồi trong lòng anh, cả hai trần truồng dựa vào nhau, một tay Hoàng Cẩn Đình ôm trọn vòng eo của em người yêu.
“ Em có chuyện muốn nói với anh “
“ Em nói đi anh nghe “
“ Chúng ta sẽ tạm thời xa nhau một thời gian “
“ Cái gì…
Chưa để anh nói thêm gì Vân Đường dã quay người lại lấy ngón tay chặn miệng anh, ánh mắt cô kiên định nhìn anh.
Hoàng Cẩn Đình ngừng lại hành động, anh muốn nghe xem cô sẽ nói gì tiếp theo.
“ Anh nghe em nói hết đã, em có quen biết với một người bạn ở bên Mỹ cậu ấy có cách giúp em chữa hết độc. Ngày mai em sẽ bay sang đó, anh ở lại giúp em chăm sóc ba mẹ và mọi người giúp em. Anh hứa với em được chứ. “
Hoàng Cẩn Đình động mi, anh nắm lấy bàn tay của cô, nhìn biểu cảm trên gương mặt cô anh biết chắc mình không thể nào không đồng ý với cô được.
Anh hiểu tính cách của Đường Đường, Vân Đường là một cứng đầu và mạnh mẽ, những gì cô đã quyết thì không thể thay đổi được.
“ Em có chắc không? “
Anh lên tiếng hỏi, Vân Đường trong lòng dao động, chắc không tất nhiên là không rồi, lần này hi vọng chỉ có 50/50 hi vọng Ken có thể điều chế ra thuốc giải giúp cô, nếu không thì cô không biết mình sẽ ra sao nữa.
Cô nhẹ cong môi cười, hai tay vòng qua hông ôm lấy người anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
“ Tin em, em sẽ không quay về với anh, em không nỡ bỏ anh một mình đâu, chúng ta còn chưa kết hôn nữa mà. “
Anh không nói gì chỉ đưa bàn tay lên xoa lấy đầu cô.
…----------------…
8 giờ sáng hai người đã xuất phát tới sân bay, trên đường đi xe của hai người bị một chiếc xe màu trắng bám theo, Trần Tư Hào qua kính chiếu hậu nhìn chiếc xe càng ngày càng bám gần, anh ta nhăn mặt trong lòng tò mò không biết là kẻ nào lại tìm phiền phức đến cho họ nũa.
“ Anh Đình có người bám theo mình “
Hoàng Cẩn Đình quay người ra sau nhìn mấy giây rồi quay người lại anh không thấy rõ ai đang ở bên trong, ai mà có thể biết được chuyện Đường Đường hôm nay bay sang Mỹ nhỉ?
Anh cầm điện thoại gọi cho Đức Huy, rồi nói với Trần Tư Hào tiếp tục đi bình thường, hiện tại anh chưa biết ý định của người bám theo là gì, cũng chưa biết đối phương là ai, là người nào sai khiến.
Đột nhiên chiếc xe phía sau lao nhanh tới muốn tông vào đuôi xe của anh, Trần Tư Hào xoay tay lái anh ta có sức duy trì khoảng cách giữa hai xe.
Phía trước một hàng xe máy đang đứng chờ đèn đỏ, Trần Tư Hào buộc phải dừng lại.
Chiếc xe phía sau cũng giảm vận tốc dừng lại ở phía sau xe anh, Vân Đường nhìn thấy những chú công an giao thông đang đứng phía trước hướng dẫn hướng di chuyển của những luồng xe.
Cho đến khi số giây trên đèn giao thông nhảy từ số 4 sang số 3 Trần Tư Hào đã chuẩn bị giậm chân ga vịn vô lăng, may mắn đoạn đường này khá đông đúc cho nên những kẻ trong xe không hành động quá lộ liễu được.
Hai chiếc xe cứ di chuyển như thế đến sân bay.
Lê Đức Huy đã tới sang bay sớm hơn bọn họ mấy phút anh ta, ngồi trong xe nhìn thấy chiếc xe của Hoàng Cẩn Đình tới liền nhanh chóng lái xe tới chắn ngang hai chiếc xe.
Sảnh trước sân bay khá rộng, xung quanh những chiếc xe cũng lần lượt đi vào.
