Chương 70: Thú nhận tình cảm
Phong Linh Linh
25/03/2024
Tiểu Vy ngập ngừng trước câu hỏi của chính bản thân mình khá lâu rồi lại nhìn anh tiếp tục hỏi.
“Giữa chúng ta chỉ đơn giản là quan hệ hợp tác, anh làm như vậy không thấy không thỏa đáng sao? Anh đang cố tình muốn trêu chọc tôi đúng không?”
Lục Tử Khâm nhìn thẳng vào mắt Tiểu Vy, ánh mắt trầm tỉnh ôn nhu đến dịu dàng. Nhẹ nắm lấy tay cô ánh nói.
“Đúng là lúc đầu giữa hai chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng không biết từ bao giờ anh đã không muốn giữ mối quan hệ hợp tác ấy nữa. Tiểu Vy em được lắm! Em lợi dụng lúc anh không chú ý mà lẽn vào cướp mất trái tim anh, chẳng những thế còn vào đấy trú ngụ chẳng chịu ra. Em nói xem bây giờ anh nên làm thế nào với em đây?”
Tiểu Vy ngơ ra trước câu hỏi của Lục Tử Khâm, anh ấy nói như vậy là có ý gì đây! Mình cướp trái tim anh ấy bao giờ? Anh ta lại đang muốn giở trò gì nữa đây? Vội thu tay mình lại đẩy anh ra cô lúng túng nói.
“Tôi… tôi không thích đùa với anh mấy chuyện tương tự thế này nữa đâu nhé! Tôi … ngày mai tôi còn phải đến trường. Tôi về ngủ trước đây!”
Dáng vẻ lúng túng của cô như đang chạy trốn làm Tử Khâm không nhịn được mà nhẹ cong môi cười. Thời gian qua ở cạnh nhau cuối cùng anh cũng hiểu, anh đã không còn có ác cảm với cô gái nhỏ này nữa. Mà thay vào đó là một thứ tình cảm rất đặc biệt, anh dần biết nhớ đến cô, lo lắng cho cô và đặc biệt là rất sợ mất cô. Anh biết anh đối với cô không còn đơn giản là mối quan hệ hợp tác nữa mà là anh đã thích cô mất rồi. Nếu như anh còn chần chừ chắc chắn sẽ có ngày anh sẽ đánh mất cô vào tay người khác. Anh không muốn như thế, nhưng có lẽ thế này thì anh đã quá hấp tấp rồi.
Tử Khâm ơi Tử Khâm, người ta chỉ mới mười tám tuổi còn chưa trải sự đời, mày phải cố gắng nhẫn nại một chút, nóng vội quá sẽ làm cô ấy chạy mất thôi.
Sáng hôm sau, Tử Khâm thức dậy bước xuống nhà chuẩn bị đi làm. Nhìn quanh chẳng thấy cô đâu, ngồi xuống bàn ăn anh quay sang hỏi dì Trương.
“Thiếu phu nhân chưa dậy sao?”
“Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân dậy từ sớm và bắt xe đến trường rồi ạ.”
Lục Tử Khâm khẽ nhíu mày khi dì Trương nói. Nhóc con này mới như thế mà đã trốn tránh anh rồi sao? Đúng là hôm qua có hơi nóng vội rồi. Không sao, phải từ từ không nên gấp gáp quá. Nhưng nếu theo đuổi một người thì nên làm gì nhỉ!
Tiếng chuông cửa vang lên làm Tử Khâm giật mình khỏi dòng suy nghĩ. Dì Trương nhanh chóng bước ra cổng, nhìn thấy vị khách không mời, tuy không mấy hoan nghênh nhưng bà vẫn mỉm cười gật đầu chào rồi mở cửa. Thấy dì Trương ra ngoài mở cửa khá lâu, Lục Tử Khâm lên tiếng.
“Ai thế dì Trương?”
“Là em.”
Nhìn thấy người bước vào là Thẩm Quân Dao sắc mặt Lục Tử Khâm tỏ vẻ không vui nói.
“Cô đến đây làm gì?”
“Anh không thể mời em ngồi được sao?”
“Xin lỗi, tôi đến giờ đi làm rồi. Cô muốn ngồi thì cứ việc ngồi tôi đi trước đây.”
“Từ khi nào anh trở nên xa lạ với em như vậy? Có phải vì Lý Tiểu Vy không?”
