Chương 44: Hứa Vy
Thỏ Nhĩ Tề
21/04/2023
Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 44: Hứa Vy
Loáng cái đã hết hai tiếng đồng hồ. Trước khi chia tay, em gái nhỏ cứ níu níu kéo kéo, lưu luyến bịn rịn: “Hôm nay gặp chị em vui lắm lắm luôn, mình Add WeChat nhau đi. Em tên là Hứa Vy. Nào rảnh hai chị em mình hẹn đi ăn đi chơi nhé chị.”
Khó có dịp gặp được người hợp cạ, Đường Tư Kỳ thoải mái kết bạn ngay nhưng cô lại tiếc nuối nói: “Mà chị đang làm ở tận Thượng Hải cơ, cũng ít có dịp về quê lắm.”
“Không sao, em cũng đi học đại học ở tỉnh khác. Thi thoảng mới về nhà thôi. Nào rảnh mình tám sau nhé, giờ em phải về đây, bye bye chị”, Hứa Vy vẫy vẫy tay rồi vội vã đi thẳng.
Rời khỏi khu trượt tuyết, cảm giác kích thích và vui sướng vẫn căng tràn lộng ngực. Nhớ tới khoảnh khắc to gan lớn mật của mình ban nãy, Đường Tư Kỳ không nhịn được, khoé môi cong cong để lộ nụ cười.
Ôi, mải vui suýt chút quên Check-in. Đường Tư Kỳ vội mở di động liền nhận được hai thông báo liên tiếp
[ Chúc mừng người chơi đã học được kỹ năng trượt tuyết cơ bản. Khen thưởng: + 90 đồng vàng. Bảo khố: 1477 đồng vàng.]
[ Chúc mừng người chơi kết thêm bạn mới. Khen thưởng: +150 đồng vàng. Bảo khố: 1627 đồng vàng.]
Ối trời, sao tự dưng hệ thống lại hào phóng quá vậy?!
Mới học được một chút cách giữ thăng bằng, cách điều khiển gậy trượt mà được thưởng hẳn 90 đồng vàng. Thêm WeChat cô bạn mới cũng được tặng hẳn 150 đồng vàng luôn.
Hiện giờ Bảo khố đã vượt quá con số 1500, tức là có thể đổi Laptop rồi.
Đi đổi laptop mới thôi, Đường Tư Kỳ hào hứng tê rần người nhưng vẫn không quên làm nhiệm vụ Check-in
[ Chúc mừng người chơi đã Check-in thành công “Thế giới băng tuyết”. Xếp hạng: A. Khen thưởng: +24 giờ sinh mệnh, +300 đồng vàng (đã áp dụng ưu đãi nhân ba). Bảo khố: 1927 đồng vàng. Thọ mệnh: 192 giờ đồng hồ.]
Haha, phải thế chứ, Đường Tư Kỳ sướng điên, thiếu chút nhảy lên hú hét ầm trời.
Không ngờ chuyến đi này lại thu được thành quả lớn tới vậy. Mấy cú ngã dập mông vừa rồi cũng coi như xứng đáng.
Ngã mà ra tiền ra vàng thì ngày nào ngã cũng được.
Đường Tư Kỳ lập tức nhảy lên tuyến buýt đi tới phố Ngũ Mã. Xuống xe, cô gần như bay thẳng tới siêu thị điện máy rồi sà ngay vào gian hàng bán máy tính, điện thoại.
Nhân viên trực ca đã đổi thành người khác thế nên không biết Đường Tư Kỳ, đang định tiến lại giới thiệu vài mặt hàng vừa ra mắt thì chỉ thấy vị khách trẻ cắm cúi nhìn điện thoại, dò kích cỡ rồi ngẩng đầu nói ngay: “Chị ơi em muốn lấy con laptop này.”
Chị nhân viên mở to mắt sửng sốt, nhanh vậy sao?!
“Xin chào bạn, mình muốn lấy máy này đúng không ạ. Bạn đã chắc chắn chưa, có cần xem thêm những dòng máy khác không, chỗ chúng tôi có rất nhiều kiểu dáng và mẫu mã”, mặc dù trong lòng đang mừng như điên nhưng chị nhân viên vẫn phải làm đúng chức trách của mình.
Đường Tư Kỳ gật đầu quả quyết: “Chính nó, đúng là nó, nhất định phải là nó.”