Lê Đức Huy xuống xe cẩn thận đi tới trước bên cửa xe màu trắng đó gõ lên cửa xe mấy cái.
Chờ mấy giây không thấy động thái gì, Lê Đức Huy lúc này hơi mất kiên nhẫn, Trần Tư Hào lúc này cũng mở cửa cho người xuống xe, anh ta vô cùng cẩn thận che chắn cho Vân Đường di chuyển vào phía trong sảnh ngồi chờ.
“ Em ngồi đây với Hào nhé anh đi tới quầy hoàn tất thủ tục giúp em. “
Hoàng Cẩn Đình đứng theo hàng chờ tới lượt mình, Vân Đường ngồi trên hàng ghế cô ôm lấy chiếc túi xách chứ đồ dùng của mình vào trong lòng, cầm chiếc điện thoại ra lướt tin tức trên Facebook.
Trần Tư Hào ngồi bên cạnh,căng mắt nhìn xung quanh tứ phía, anh ta phải đảm bảo không để sót kẻ nào có ý đồ xấu đến gần Đường Đường.
Một người phụ nữ từ từ đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh cô, người phụ nữ mang khẩu trang trên tay xách một chiếc túi da bò màu đen, cũng lấy điện thoại ra bấm bình thường, Trần Tư Hào nhìn người phụ nữ một lát rồi cũng quay sang nhìn đ để ý xung quanh.
Vân Đường đang nhắn tin với Ken, cô bỗng ngửi thấy một mùi hương nước hoa khá nồng, cô lia mắt nhìn sang người bên cạnh, nhìn thấy người phụ nữ vẫn đang xem video bình thường, bàn tay của người phụ nữ rất trắng lại sơn màu móng màu hồng có đính hạt, có vẻ đối phương là một chị gái khá trẻ.
Bất ngờ chạm ánh mắt đối phương cô lịch sự mỉm cười chào lại, nhưng mà cái ánh mắt này rất quen nha, còn có mùi hương nước hoa này tuy rất thơm nhưng cô ngửi cảm giác có gì đó khó chịu.
Vân Đường ngồi trong lòng anh, cả hai trần truồng dựa vào nhau, một tay Hoàng Cẩn Đình ôm trọn vòng eo của em người yêu.
“ Em có chuyện muốn nói với anh “
“ Em nói đi anh nghe “
“ Chúng ta sẽ tạm thời xa nhau một thời gian “
“ Cái gì…
Chưa để anh nói thêm gì Vân Đường dã quay người lại lấy ngón tay chặn miệng anh, ánh mắt cô kiên định nhìn anh.
Hoàng Cẩn Đình ngừng lại hành động, anh muốn nghe xem cô sẽ nói gì tiếp theo.
“ Anh nghe em nói hết đã, em có quen biết với một người bạn ở bên Mỹ cậu ấy có cách giúp em chữa hết độc. Ngày mai em sẽ bay sang đó, anh ở lại giúp em chăm sóc ba mẹ và mọi người giúp em. Anh hứa với em được chứ. “
Hoàng Cẩn Đình động mi, anh nắm lấy bàn tay của cô, nhìn biểu cảm trên gương mặt cô anh biết chắc mình không thể nào không đồng ý với cô được.
Anh hiểu tính cách của Đường Đường, Vân Đường là một cứng đầu và mạnh mẽ, những gì cô đã quyết thì không thể thay đổi được.
“ Em có chắc không? “
Anh lên tiếng hỏi, Vân Đường trong lòng dao động, chắc không tất nhiên là không rồi, lần này hi vọng chỉ có 50/50 hi vọng Ken có thể điều chế ra thuốc giải giúp cô, nếu không thì cô không biết mình sẽ ra sao nữa.
Cô nhẹ cong môi cười, hai tay vòng qua hông ôm lấy người anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
“ Tin em, em sẽ không quay về với anh, em không nỡ bỏ anh một mình đâu, chúng ta còn chưa kết hôn nữa mà. “
Anh không nói gì chỉ đưa bàn tay lên xoa lấy đầu cô.
