Chương 54: Hình phạt
Phong Linh Linh
17/03/2024
Cảm giác được ai đó chạm vào người cùng giọng nói có chút quen, Lục Nhã Như nâng đôi mắt say xỉn nhìn lên, nhận diện rõ đó là Vũ Ninh Phong cô chẳng những không tránh mà còn quay sang đưa tay sờ vào mặt anh hỏi.
“Chị Lệ Nhi, sao chị lại biến thành ông chủ khó ở của chúng ta thế này? Mau biến lại, biến lại đi!”
“Tống Lệ Nhi vẫn còn đủ tỉnh táo để biết được đó thật sự là Vũ Ninh Phong, cô loạn choạng đưa tay kéo kéo chiếc áo khoác ngoài của Nhã Như nói.
“Nhã Như, chị bên này. Đó là Vũ tổng.”
Nhưng giờ đây Nhã Như đâu nghe thấy lời của Lệ Nhi nữa, cô hất luôn tay Lệ Nhi đang kéo áo mình ra để bám vào người Vũ Ninh Phong. Lệ Nhi khá say nên một cái hất tay nhẹ của Nhã Như cũng đủ làm Lệ Nhi loạn choạng ngã ra, Phó Cẩn Dân thấy thế vội bước đến đỡ lấy cô. Không chịu được với cô gái say xỉn làm càng này, Vũ Ninh Phong cúi xuống bế cô lên nhìn Cẩn Dân nói.
“Cậu đưa cô ấy về giúp tôi, còn con sâu rượu này tôi giao cho tôi là được.”
“Này, hai cô gái này là ai vậy? Nhan sắc đúng là khiến người ta điên đảo đấy.”
“Nhân viên của tôi, cậu đưa cô ấy về, cậu mà giở trò thì đừng trách tôi đấy!”
“Đẹp thế này mà không cho động vào, tôi có phải đường tăng ăn chay niệm Phật đâu chứ! Cậu làm khó người khác quá đấy!”
“Vậy cậu có đưa về không?”
“Đưa, đương nhiên là đưa rồi. Mà này cô gái đó… là gì của cậu? Hay chúng ta đổi đi, để tôi đưa cô gái đó về cậu đưa cô gái này về được không?”
“Không được!”
“Phản ứng ghê như vậy hẳn là nhân viên đặc biệt nhỉ?”
Như nhớ ra điều gì đó, Phó Cẩn Dân nhìn sang Vũ Ninh Phong bằng ánh mắt khó tin hỏi.
“Đừng nói đây là cô nhân viên mà cậu từng nhắc đến nhé! Cái cô mà cậu tuyên bố sẽ hành cô ấy ra bã ấy. Nếu thật sự là cô gái đó thì tôi thấy đau thay cho cậu, mặt bị vã mạnh thế mà.”
Phó Cẩn Dân vừa nói vừa nhìn Vũ Ninh Phong bằng ánh mắt trêu chọc, không một câu trả lời phản bác nào, anh cứ thế ôm Nhã Như đi mất. Phó Cẩn Dân nhìn lại cô gái trong lòng mình rồi lại gọi với theo Vũ Ninh Phong.
“Này, cậu còn chưa nói cho tôi biết cô gái này ở đâu, tôi biết đưa cô ấy đi đâu bây giờ!”
Vũ Ninh Phong mặc kệ Phó Cẩn Dân cứ thế mà ôm Nhã Như ra xe, Nhã Như lúc nãy còn ồn ào làm càng làm quấy nhưng giờ đã say đến mức không biết gì. Ngồi vào bên trong xe, Vũ Ninh Phong nhìn sang cô gọi.
“Nhà cô ở đâu tôi đưa cô về?”
Không nhận được câu trả lời nào, cô gái bên cạnh cứ thế say ngủ chẳng hay biết gì. Vũ Ninh Phong đưa tay lay nhẹ mặt cô tiếp tục gọi.
“Này sâu rượu mau dậy đi! Cô không cho tôi địa chỉ thị tôi đưa cô về kiểu gì?”
Bị làm phiền giấc ngủ, Nhã Như khẽ nhăn mặt nhíu mày lại quay đi càu nhàu.
“Phiền quá đi mất, đừng chạm vào tôi!”
Vũ Ninh Phong không bỏ cuộc, tiếp tục xoay mặt cô lại gọi to, Lục Nhã Như bực mình cúi xuống cắn vào tay Vũ Ninh Phong thật mạnh. Anh đau điếng nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng đợi cô nhã tay mình ra, dấu răng in hằn trên bàn tay anh đến rướm máu. Ánh mắt chết chóc của Vũ Ninh Phong nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Con sâu rượu này, cô muốn chết sao?”
“Phiền chết đi được, còn ồn ào nữa tôi cắn chết anh.”
“Cô mở mắt to ra nhìn xem tôi là là ai?”
Vũ Ninh Phong vừa nói vừa đưa tay véo cằm cô kéo cô nhìn vào mặt mình. Nhã Như mơ mơ màng màng nhướn mắt nhìn lên, nét mặt tức giận của Vũ Ninh Phong đập thẳng vào mắt mình. Cơn giận chẳng biết từ đâu, Nhã Như vung tay tát thẳng vào mặt Vũ Ninh Phong một cái rõ đau mắng.