Chị nhân viên cười tươi roi rói: “Được được, phiền bạn đứng chờ một chút để mình vào kho lấy cho bạn máy mới.”
Bước chân của chị ấy vui vẻ và nhẹ nhõm như đang lướt trên mây. Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi thôi mà nội tâm đã kịp vang lên khúc Samba rộn ràng.
Chuyện, tiền về mà lại, không rộn ràng sao được!
Cả ngày hôm nay chị chưa bán được đơn nào. Vừa cầu thần khấn Phật thì có khách vào liền, đã vậy còn mua nhanh bán lẹ nữa chứ. Đúng là linh nghiệm thật!
Chị nhanh chóng cầm ra một chiếc hộp mới tinh, tháo niêm phong cho khách kiểm tra, viết hoá đơn, rồi thu tiền.
Rẹc rẹc…mọi thứ diễn ra như trong mơ, mau lẹ nhanh gọn vượt sức tưởng tượng.
Chỉ mười lăm phút sau, Đường Tư Kỳ đã ôm được niềm ao ước vào lòng.
Cầm laptop trên tay, cô vẫn chẳng thể tin lại có một ngày mình mua được những món đồ giá trị lớn mà không mất một đồng một cắc nào. Ứng dụng Lữ Hành quả thật là quá sức thần kỳ, mê chết đi được!
Về tới nhà, chẳng thấy ba đâu, Đường Tư Kỳ đang định chạy sang hàng xóm tìm thì điện thoại di động đột ngột vang lên.
Bất ngờ hơn cả, người gọi đến lại là ông Phùng, chủ của Công Viên Giải Trí Cầu Vồng: “Xin chào cô Đường, hôm nay tôi đường đột gọi đến là vì có việc muốn nhờ cô. Tôi biết là yêu cầu này hơi quá đáng nhưng chỉ có mình cô là giúp được tôi thôi.”
Đường Tư Kỳ: “Xin chào ông Phùng, có chuyện gì mời ông cứ nói. Nếu trong khả năng của mình nhất định tôi sẽ không từ chối.”
Ông Phùng tính tình khảng khái lại hào sảng. Giúp đỡ ông ấy đồng nghĩa với việc giúp đỡ cho cái hầu bao lép kẹp của mình. Vậy nên đương nhiên là Đường Tư Kỳ cô rất sẵn lòng rồi.
“Chuyện là thế này, tôi dựa theo lời đề nghị của cô, mời kiến trúc sư tới thiết kế lại công viên. Nhưng bản thảo họ vẽ ra không vừa ý tôi, đã sửa đi sửa lại vài lần rồi mà vẫn không đạt được hiệu qua như mong đợi. Nhớ tới vài bức hoạ cô tải lên mạng, trong đó có một số bức đã thực sự chạm tới trái tim tôi, rất có hồn, rất cảm xúc. Vì vậy, hy vọng cô có thể giúp thiết kế lại nhà nấm. Nếu được thì mời cô tới công ty, chúng ta sẽ gặp mặt trực tiếp, bàn bạc và trao đổi cụ thể hơn. Còn về phần thù lao, tôi sẽ tính theo giá thị trường, đảm bảo không để cô chịu thiệt.”
Cầu còn không được ấy chứ, Đường Tư Kỳ trả lời ngay: “Chuyện này không thành vấn đề. Nhưng hiện giờ tôi không ở Thượng Hải. Có thể đợi tôi quay lại rồi sẽ tới công ty bàn việc được không?”
Ông Phùng cũng sảng khoái đồng ý: “Được chứ, tất nhiên là được rồi, tôi có thể đợi cô.”
Điện thoại ngắt kết nối rồi mà Đường Tư Kỳ vẫn đang lâng lâng như trên mây. Nói vậy tức là bản vẽ của cô được ứng dụng vào thực tế sao?
Cái cảm giác tự hào và thoả mãn này thực sự còn đã hơn cả việc đổi máy tính mới.
Nhận được đơn đặt hàng, đổi laptop mới, mua máy rửa bát cho ba. Chà, chuyện vui kéo tới liên tiếp, phải bày tiệc ăn mừng mới được.
Nên ăn gì bây giờ nhỉ?!
À đúng rồi, trong Cửa Hàng Vật Phẩm vẫn còn giữ lại cua hoàng đế. Nếu cô nhớ không lầm thì 500 đồng vàng đổi lấy một con hai ký rưỡi.
