Chương 36: Cơm hộp giá rẻ
Thỏ Nhĩ Tề
21/04/2023
Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 36: Cơm hộp giá rẻ
Hôm trước Đường Tư Kỳ hẹn với khách ngày mai sẽ giao bản phác thảo. Nhưng hôm nay làm xong rồi thế nên cô liền phát wifi từ điện thoại qua máy tính bảng rồi gửi bản vẽ cho khách hàng.
Chưa đầy năm phút sau, đối phương đã nhắn lại: [ Bản phác thảo quá tuyệt vời. Đúng cảm giác mình mong muốn. Trời ơi, ánh mắt nam nữ chính nhìn nhau tình bể bình. Nhìn hình ảnh này mình có thể ngay lập tức sáng tác một câu chuyện tình yêu lâm li dài ba trăm ngàn chữ! Đại thần, mời bạn tiếp tục phát triển bức tranh theo hướng này, mình cực kỳ thích! Cám ơn bạn nhiều nha! ]
Sau đó, đối phương theo quy định chuyển tiếp cho Đường Tư Kỳ 50%. Còn 30% còn lại sẽ được thanh toán sau khi giao tác phẩm hoàn thiện.
Tập trung làm việc một hồi lâu, Đường Tư Kỳ bỗng cảm thấy đói bụng. Định cố nhịn qua cơn đói, đợi về nhà rồi ăn một thể nhưng nhìn thời gian thì hãn còn lâu lắm mới tới Ôn Châu, sợ rằng tuột huyết áp lăn đùng ra đây thì tiêu đời thế nên cô liền xách túi đi về toa căn-tin ở cuối đoàn tàu.
Lúc này đang có rất đông người xếp hàng, đến lượt Đường Tư Kỳ thì trên mặt bàn chỉ còn lại đúng hai lựa chọn là cơm bò kho và cơm gà nướng khoai tây, đồng giá 48 đồng một phần.
Đường Tư Kỳ nhăn mặt: “Sao đắt vậy ạ?”
Người phục vụ tươi cười niềm nở: “Cô gái nhỏ, hay là cứ nếm thử một hộp đi. Đảm bảo cả hai loại này đều ngon lắm đấy.”
Đường Tư Kỳ thoáng đắn đo: “Không còn loại khác hả bác?”
“Hết rồi, chỉ còn thế này thôi cô bé”, người phục vụ từ chối bằng một thái độ hết sức ôn hoà, không hề có chút bực dọc hay khó chịu nào.
“Dạ, thế thì thôi ạ, cháu không ăn đâu” Đường Tư Kỳ buồn rầu ôm bụng đói quay về chỗ ngồi.
Tình cờ, cậu trai ngồi ghế đối diện cũng vừa lúc xong việc. Thấy Đường Tư Kỳ ngồi không không làm gì, cậu liền vui vẻ bắt chuyện: “Bạn thích vẽ tranh à? Là hoạ sĩ chuyên nghiệp sao?”
Đường Tư Kỳ xấu hổ cười cười: “Nói hoạ sĩ chuyên nghiệp người ta cười chết, mình vẫn còn là dân nghiệp dư thôi.”
Cậu trai sảng khoái nói: “Mình cũng là dân a-ma-tơ đây. Nhưng ban nãy có nhìn lén một cái thấy bạn vẽ đẹp thật đấy.”
“Haha, cám ơn nha!”
Hai người tán gẫu một hồi, Đường Tư Kỳ bèn nói đến chuyện cơm hộp: “Sao cơm trên tàu cao tốc người ta bán đắt thế nhỉ?”
Cậu trai liền hỏi ngay: “Bạn vừa mới đi mua đấy à, họ bán bao nhiêu?”
Đường Tư Kỳ nhún vai thở dài: “48 đồng lận.”
Cậu trai sửng sốt: “Làm gì có chuyện đấy. Theo quy định loại thấp nhất chỉ có giá 15 đồng thôi mà, bạn không thấy sao?”
