Chương 53: Chúng ta là người yêu của nhau?
Bạch Vũ Mịch
22/04/2024
" Ha ha anh đừng hôn em nữa…em nhột quá…ha ha… "
Lâm Vân Đường được người đàn ông ôm vào trong lòng, từng nụ hôn từ hành động của người đàn ông đều khiến cô ngọt ngào, cô cười rất tươi, nụ cười của người đàn ông vừa dịu dàng vừa đẹp đẽ.
Cô đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của người đàn ông, rồi quay người lại muốn nhìn rõ khuôn mặt của người đang ôm mình.
Cô hạnh phúc quay người lại trong ánh mắt toàn ý cười, bổng dưng người đàn ông trước mắt lại biến đâu mất, không còn vòng tay ôm cô nữa.
Vân Đường lạc lỗng từ từ đứng dậy, một giọng nói quen thuộc từ xa cất lên, cô nhìn thấy bóng hình của một người đàn ông nhưng do cách xa Vân Đường không nhìn rõ mặt, Vân Đường bước từng bước theo bản năng mà đi về hướng người.
" Đừng đi nữa, quay về đi, chúng ta sẽ tìm thấy nhau thôi. "
" Anh là ai? Sao tôi không nhìn thấy mặt của anh?..Đừng đi mà…đừng đi…đừng bỏ tôi một mình ở đây… đợi tôi…đợi tôi… "
Giống như khoảng không vô định Lâm Vân Đường chạy mãi chạy mãi theo hướng người trước mắt nhưng mãi vẫn không đuổi kịp, đến khi cô vô tình vấp chân mà ngã xuống, không gian xung quanh theo đó mà tan vỡ.
Hai mắt Lâm Vân Đường bất ngờ mở to, giật mình ngồi dậy, cô nhíu mày lấy tay lau vần trán thấm đẫm mồ hôi, khí lạnh của căn phòng làm cô nhận ra đây là thực tại.
Cô quay nhìn khắp căn phòng, nơi này là đâu? Cảm giác lạ lẫm dấy lên trong tâm trí, đột nhiên Vân Đường cảm thấy đầu mình đau nhức dữ dội, cảm giác như có ai đó dùng cây búa đóng xuống đầu cô vậy, hai tay cô ôm lấy đầu mình cơn đau càng lúc càng tăng cao.
Lâm Vân Đường ngã xuống giường cơ thể theo cơn đau mà cong lại, không biết qua bao lâu cơn đau mới giảm xuống rồi biến mất.
Lưu Trì Thành từ ngoài đi vào, thấy Đường Đường đã tỉnh, anh ta đi tới ngồi xuống giường, dịu dàng đỡ người Vân Đường ngồi dậy, hắn còn chu đáo lấy hai cái gối chồng lên nhau để cô tựa lưng.
Vân Đường lúc này còn rất mệt, nhìn thấy khuôn mặt của hắn cô theo giật mình mà lùi ra xa, cô nghi ngờ nhìn hắn.
" Anh là ai? Sao tôi lại ở đây "
Vừa nói xong câu đầu cô nhói lên, cô đưa tay lên đỡ lấy đầu mình.
" Em lại đau đầu nữa sao, anh có mang thuốc cho em nè, uống xong đầu sẽ không còn đau nữa. "
Hắn quay người cầm lấy ly nước và thuốc đưa cho cô, Vân Đường nhìn hắn cô vẫn còn nghi hoặc về người đàn ông trước mắt.
Lưu Trì Thành nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười của hắn rất dịu dàng, ánh mắt nhìn cô lại mang dáng vẻ cưng chiều, Lâm Vân Đường phút chốc bị hắn làm cho buông lỏng phòng bị.
Cô rụt rè đưa tay ra, Lưu Trì Thành khẽ cười sủng đưa ly nước và thuốc vào hai tay cô.
" Uống đi, không hại em đâu, đây là thuốc giảm đau. "
Vân Đường chần chừ một lát rồi rốt cuộc cũng uống nó, qua mấy phút cơn đau đầu của cô quả thật biến mất rồi.
" Anh nói thật chứ, hết đau rồi đúng chứ! "
" Ừm không còn đau nữa… cảm ơn "
Lưu Trì Thành bất ngờ nắm lấy bàn tay cô, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, hắn ôn nhu xoa lấy mu bàn tay của cô.
" Sau này đừng nói cảm ơn với anh, giữa anh với em không cần phải khách sáo. "
Vân Đường rút bàn tay của mình ra khỏi bàn tay của hắn, không hiểu sao cô cảm thấy không thoải mái khi đối mặt với người đàn ông trước mắt.
