Chương 50: Tiểu Kỳ
Thỏ Nhĩ Tề
21/04/2023
Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 50: Tiểu Kỳ
Đường Tư Kỳ gửi nhanh dòng chữ [ Cảm ơn bé iu!] rồi mau chóng mở máy, bắt tay vào làm việc.
Xấp hình có một không hai cùng những biểu cảm ngộ nghĩnh đó đã mang lại cảm hứng cho Đường Tư Kỳ.
Cô vẽ từ lúc còn ở nhà tới sát giờ tàu chạy mới ăn vội vàng bát cơm rồi tạm biệt ba chạy ù ra ga.
Lên tàu, Đường Tư Kỳ tiếp tục cắm cúi sáng tác nghệ thuật.
Cô lấy chính hình ảnh của mình để phác hoạ nhân vật trong bộ ảnh. Tất nhiên, cô vẫn đi theo phong cách hoạt hình ngộ nghĩnh đáng yêu.
Trước đây Đường Tư Kỳ chỉ thông qua hình ảnh kể cho mọi người những nơi mình đã dừng chân, những món ngon mình đã nếm thử, chưa từng đưa hình ảnh cá nhân vào các tác phẩm.
Nhưng lần này, cô đột nhiên muốn xây dựng một nhân vật chính xuyên suốt chuyến hành trình Thượng Hải - Ô Châu.
Nhờ mấy tấm ảnh Hứa Vy chụp quá có hồn nên Đường Tư Kỳ không gặp bất cứ trở ngại nào, linh cảm tuôn chảy ào ào. Đến khi tàu dừng bánh thì hình tượng nữ chính cũng đã hoàn thành.
Quá thích thú, Đường Tư Kỳ vẽ thêm cho nó vài động tác cùng biểu tình giống với loạt biểu tượng cảm xúc kinh điển trên mạng. Theo đó, nhân vật trong hình lập tức sinh động và đáng yêu bội phần.
Đường Tư Kỳ ngắm nghía thành quả rồi mỉm cười đầy thoả mãn: “Ok xong, từ giờ cưng sẽ là Tiểu Kỳ nha!”
Tàu dừng hẳn bánh, Đường Tư Kỳ mới lưu luyến đóng máy tính lại rồi nhanh chóng di chuyển ra bến bus ngay cổng nhà ga, bắt xe về nhà.
Cùng lúc này ở sân bay Thượng Hải, Phùng Nghị- ông chủ Công viên giải trí đang tiễn con trai và vợ cũ.
“Tiểu Bân, công viên của ba ba đang tu sửa và chỉnh đốn lại. Rất nhanh sẽ xong thôi. Chờ nghỉ hè con tới chơi sẽ thấy một diện mạo hoàn toàn khác, chắc chắn con sẽ thích.”
Phùng Tiểu Bân mặt mũi bí xị, rúc sát vào người mẹ, phụng phịu mè nheo: “Mẹ, sao mình chưa đi nữa, chú Lý đang đợi mẹ con mình kìa.”
Thấy con trai chỉ một lòng một dạ hướng tới người đàn ông khác, Phùng Nghị đau như dao xắn ruột. Cuối cùng anh đành phải thả tay cho thằng bé đi.
Vừa được tự do, thằng bé như chim sổ lông sà ngay tới chỗ người đàn ông đứng cách đó không xa, cũng chính là người yêu hiện tại của vợ cũ Phùng Nghị.
Đúng lúc này điện thoại di động reo vang kéo Phùng Nghị thoát khỏi cảnh tượng chua xót đó.
Đầu dây bên kia, giọng nói thánh thót của Đường Tư Kỳ vang lên: “Xin chào ông chủ Phùng, tôi vừa lên tới Thượng Hải, xin hỏi…”
Chưa đợi Đường Tư Kỳ nói hết câu, Phùng Nghị đã gấp gáp hỏi ngay: “Ồ, cô Đường đấy à, cô quay lại thật tốt quá. Khi nào cô có thời gian rảnh, hôm nay gặp mặt trao đổi luôn được chứ?”
Đường Tư Kỳ ngây ngốc: “Hôm nay luôn?”