Khà khà, phải nguyên liệu thượng hạng cỡ đó mới xứng để ăn mừng chứ.
Chỉ là, ở đây không phải Thượng Hải, không có đầu bếp Từ Thiên Ngưng, cô là chịu chết rồi đấy, còn tay nghề của ba thì…miễn cưỡng cũng có thể ăn được, nhưng là mấy món cơm hàng ngày đơn giản thôi chứ cua hoàng đế có vẻ hơi phức tạp, không biết ba có làm được không.
Đường Tư Kỳ đắn đo giây lát rồi tặc lưỡi mặc kệ, cứ mua về rồi tính tiếp.
Tuy nhiên xỏ dép đi ra khỏi cửa mới chợt nhớ tới việc quan trọng. Phải đủ 500 vàng mới đổi được một con cua, mà hiện giờ trong tay chỉ có 427 vàng thôi, vẫn còn thiếu một ít nữa.
Ôi dào chuyện này dễ ợt ấy mà, sao làm khó được Đường Tư Kỳ.
Cô chạy thẳng ra trạm buýt đầu đường, bắt xe đi tới phố Nam Đường.
Trải qua cuộc chỉnh đốn và cải cách theo đường lối “Lục thành liên sang” (1) của đại hội Đảng lần thứ ba, diện mạo của Nam Đường đã đổi khác rất nhiều. Giờ đây nó trở thành tụ điểm ăn chơi về đêm tiêu biểu của thành phố Ôn Châu. Các quán bar chơi nhạc xập xình, khu ẩm thực phong phú hấp dẫn hay những tiệm Cafe lãng mạn là chốn tụ tập bạn bè hay hẹn hò riêng tư đều không thể thích hợp hơn.
Phố lên đèn, chúng ta lên đồ. Sau một ngày dài làm việc căng thẳng và mệt mỏi, các bạn trẻ thích tới bar, pub nhâm nhi vài ly để thư giãn và giải toả căng thẳng. Tất nhiên, giá thành ở những nơi như thế này tương đối cao nhưng nhu cầu vui chơi giải trí về đêm luôn cung không đủ cầu. Vậy nên cả con phố nhiều hàng quán là vậy mà chẳng chỗ nào vắng khách.
Dĩ nhiên, Đường Tư Kỳ tới đây không phải để vui chơi mà là làm nhiệm vụ Check-in
[ Chúc mừng người chơi đã Check-in thành công “Phố Nam Đường”. Xếp hạng: C. Khen thưởng: +5 giờ sinh mệnh, +60 đồng vàng (đã áp dụng ưu đãi nhân ba). Bảo khố: 486 đồng vàng. Thọ mệnh: 194 giờ đồng hồ.]
Đúng như Đường Tư Kỳ dự đoán, hệ thống chỉ xếp phố Nam Đường vào hạng C.
Tiếc rằng chưa kịp vui mừng thì Đường Tư Kỳ đã phát hiện ra một sự thật nghiệt ngã đó là cô cộng sai. Ôi trời ơi, chẳng lẽ phải tạm biệt cua hoàng đế thật sao, chỉ thiếu đúng 14 đồng vàng thôi mà, chỉ 14 đồng thôi….
Bỗng chốc tình thế lâm vào khó khăn. Hiện giờ không thể Review ẩm thực, lại hết hạn mức bình xét hạng A. Trời đang dần về tối, cũng hơn năm giờ rồi còn đâu, liệu có kịp ra ngoại thành không?!
Đường Tư Kỳ rối rắm không biết nên làm gì ngay lúc này! Đi thì cập rập thời gian lại còn mù đường nữa chứ, mà không đi thì tiếc con cua hoàng đế khổng lồ.
Oà Oà, phải làm sao, phải làm sao đây?!
===
Chú thích:
(1)”Lục thành liên sang”là một biện pháp mạnh mẽ để thực hiện triệt để tinh thần của đại hội đảng lần thứ ba, xây dựng một thành phố đạt đủ sáu tiêu chuẩn: Thành phố kiểu mẫu hỗ trợ kép quốc gia, Thành phố du lịch xuất sắc của Trung Quốc, Thành phố trình diễn sinh thái quốc gia, Thành phố vườn quốc gia, Thành phố vệ sinh quốc gia và Thành phố văn minh cấp tỉnh.