…----------------…
8 giờ sáng hai người đã xuất phát tới sân bay, trên đường đi xe của hai người bị một chiếc xe màu trắng bám theo, Trần Tư Hào qua kính chiếu hậu nhìn chiếc xe càng ngày càng bám gần, anh ta nhăn mặt trong lòng tò mò không biết là kẻ nào lại tìm phiền phức đến cho họ nũa.
“ Anh Đình có người bám theo mình “
Hoàng Cẩn Đình quay người ra sau nhìn mấy giây rồi quay người lại anh không thấy rõ ai đang ở bên trong, ai mà có thể biết được chuyện Đường Đường hôm nay bay sang Mỹ nhỉ?
Anh cầm điện thoại gọi cho Đức Huy, rồi nói với Trần Tư Hào tiếp tục đi bình thường, hiện tại anh chưa biết ý định của người bám theo là gì, cũng chưa biết đối phương là ai, là người nào sai khiến.
Đột nhiên chiếc xe phía sau lao nhanh tới muốn tông vào đuôi xe của anh, Trần Tư Hào xoay tay lái anh ta có sức duy trì khoảng cách giữa hai xe.
Phía trước một hàng xe máy đang đứng chờ đèn đỏ, Trần Tư Hào buộc phải dừng lại.
Chiếc xe phía sau cũng giảm vận tốc dừng lại ở phía sau xe anh, Vân Đường nhìn thấy những chú công an giao thông đang đứng phía trước hướng dẫn hướng di chuyển của những luồng xe.
Cho đến khi số giây trên đèn giao thông nhảy từ số 4 sang số 3 Trần Tư Hào đã chuẩn bị giậm chân ga vịn vô lăng, may mắn đoạn đường này khá đông đúc cho nên những kẻ trong xe không hành động quá lộ liễu được.
Hai chiếc xe cứ di chuyển như thế đến sân bay.
Lê Đức Huy đã tới sang bay sớm hơn bọn họ mấy phút anh ta, ngồi trong xe nhìn thấy chiếc xe của Hoàng Cẩn Đình tới liền nhanh chóng lái xe tới chắn ngang hai chiếc xe.
Sảnh trước sân bay khá rộng, xung quanh những chiếc xe cũng lần lượt đi vào.
Lê Đức Huy xuống xe cẩn thận đi tới trước bên cửa xe màu trắng đó gõ lên cửa xe mấy cái.
Chờ mấy giây không thấy động thái gì, Lê Đức Huy lúc này hơi mất kiên nhẫn, Trần Tư Hào lúc này cũng mở cửa cho người xuống xe, anh ta vô cùng cẩn thận che chắn cho Vân Đường di chuyển vào phía trong sảnh ngồi chờ.
“ Em ngồi đây với Hào nhé anh đi tới quầy hoàn tất thủ tục giúp em. “
Hoàng Cẩn Đình đứng theo hàng chờ tới lượt mình, Vân Đường ngồi trên hàng ghế cô ôm lấy chiếc túi xách chứ đồ dùng của mình vào trong lòng, cầm chiếc điện thoại ra lướt tin tức trên Facebook.
Trần Tư Hào ngồi bên cạnh,căng mắt nhìn xung quanh tứ phía, anh ta phải đảm bảo không để sót kẻ nào có ý đồ xấu đến gần Đường Đường.
Một người phụ nữ từ từ đi tới ngồi xuống ghế bên cạnh cô, người phụ nữ mang khẩu trang trên tay xách một chiếc túi da bò màu đen, cũng lấy điện thoại ra bấm bình thường, Trần Tư Hào nhìn người phụ nữ một lát rồi cũng quay sang nhìn đ để ý xung quanh.
Vân Đường đang nhắn tin với Ken, cô bỗng ngửi thấy một mùi hương nước hoa khá nồng, cô lia mắt nhìn sang người bên cạnh, nhìn thấy người phụ nữ vẫn đang xem video bình thường, bàn tay của người phụ nữ rất trắng lại sơn màu móng màu hồng có đính hạt, có vẻ đối phương là một chị gái khá trẻ.
Bất ngờ chạm ánh mắt đối phương cô lịch sự mỉm cười chào lại, nhưng mà cái ánh mắt này rất quen nha, còn có mùi hương nước hoa này tuy rất thơm nhưng cô ngửi cảm giác có gì đó khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.