Phùng Nghị nôn nóng lắm rồi, kể cả một giây một khắc cũng không muốn đợi nữa. Giờ đã là tháng tư âm lịch, theo lời hẹn thì đến tháng bảy này vợ cũ sẽ dắt Tiểu Bân đến Thượng Hải thăm anh. Tới khi ấy, anh nhất định phải cho con trai một bất ngờ lớn, dành tặng nó một thế giới cổ tích chân chính đúng với sở thích của con. Để cho thằng bé thấy, người làm ba này thật sự yêu thương nó, sẵn sàng làm mọi thứ vì nó, dù cho có phải tốn bao nhiêu tâm tư, tiền bạc cũng không tiếc.
“Đúng vậy, chính là hôm nay. Nếu cô rảnh thì hãy tới trụ sở công ty Thiên Đường để nhậm chức. Cô cứ liên hệ trực tiếp với thư ký của tôi là được, cô ấy sẽ giúp cô sắp xếp ổn thoả.”
Đường Tư Kỳ choáng váng, cái gì, nhậm chức là ý gì? Không phải cô chỉ tham gia hỗ trợ hạng mục thiết kế thôi sao, cô có nói sẽ gia nhập vào công ty Thiên Đường đâu???
“Ấy ấy ông chủ Phùng, khoan đã. Ý của ông là…tôi thành nhân viên của công ty ông?”
Lúc này Phùng Nghị mới ý thức được bản thân quá đường đột, anh vội sửa lại: “Xin lỗi cô Đường, tôi không phải có ý này. Tại vì trụ sở công ty cách nội thành tương đối xa, hàng ngày cô chạy đi chạy về sẽ không tiện mà ở chỗ chúng tôi có cung cấp ký túc xá, nhà ăn cho công nhân viên. Thế nên tôi định sắp xếp cho cô ở tạm đó đồng thời lấy thân phận là nhân viên công ty để thuận tiện ra vào và sinh hoạt. Sau khi công đoạn thiết kế hoàn thành, tôi sẽ trả cô mười ngàn phí dịch vụ, ngoài ra mỗi ngày sẽ trợ cấp thêm hai trăm đồng. Giai đoạn hậu kỳ, nếu cô có thể vẽ tranh cùng viết bài giới thiệu, tuyên truyền lên mạng thì công ty sẽ trả thêm cho cô hai ngàn đồng tiền bản thảo. Cô thấy đãi ngộ chúng tôi đưa ra thế nào? Nếu thấy chỗ nào chưa hợp lý, cô có thể nói trực tiếp với tôi. Giá cả cũng có thể thương lượng thêm. Chỉ là yêu cầu về thời gian tương đối gấp. Tôi hy vọng có thể mau chóng tiến hành công trình này càng sớm càng tốt.”
Đến đây thì Đường Tư Kỳ đã hiểu ra vấn đề.
Phí dịch vụ mười ngàn nhân dân tệ, mỗi ngày còn được trợ cấp thêm hai trăm đồng rồi tiền bản thảo những hai ngàn.
Trời ơi, tận hai ngàn lận!
Đường Tư Kỳ choáng váng, bất giác hít ngược một ngụm khí lạnh. Tư bản đúng thật là tư bản, vung tiền chẳng cần suy nghĩ luôn…
Xem ra ông chủ Phùng gấp gáp lắm rồi. Nhưng mức giá ông ấy đưa ra thật sự khiến Đường Tư Kỳ có chút hoảng loạn. Trước giờ bức tranh đắt nhất cô bán ra cũng chưa tới một trăm đồng.
Mà lương cao thì trách nhiệm cao. Liệu cô có kham nổi công việc này không đây???
Phùng Nghị bổ sung thêm: “Cô Đường, tôi hy vọng sớm nhận được câu trả lời từ cô.”
“Được, tôi đồng ý, hôm nay tôi sẽ tới trụ sở công ty”, phải cố gắng lắm Đường Tư Kỳ mới nói được hết câu. Có trời mới biết, tim cô đang đập thình thịch và mồ hôi đổ ướt lòng bàn tay đây này.