Đường Tư Kỳ lắc đầu: “Mình không thấy. Trên mặt bàn chỉ có đúng hai loại đồng giá 48 đồng.”
Cậu trai đột nhiên đứng bật dậy: “Đi, đi theo mình xuống nhà ăn.”
Đường Tư Kỳ lót tót chạy bước nhỏ theo. Vì sợ to chuyện nên cô chỉ biết lặng lẽ cúi gằm mặt, thầm cầu trời khấn Phật cho cậu bạn đừng làm ầm ĩ lên, nếu không thì xấu hổ chết mất.
Ngờ đâu, cậu trai này lại không phải loại ngại đụng chuyện. Vừa vào tới căn-tin, cậu lập tức nói thẳng, không những vậy còn nói rất to: “Lấy cho cháu hai phần, loại 15 đồng.”
Người phục vụ vẫn tươi cười như cũ: “Xin lỗi nhé, suất 15 đồng hiện đã hết mất rồi. Giờ chỉ còn suất 48 đồng thôi. Nhưng mà ngon lắm, cháu ăn thử đi.”
Cậu trai không nói hai lời, lập tức rút di động ra quay video: “Không phải trên báo đài vẫn nói Cục đường sắt có quy định tất cả các chuyến tàu đều phục vụ cơm hộp 15 đồng một phần hay sao? Vì lý do gì mà riêng chuyến tàu này lại không có?”
Nụ cười trên môi ngươi phục vụ thoắt cái cứng đờ: “Là thế này…tại vì loại đó số lượng ít nên tạm thời bị thiếu…”
Cậu trai lập tức cắt ngang: “Nhưng trên quy định đã nói rõ, riêng với suất cơm 15 đồng sẽ luôn được bổ sung kịp thời để phục vụ người dân còn gì?”
Người phục vụ bắt đầu bối rối: “Có chứ, nhất định chúng tôi sẽ bổ sung nhưng tàu vẫn đang chạy mà…”
Cậu trai ráo riết truy hỏi tới cùng: “Vậy khi nào mới được bổ sung?”
“Trạm…trạm kế tiếp…” Người phục vụ cuống đến độ nói năng lắp bắp.
Vì có người đi tiên phong nên những khách khác mới dám bày tỏ sự ấm ức trong lòng
“Đúng vậy, tôi cũng có coi tin tức, rõ ràng có quy định là các suất cơm 15 đồng sẽ được phục vụ xuyên suốt hành trình, trên tất cả các chuyến tàu trong cả nước. Thế mà ở đây lại không bán, kỳ cục thật.”
“Đúng rồi, 15 đồng còn ăn được chứ 48 đồng một suất thì dân đen như chúng tôi lấy đâu ra tiền mà ăn.”
“Làm ăn thất đức, tính ăn chặn của khách hàng à? Nếu không nhờ cậu trai trẻ này quyết làm ra ngô ra khoai đòi lại quyền lợi cho hành khách thì chẳng phải tất cả những người có mặt trên chuyến tàu ngày hôm nay đều bị ép phải mua cơm giá cao hay sao?”
Nụ cười trên mặt người phục vụ lúc này đã méo xệch, vội vội vàng vàng trấn an đám đông: “Phục vụ, chúng tôi đảm bảo sẽ phục vụ suất cơm 15 đồng như quy định. Nhưng hiện tại đang hết hàng nên xin mời bà con đăng ký số lượng với tôi. Đợi lát nữa tàu đến trạm tiếp theo, chúng tôi sẽ lập tức bổ sung thêm và mang cơm tới tận chỗ ngồi cho từng người.”
Đám đông vỗ tay nhiệt liệt, ánh mắt Đường Tư Kỳ nhìn cậu trai trẻ cũng dần chuyển sang sùng bái pha lẫn tôn kính.
Một bác trai cao hứng nói to: “Haha, phải như vậy chứ, cậu trai trẻ cừ lắm. Đất nước cần những thanh niên như cháu.”
