Chương 44: Sắp bại lộ thân phận
Phong Linh Linh
11/03/2024
Sự xuất hiện của Lục Nhã Như làm cả hai nhanh chóng tách nhau ra. Lục Tử Khâm sắc mặt khó coi nhìn em gái mình đang quay lưng lại mà ức trong lòng. Sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc… Tâm trạng đột nhiên trở nên không vui anh hỏi.
“Em đến đây làm gì?”
Lục Nhã Như liếc mắt nhìn thấy hai người đã tách nhau ra, vội quay lưng lại nở nụ cười tươi nói.
“Đương nhiên là em tới để thăm bệnh nhân rồi, chẳng lẽ đến nói chuyện phiếm với anh sao? Chị dâu, chị thấy thế nào rồi, có còn đau ở đâu không?”
“Cảm ơn em Nhã Như, chị khỏe rồi.”
“Em có nấu cháo mang đến cho chị, chị ăn đi kẻo nguội. Để em đút cho chị nhé!”
“Không cần đâu chị tự ăn được rồi.”
“Không được, chị vừa mới khỏe tay chân không vững. Nhưng em tay chân cũng vụng về, hay là…”
Lục Nhã Như liếc mắt nhìn sang anh trai của mình, lúc nãy bước vào dường như không đúng lúc. Vậy bây giờ bù đắp chắc không muộn đâu nhỉ! Nghĩ thế Lục Nhã Như vội đứng dậy quay sang anh mình trừng mắt nói.
“Anh, còn không mau đến đút cháo cho chị dâu!”
“Anh sao?”
“Chứ còn ai nữa, vợ anh thì anh tự mà đút chứ!”
Nước đi này của Nhã Như làm cả hai người không ngờ tới. Lý Tiểu Vy vội vã kéo tay Nhã Như nói.
“Nhã Như, chị khỏe rồi có thể tự ăn được. Không cần phải đút đâu.”
“Không được, chị vừa mới khỏe tay chân còn yếu ớt. Anh cả là chồng của chị, chồng chăm sóc đút cháo cho vợ thì có gì sai chứ! Anh cả, nhanh lên!”
“Nhưng…”
“Để anh …”
Trong khi Tiểu Vy đang hết lời từ chối thì Lục Tử Khâm lại đồng ý đút cháo cho cô. Anh bước đến đỡ lấy chén cháo trong tay Nhã Như ngồi xuống cạnh cô, cẩn thận thổi nguội muỗng cháu rồi đưa đến miệng cô. Tiểu Vy nhìn anh như thế không hiểu sao mặt cô cứ đỏ bừng lên, ánh mắt tránh né cô ăn vội muỗng cháo rồi quay đi. Cảnh tượng ngượng ngùng cứ thế lập đi lập lại nhiều lần làm Tiểu Vy chẳng dám ngước lên nhìn anh một lần nào nữa.
Lục Nhã Như đứng bên cạnh thưởng thức chiến lợi phẩm mình tạo ra mà cười thầm. Lúc nãy vô tình phá đám, bây giờ bù đắp thế này chắc anh cả sẽ không tính toán với mình nữa đâu nhỉ.
Chuông điện thoại của Tử Khâm vang lên làm hai hàng lông mày Nhã Như nhíu lại. Ai mà kỳ đà cản mũi hơn cả mình thế nhỉ! Thắc mắc cô bước đến chiếc bàn nhỏ cầm điện thoại anh trai mình lên xem, Tử Khâm lên tiếng.
“Ai thế?”
“Em không biết.”
“Nghe giúp anh.”
Được lệnh của Tử Khâm, Nhã Như mạnh dạn mở máy lên nghe.
“Alô.”
Nghe giọng nói phụ nữ phát ra từ điện thoại của Tử Khâm, Vũ Ninh Phong khẽ nhíu mày nhìn lại điện thoại rồi đưa vào tai lên tiếng hỏi.