Chương 44: Hứa Vy
Loáng cái đã hết hai tiếng đồng hồ. Trước khi chia tay, em gái nhỏ cứ níu níu kéo kéo, lưu luyến bịn rịn: “Hôm nay gặp chị em vui lắm lắm luôn, mình Add WeChat nhau đi. Em tên là Hứa Vy. Nào rảnh hai chị em mình hẹn đi ăn đi chơi nhé chị.”
Khó có dịp gặp được người hợp cạ, Đường Tư Kỳ thoải mái kết bạn ngay nhưng cô lại tiếc nuối nói: “Mà chị đang làm ở tận Thượng Hải cơ, cũng ít có dịp về quê lắm.”
“Không sao, em cũng đi học đại học ở tỉnh khác. Thi thoảng mới về nhà thôi. Nào rảnh mình tám sau nhé, giờ em phải về đây, bye bye chị”, Hứa Vy vẫy vẫy tay rồi vội vã đi thẳng.
Rời khỏi khu trượt tuyết, cảm giác kích thích và vui sướng vẫn căng tràn lộng ngực. Nhớ tới khoảnh khắc to gan lớn mật của mình ban nãy, Đường Tư Kỳ không nhịn được, khoé môi cong cong để lộ nụ cười.
Ôi, mải vui suýt chút quên Check-in. Đường Tư Kỳ vội mở di động liền nhận được hai thông báo liên tiếp
[ Chúc mừng người chơi đã học được kỹ năng trượt tuyết cơ bản. Khen thưởng: + 90 đồng vàng. Bảo khố: 1477 đồng vàng.]
[ Chúc mừng người chơi kết thêm bạn mới. Khen thưởng: +150 đồng vàng. Bảo khố: 1627 đồng vàng.]
Ối trời, sao tự dưng hệ thống lại hào phóng quá vậy?!
Mới học được một chút cách giữ thăng bằng, cách điều khiển gậy trượt mà được thưởng hẳn 90 đồng vàng. Thêm WeChat cô bạn mới cũng được tặng hẳn 150 đồng vàng luôn.
Hiện giờ Bảo khố đã vượt quá con số 1500, tức là có thể đổi Laptop rồi.
Đi đổi laptop mới thôi, Đường Tư Kỳ hào hứng tê rần người nhưng vẫn không quên làm nhiệm vụ Check-in
[ Chúc mừng người chơi đã Check-in thành công “Thế giới băng tuyết”. Xếp hạng: A. Khen thưởng: +24 giờ sinh mệnh, +300 đồng vàng (đã áp dụng ưu đãi nhân ba). Bảo khố: 1927 đồng vàng. Thọ mệnh: 192 giờ đồng hồ.]
Haha, phải thế chứ, Đường Tư Kỳ sướng điên, thiếu chút nhảy lên hú hét ầm trời.
Không ngờ chuyến đi này lại thu được thành quả lớn tới vậy. Mấy cú ngã dập mông vừa rồi cũng coi như xứng đáng.
Ngã mà ra tiền ra vàng thì ngày nào ngã cũng được.
Đường Tư Kỳ lập tức nhảy lên tuyến buýt đi tới phố Ngũ Mã. Xuống xe, cô gần như bay thẳng tới siêu thị điện máy rồi sà ngay vào gian hàng bán máy tính, điện thoại.
Nhân viên trực ca đã đổi thành người khác thế nên không biết Đường Tư Kỳ, đang định tiến lại giới thiệu vài mặt hàng vừa ra mắt thì chỉ thấy vị khách trẻ cắm cúi nhìn điện thoại, dò kích cỡ rồi ngẩng đầu nói ngay: “Chị ơi em muốn lấy con laptop này.”
Chị nhân viên mở to mắt sửng sốt, nhanh vậy sao?!
“Xin chào bạn, mình muốn lấy máy này đúng không ạ. Bạn đã chắc chắn chưa, có cần xem thêm những dòng máy khác không, chỗ chúng tôi có rất nhiều kiểu dáng và mẫu mã”, mặc dù trong lòng đang mừng như điên nhưng chị nhân viên vẫn phải làm đúng chức trách của mình.
Đường Tư Kỳ gật đầu quả quyết: “Chính nó, đúng là nó, nhất định phải là nó.”