Cậu trai cười cười với ông bác rồi cùng Đường Tư Kỳ quay lại chỗ ngồi, vừa đi cậu vừa nói: “Rất nhiều chuyện thấy vậy mà không phải vậy. Nhiều khi cũng không phải bọn họ cố tình giấu giếm hay ăn chặn gì đâu. Nhưng khẳng định có những hành khách vì ngại tranh luận hoặc quá đói nên đành phải bấm bụng mua giá cao. Ấy cậu đừng nhìn mình như thế, mình không phải thần thánh phương nào đâu, tại đi nhiều nên có nhiều kinh nghiệm thôi.”
Thường xuyên ra ngoài, gặp gỡ nhiều người, va vấp nhiều chính là cách tích luỹ kinh nghiệm sống tốt nhất mà không sách vở hay trường lớp nào dạy được.
Cùng sàn sàn tuổi nhau nên đôi bạn nói chuyện khá hợp gu. Bất tri bất giác tàu đã tới trạm kế tiếp lúc nào không hay.
Đúng như lời hứa, người phục vụ bưng cơm đến tận nơi: “Vừa rồi có chút hiểu lầm, thật là ngại quá.”
Việc đã được giải quyết nên cậu trai cũng không còn gay gắt như trước: “Không có gì đâu bác nhưng cháu nghĩ nhà ăn nên chuẩn bị nhiều suất cơm 15 đồng hơn. Tại vì nói đến cùng thì cái giá 48 đồng cho một phần ăn thực sự quá đắt, không nhiều người chấp nhận nổi.”
“Cám ơn lời kiến nghị của cậu. Tôi sẽ lưu ý với tổ nhân viên” Người phục vụ gật đầu cười rồi lại nhanh chóng đi phát cơm tiếp.
Được ăn suất cơm giá rẻ đúng với quyền lợi, lại còn do chính mình đấu tranh được, Đường Tư Kỳ cảm thấy ngon miệng vô cùng. Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn, hôm nay coi như cô học được một chiêu phòng thân rồi.
Mà nói một câu công tâm thì hộp cơm 15 đồng này rất ngon, chả kém cạnh so với hộp 48 đồng. Này nhé, cơm đầy ú ụ, thức ăn có đủ cả chay lẫn mặn, rau xanh tươi còn gà Cung Bảo (1) được nêm nếm đậm đà. Nói chung là đầy đặn, duyệt!
Vừa ăn xong hộp cơm thì di động reo vang
[ Chúc mừng người chơi mở khoá kỹ năng mới: Đi xe lửa. Khen thưởng: +10 đồng vàng. Bảo khố: 727 đồng vàng.]
[ Chúc mừng người chơi đã vượt qua sự e dè, dám đứng lên đấu tranh giành quyền lợi về cho bản thân, thành công mua được suất cơm trị giá 15 nhân dân tệ. Khen thưởng: + 100 đồng vàng. Bảo khố: 827 đồng vàng.]
Đường Tư Kỳ trố lồi mắt. Vậy mà cũng được thưởng vàng?
Biết đi xe lửa, thưởng 10 vàng.
Học được cách mua cơm hộp trên xe lửa, thưởng 100 vàng.
Ủa, một trăm vàng lận á, sao nhiều vậy, có lộn không trời?!
Dường như đọc được suy nghĩ của Đường Tư Kỳ, hệ thống lập tức giải đáp thắc mắc:
[ Hệ thống căn cứ vào độ khó, tính phức tạp và độ phổ biến của thử thách để đưa ra mức khen thưởng phù hợp.]
À ra vậy, Đường Tư Kỳ bừng tỉnh đại ngộ. Tức là đi xe lửa là kỹ năng cơ bản nhưng mua được cơm hộp giá rẻ thì là tiểu xảo đặc biệt, không phải ai cũng biết cho nên làm được cái khó sẽ được khen thưởng nhiều hơn.
———
Chú Thích
(1) Gà Cung Bảo - Kung Pao là món ăn nổi tiếng của người Hoa, thịt gà được tẩm ướp đậm đà, xào chung với ớt, lạc rang hoặc hạt điều.