Lục Tử Khâm khựng lại, anh không nhìn cô ta. Ánh mắt anh vẫn hướng ra cửa lạnh giọng nói.
“Trước giờ tôi luôn như vậy, dù cho không có Vy Vy thì cũng không thay đổi được thái độ tôi dành cho cô. Cho nên đừng bao giờ đề cập đến cô ấy.”
Vy Vy, gọi thân mật đến như vậy sao? Em và anh quen biết nhau lâu như vậy anh cũng chưa từng gọi em là Dao Dao dù chỉ một lần. Cô ta chỉ mới xuất hiện gần đây thôi, anh đã thân mật gọi hai từ Vy Vy. Cô ta có gì tốt đẹp, có gì hơn em chứ!
“Anh yêu cô ta như vậy sao? Anh có biết cô ta đã làm gì sau lưng anh không?”
“Vy Vy là vợ tôi, tôi không thích cô nhắc đến cô ấy trong bất cứ câu chuyện nào của cô, vì từ miệng cô thốt ra chẳng có gì tốt cả.”
“Anh tin cô ta như vậy sao? Vậy anh đã xem thứ này chưa?”
Thẩm Quân Dao cầm một xấp hình ném lên bàn, những tấm ảnh chụp Tiểu Vy và Tiêu Quốc Huy thân thiết trong căn tin nhà trường và những nơi khác văng tung tóe. Ánh mắt của Lục Tử Khâm khẽ nhíu lại nhìn chằm chằm vào chúng, anh với tay cầm lấy tấm ảnh Tiêu Quốc Huy đưa tay lên mặt Tiểu Vy chụp ở căn tin trường. Ánh mắt không vui, những ngón tay anh siết chặt lấy tấm ảnh đến nhăn nhúm.
Thẩm Quân Dao nhìn thái độ của Lục Tử Khâm làm cô ta vô cùng hài lòng. Lý Tiểu Vy ơi Lý Tiểu Vy, để tôi xem lần này cô làm sao giải thích với anh Tử Khâm chuyện này đây. Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào bức ảnh, giọng nói lạnh lùng anh hỏi.
“Làm sao cô có những tấm ảnh này?”
“Cả trường đang đồn ầm lên chuyện này, cả diễn đàn trường cũng đăng tin hai người họ đang hẹn hò. Tử Khâm, anh bị cô ta cắm sừng rồi.”
“Giữa chúng ta chỉ đơn giản là quan hệ hợp tác, anh làm như vậy không thấy không thỏa đáng sao? Anh đang cố tình muốn trêu chọc tôi đúng không?”
Lục Tử Khâm nhìn thẳng vào mắt Tiểu Vy, ánh mắt trầm tỉnh ôn nhu đến dịu dàng. Nhẹ nắm lấy tay cô ánh nói.
“Đúng là lúc đầu giữa hai chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, nhưng không biết từ bao giờ anh đã không muốn giữ mối quan hệ hợp tác ấy nữa. Tiểu Vy em được lắm! Em lợi dụng lúc anh không chú ý mà lẽn vào cướp mất trái tim anh, chẳng những thế còn vào đấy trú ngụ chẳng chịu ra. Em nói xem bây giờ anh nên làm thế nào với em đây?”
Tiểu Vy ngơ ra trước câu hỏi của Lục Tử Khâm, anh ấy nói như vậy là có ý gì đây! Mình cướp trái tim anh ấy bao giờ? Anh ta lại đang muốn giở trò gì nữa đây? Vội thu tay mình lại đẩy anh ra cô lúng túng nói.
“Tôi… tôi không thích đùa với anh mấy chuyện tương tự thế này nữa đâu nhé! Tôi … ngày mai tôi còn phải đến trường. Tôi về ngủ trước đây!”
Dáng vẻ lúng túng của cô như đang chạy trốn làm Tử Khâm không nhịn được mà nhẹ cong môi cười. Thời gian qua ở cạnh nhau cuối cùng anh cũng hiểu, anh đã không còn có ác cảm với cô gái nhỏ này nữa. Mà thay vào đó là một thứ tình cảm rất đặc biệt, anh dần biết nhớ đến cô, lo lắng cho cô và đặc biệt là rất sợ mất cô. Anh biết anh đối với cô không còn đơn giản là mối quan hệ hợp tác nữa mà là anh đã thích cô mất rồi. Nếu như anh còn chần chừ chắc chắn sẽ có ngày anh sẽ đánh mất cô vào tay người khác. Anh không muốn như thế, nhưng có lẽ thế này thì anh đã quá hấp tấp rồi.