Cô đang rất kích động, thực sự rất kích động bởi số tiền quá lớn, vượt ngoài sức tưởng tượng của cô. Nếu mọi việc suôn sẻ thì cô sẽ ẵm được khoản thù lao hơn mười ngàn đồng và tài khoản tiết kiệm cũng nhờ đó mà tăng lên hai chục ngàn…
Ôi má ơi…càng tính càng choáng.
Cứ thế, Đường Tư Kỳ mang theo biểu cảm vui mừng xen lẫn hoang mang lên tàu điện ngầm đi tới công ty Thiên Đường.
Trước đó cô đã liên lạc với thư ký của ông chủ Phùng rồi thế nên vừa ra khỏi trạm tàu điện đã thấy xe công ty cùng thư ký Mã đợi sẵn ở bên ngoài.
Lên xe, thư ký Mã tỏ ra rất thân thiện, đồng thời nhiệt tình giới thiệu về hạng mục đổi mới diện mạo Công Viên Giải Trí Cầu Vồng để Đường Tư Kỳ nắm rõ. Cuối cùng, cô ấy còn nhấn mạnh: “Ông chủ Phùng của chúng tôi đặc biệt thích bản vẽ của cô, khen không ngớt miệng. Cô nhận lời tới giúp đỡ, chắc chắn ông chủ rất vui.”
Đường Tư Kỳ cười cười lấy lệ: “ha…ha…không có gì…không có gì…”
Đường Tư Kỳ bất giác cảm thấy áp lực bao trùm, lo lắng năng lực bản thân không xứng với đãi ngộ độc quyền này.
Thư Kỹ Mã nói tiếp: “Thật không giấu gì cô, sau khi bài Review của cô phủ sóng cõi mạng, rất đông khách đã đổ tới Công Viên Giải Trí Cầu Vồng. Tuy nhiên chuyện đó chỉ kéo dài một thời gian ngắn rồi lại đâu vào đấy. Tại công viên chưa kịp sửa chữa xong, chưa có một diện mạo bắt mắt nên họ đến một lần rồi thôi, không quay lại nữa. Ông chủ Phùng đã liên hệ với một số công ty thiết kế chuyên nghiệp, mời họ đến tận nơi khảo sát và bàn bạc phương án chỉnh đốn, cải cách. Đáng tiếc, tất cả phương án bọn họ đưa ra đều không vừa ý ông chủ. Vậy nên đành phải làm phiền tới cô. Hy vọng linh cảm và ý tưởng của cô sẽ giúp Công Viên Giải Trí Cầu Vồng một lần nữa hồi sinh.”
Đường Tư Kỳ nhất thời không biết nói gì. Dù sao cô cũng chỉ là một hoạ sĩ tự do mới chân ướt chân ráo vào nghề, hoàn toàn không có kiến thức về thiết kế công viên giải trí.
Đứng trước một thử thách cam go, Đường Tư Kỳ bắt đầu bối rối, thậm chí hoài nghi chính năng lực của mình. Cô không ngừng tự đặt câu hỏi “mình có làm được không, liệu có ổn không đây ???”
Mười đầu ngón tay ghim sâu vào lòng bàn tay, Đường Tư Kỳ ổn định nhịp thở cố gắng giữ sự bình tĩnh. Đằng nào cũng đã tới đây rồi, cứ thử đi, biết đâu lại được. Không thành công thì thành công nhân trừ nợ thôi, chả chết ai!
Đi một đoạn xe dừng bánh, thư kỹ Mã dắt Đường Tư Kỳ tới ký túc xá cất hành lý trước.
Phải công nhận ông chủ Phùng rất ưu ái Đường Tư Kỳ, sắp xếp cho cô hẳn một căn phòng khép kín. À không, phải nói là căn hộ mini thì đúng hơn. Bên trong có phòng ngủ, phòng khách, phòng vệ sinh với đầy đủ tiện ích bao gồm giường lớn, bàn làm việc, tủ quần áo, bàn trang điểm, thảm trải sàn, ghế sô pha cùng một chiếc TV 60 inch có kết nối dàn loa.
Điều kiện phải nói là quá tốt, còn tốt hơn cả căn phòng trọ mà cô và mẹ con chị Thiên Ngưng đang ở nữa.