“Xin lỗi ai vậy? Tử Khâm đâu?”
“Anh ấy đang bận chăm vợ ốm, ai vậy ạ?”
Nghe giọng Nhã Như phát ra từ điện thoại của Tử Khâm, Vũ Ninh Phong ngạc nhiên đến nhíu mày. Sao giọng nói này lại giống Nhã Như như vậy? Hay mình nghe nhầm rồi!
“Nói với Tử Khâm lát nữa gọi lại cho tôi.”
“Anh là ai thế?”
“Tôi là Vũ Ninh Phong.”
Nghe thấy ba chữ Vũ Ninh Phong vang lên, Lục Nhã Như tay chân rụng rời làm rơi cả điện thoại của anh mình.
“Tiêu rồi tiêu rồi, sao lại là anh ta chứ? Có khi nào anh ta nhận ra giọng của mình không?”
Nhìn thấy sắc mặt hoang mang của Nhã Như làm Tử Khâm khó hiểu, đặt chén cháo xuống nhìn Nhã Như hỏi.
“Ai gọi mà mặt em biến sắc như vậy?”
“Dạ … em không biết, anh tự mà gọi lại đi!”
Nhìn thái độ khó hiểu của Nhã Như, Tử Khâm nhìn Tiểu Vy khẽ nói.
“Đợi anh một chút.”
“Anh bận thì cứ đi đi, tôi tự ăn là được rồi.”
Tử Khâm bước đến cầm điện thoại lên kiểm tra, thấy đó là Vũ Ninh Phong thì khẽ nhíu mày nhìn sang cô em gái. Thằng nhóc kia nói gì mà con bé vẻ mặt hoang mang như vậy nhỉ! Ấn số gọi lại cho Vũ Ninh Phong, đầu dây bên kia còn chưa nhất máy Nhã Như đã nắm lấy tay anh giọng nài nỉ nói.
“Anh, đừng nói với anh ta lúc nãy là em nghe điện thoại anh nhé, tuyệt đối đừng nói tên em ra.”
Ánh mắt vang xin của Nhã Như làm Tử Khâm càng thêm khó hiểu, rốt cuộc con bé này làm sao lại có thành kiến với Ninh Phong như vậy chứ! Đầu dây bên kia Vũ Ninh Phong vừa nhấc máy, anh liền hỏi.
“Cậu gọi tôi có gì không?”
“Có chút việc muốn bàn với cậu, cậu có thời gian không?”
Ánh mắt Tử Khâm nhìn về phía Tiểu Vy đang nằm trên giường một cách e ngại nói.
“Việc quan trọng không? Tôi đang bận.”
“Rất quan trọng, vợ cậu không khỏe sao?”
“Sao cậu biết?”
“Lúc nãy có cô gái nào đó nghe điện thoại của cậu, nói cậu bận chăm vợ ốm. Cô ấy là ai vậy?”
Lục Tử Khâm liếc mắt nhìn Nhã Như, cô như hiểu ý chấp tay lên nhìn Tử Khâm với ánh mắt cầu xin. Thấy không gian nói chuyện không tiện, Tử Khâm liền đẩy cửa bước ra ngoài. Đầu dây bên kia không nhận được câu trả lời liền hỏi lại.
“Sao cậu im lặng thế? Đừng nói là bạn gái cậu nhé!”
“Không, đó là em gái tôi. Con bé du học nước ngoài mới về nước mấy tháng nay.”
“Vậy sao?”
Vậy mà anh cứ tưởng là cô gái kia, mới có một ngày không gặp không hiểu sao nhìn đâu, đi đâu, làm gì anh đều nghĩ đến cô gái kia nhỉ! Đến giọng nói trong điện thoại cũng nghe nhầm.
“Chuyện cậu nói có thể bàn qua điện thoại không?”
“Không tiện lắm.”
“Vậy tôi đến công ty cậu.”
