Chương 48: Ăn cướp
Yên Hỏa Thành Thành
23/08/2020
Người kia nghe xong liền cười rồi nói vài câu gì đó.
Chỉ chốc lát sau, cả đám đều đi tới bên cạnh đường bắn của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lơ đi, tự kéo cung bắn tên, tên này nối tiếp tên kia.
“Cung của anh không tồi!”
Kẻ dẫn đầu đám người nhìn chằm chằm vào Dạ Vũ cung, vẻ tham lam chợt lóe lên trong mắt.
“Đúng thế.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tôi muốn mua cung của anh!” Người kia tiếp tục nói.
“Không bán.” Cố Thanh Sơn đáp gọn lỏn.
“Đừng như vậy, bán cung cho tôi, chúng ta kết giao làm bạn bè!”
“Không bán.”
Người kia nghĩ ngợi một chút, nói: “Muốn đánh cược một lần không? Tôi đưa ra một trăm nghìn điểm tín dụng.”
Loại hoạt động thể thao như bắn tên này cực kỳ thích hợp để đánh cược hoặc suy đoán, không chỉ là quý tộc mà ngay cả bình dân có chút tiền cũng thích đánh cược một phen để mua vui.
Cố Thanh Sơn đang lúc thiếu tiền, nghe vậy ngừng một chút, nói: “Cũng được, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Ngươi to gan thật! Dám nói điều kiện với Huy thiếu.” Tên thanh niên nói chuyện lúc đầu lớn tiếng kêu lên.
“Chớ quấy rầy, để anh ta nói ra điều kiện đã! “
Huy thiếu bình tĩnh đưa tay ngăn người kia lại, nhẹ nhàng bẻ bẻ cổ.
Mỗi khi con cá sắp cắn câu, gã đều bẻ bẻ cổ mình mà không tự chủ được để che giấu cảm xúc hồi hộp của mình.
Chuyện này, chỉ cần đối phương đồng ý cược, gã liền có niềm tin thắng cược.
Đơn giản là một chút thủ đoạn mà thôi, chỉ có điều có đẹp mắt, lại cũng có dơ bẩn.
Lần này gã đã chuẩn bị ít nhất năm sáu thủ đoạn.
Cái cây cung kia vừa đặc biệt vừa mạnh mẽ, gã bắt buộc phải làm thế.
“Điều kiện rất đơn giản…” Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: “… Một trăm nghìn điểm tín dụng đưa trước cho tôi, nếu tôi thắng, tôi cầm tiền rời đi luôn, nếu anh thắng thì tiền và cung đều đưa cho anh.”
Huy thiếu nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, nói: “Còn chưa bắt đầu mà anh đã muốn chiếm lợi thế của tôi sao?”
Cố Thanh Sơn khoanh tay, nói: “Anh nhìn đi, các anh nhiều người như vậy, nhỡ thua các anh quỵt nợ thì tôi làm gì được các anh?”
“Nhỡ tôi thua…” Cố Thanh Sơn vỗ vỗ ngực mình: “… Trước mặt các anh, tôi cũng không chạy được.”
Huy thiếu trầm ngâm không nói.
“Xót tiền như thế mà còn muốn so tên?” Cố Thanh Sơn lắc đầu, chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã!”
Huy thiếu đưa tay ngăn hắn lại, trong lòng hơi tức giận.
Gã vốn không có ý định mang ra một xu nào.
Không ngờ đối phương khôn khéo như thế, thoáng cái đã dùng lời nói để ngăn chặn gã.
Người sống vì thể diện, huống chi là dạng công tử bột như Huy thiếu, đối phương đã ngửa bài, nếu gã muốn chơi tiếp thì chỉ có cách lấy ra vàng ròng bạc trắng trước.
Đáng chết, không thể bỏ qua cho thằng nhóc này.
Trong lòng Huy thiếu âm thầm hạ quyết tâm, vẻ mặt âm u, nói: “Không có vấn đề gì, nhưng tao cũng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Huy thiếu gằn từng chữ: “Mày thua, tao muốn một cánh tay của mày.”
Gã còn bổ sung thêm: “Nếu mày không dám thì để cung lại, bò qua háng tao rồi cút.”
Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói: “Điều kiện không quá phận, nhưng phải thêm tiền.”
Huy thiếu lấy ra một cái thẻ đưa cho hắn: “Thẻ chưa đăng ký, tự mày chuyển hai trăm nghìn!”
