Chương 23: Thử váy cưới
Phong Linh Linh
02/03/2024
Mặc cho Tiểu Vy vừa đánh vừa hét, Lục Tử Khâm vẫn quyết ôm cô ra xe cho bằng được. Cô gái nhỏ trên vai vẫn không ngừng là hét lẫn chửi mắng làm Lục Tử Khâm vô cùng khó chịu, mở cửa xe ra đẩy cô vào trong xe, Tiểu Vy cũng không vừa mở cửa xe bước xuống. Tử Khâm chặn cửa xe nhìn cô nói.
“Bây giờ cô tự nguyện ngồi vào, hay là muốn tôi lại bế cô vào? Để tôi bế lần nữa thì không yên bình như bây giờ đâu.”
“Tại sao tôi phải nghe lời anh? Mẹ… Mẹ ơi! Có người muốn bắt cóc con này.”
“Có cần tôi gọi giúp cô không? Mẹ… Mẹ ơi… Thế nào, cô có cần gọi to hơn không? À tôi quên nói với cô, mẹ nói mẹ đi công việc một lát, muốn đi đâu cứ đi không cần đợi mẹ…”
“Anh…”
Nghe được câu trả lời của Tử Khâm, Tiểu Vy bực tức bước lên xe. Trong lòng cô vô cùng không vui, sao mẹ có thể tin tưởng một người như anh ta chứ! Nhìn biểu cảm không thể làm gì hơn của cô, Tử Khâm nhếch môi cười đắc ý rồi nhanh chóng bước lên xe. Nhìn sang thấy Tiểu Vy vẫn như lần đầu tiên anh chở, chẳng đá động gì đến dây ăn toàn cả. Nhưng lần này anh không giúp cô cài mà đưa mắt nhìn cô nói.
“Thích tôi cài dây an toàn cho như vậy sao?”
“Tôi nói tôi thích bao giờ?”
“Vậy sao không tự cài? Hay là cô muốn dùng chuyện này để tiếp xúc gần hơn với tôi?”
Nghe Tử Khâm nói thế, Tiểu Vy mới nhận ra là mình lên xe mà chưa thắc dây an toàn. Cô lườm Lục Tử Khâm một cái với ánh mắt không mấy hài lòng rồi đưa tay cài dây an toàn, miệng vẫn không quên nói một câu đáp trả.
“Anh cũng tự luyến vừa thôi, không ai nói với anh là anh đã qua cái tuổi dùng nhan sắc để quyến rũ người khác rồi sao?”
“Không, trái lại có người còn nói tôi có sự quyến rũ không thể cưỡng lại nữa là khác.”
“Tự luyến.”
Tiểu Vy không thèm nhìn anh mà quay mặt nhìn ra bên ngoài. Tử Khâm nhìn thái độ của cô chẳng những không tức giận mà còn khẽ cong môi cười thích thú.
Chiếc xe lau đi rất nhanh vào trung tâm thành phố. Lần đầu tiên bước chân vào nơi phồn hoa đô hội khiến Tiểu Vy không khỏi ngỡ ngàng, tuy là các trương trình tivi và báo đài đều đưa tin, nhưng nhìn trực tiếp bằng ánh mắt thường bên ngoài thì quả thật là thành phố vô cùng đẹp.
Từng tòa nhà cao tầng như muốn chọc thủng trời xanh, đường phố rộng lớn, hàng quán sang trọng, tất cả những nơi đi qua đều làm Tiểu Vy phải chú ý.
Xe dừng lại trước một trung tâm vô cùng lớn. Tiểu Vy bước xuống xe chỉ biết đưa mắt nhìn một cách hiếu kỳ. Đây là nơi nào, sao trong sang trọng thế nhỉ?
“Vào thôi.”
Những bước chân rụt rè bước chầm chậm theo sau Tử Khâm, Tiểu Vy đưa mắt nhìn những thứ xa lạ với mình một cách thích thú. Nhìn Tiểu Vy như thế, Tử Khâm nhẹ thở ra một cái rồi bước về phía cô kéo tay cô vừa đi vừa nói.
“Đi nhanh một chút, lề mề quá đi mất.”
“Tử Khâm, ở đây đẹp thật đấy!”
Câu nói đơn thuần của Tiểu Vy nhưng lại thành công làm Lục Tử Khâm có chút giao động. Cô ấy vừa gọi hai từ Tử Khâm với giọng điệu rất êm tai, thì ra tên của anh cũng dễ nghe như vậy. Bất giác môi anh lại nhẹ cong lên một chút.
Vừa thấy Lục Tử Khâm, nhân viên đã nhanh chóng bước ra chào hỏi hai người. Lục Tử Khâm ngồi xuống ghế nhìn nhân viên nói.