“Nhưng vợ cậu thì sao?”
“Không sao, có em gái tôi ở đây nhờ con bé chăm sóc cô ấy một lúc cũng được.”
“Vậy được, tôi đợi cậu.”
“Em đến đây làm gì?”
Lục Nhã Như liếc mắt nhìn thấy hai người đã tách nhau ra, vội quay lưng lại nở nụ cười tươi nói.
“Đương nhiên là em tới để thăm bệnh nhân rồi, chẳng lẽ đến nói chuyện phiếm với anh sao? Chị dâu, chị thấy thế nào rồi, có còn đau ở đâu không?”
“Cảm ơn em Nhã Như, chị khỏe rồi.”
“Em có nấu cháo mang đến cho chị, chị ăn đi kẻo nguội. Để em đút cho chị nhé!”
“Không cần đâu chị tự ăn được rồi.”
“Không được, chị vừa mới khỏe tay chân không vững. Nhưng em tay chân cũng vụng về, hay là…”
Lục Nhã Như liếc mắt nhìn sang anh trai của mình, lúc nãy bước vào dường như không đúng lúc. Vậy bây giờ bù đắp chắc không muộn đâu nhỉ! Nghĩ thế Lục Nhã Như vội đứng dậy quay sang anh mình trừng mắt nói.
“Anh, còn không mau đến đút cháo cho chị dâu!”
“Anh sao?”
“Chứ còn ai nữa, vợ anh thì anh tự mà đút chứ!”
Nước đi này của Nhã Như làm cả hai người không ngờ tới. Lý Tiểu Vy vội vã kéo tay Nhã Như nói.
“Nhã Như, chị khỏe rồi có thể tự ăn được. Không cần phải đút đâu.”
“Không được, chị vừa mới khỏe tay chân còn yếu ớt. Anh cả là chồng của chị, chồng chăm sóc đút cháo cho vợ thì có gì sai chứ! Anh cả, nhanh lên!”
“Nhưng…”
“Để anh …”
Trong khi Tiểu Vy đang hết lời từ chối thì Lục Tử Khâm lại đồng ý đút cháo cho cô. Anh bước đến đỡ lấy chén cháo trong tay Nhã Như ngồi xuống cạnh cô, cẩn thận thổi nguội muỗng cháu rồi đưa đến miệng cô. Tiểu Vy nhìn anh như thế không hiểu sao mặt cô cứ đỏ bừng lên, ánh mắt tránh né cô ăn vội muỗng cháo rồi quay đi. Cảnh tượng ngượng ngùng cứ thế lập đi lập lại nhiều lần làm Tiểu Vy chẳng dám ngước lên nhìn anh một lần nào nữa.
Lục Nhã Như đứng bên cạnh thưởng thức chiến lợi phẩm mình tạo ra mà cười thầm. Lúc nãy vô tình phá đám, bây giờ bù đắp thế này chắc anh cả sẽ không tính toán với mình nữa đâu nhỉ.
Chuông điện thoại của Tử Khâm vang lên làm hai hàng lông mày Nhã Như nhíu lại. Ai mà kỳ đà cản mũi hơn cả mình thế nhỉ! Thắc mắc cô bước đến chiếc bàn nhỏ cầm điện thoại anh trai mình lên xem, Tử Khâm lên tiếng.
“Ai thế?”
“Em không biết.”
“Nghe giúp anh.”
Được lệnh của Tử Khâm, Nhã Như mạnh dạn mở máy lên nghe.
“Alô.”
Nghe giọng nói phụ nữ phát ra từ điện thoại của Tử Khâm, Vũ Ninh Phong khẽ nhíu mày nhìn lại điện thoại rồi đưa vào tai lên tiếng hỏi.
“Xin lỗi ai vậy? Tử Khâm đâu?”
“Anh ấy đang bận chăm vợ ốm, ai vậy ạ?”