Chương 50: Tiểu Kỳ
Đường Tư Kỳ gửi nhanh dòng chữ [ Cảm ơn bé iu!] rồi mau chóng mở máy, bắt tay vào làm việc.
Xấp hình có một không hai cùng những biểu cảm ngộ nghĩnh đó đã mang lại cảm hứng cho Đường Tư Kỳ.
Cô vẽ từ lúc còn ở nhà tới sát giờ tàu chạy mới ăn vội vàng bát cơm rồi tạm biệt ba chạy ù ra ga.
Lên tàu, Đường Tư Kỳ tiếp tục cắm cúi sáng tác nghệ thuật.
Cô lấy chính hình ảnh của mình để phác hoạ nhân vật trong bộ ảnh. Tất nhiên, cô vẫn đi theo phong cách hoạt hình ngộ nghĩnh đáng yêu.
Trước đây Đường Tư Kỳ chỉ thông qua hình ảnh kể cho mọi người những nơi mình đã dừng chân, những món ngon mình đã nếm thử, chưa từng đưa hình ảnh cá nhân vào các tác phẩm.
Nhưng lần này, cô đột nhiên muốn xây dựng một nhân vật chính xuyên suốt chuyến hành trình Thượng Hải - Ô Châu.
Nhờ mấy tấm ảnh Hứa Vy chụp quá có hồn nên Đường Tư Kỳ không gặp bất cứ trở ngại nào, linh cảm tuôn chảy ào ào. Đến khi tàu dừng bánh thì hình tượng nữ chính cũng đã hoàn thành.
Quá thích thú, Đường Tư Kỳ vẽ thêm cho nó vài động tác cùng biểu tình giống với loạt biểu tượng cảm xúc kinh điển trên mạng. Theo đó, nhân vật trong hình lập tức sinh động và đáng yêu bội phần.
Đường Tư Kỳ ngắm nghía thành quả rồi mỉm cười đầy thoả mãn: “Ok xong, từ giờ cưng sẽ là Tiểu Kỳ nha!”
Tàu dừng hẳn bánh, Đường Tư Kỳ mới lưu luyến đóng máy tính lại rồi nhanh chóng di chuyển ra bến bus ngay cổng nhà ga, bắt xe về nhà.
Cùng lúc này ở sân bay Thượng Hải, Phùng Nghị- ông chủ Công viên giải trí đang tiễn con trai và vợ cũ.
“Tiểu Bân, công viên của ba ba đang tu sửa và chỉnh đốn lại. Rất nhanh sẽ xong thôi. Chờ nghỉ hè con tới chơi sẽ thấy một diện mạo hoàn toàn khác, chắc chắn con sẽ thích.”
Phùng Tiểu Bân mặt mũi bí xị, rúc sát vào người mẹ, phụng phịu mè nheo: “Mẹ, sao mình chưa đi nữa, chú Lý đang đợi mẹ con mình kìa.”
Thấy con trai chỉ một lòng một dạ hướng tới người đàn ông khác, Phùng Nghị đau như dao xắn ruột. Cuối cùng anh đành phải thả tay cho thằng bé đi.
Vừa được tự do, thằng bé như chim sổ lông sà ngay tới chỗ người đàn ông đứng cách đó không xa, cũng chính là người yêu hiện tại của vợ cũ Phùng Nghị.
Đúng lúc này điện thoại di động reo vang kéo Phùng Nghị thoát khỏi cảnh tượng chua xót đó.
Đầu dây bên kia, giọng nói thánh thót của Đường Tư Kỳ vang lên: “Xin chào ông chủ Phùng, tôi vừa lên tới Thượng Hải, xin hỏi…”
Chưa đợi Đường Tư Kỳ nói hết câu, Phùng Nghị đã gấp gáp hỏi ngay: “Ồ, cô Đường đấy à, cô quay lại thật tốt quá. Khi nào cô có thời gian rảnh, hôm nay gặp mặt trao đổi luôn được chứ?”
Đường Tư Kỳ ngây ngốc: “Hôm nay luôn?”