Chương 36: Cơm hộp giá rẻ
Hôm trước Đường Tư Kỳ hẹn với khách ngày mai sẽ giao bản phác thảo. Nhưng hôm nay làm xong rồi thế nên cô liền phát wifi từ điện thoại qua máy tính bảng rồi gửi bản vẽ cho khách hàng.
Chưa đầy năm phút sau, đối phương đã nhắn lại: [ Bản phác thảo quá tuyệt vời. Đúng cảm giác mình mong muốn. Trời ơi, ánh mắt nam nữ chính nhìn nhau tình bể bình. Nhìn hình ảnh này mình có thể ngay lập tức sáng tác một câu chuyện tình yêu lâm li dài ba trăm ngàn chữ! Đại thần, mời bạn tiếp tục phát triển bức tranh theo hướng này, mình cực kỳ thích! Cám ơn bạn nhiều nha! ]
Sau đó, đối phương theo quy định chuyển tiếp cho Đường Tư Kỳ 50%. Còn 30% còn lại sẽ được thanh toán sau khi giao tác phẩm hoàn thiện.
Tập trung làm việc một hồi lâu, Đường Tư Kỳ bỗng cảm thấy đói bụng. Định cố nhịn qua cơn đói, đợi về nhà rồi ăn một thể nhưng nhìn thời gian thì hãn còn lâu lắm mới tới Ôn Châu, sợ rằng tuột huyết áp lăn đùng ra đây thì tiêu đời thế nên cô liền xách túi đi về toa căn-tin ở cuối đoàn tàu.
Lúc này đang có rất đông người xếp hàng, đến lượt Đường Tư Kỳ thì trên mặt bàn chỉ còn lại đúng hai lựa chọn là cơm bò kho và cơm gà nướng khoai tây, đồng giá 48 đồng một phần.
Đường Tư Kỳ nhăn mặt: “Sao đắt vậy ạ?”
Người phục vụ tươi cười niềm nở: “Cô gái nhỏ, hay là cứ nếm thử một hộp đi. Đảm bảo cả hai loại này đều ngon lắm đấy.”
Đường Tư Kỳ thoáng đắn đo: “Không còn loại khác hả bác?”
“Hết rồi, chỉ còn thế này thôi cô bé”, người phục vụ từ chối bằng một thái độ hết sức ôn hoà, không hề có chút bực dọc hay khó chịu nào.
“Dạ, thế thì thôi ạ, cháu không ăn đâu” Đường Tư Kỳ buồn rầu ôm bụng đói quay về chỗ ngồi.
Tình cờ, cậu trai ngồi ghế đối diện cũng vừa lúc xong việc. Thấy Đường Tư Kỳ ngồi không không làm gì, cậu liền vui vẻ bắt chuyện: “Bạn thích vẽ tranh à? Là hoạ sĩ chuyên nghiệp sao?”
Đường Tư Kỳ xấu hổ cười cười: “Nói hoạ sĩ chuyên nghiệp người ta cười chết, mình vẫn còn là dân nghiệp dư thôi.”
Cậu trai sảng khoái nói: “Mình cũng là dân a-ma-tơ đây. Nhưng ban nãy có nhìn lén một cái thấy bạn vẽ đẹp thật đấy.”
“Haha, cám ơn nha!”
Hai người tán gẫu một hồi, Đường Tư Kỳ bèn nói đến chuyện cơm hộp: “Sao cơm trên tàu cao tốc người ta bán đắt thế nhỉ?”
Cậu trai liền hỏi ngay: “Bạn vừa mới đi mua đấy à, họ bán bao nhiêu?”
Đường Tư Kỳ nhún vai thở dài: “48 đồng lận.”
Cậu trai sửng sốt: “Làm gì có chuyện đấy. Theo quy định loại thấp nhất chỉ có giá 15 đồng thôi mà, bạn không thấy sao?”
Đường Tư Kỳ lắc đầu: “Mình không thấy. Trên mặt bàn chỉ có đúng hai loại đồng giá 48 đồng.”