" Anh biết tôi? Chúng ta là gì của nhau? "
" Em là Đường Đường, là bạn gái của anh, chúng ta cùng nhau lớn lên. "
" Đường Đường? Tôi tên Đường Đường ư? "
" Đúng vậy, em họ Lâm tên Vân Đường, Đường Đường là cách gọi thân mật của anh với em. "
Cô nghiên đầu rồi gật gù, cái tên này nghe rất quen, cảm giác cho cô biết đây đúng là tên của mình.
" Vậy anh tên là gì, tôi còn có người thân nào không? "
" Anh tên Lâm Thành, là người thân của em chúng ta cùng nhau lớn lên nương tựa với nhau mà trưởng thành. Em phải nhớ, em chỉ có một người thân duy nhất là anh, chúng ta yêu thương nhau, còn sắp tổ chức đám cưới với nhau. "
" Lâm Thành… Lâm Thành…anh là người yêu của em… chúng ta còn sắp cưới nhau… nhưng mà em không nhớ gì cả…anh thật sự là người yêu của em sao? "
Lưu Trì Thành mỉm cười nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay cô, rồi hắn ôm lấy cô vỗ vỗ lưng của cô dùng giọng điệu dịu dàng dỗ dành cô.
" Đúng vậy chúng ta là người yêu của nhau, em yêu anh và anh yêu em cả hai đều tính tới chuyện kết hôn rồi. Vì mấy ngày trước em gặp tai nạn nên bị mất đi ký ức nhưng mà em yên tâm anh sẽ luôn bên em, cho dù em có nhớ hay không anh vẫn sẽ ở bên cạnh em. "
Hắn buông cô ra, rồi đi tới bàn nhỏ lấy hai bức hình trên bàn đưa cho cô xem.
Vân Đường cầm lấy hai bức ảnh, cả hai bức ảnh đều là ảnh chụp của hai người, trong bức ảnh cô cười rất vui vẻ, trông cả hai cũng rất thân thiết.
Cô ngước nhìn hắn, lúc này cô mới tin điều hắn nói, nhưng sao trái tim của cô nó cứ có cảm giác không đúng, tại sao gương mặt của người trước mặt lại cho cô cảm giác khó chịu như thế?
Lâm Vân Đường được người đàn ông ôm vào trong lòng, từng nụ hôn từ hành động của người đàn ông đều khiến cô ngọt ngào, cô cười rất tươi, nụ cười của người đàn ông vừa dịu dàng vừa đẹp đẽ.
Cô đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của người đàn ông, rồi quay người lại muốn nhìn rõ khuôn mặt của người đang ôm mình.
Cô hạnh phúc quay người lại trong ánh mắt toàn ý cười, bổng dưng người đàn ông trước mắt lại biến đâu mất, không còn vòng tay ôm cô nữa.
Vân Đường lạc lỗng từ từ đứng dậy, một giọng nói quen thuộc từ xa cất lên, cô nhìn thấy bóng hình của một người đàn ông nhưng do cách xa Vân Đường không nhìn rõ mặt, Vân Đường bước từng bước theo bản năng mà đi về hướng người.
" Đừng đi nữa, quay về đi, chúng ta sẽ tìm thấy nhau thôi. "
" Anh là ai? Sao tôi không nhìn thấy mặt của anh?..Đừng đi mà…đừng đi…đừng bỏ tôi một mình ở đây… đợi tôi…đợi tôi… "
Giống như khoảng không vô định Lâm Vân Đường chạy mãi chạy mãi theo hướng người trước mắt nhưng mãi vẫn không đuổi kịp, đến khi cô vô tình vấp chân mà ngã xuống, không gian xung quanh theo đó mà tan vỡ.
Hai mắt Lâm Vân Đường bất ngờ mở to, giật mình ngồi dậy, cô nhíu mày lấy tay lau vần trán thấm đẫm mồ hôi, khí lạnh của căn phòng làm cô nhận ra đây là thực tại.
Cô quay nhìn khắp căn phòng, nơi này là đâu? Cảm giác lạ lẫm dấy lên trong tâm trí, đột nhiên Vân Đường cảm thấy đầu mình đau nhức dữ dội, cảm giác như có ai đó dùng cây búa đóng xuống đầu cô vậy, hai tay cô ôm lấy đầu mình cơn đau càng lúc càng tăng cao.