Phùng Nghị nôn nóng lắm rồi, kể cả một giây một khắc cũng không muốn đợi nữa. Giờ đã là tháng tư âm lịch, theo lời hẹn thì đến tháng bảy này vợ cũ sẽ dắt Tiểu Bân đến Thượng Hải thăm anh. Tới khi ấy, anh nhất định phải cho con trai một bất ngờ lớn, dành tặng nó một thế giới cổ tích chân chính đúng với sở thích của con. Để cho thằng bé thấy, người làm ba này thật sự yêu thương nó, sẵn sàng làm mọi thứ vì nó, dù cho có phải tốn bao nhiêu tâm tư, tiền bạc cũng không tiếc.
“Đúng vậy, chính là hôm nay. Nếu cô rảnh thì hãy tới trụ sở công ty Thiên Đường để nhậm chức. Cô cứ liên hệ trực tiếp với thư ký của tôi là được, cô ấy sẽ giúp cô sắp xếp ổn thoả.”
Đường Tư Kỳ choáng váng, cái gì, nhậm chức là ý gì? Không phải cô chỉ tham gia hỗ trợ hạng mục thiết kế thôi sao, cô có nói sẽ gia nhập vào công ty Thiên Đường đâu???
“Ấy ấy ông chủ Phùng, khoan đã. Ý của ông là…tôi thành nhân viên của công ty ông?”
Lúc này Phùng Nghị mới ý thức được bản thân quá đường đột, anh vội sửa lại: “Xin lỗi cô Đường, tôi không phải có ý này. Tại vì trụ sở công ty cách nội thành tương đối xa, hàng ngày cô chạy đi chạy về sẽ không tiện mà ở chỗ chúng tôi có cung cấp ký túc xá, nhà ăn cho công nhân viên. Thế nên tôi định sắp xếp cho cô ở tạm đó đồng thời lấy thân phận là nhân viên công ty để thuận tiện ra vào và sinh hoạt. Sau khi công đoạn thiết kế hoàn thành, tôi sẽ trả cô mười ngàn phí dịch vụ, ngoài ra mỗi ngày sẽ trợ cấp thêm hai trăm đồng. Giai đoạn hậu kỳ, nếu cô có thể vẽ tranh cùng viết bài giới thiệu, tuyên truyền lên mạng thì công ty sẽ trả thêm cho cô hai ngàn đồng tiền bản thảo. Cô thấy đãi ngộ chúng tôi đưa ra thế nào? Nếu thấy chỗ nào chưa hợp lý, cô có thể nói trực tiếp với tôi. Giá cả cũng có thể thương lượng thêm. Chỉ là yêu cầu về thời gian tương đối gấp. Tôi hy vọng có thể mau chóng tiến hành công trình này càng sớm càng tốt.”
Đến đây thì Đường Tư Kỳ đã hiểu ra vấn đề.
Phí dịch vụ mười ngàn nhân dân tệ, mỗi ngày còn được trợ cấp thêm hai trăm đồng rồi tiền bản thảo những hai ngàn.
Trời ơi, tận hai ngàn lận!
Đường Tư Kỳ choáng váng, bất giác hít ngược một ngụm khí lạnh. Tư bản đúng thật là tư bản, vung tiền chẳng cần suy nghĩ luôn…
Xem ra ông chủ Phùng gấp gáp lắm rồi. Nhưng mức giá ông ấy đưa ra thật sự khiến Đường Tư Kỳ có chút hoảng loạn. Trước giờ bức tranh đắt nhất cô bán ra cũng chưa tới một trăm đồng.
Mà lương cao thì trách nhiệm cao. Liệu cô có kham nổi công việc này không đây???
Phùng Nghị bổ sung thêm: “Cô Đường, tôi hy vọng sớm nhận được câu trả lời từ cô.”
“Được, tôi đồng ý, hôm nay tôi sẽ tới trụ sở công ty”, phải cố gắng lắm Đường Tư Kỳ mới nói được hết câu. Có trời mới biết, tim cô đang đập thình thịch và mồ hôi đổ ướt lòng bàn tay đây này.