Chị nhân viên cười tươi roi rói: “Được được, phiền bạn đứng chờ một chút để mình vào kho lấy cho bạn máy mới.”
Bước chân của chị ấy vui vẻ và nhẹ nhõm như đang lướt trên mây. Chỉ một đoạn đường ngắn ngủi thôi mà nội tâm đã kịp vang lên khúc Samba rộn ràng.
Chuyện, tiền về mà lại, không rộn ràng sao được!
Cả ngày hôm nay chị chưa bán được đơn nào. Vừa cầu thần khấn Phật thì có khách vào liền, đã vậy còn mua nhanh bán lẹ nữa chứ. Đúng là linh nghiệm thật!
Chị nhanh chóng cầm ra một chiếc hộp mới tinh, tháo niêm phong cho khách kiểm tra, viết hoá đơn, rồi thu tiền.
Rẹc rẹc…mọi thứ diễn ra như trong mơ, mau lẹ nhanh gọn vượt sức tưởng tượng.
Chỉ mười lăm phút sau, Đường Tư Kỳ đã ôm được niềm ao ước vào lòng.
Cầm laptop trên tay, cô vẫn chẳng thể tin lại có một ngày mình mua được những món đồ giá trị lớn mà không mất một đồng một cắc nào. Ứng dụng Lữ Hành quả thật là quá sức thần kỳ, mê chết đi được!
Về tới nhà, chẳng thấy ba đâu, Đường Tư Kỳ đang định chạy sang hàng xóm tìm thì điện thoại di động đột ngột vang lên.
Bất ngờ hơn cả, người gọi đến lại là ông Phùng, chủ của Công Viên Giải Trí Cầu Vồng: “Xin chào cô Đường, hôm nay tôi đường đột gọi đến là vì có việc muốn nhờ cô. Tôi biết là yêu cầu này hơi quá đáng nhưng chỉ có mình cô là giúp được tôi thôi.”
Đường Tư Kỳ: “Xin chào ông Phùng, có chuyện gì mời ông cứ nói. Nếu trong khả năng của mình nhất định tôi sẽ không từ chối.”
Ông Phùng tính tình khảng khái lại hào sảng. Giúp đỡ ông ấy đồng nghĩa với việc giúp đỡ cho cái hầu bao lép kẹp của mình. Vậy nên đương nhiên là Đường Tư Kỳ cô rất sẵn lòng rồi.
“Chuyện là thế này, tôi dựa theo lời đề nghị của cô, mời kiến trúc sư tới thiết kế lại công viên. Nhưng bản thảo họ vẽ ra không vừa ý tôi, đã sửa đi sửa lại vài lần rồi mà vẫn không đạt được hiệu qua như mong đợi. Nhớ tới vài bức hoạ cô tải lên mạng, trong đó có một số bức đã thực sự chạm tới trái tim tôi, rất có hồn, rất cảm xúc. Vì vậy, hy vọng cô có thể giúp thiết kế lại nhà nấm. Nếu được thì mời cô tới công ty, chúng ta sẽ gặp mặt trực tiếp, bàn bạc và trao đổi cụ thể hơn. Còn về phần thù lao, tôi sẽ tính theo giá thị trường, đảm bảo không để cô chịu thiệt.”
Cầu còn không được ấy chứ, Đường Tư Kỳ trả lời ngay: “Chuyện này không thành vấn đề. Nhưng hiện giờ tôi không ở Thượng Hải. Có thể đợi tôi quay lại rồi sẽ tới công ty bàn việc được không?”
Ông Phùng cũng sảng khoái đồng ý: “Được chứ, tất nhiên là được rồi, tôi có thể đợi cô.”
Điện thoại ngắt kết nối rồi mà Đường Tư Kỳ vẫn đang lâng lâng như trên mây. Nói vậy tức là bản vẽ của cô được ứng dụng vào thực tế sao?
Cái cảm giác tự hào và thoả mãn này thực sự còn đã hơn cả việc đổi máy tính mới.
Nhận được đơn đặt hàng, đổi laptop mới, mua máy rửa bát cho ba. Chà, chuyện vui kéo tới liên tiếp, phải bày tiệc ăn mừng mới được.
Nên ăn gì bây giờ nhỉ?!
À đúng rồi, trong Cửa Hàng Vật Phẩm vẫn còn giữ lại cua hoàng đế. Nếu cô nhớ không lầm thì 500 đồng vàng đổi lấy một con hai ký rưỡi.