“Vũ Ninh Phong tên chết tiệt nhà anh, ngay cả trong giấc mơ anh cũng muốn bắt nạt tôi, sau anh cứ như hồn ma ám ảnh cuộc đời tôi thế! Anh tưởng tôi sợ anh sao? Hôm nay tôi nhất định phải cho anh một trận.”
Dứt lời, Nhã Như lại vung tay đánh túi bụi vào người anh. Vũ Ninh Phong vô duyên vô cớ bị đánh thì càng tức giận hơn, tóm lấy hai tay cô cố định lên đỉnh đầu, một tay giữ chặt cằm cô anh gằn từng tiếng.
“Lục Nhã Như cô lớn gan như thế từ khi nào thế hả? Chẳng những cắn tôi mà còn vừa đánh vừa mắng tôi, cô chê mình sống lâu quá sao?”
“Anh bỏ ra, mau bỏ tôi ra! Vũ Ninh Phong tên hẹp hòi đáng ghét này, tôi đã chọc giận gì anh sao anh cứ ức hiếp tôi, chèn ép tôi. Anh tốt với tất cả mọi người trừ tôi, tôi làm gì anh cũng không hài lòng. Anh ghét tôi như vậy sao không sa thải tôi đi, giữ tôi lại làm gì chứ! Anh là đồ xấu…”
Những câu nói ấm ức suốt hai tháng qua còn chưa nói hết, Vũ Ninh Phong đã chặn miệng cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt. Nụ hôn như trừng phạt vì cô đã mắng anh quá nhiều. Nhã Như vô duyên vô cớ bị hôn đến không biết trời đất, đôi tay cô bị anh cố định trên đỉnh đầu không ngừng vùng vẫy nhưng vẫn không sao thoát ra được. Nhã Như khẽ nhíu mày vì nụ hôn ấy càng lúc càng sâu, càng vùng vẫy anh lại càng hôn cô sâu hơn. Sự chống cự dần dần trở nên yếu ớt rồi buông xuôi mặc cho Vũ Ninh Phong càng quấy trên môi mình. Cảm giác được cô gái nhỏ trong lòng đang dần yên ổn, Vũ Ninh Phong chầm chậm buông tha cho đôi môi cô, lúc này anh mới phát hiện cô đã ngủ từ lúc nào rồi. Nhìn cô như thế anh chỉ biết công môi cười, nhẹ véo vào chiếc mũi cao thẳng tắp của cô anh nói.
“Lần sau còn không ngoan thì không chỉ là bị hôn như thế này đâu, tôi sẽ phạt nặng hơn đấy biết không?”
“Chị Lệ Nhi, sao chị lại biến thành ông chủ khó ở của chúng ta thế này? Mau biến lại, biến lại đi!”
“Tống Lệ Nhi vẫn còn đủ tỉnh táo để biết được đó thật sự là Vũ Ninh Phong, cô loạn choạng đưa tay kéo kéo chiếc áo khoác ngoài của Nhã Như nói.
“Nhã Như, chị bên này. Đó là Vũ tổng.”
Nhưng giờ đây Nhã Như đâu nghe thấy lời của Lệ Nhi nữa, cô hất luôn tay Lệ Nhi đang kéo áo mình ra để bám vào người Vũ Ninh Phong. Lệ Nhi khá say nên một cái hất tay nhẹ của Nhã Như cũng đủ làm Lệ Nhi loạn choạng ngã ra, Phó Cẩn Dân thấy thế vội bước đến đỡ lấy cô. Không chịu được với cô gái say xỉn làm càng này, Vũ Ninh Phong cúi xuống bế cô lên nhìn Cẩn Dân nói.
“Cậu đưa cô ấy về giúp tôi, còn con sâu rượu này tôi giao cho tôi là được.”
“Này, hai cô gái này là ai vậy? Nhan sắc đúng là khiến người ta điên đảo đấy.”
“Nhân viên của tôi, cậu đưa cô ấy về, cậu mà giở trò thì đừng trách tôi đấy!”
“Đẹp thế này mà không cho động vào, tôi có phải đường tăng ăn chay niệm Phật đâu chứ! Cậu làm khó người khác quá đấy!”
“Vậy cậu có đưa về không?”
“Đưa, đương nhiên là đưa rồi. Mà này cô gái đó… là gì của cậu? Hay chúng ta đổi đi, để tôi đưa cô gái đó về cậu đưa cô gái này về được không?”
“Không được!”
“Phản ứng ghê như vậy hẳn là nhân viên đặc biệt nhỉ?”
Như nhớ ra điều gì đó, Phó Cẩn Dân nhìn sang Vũ Ninh Phong bằng ánh mắt khó tin hỏi.
“Đừng nói đây là cô nhân viên mà cậu từng nhắc đến nhé! Cái cô mà cậu tuyên bố sẽ hành cô ấy ra bã ấy. Nếu thật sự là cô gái đó thì tôi thấy đau thay cho cậu, mặt bị vã mạnh thế mà.”