Cô đang rất kích động, thực sự rất kích động bởi số tiền quá lớn, vượt ngoài sức tưởng tượng của cô. Nếu mọi việc suôn sẻ thì cô sẽ ẵm được khoản thù lao hơn mười ngàn đồng và tài khoản tiết kiệm cũng nhờ đó mà tăng lên hai chục ngàn…
Ôi má ơi…càng tính càng choáng.
Cứ thế, Đường Tư Kỳ mang theo biểu cảm vui mừng xen lẫn hoang mang lên tàu điện ngầm đi tới công ty Thiên Đường.
Trước đó cô đã liên lạc với thư ký của ông chủ Phùng rồi thế nên vừa ra khỏi trạm tàu điện đã thấy xe công ty cùng thư ký Mã đợi sẵn ở bên ngoài.
Lên xe, thư ký Mã tỏ ra rất thân thiện, đồng thời nhiệt tình giới thiệu về hạng mục đổi mới diện mạo Công Viên Giải Trí Cầu Vồng để Đường Tư Kỳ nắm rõ. Cuối cùng, cô ấy còn nhấn mạnh: “Ông chủ Phùng của chúng tôi đặc biệt thích bản vẽ của cô, khen không ngớt miệng. Cô nhận lời tới giúp đỡ, chắc chắn ông chủ rất vui.”
Đường Tư Kỳ cười cười lấy lệ: “ha…ha…không có gì…không có gì…”
Đường Tư Kỳ bất giác cảm thấy áp lực bao trùm, lo lắng năng lực bản thân không xứng với đãi ngộ độc quyền này.
Thư Kỹ Mã nói tiếp: “Thật không giấu gì cô, sau khi bài Review của cô phủ sóng cõi mạng, rất đông khách đã đổ tới Công Viên Giải Trí Cầu Vồng. Tuy nhiên chuyện đó chỉ kéo dài một thời gian ngắn rồi lại đâu vào đấy. Tại công viên chưa kịp sửa chữa xong, chưa có một diện mạo bắt mắt nên họ đến một lần rồi thôi, không quay lại nữa. Ông chủ Phùng đã liên hệ với một số công ty thiết kế chuyên nghiệp, mời họ đến tận nơi khảo sát và bàn bạc phương án chỉnh đốn, cải cách. Đáng tiếc, tất cả phương án bọn họ đưa ra đều không vừa ý ông chủ. Vậy nên đành phải làm phiền tới cô. Hy vọng linh cảm và ý tưởng của cô sẽ giúp Công Viên Giải Trí Cầu Vồng một lần nữa hồi sinh.”
Đường Tư Kỳ nhất thời không biết nói gì. Dù sao cô cũng chỉ là một hoạ sĩ tự do mới chân ướt chân ráo vào nghề, hoàn toàn không có kiến thức về thiết kế công viên giải trí.
Đứng trước một thử thách cam go, Đường Tư Kỳ bắt đầu bối rối, thậm chí hoài nghi chính năng lực của mình. Cô không ngừng tự đặt câu hỏi “mình có làm được không, liệu có ổn không đây ???”
Mười đầu ngón tay ghim sâu vào lòng bàn tay, Đường Tư Kỳ ổn định nhịp thở cố gắng giữ sự bình tĩnh. Đằng nào cũng đã tới đây rồi, cứ thử đi, biết đâu lại được. Không thành công thì thành công nhân trừ nợ thôi, chả chết ai!
Đi một đoạn xe dừng bánh, thư kỹ Mã dắt Đường Tư Kỳ tới ký túc xá cất hành lý trước.
Phải công nhận ông chủ Phùng rất ưu ái Đường Tư Kỳ, sắp xếp cho cô hẳn một căn phòng khép kín. À không, phải nói là căn hộ mini thì đúng hơn. Bên trong có phòng ngủ, phòng khách, phòng vệ sinh với đầy đủ tiện ích bao gồm giường lớn, bàn làm việc, tủ quần áo, bàn trang điểm, thảm trải sàn, ghế sô pha cùng một chiếc TV 60 inch có kết nối dàn loa.
Điều kiện phải nói là quá tốt, còn tốt hơn cả căn phòng trọ mà cô và mẹ con chị Thiên Ngưng đang ở nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.