Tử Khâm ơi Tử Khâm, người ta chỉ mới mười tám tuổi còn chưa trải sự đời, mày phải cố gắng nhẫn nại một chút, nóng vội quá sẽ làm cô ấy chạy mất thôi.
Sáng hôm sau, Tử Khâm thức dậy bước xuống nhà chuẩn bị đi làm. Nhìn quanh chẳng thấy cô đâu, ngồi xuống bàn ăn anh quay sang hỏi dì Trương.
“Thiếu phu nhân chưa dậy sao?”
“Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân dậy từ sớm và bắt xe đến trường rồi ạ.”
Lục Tử Khâm khẽ nhíu mày khi dì Trương nói. Nhóc con này mới như thế mà đã trốn tránh anh rồi sao? Đúng là hôm qua có hơi nóng vội rồi. Không sao, phải từ từ không nên gấp gáp quá. Nhưng nếu theo đuổi một người thì nên làm gì nhỉ!
Tiếng chuông cửa vang lên làm Tử Khâm giật mình khỏi dòng suy nghĩ. Dì Trương nhanh chóng bước ra cổng, nhìn thấy vị khách không mời, tuy không mấy hoan nghênh nhưng bà vẫn mỉm cười gật đầu chào rồi mở cửa. Thấy dì Trương ra ngoài mở cửa khá lâu, Lục Tử Khâm lên tiếng.
“Ai thế dì Trương?”
“Là em.”
Nhìn thấy người bước vào là Thẩm Quân Dao sắc mặt Lục Tử Khâm tỏ vẻ không vui nói.
“Cô đến đây làm gì?”
“Anh không thể mời em ngồi được sao?”
“Xin lỗi, tôi đến giờ đi làm rồi. Cô muốn ngồi thì cứ việc ngồi tôi đi trước đây.”
“Từ khi nào anh trở nên xa lạ với em như vậy? Có phải vì Lý Tiểu Vy không?”
Lục Tử Khâm khựng lại, anh không nhìn cô ta. Ánh mắt anh vẫn hướng ra cửa lạnh giọng nói.
“Trước giờ tôi luôn như vậy, dù cho không có Vy Vy thì cũng không thay đổi được thái độ tôi dành cho cô. Cho nên đừng bao giờ đề cập đến cô ấy.”
Vy Vy, gọi thân mật đến như vậy sao? Em và anh quen biết nhau lâu như vậy anh cũng chưa từng gọi em là Dao Dao dù chỉ một lần. Cô ta chỉ mới xuất hiện gần đây thôi, anh đã thân mật gọi hai từ Vy Vy. Cô ta có gì tốt đẹp, có gì hơn em chứ!
“Anh yêu cô ta như vậy sao? Anh có biết cô ta đã làm gì sau lưng anh không?”
“Vy Vy là vợ tôi, tôi không thích cô nhắc đến cô ấy trong bất cứ câu chuyện nào của cô, vì từ miệng cô thốt ra chẳng có gì tốt cả.”
“Anh tin cô ta như vậy sao? Vậy anh đã xem thứ này chưa?”
Thẩm Quân Dao cầm một xấp hình ném lên bàn, những tấm ảnh chụp Tiểu Vy và Tiêu Quốc Huy thân thiết trong căn tin nhà trường và những nơi khác văng tung tóe. Ánh mắt của Lục Tử Khâm khẽ nhíu lại nhìn chằm chằm vào chúng, anh với tay cầm lấy tấm ảnh Tiêu Quốc Huy đưa tay lên mặt Tiểu Vy chụp ở căn tin trường. Ánh mắt không vui, những ngón tay anh siết chặt lấy tấm ảnh đến nhăn nhúm.
Thẩm Quân Dao nhìn thái độ của Lục Tử Khâm làm cô ta vô cùng hài lòng. Lý Tiểu Vy ơi Lý Tiểu Vy, để tôi xem lần này cô làm sao giải thích với anh Tử Khâm chuyện này đây. Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào bức ảnh, giọng nói lạnh lùng anh hỏi.
“Làm sao cô có những tấm ảnh này?”
“Cả trường đang đồn ầm lên chuyện này, cả diễn đàn trường cũng đăng tin hai người họ đang hẹn hò. Tử Khâm, anh bị cô ta cắm sừng rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.