Phó Cẩn Dân vừa nói vừa nhìn Vũ Ninh Phong bằng ánh mắt trêu chọc, không một câu trả lời phản bác nào, anh cứ thế ôm Nhã Như đi mất. Phó Cẩn Dân nhìn lại cô gái trong lòng mình rồi lại gọi với theo Vũ Ninh Phong.
“Này, cậu còn chưa nói cho tôi biết cô gái này ở đâu, tôi biết đưa cô ấy đi đâu bây giờ!”
Vũ Ninh Phong mặc kệ Phó Cẩn Dân cứ thế mà ôm Nhã Như ra xe, Nhã Như lúc nãy còn ồn ào làm càng làm quấy nhưng giờ đã say đến mức không biết gì. Ngồi vào bên trong xe, Vũ Ninh Phong nhìn sang cô gọi.
“Nhà cô ở đâu tôi đưa cô về?”
Không nhận được câu trả lời nào, cô gái bên cạnh cứ thế say ngủ chẳng hay biết gì. Vũ Ninh Phong đưa tay lay nhẹ mặt cô tiếp tục gọi.
“Này sâu rượu mau dậy đi! Cô không cho tôi địa chỉ thị tôi đưa cô về kiểu gì?”
Bị làm phiền giấc ngủ, Nhã Như khẽ nhăn mặt nhíu mày lại quay đi càu nhàu.
“Phiền quá đi mất, đừng chạm vào tôi!”
Vũ Ninh Phong không bỏ cuộc, tiếp tục xoay mặt cô lại gọi to, Lục Nhã Như bực mình cúi xuống cắn vào tay Vũ Ninh Phong thật mạnh. Anh đau điếng nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng đợi cô nhã tay mình ra, dấu răng in hằn trên bàn tay anh đến rướm máu. Ánh mắt chết chóc của Vũ Ninh Phong nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Con sâu rượu này, cô muốn chết sao?”
“Phiền chết đi được, còn ồn ào nữa tôi cắn chết anh.”
“Cô mở mắt to ra nhìn xem tôi là là ai?”
Vũ Ninh Phong vừa nói vừa đưa tay véo cằm cô kéo cô nhìn vào mặt mình. Nhã Như mơ mơ màng màng nhướn mắt nhìn lên, nét mặt tức giận của Vũ Ninh Phong đập thẳng vào mắt mình. Cơn giận chẳng biết từ đâu, Nhã Như vung tay tát thẳng vào mặt Vũ Ninh Phong một cái rõ đau mắng.
“Vũ Ninh Phong tên chết tiệt nhà anh, ngay cả trong giấc mơ anh cũng muốn bắt nạt tôi, sau anh cứ như hồn ma ám ảnh cuộc đời tôi thế! Anh tưởng tôi sợ anh sao? Hôm nay tôi nhất định phải cho anh một trận.”
Dứt lời, Nhã Như lại vung tay đánh túi bụi vào người anh. Vũ Ninh Phong vô duyên vô cớ bị đánh thì càng tức giận hơn, tóm lấy hai tay cô cố định lên đỉnh đầu, một tay giữ chặt cằm cô anh gằn từng tiếng.
“Lục Nhã Như cô lớn gan như thế từ khi nào thế hả? Chẳng những cắn tôi mà còn vừa đánh vừa mắng tôi, cô chê mình sống lâu quá sao?”
“Anh bỏ ra, mau bỏ tôi ra! Vũ Ninh Phong tên hẹp hòi đáng ghét này, tôi đã chọc giận gì anh sao anh cứ ức hiếp tôi, chèn ép tôi. Anh tốt với tất cả mọi người trừ tôi, tôi làm gì anh cũng không hài lòng. Anh ghét tôi như vậy sao không sa thải tôi đi, giữ tôi lại làm gì chứ! Anh là đồ xấu…”
Những câu nói ấm ức suốt hai tháng qua còn chưa nói hết, Vũ Ninh Phong đã chặn miệng cô bằng một nụ hôn cuồng nhiệt. Nụ hôn như trừng phạt vì cô đã mắng anh quá nhiều. Nhã Như vô duyên vô cớ bị hôn đến không biết trời đất, đôi tay cô bị anh cố định trên đỉnh đầu không ngừng vùng vẫy nhưng vẫn không sao thoát ra được. Nhã Như khẽ nhíu mày vì nụ hôn ấy càng lúc càng sâu, càng vùng vẫy anh lại càng hôn cô sâu hơn. Sự chống cự dần dần trở nên yếu ớt rồi buông xuôi mặc cho Vũ Ninh Phong càng quấy trên môi mình. Cảm giác được cô gái nhỏ trong lòng đang dần yên ổn, Vũ Ninh Phong chầm chậm buông tha cho đôi môi cô, lúc này anh mới phát hiện cô đã ngủ từ lúc nào rồi. Nhìn cô như thế anh chỉ biết công môi cười, nhẹ véo vào chiếc mũi cao thẳng tắp của cô anh nói.
“Lần sau còn không ngoan thì không chỉ là bị hôn như thế này đâu, tôi sẽ phạt nặng hơn đấy biết không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.