Gã trừng mắt nhìn Cố Thanh Sơn rất gắt gao: “Một trăm nghìn cược cung, một trăm nghìn mua tay.”
“Đồng ý.”
Cố Thanh Sơn tiếp nhận thẻ, quét một cái bên trên Quang não cá nhân của mình, chuyển hai trăm nghìn điểm tín dụng.
“Rất tốt, anh muốn cược như thế nào?”
Cố Thanh Sơn trả thẻ cho đối phương, trong lòng vui vẻ.
Lúc học trung học, hắn luôn rất tiết kiệm, hiện tại có hai trăm nghìn tín dụng, đủ cho hắn dùng trong một thời gian rất dài.
Huy thiếu nói: “Bắn tự do trong vòng một phút, tiến hành so sánh, thống kê tổng điểm, ai nhiều điểm hơn là thắng!”
Gã cười một tiếng đầy ác ý: “Tao nghĩ kỹ rồi, tao sẽ lấy tay phải của mày!”
Nói xong gã vỗ vỗ tay.
Một người trung niên mặc đồng phục câu lạc bộ chen khỏi đám người, đi tới.
“Huy thiếu, giao cho tôi đi!” Người trung niên nói.
Có người hiểu chuyện, đứng bên cạnh hô lên đầy kinh hãi: “Ba lần liên tiếp đứng đầu Cuộc thi Bắn cung Thế giới, Ngô Thắng!”
“Trời ạ, thanh niên kia thật đáng thương!”
“Đúng vậy, hắn cược một cánh tay với Huy thiếu, lần này thảm rồi!”
“Ôi, tiếc thay cho một thanh niên khỏe mạnh!”
Trái với những người đứng xem, đám người phía sau Huy thiếu vẫn cười nói rôm rả, còn có người vỗ tay nhau ăn mừng.
“Ha ha, vừa nãy thằng nhóc kia kiêu ngạo như vậy, tao đã thấy không thuận mắt rồi!”
“Lát nữa bị kéo ra ngoài chặt tay, sợ rằng sẽ bị dọa đến tè ra quần.”
“Vậy mới có hứng thú.”
“Tao đợi xem vẻ mặt của nó lúc ấy, ha ha.”
Chỉ chốc lát sau, Cố Thanh Sơn và Ngô Thắng mỗi người đứng ở một đường bắn khác nhau.
“Bắt đầu!” Một huấn luyện viên hô lên.
Ngô Thắng rút mũi tên ra một cách thuần thục, ngưng thần tĩnh khí, kéo cung nhắm chuẩn rồi thả tay ra nhẹ nhàng.
Soạt!
Mũi tên găm thẳng hồng tâm.
Một tràng vỗ tay và tiếng reo hò vang lên.
“Mười điểm!”
“Không hổ danh là quán quân môn bắn cung ba lần liên tiếp!”
“Khá lắm!”
“Hãy nhìn tư thế này, nhìn sự chính xác này!”
Trên mặt Huy thiếu cũng lộ ra nụ cười.
Bọn họ quay đầu nhìn sang kia.
Cố Thanh Sơn đã bắn ra ba mũi tên, tất cả đều đâm vào rìa tấm bia một cách rất ngay ngắn.
Đám công tử bột cười ầm.
“Một điểm.”
“Hắn vừa bắn được một điểm!”
“Sai rồi! Là ba điểm một.”
“Ha ha, thằng nhóc này không giữ được tay rồi!”
Cố Thanh Sơn không bị ảnh hưởng chút nào, rút một mũi tên khác ra bắn.
Bên kia, Ngô Thắng vẫn đang ngắm nghía rất lâu.
Cuối cùng gã mới bắn ra mũi tên thứ hai.
Lại trúng ngay hồng tâm!
Mười điểm!
Mọi người tiếp tục reo hò.
Ngô Thắng quay đầu, vẻ mặt đắc ý, giơ cây cung trong tay lên.
Gã nhìn phía đối diện, chỉ thấy thằng nhóc kia vẫn chưa ngừng tay, trên bia đã có bảy mũi tên.
Có điều đều la một điểm.
Ngô Thắng lắc đầu cười mỉa mai.
Bắn nhanh thì có ích gì?
Bảy mũi tên cộng lại còn không bằng một mũi tên của mình.
Hắn rút một mũi tên, kéo cung ra tiếp tục ngắm.
Tiếp tục tranh tài.
Mười lăm giây trôi qua.