Cậu trai đột nhiên đứng bật dậy: “Đi, đi theo mình xuống nhà ăn.”
Đường Tư Kỳ lót tót chạy bước nhỏ theo. Vì sợ to chuyện nên cô chỉ biết lặng lẽ cúi gằm mặt, thầm cầu trời khấn Phật cho cậu bạn đừng làm ầm ĩ lên, nếu không thì xấu hổ chết mất.
Ngờ đâu, cậu trai này lại không phải loại ngại đụng chuyện. Vừa vào tới căn-tin, cậu lập tức nói thẳng, không những vậy còn nói rất to: “Lấy cho cháu hai phần, loại 15 đồng.”
Người phục vụ vẫn tươi cười như cũ: “Xin lỗi nhé, suất 15 đồng hiện đã hết mất rồi. Giờ chỉ còn suất 48 đồng thôi. Nhưng mà ngon lắm, cháu ăn thử đi.”
Cậu trai không nói hai lời, lập tức rút di động ra quay video: “Không phải trên báo đài vẫn nói Cục đường sắt có quy định tất cả các chuyến tàu đều phục vụ cơm hộp 15 đồng một phần hay sao? Vì lý do gì mà riêng chuyến tàu này lại không có?”
Nụ cười trên môi ngươi phục vụ thoắt cái cứng đờ: “Là thế này…tại vì loại đó số lượng ít nên tạm thời bị thiếu…”
Cậu trai lập tức cắt ngang: “Nhưng trên quy định đã nói rõ, riêng với suất cơm 15 đồng sẽ luôn được bổ sung kịp thời để phục vụ người dân còn gì?”
Người phục vụ bắt đầu bối rối: “Có chứ, nhất định chúng tôi sẽ bổ sung nhưng tàu vẫn đang chạy mà…”
Cậu trai ráo riết truy hỏi tới cùng: “Vậy khi nào mới được bổ sung?”
“Trạm…trạm kế tiếp…” Người phục vụ cuống đến độ nói năng lắp bắp.
Vì có người đi tiên phong nên những khách khác mới dám bày tỏ sự ấm ức trong lòng
“Đúng vậy, tôi cũng có coi tin tức, rõ ràng có quy định là các suất cơm 15 đồng sẽ được phục vụ xuyên suốt hành trình, trên tất cả các chuyến tàu trong cả nước. Thế mà ở đây lại không bán, kỳ cục thật.”
“Đúng rồi, 15 đồng còn ăn được chứ 48 đồng một suất thì dân đen như chúng tôi lấy đâu ra tiền mà ăn.”
“Làm ăn thất đức, tính ăn chặn của khách hàng à? Nếu không nhờ cậu trai trẻ này quyết làm ra ngô ra khoai đòi lại quyền lợi cho hành khách thì chẳng phải tất cả những người có mặt trên chuyến tàu ngày hôm nay đều bị ép phải mua cơm giá cao hay sao?”
Nụ cười trên mặt người phục vụ lúc này đã méo xệch, vội vội vàng vàng trấn an đám đông: “Phục vụ, chúng tôi đảm bảo sẽ phục vụ suất cơm 15 đồng như quy định. Nhưng hiện tại đang hết hàng nên xin mời bà con đăng ký số lượng với tôi. Đợi lát nữa tàu đến trạm tiếp theo, chúng tôi sẽ lập tức bổ sung thêm và mang cơm tới tận chỗ ngồi cho từng người.”
Đám đông vỗ tay nhiệt liệt, ánh mắt Đường Tư Kỳ nhìn cậu trai trẻ cũng dần chuyển sang sùng bái pha lẫn tôn kính.
Một bác trai cao hứng nói to: “Haha, phải như vậy chứ, cậu trai trẻ cừ lắm. Đất nước cần những thanh niên như cháu.”