Lâm Vân Đường ngã xuống giường cơ thể theo cơn đau mà cong lại, không biết qua bao lâu cơn đau mới giảm xuống rồi biến mất.
Lưu Trì Thành từ ngoài đi vào, thấy Đường Đường đã tỉnh, anh ta đi tới ngồi xuống giường, dịu dàng đỡ người Vân Đường ngồi dậy, hắn còn chu đáo lấy hai cái gối chồng lên nhau để cô tựa lưng.
Vân Đường lúc này còn rất mệt, nhìn thấy khuôn mặt của hắn cô theo giật mình mà lùi ra xa, cô nghi ngờ nhìn hắn.
" Anh là ai? Sao tôi lại ở đây "
Vừa nói xong câu đầu cô nhói lên, cô đưa tay lên đỡ lấy đầu mình.
" Em lại đau đầu nữa sao, anh có mang thuốc cho em nè, uống xong đầu sẽ không còn đau nữa. "
Hắn quay người cầm lấy ly nước và thuốc đưa cho cô, Vân Đường nhìn hắn cô vẫn còn nghi hoặc về người đàn ông trước mắt.
Lưu Trì Thành nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười của hắn rất dịu dàng, ánh mắt nhìn cô lại mang dáng vẻ cưng chiều, Lâm Vân Đường phút chốc bị hắn làm cho buông lỏng phòng bị.
Cô rụt rè đưa tay ra, Lưu Trì Thành khẽ cười sủng đưa ly nước và thuốc vào hai tay cô.
" Uống đi, không hại em đâu, đây là thuốc giảm đau. "
Vân Đường chần chừ một lát rồi rốt cuộc cũng uống nó, qua mấy phút cơn đau đầu của cô quả thật biến mất rồi.
" Anh nói thật chứ, hết đau rồi đúng chứ! "
" Ừm không còn đau nữa… cảm ơn "
Lưu Trì Thành bất ngờ nắm lấy bàn tay cô, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, hắn ôn nhu xoa lấy mu bàn tay của cô.
" Sau này đừng nói cảm ơn với anh, giữa anh với em không cần phải khách sáo. "
Vân Đường rút bàn tay của mình ra khỏi bàn tay của hắn, không hiểu sao cô cảm thấy không thoải mái khi đối mặt với người đàn ông trước mắt.
" Anh biết tôi? Chúng ta là gì của nhau? "
" Em là Đường Đường, là bạn gái của anh, chúng ta cùng nhau lớn lên. "
" Đường Đường? Tôi tên Đường Đường ư? "
" Đúng vậy, em họ Lâm tên Vân Đường, Đường Đường là cách gọi thân mật của anh với em. "
Cô nghiên đầu rồi gật gù, cái tên này nghe rất quen, cảm giác cho cô biết đây đúng là tên của mình.
" Vậy anh tên là gì, tôi còn có người thân nào không? "
" Anh tên Lâm Thành, là người thân của em chúng ta cùng nhau lớn lên nương tựa với nhau mà trưởng thành. Em phải nhớ, em chỉ có một người thân duy nhất là anh, chúng ta yêu thương nhau, còn sắp tổ chức đám cưới với nhau. "
" Lâm Thành… Lâm Thành…anh là người yêu của em… chúng ta còn sắp cưới nhau… nhưng mà em không nhớ gì cả…anh thật sự là người yêu của em sao? "
Lưu Trì Thành mỉm cười nhẹ nhàng nắm lấy hai bàn tay cô, rồi hắn ôm lấy cô vỗ vỗ lưng của cô dùng giọng điệu dịu dàng dỗ dành cô.
" Đúng vậy chúng ta là người yêu của nhau, em yêu anh và anh yêu em cả hai đều tính tới chuyện kết hôn rồi. Vì mấy ngày trước em gặp tai nạn nên bị mất đi ký ức nhưng mà em yên tâm anh sẽ luôn bên em, cho dù em có nhớ hay không anh vẫn sẽ ở bên cạnh em. "
Hắn buông cô ra, rồi đi tới bàn nhỏ lấy hai bức hình trên bàn đưa cho cô xem.
Vân Đường cầm lấy hai bức ảnh, cả hai bức ảnh đều là ảnh chụp của hai người, trong bức ảnh cô cười rất vui vẻ, trông cả hai cũng rất thân thiết.
Cô ngước nhìn hắn, lúc này cô mới tin điều hắn nói, nhưng sao trái tim của cô nó cứ có cảm giác không đúng, tại sao gương mặt của người trước mặt lại cho cô cảm giác khó chịu như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.