“Lấy chiếc áo tôi đã đặt mang ra cho cô ấy thử đi!”
“Vâng Lục thiếu gia.”
Tiểu Vy có chút thắc mắc về câu nói của Lục Tử Khâm, áo anh ta đã đặt? Mình lần đầu tiên đặt chân tới đây, anh ta đặt áo cho mình kiểu gì được nhỉ!
Nhận lệnh của Lục Tử Khâm, nhân viên nhanh chóng đưa Tiểu Vy vào bên trong thử váy áo trong sự ngơ ngác của Tiểu Vy.
Lục Tử Khâm ngồi xuống ghế cầm lấy tờ tạp chí lên đọc. Rất nhanh chóng Tiểu Vy đã thay váy áo xong được nhân viên đưa ra trước mặt anh.
“Lục thiếu gia, anh thấy có vừa ý không ạ?”
Nhìn chiếc váy áo ôm trọn lấy thân hình cân đối của cô, làm Lục Tử Khâm nhớ đến lần đến đây đặt váy áo cho cô. Được nhân viên hỏi số đo, anh chỉ nhớ lần anh ôm cô, thân hình cân đối của cô, vòng eo nhỏ bé đến mức nếu anh mạnh tay một chút có thể gãy đôi. Cũng vì thế mà anh đã tự đưa ra số đo của cô cho nhân viên, không ngờ lại chuẩn như vậy.
Anh cứ mãi mê nhìn nhìn ngắm cô trong chiếc váy áo mà không hề nghe thấy tiếng của nhân viên đang hỏi mình đến tận ba lần. Trong mắt anh giờ đây chỉ có hình bóng Tiểu Vy vô cùng xinh đẹp, đẹp như những cô công chúa bước ra từ trong chuyện cổ tích. Tiểu Vy thấy nhân viên cứ hỏi mãi mà anh thì cứ im lặng không trả lời, cứ ngỡ là anh coi thường mình cô bực dọc nói.
“Lục Tử Khâm anh như thế là có ý gì? Khi không kéo tôi đến đây thử váy áo lại chẳng chút quan tâm, rốt cuộc anh đang muốn giở trò gì hả?”
Lục Tử Khâm chợt hoàn hồn khi nghe tiếng quát của Tiểu Vy. Anh hằn giọng đảo mắt đi không nhìn cô nói"
"Tôi chỉ là đang suy nghĩ, không ngờ tay nghề của nhà thiết kế ở đây lại tốt như vậy. Có thể biến một con vịt xấu xí thành phượng hoàng như thế này quả là không tồi
“Này, anh nói ai là vịt xấu xí hả?”
“Cô nghĩ thử xem?”
“Bây giờ cô tự nguyện ngồi vào, hay là muốn tôi lại bế cô vào? Để tôi bế lần nữa thì không yên bình như bây giờ đâu.”
“Tại sao tôi phải nghe lời anh? Mẹ… Mẹ ơi! Có người muốn bắt cóc con này.”
“Có cần tôi gọi giúp cô không? Mẹ… Mẹ ơi… Thế nào, cô có cần gọi to hơn không? À tôi quên nói với cô, mẹ nói mẹ đi công việc một lát, muốn đi đâu cứ đi không cần đợi mẹ…”
“Anh…”
Nghe được câu trả lời của Tử Khâm, Tiểu Vy bực tức bước lên xe. Trong lòng cô vô cùng không vui, sao mẹ có thể tin tưởng một người như anh ta chứ! Nhìn biểu cảm không thể làm gì hơn của cô, Tử Khâm nhếch môi cười đắc ý rồi nhanh chóng bước lên xe. Nhìn sang thấy Tiểu Vy vẫn như lần đầu tiên anh chở, chẳng đá động gì đến dây ăn toàn cả. Nhưng lần này anh không giúp cô cài mà đưa mắt nhìn cô nói.
“Thích tôi cài dây an toàn cho như vậy sao?”
“Tôi nói tôi thích bao giờ?”
“Vậy sao không tự cài? Hay là cô muốn dùng chuyện này để tiếp xúc gần hơn với tôi?”
Nghe Tử Khâm nói thế, Tiểu Vy mới nhận ra là mình lên xe mà chưa thắc dây an toàn. Cô lườm Lục Tử Khâm một cái với ánh mắt không mấy hài lòng rồi đưa tay cài dây an toàn, miệng vẫn không quên nói một câu đáp trả.
“Anh cũng tự luyến vừa thôi, không ai nói với anh là anh đã qua cái tuổi dùng nhan sắc để quyến rũ người khác rồi sao?”
“Không, trái lại có người còn nói tôi có sự quyến rũ không thể cưỡng lại nữa là khác.”
“Tự luyến.”