Nghe giọng Nhã Như phát ra từ điện thoại của Tử Khâm, Vũ Ninh Phong ngạc nhiên đến nhíu mày. Sao giọng nói này lại giống Nhã Như như vậy? Hay mình nghe nhầm rồi!
“Nói với Tử Khâm lát nữa gọi lại cho tôi.”
“Anh là ai thế?”
“Tôi là Vũ Ninh Phong.”
Nghe thấy ba chữ Vũ Ninh Phong vang lên, Lục Nhã Như tay chân rụng rời làm rơi cả điện thoại của anh mình.
“Tiêu rồi tiêu rồi, sao lại là anh ta chứ? Có khi nào anh ta nhận ra giọng của mình không?”
Nhìn thấy sắc mặt hoang mang của Nhã Như làm Tử Khâm khó hiểu, đặt chén cháo xuống nhìn Nhã Như hỏi.
“Ai gọi mà mặt em biến sắc như vậy?”
“Dạ … em không biết, anh tự mà gọi lại đi!”
Nhìn thái độ khó hiểu của Nhã Như, Tử Khâm nhìn Tiểu Vy khẽ nói.
“Đợi anh một chút.”
“Anh bận thì cứ đi đi, tôi tự ăn là được rồi.”
Tử Khâm bước đến cầm điện thoại lên kiểm tra, thấy đó là Vũ Ninh Phong thì khẽ nhíu mày nhìn sang cô em gái. Thằng nhóc kia nói gì mà con bé vẻ mặt hoang mang như vậy nhỉ! Ấn số gọi lại cho Vũ Ninh Phong, đầu dây bên kia còn chưa nhất máy Nhã Như đã nắm lấy tay anh giọng nài nỉ nói.
“Anh, đừng nói với anh ta lúc nãy là em nghe điện thoại anh nhé, tuyệt đối đừng nói tên em ra.”
Ánh mắt vang xin của Nhã Như làm Tử Khâm càng thêm khó hiểu, rốt cuộc con bé này làm sao lại có thành kiến với Ninh Phong như vậy chứ! Đầu dây bên kia Vũ Ninh Phong vừa nhấc máy, anh liền hỏi.
“Cậu gọi tôi có gì không?”
“Có chút việc muốn bàn với cậu, cậu có thời gian không?”
Ánh mắt Tử Khâm nhìn về phía Tiểu Vy đang nằm trên giường một cách e ngại nói.
“Việc quan trọng không? Tôi đang bận.”
“Rất quan trọng, vợ cậu không khỏe sao?”
“Sao cậu biết?”
“Lúc nãy có cô gái nào đó nghe điện thoại của cậu, nói cậu bận chăm vợ ốm. Cô ấy là ai vậy?”
Lục Tử Khâm liếc mắt nhìn Nhã Như, cô như hiểu ý chấp tay lên nhìn Tử Khâm với ánh mắt cầu xin. Thấy không gian nói chuyện không tiện, Tử Khâm liền đẩy cửa bước ra ngoài. Đầu dây bên kia không nhận được câu trả lời liền hỏi lại.
“Sao cậu im lặng thế? Đừng nói là bạn gái cậu nhé!”
“Không, đó là em gái tôi. Con bé du học nước ngoài mới về nước mấy tháng nay.”
“Vậy sao?”
Vậy mà anh cứ tưởng là cô gái kia, mới có một ngày không gặp không hiểu sao nhìn đâu, đi đâu, làm gì anh đều nghĩ đến cô gái kia nhỉ! Đến giọng nói trong điện thoại cũng nghe nhầm.
“Chuyện cậu nói có thể bàn qua điện thoại không?”
“Không tiện lắm.”
“Vậy tôi đến công ty cậu.”
“Nhưng vợ cậu thì sao?”
“Không sao, có em gái tôi ở đây nhờ con bé chăm sóc cô ấy một lúc cũng được.”
“Vậy được, tôi đợi cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.