Khà khà, phải nguyên liệu thượng hạng cỡ đó mới xứng để ăn mừng chứ.
Chỉ là, ở đây không phải Thượng Hải, không có đầu bếp Từ Thiên Ngưng, cô là chịu chết rồi đấy, còn tay nghề của ba thì…miễn cưỡng cũng có thể ăn được, nhưng là mấy món cơm hàng ngày đơn giản thôi chứ cua hoàng đế có vẻ hơi phức tạp, không biết ba có làm được không.
Đường Tư Kỳ đắn đo giây lát rồi tặc lưỡi mặc kệ, cứ mua về rồi tính tiếp.
Tuy nhiên xỏ dép đi ra khỏi cửa mới chợt nhớ tới việc quan trọng. Phải đủ 500 vàng mới đổi được một con cua, mà hiện giờ trong tay chỉ có 427 vàng thôi, vẫn còn thiếu một ít nữa.
Ôi dào chuyện này dễ ợt ấy mà, sao làm khó được Đường Tư Kỳ.
Cô chạy thẳng ra trạm buýt đầu đường, bắt xe đi tới phố Nam Đường.
Trải qua cuộc chỉnh đốn và cải cách theo đường lối “Lục thành liên sang” (1) của đại hội Đảng lần thứ ba, diện mạo của Nam Đường đã đổi khác rất nhiều. Giờ đây nó trở thành tụ điểm ăn chơi về đêm tiêu biểu của thành phố Ôn Châu. Các quán bar chơi nhạc xập xình, khu ẩm thực phong phú hấp dẫn hay những tiệm Cafe lãng mạn là chốn tụ tập bạn bè hay hẹn hò riêng tư đều không thể thích hợp hơn.
Phố lên đèn, chúng ta lên đồ. Sau một ngày dài làm việc căng thẳng và mệt mỏi, các bạn trẻ thích tới bar, pub nhâm nhi vài ly để thư giãn và giải toả căng thẳng. Tất nhiên, giá thành ở những nơi như thế này tương đối cao nhưng nhu cầu vui chơi giải trí về đêm luôn cung không đủ cầu. Vậy nên cả con phố nhiều hàng quán là vậy mà chẳng chỗ nào vắng khách.
Dĩ nhiên, Đường Tư Kỳ tới đây không phải để vui chơi mà là làm nhiệm vụ Check-in
[ Chúc mừng người chơi đã Check-in thành công “Phố Nam Đường”. Xếp hạng: C. Khen thưởng: +5 giờ sinh mệnh, +60 đồng vàng (đã áp dụng ưu đãi nhân ba). Bảo khố: 486 đồng vàng. Thọ mệnh: 194 giờ đồng hồ.]
Đúng như Đường Tư Kỳ dự đoán, hệ thống chỉ xếp phố Nam Đường vào hạng C.
Tiếc rằng chưa kịp vui mừng thì Đường Tư Kỳ đã phát hiện ra một sự thật nghiệt ngã đó là cô cộng sai. Ôi trời ơi, chẳng lẽ phải tạm biệt cua hoàng đế thật sao, chỉ thiếu đúng 14 đồng vàng thôi mà, chỉ 14 đồng thôi….
Bỗng chốc tình thế lâm vào khó khăn. Hiện giờ không thể Review ẩm thực, lại hết hạn mức bình xét hạng A. Trời đang dần về tối, cũng hơn năm giờ rồi còn đâu, liệu có kịp ra ngoại thành không?!
Đường Tư Kỳ rối rắm không biết nên làm gì ngay lúc này! Đi thì cập rập thời gian lại còn mù đường nữa chứ, mà không đi thì tiếc con cua hoàng đế khổng lồ.
Oà Oà, phải làm sao, phải làm sao đây?!
===
Chú thích:
(1)”Lục thành liên sang”là một biện pháp mạnh mẽ để thực hiện triệt để tinh thần của đại hội đảng lần thứ ba, xây dựng một thành phố đạt đủ sáu tiêu chuẩn: Thành phố kiểu mẫu hỗ trợ kép quốc gia, Thành phố du lịch xuất sắc của Trung Quốc, Thành phố trình diễn sinh thái quốc gia, Thành phố vườn quốc gia, Thành phố vệ sinh quốc gia và Thành phố văn minh cấp tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.