Dần dần, mọi người châu đầu ghé tai nhau bàn luận, âm thanh hỗn tạp ngày càng vang vọng, dần dần át đi những tiếng reo hò.
Ngô Thắng lại bắn ra một mũi tên. Lần này gã bị ảnh hưởng từ những âm thanh bàn luận xung quanh, trong lòng có chút hồi hộp, chỉ bắn trúng điểm tám.
Gã không nhịn được bèn quay đầu nhìn lại, muốn xem phía đối diện xảy ra chuyện gì.
Một giây sau, cung trong tay Ngô Thắng rơi trên mặt đất, còn gã thì đứng ngây ra như phỗng.
Chỉ thấy bên trên tấm bia đối diện, mũi tên giống như một sợi chỉ dài không ngừng bay tới, cắm rất chỉnh tề lên vòng ngoài của tấm bia.
Ngay sau đó là vòng thứ hai, dần tiến đến chính giữa tấm bia.
Lại là một vòng rất chỉnh tề!
Sau đó là vòng thứ ba, càng tới gần hồng tâm thêm một chút.
Cố Thanh Sơn sảng khoái tràn trề, bắn suốt mười lăm giây.
Mười lăm giây ngắn ngủi, năm ống bày bên cạnh đường bắn bị hắn bắn hết hoàn toàn.
“Đã xong!”
Đối diện hắn, tất cả mũi tên đều sắp hàng chỉnh tề bên trên bia tên, bao trùm tấm bia đến mức gần như không còn khe hở nào.
Ngay cả hồng tâm cũng cắm đầy mũi tên, chật kín như nêm.
Trái lại, bia tên của Ngô Thắng cho đến giờ mới cắm năm mũi tên.
Dù gã có cố gắng thế nào đi nữa, trong vòng một phút cũng không làm được như Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thu cung, xoay người rời đi.
Khi đi qua Huy thiếu, hắn dừng một chút rồi nói: “Cám ơn điểm tín dụng của anh!”
Huy thiếu chặn ngang bả vai Cố Thanh Sơn, hầm hè: “Sự việc vẫn chưa kết thúc.”
“Ồ? Anh còn chuyện gì nữa?”
Cố Thanh Sơn hất tay gã khỏi vai mình.
“Cung để lại, người rời đi!” Huy thiếu nói.
“Hình như đây không giống giao kèo của chúng ta cho lắm.”
“Muốn giữ mạng thì để cung lại!”
“Anh có thể nhìn ra giá trị của chiếc cung này ư? Đáng tiếc anh đã thua, tôi sẽ không cho anh.”
“Được.” Huy thiếu gật gật đầu, ánh mắt biến thành hung tàn: “Ở đất thủ đô này, chưa có ai dám từ chối tao cả, đứa nào đi khuyên nó một chút đi, để nó biết quý cái mạng nhỏ của nó!”
Một nam thanh niên la lên: “Huy thiếu, nói với nó nhiều như vậy là đã cho nó quá nhiều thể diện rồi, nếu nó không biết tốt xấu thì chúng ta hãy cho nó biết thế giới này tàn khốc thế nào.”
Chỉ chốc lát sau, cả đám đều đi tới bên cạnh đường bắn của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn lơ đi, tự kéo cung bắn tên, tên này nối tiếp tên kia.
“Cung của anh không tồi!”
Kẻ dẫn đầu đám người nhìn chằm chằm vào Dạ Vũ cung, vẻ tham lam chợt lóe lên trong mắt.
“Đúng thế.” Cố Thanh Sơn nói.
“Tôi muốn mua cung của anh!” Người kia tiếp tục nói.
“Không bán.” Cố Thanh Sơn đáp gọn lỏn.
“Đừng như vậy, bán cung cho tôi, chúng ta kết giao làm bạn bè!”
“Không bán.”
Người kia nghĩ ngợi một chút, nói: “Muốn đánh cược một lần không? Tôi đưa ra một trăm nghìn điểm tín dụng.”
Loại hoạt động thể thao như bắn tên này cực kỳ thích hợp để đánh cược hoặc suy đoán, không chỉ là quý tộc mà ngay cả bình dân có chút tiền cũng thích đánh cược một phen để mua vui.
Cố Thanh Sơn đang lúc thiếu tiền, nghe vậy ngừng một chút, nói: “Cũng được, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Ngươi to gan thật! Dám nói điều kiện với Huy thiếu.” Tên thanh niên nói chuyện lúc đầu lớn tiếng kêu lên.