Tiểu Vy không thèm nhìn anh mà quay mặt nhìn ra bên ngoài. Tử Khâm nhìn thái độ của cô chẳng những không tức giận mà còn khẽ cong môi cười thích thú.
Chiếc xe lau đi rất nhanh vào trung tâm thành phố. Lần đầu tiên bước chân vào nơi phồn hoa đô hội khiến Tiểu Vy không khỏi ngỡ ngàng, tuy là các trương trình tivi và báo đài đều đưa tin, nhưng nhìn trực tiếp bằng ánh mắt thường bên ngoài thì quả thật là thành phố vô cùng đẹp.
Từng tòa nhà cao tầng như muốn chọc thủng trời xanh, đường phố rộng lớn, hàng quán sang trọng, tất cả những nơi đi qua đều làm Tiểu Vy phải chú ý.
Xe dừng lại trước một trung tâm vô cùng lớn. Tiểu Vy bước xuống xe chỉ biết đưa mắt nhìn một cách hiếu kỳ. Đây là nơi nào, sao trong sang trọng thế nhỉ?
“Vào thôi.”
Những bước chân rụt rè bước chầm chậm theo sau Tử Khâm, Tiểu Vy đưa mắt nhìn những thứ xa lạ với mình một cách thích thú. Nhìn Tiểu Vy như thế, Tử Khâm nhẹ thở ra một cái rồi bước về phía cô kéo tay cô vừa đi vừa nói.
“Đi nhanh một chút, lề mề quá đi mất.”
“Tử Khâm, ở đây đẹp thật đấy!”
Câu nói đơn thuần của Tiểu Vy nhưng lại thành công làm Lục Tử Khâm có chút giao động. Cô ấy vừa gọi hai từ Tử Khâm với giọng điệu rất êm tai, thì ra tên của anh cũng dễ nghe như vậy. Bất giác môi anh lại nhẹ cong lên một chút.
Vừa thấy Lục Tử Khâm, nhân viên đã nhanh chóng bước ra chào hỏi hai người. Lục Tử Khâm ngồi xuống ghế nhìn nhân viên nói.
“Lấy chiếc áo tôi đã đặt mang ra cho cô ấy thử đi!”
“Vâng Lục thiếu gia.”
Tiểu Vy có chút thắc mắc về câu nói của Lục Tử Khâm, áo anh ta đã đặt? Mình lần đầu tiên đặt chân tới đây, anh ta đặt áo cho mình kiểu gì được nhỉ!
Nhận lệnh của Lục Tử Khâm, nhân viên nhanh chóng đưa Tiểu Vy vào bên trong thử váy áo trong sự ngơ ngác của Tiểu Vy.
Lục Tử Khâm ngồi xuống ghế cầm lấy tờ tạp chí lên đọc. Rất nhanh chóng Tiểu Vy đã thay váy áo xong được nhân viên đưa ra trước mặt anh.
“Lục thiếu gia, anh thấy có vừa ý không ạ?”
Nhìn chiếc váy áo ôm trọn lấy thân hình cân đối của cô, làm Lục Tử Khâm nhớ đến lần đến đây đặt váy áo cho cô. Được nhân viên hỏi số đo, anh chỉ nhớ lần anh ôm cô, thân hình cân đối của cô, vòng eo nhỏ bé đến mức nếu anh mạnh tay một chút có thể gãy đôi. Cũng vì thế mà anh đã tự đưa ra số đo của cô cho nhân viên, không ngờ lại chuẩn như vậy.
Anh cứ mãi mê nhìn nhìn ngắm cô trong chiếc váy áo mà không hề nghe thấy tiếng của nhân viên đang hỏi mình đến tận ba lần. Trong mắt anh giờ đây chỉ có hình bóng Tiểu Vy vô cùng xinh đẹp, đẹp như những cô công chúa bước ra từ trong chuyện cổ tích. Tiểu Vy thấy nhân viên cứ hỏi mãi mà anh thì cứ im lặng không trả lời, cứ ngỡ là anh coi thường mình cô bực dọc nói.
“Lục Tử Khâm anh như thế là có ý gì? Khi không kéo tôi đến đây thử váy áo lại chẳng chút quan tâm, rốt cuộc anh đang muốn giở trò gì hả?”
Lục Tử Khâm chợt hoàn hồn khi nghe tiếng quát của Tiểu Vy. Anh hằn giọng đảo mắt đi không nhìn cô nói"
"Tôi chỉ là đang suy nghĩ, không ngờ tay nghề của nhà thiết kế ở đây lại tốt như vậy. Có thể biến một con vịt xấu xí thành phượng hoàng như thế này quả là không tồi
“Này, anh nói ai là vịt xấu xí hả?”
“Cô nghĩ thử xem?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.