Cậu trai cười cười với ông bác rồi cùng Đường Tư Kỳ quay lại chỗ ngồi, vừa đi cậu vừa nói: “Rất nhiều chuyện thấy vậy mà không phải vậy. Nhiều khi cũng không phải bọn họ cố tình giấu giếm hay ăn chặn gì đâu. Nhưng khẳng định có những hành khách vì ngại tranh luận hoặc quá đói nên đành phải bấm bụng mua giá cao. Ấy cậu đừng nhìn mình như thế, mình không phải thần thánh phương nào đâu, tại đi nhiều nên có nhiều kinh nghiệm thôi.”
Thường xuyên ra ngoài, gặp gỡ nhiều người, va vấp nhiều chính là cách tích luỹ kinh nghiệm sống tốt nhất mà không sách vở hay trường lớp nào dạy được.
Cùng sàn sàn tuổi nhau nên đôi bạn nói chuyện khá hợp gu. Bất tri bất giác tàu đã tới trạm kế tiếp lúc nào không hay.
Đúng như lời hứa, người phục vụ bưng cơm đến tận nơi: “Vừa rồi có chút hiểu lầm, thật là ngại quá.”
Việc đã được giải quyết nên cậu trai cũng không còn gay gắt như trước: “Không có gì đâu bác nhưng cháu nghĩ nhà ăn nên chuẩn bị nhiều suất cơm 15 đồng hơn. Tại vì nói đến cùng thì cái giá 48 đồng cho một phần ăn thực sự quá đắt, không nhiều người chấp nhận nổi.”
“Cám ơn lời kiến nghị của cậu. Tôi sẽ lưu ý với tổ nhân viên” Người phục vụ gật đầu cười rồi lại nhanh chóng đi phát cơm tiếp.
Được ăn suất cơm giá rẻ đúng với quyền lợi, lại còn do chính mình đấu tranh được, Đường Tư Kỳ cảm thấy ngon miệng vô cùng. Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn, hôm nay coi như cô học được một chiêu phòng thân rồi.
Mà nói một câu công tâm thì hộp cơm 15 đồng này rất ngon, chả kém cạnh so với hộp 48 đồng. Này nhé, cơm đầy ú ụ, thức ăn có đủ cả chay lẫn mặn, rau xanh tươi còn gà Cung Bảo (1) được nêm nếm đậm đà. Nói chung là đầy đặn, duyệt!
Vừa ăn xong hộp cơm thì di động reo vang
[ Chúc mừng người chơi mở khoá kỹ năng mới: Đi xe lửa. Khen thưởng: +10 đồng vàng. Bảo khố: 727 đồng vàng.]
[ Chúc mừng người chơi đã vượt qua sự e dè, dám đứng lên đấu tranh giành quyền lợi về cho bản thân, thành công mua được suất cơm trị giá 15 nhân dân tệ. Khen thưởng: + 100 đồng vàng. Bảo khố: 827 đồng vàng.]
Đường Tư Kỳ trố lồi mắt. Vậy mà cũng được thưởng vàng?
Biết đi xe lửa, thưởng 10 vàng.
Học được cách mua cơm hộp trên xe lửa, thưởng 100 vàng.
Ủa, một trăm vàng lận á, sao nhiều vậy, có lộn không trời?!
Dường như đọc được suy nghĩ của Đường Tư Kỳ, hệ thống lập tức giải đáp thắc mắc:
[ Hệ thống căn cứ vào độ khó, tính phức tạp và độ phổ biến của thử thách để đưa ra mức khen thưởng phù hợp.]
À ra vậy, Đường Tư Kỳ bừng tỉnh đại ngộ. Tức là đi xe lửa là kỹ năng cơ bản nhưng mua được cơm hộp giá rẻ thì là tiểu xảo đặc biệt, không phải ai cũng biết cho nên làm được cái khó sẽ được khen thưởng nhiều hơn.
———
Chú Thích
(1) Gà Cung Bảo - Kung Pao là món ăn nổi tiếng của người Hoa, thịt gà được tẩm ướp đậm đà, xào chung với ớt, lạc rang hoặc hạt điều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.