“Chớ quấy rầy, để anh ta nói ra điều kiện đã! “
Huy thiếu bình tĩnh đưa tay ngăn người kia lại, nhẹ nhàng bẻ bẻ cổ.
Mỗi khi con cá sắp cắn câu, gã đều bẻ bẻ cổ mình mà không tự chủ được để che giấu cảm xúc hồi hộp của mình.
Chuyện này, chỉ cần đối phương đồng ý cược, gã liền có niềm tin thắng cược.
Đơn giản là một chút thủ đoạn mà thôi, chỉ có điều có đẹp mắt, lại cũng có dơ bẩn.
Lần này gã đã chuẩn bị ít nhất năm sáu thủ đoạn.
Cái cây cung kia vừa đặc biệt vừa mạnh mẽ, gã bắt buộc phải làm thế.
“Điều kiện rất đơn giản…” Cố Thanh Sơn thản nhiên nói: “… Một trăm nghìn điểm tín dụng đưa trước cho tôi, nếu tôi thắng, tôi cầm tiền rời đi luôn, nếu anh thắng thì tiền và cung đều đưa cho anh.”
Huy thiếu nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, nói: “Còn chưa bắt đầu mà anh đã muốn chiếm lợi thế của tôi sao?”
Cố Thanh Sơn khoanh tay, nói: “Anh nhìn đi, các anh nhiều người như vậy, nhỡ thua các anh quỵt nợ thì tôi làm gì được các anh?”
“Nhỡ tôi thua…” Cố Thanh Sơn vỗ vỗ ngực mình: “… Trước mặt các anh, tôi cũng không chạy được.”
Huy thiếu trầm ngâm không nói.
“Xót tiền như thế mà còn muốn so tên?” Cố Thanh Sơn lắc đầu, chuẩn bị rời đi.
“Khoan đã!”
Huy thiếu đưa tay ngăn hắn lại, trong lòng hơi tức giận.
Gã vốn không có ý định mang ra một xu nào.
Không ngờ đối phương khôn khéo như thế, thoáng cái đã dùng lời nói để ngăn chặn gã.
Người sống vì thể diện, huống chi là dạng công tử bột như Huy thiếu, đối phương đã ngửa bài, nếu gã muốn chơi tiếp thì chỉ có cách lấy ra vàng ròng bạc trắng trước.
Đáng chết, không thể bỏ qua cho thằng nhóc này.
Trong lòng Huy thiếu âm thầm hạ quyết tâm, vẻ mặt âm u, nói: “Không có vấn đề gì, nhưng tao cũng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
Huy thiếu gằn từng chữ: “Mày thua, tao muốn một cánh tay của mày.”
Gã còn bổ sung thêm: “Nếu mày không dám thì để cung lại, bò qua háng tao rồi cút.”
Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói: “Điều kiện không quá phận, nhưng phải thêm tiền.”
Huy thiếu lấy ra một cái thẻ đưa cho hắn: “Thẻ chưa đăng ký, tự mày chuyển hai trăm nghìn!”
Gã trừng mắt nhìn Cố Thanh Sơn rất gắt gao: “Một trăm nghìn cược cung, một trăm nghìn mua tay.”
“Đồng ý.”
Cố Thanh Sơn tiếp nhận thẻ, quét một cái bên trên Quang não cá nhân của mình, chuyển hai trăm nghìn điểm tín dụng.
“Rất tốt, anh muốn cược như thế nào?”
Cố Thanh Sơn trả thẻ cho đối phương, trong lòng vui vẻ.
Lúc học trung học, hắn luôn rất tiết kiệm, hiện tại có hai trăm nghìn tín dụng, đủ cho hắn dùng trong một thời gian rất dài.
Huy thiếu nói: “Bắn tự do trong vòng một phút, tiến hành so sánh, thống kê tổng điểm, ai nhiều điểm hơn là thắng!”
Gã cười một tiếng đầy ác ý: “Tao nghĩ kỹ rồi, tao sẽ lấy tay phải của mày!”
Nói xong gã vỗ vỗ tay.
Một người trung niên mặc đồng phục câu lạc bộ chen khỏi đám người, đi tới.
“Huy thiếu, giao cho tôi đi!” Người trung niên nói.
Có người hiểu chuyện, đứng bên cạnh hô lên đầy kinh hãi: “Ba lần liên tiếp đứng đầu Cuộc thi Bắn cung Thế giới, Ngô Thắng!”
“Trời ạ, thanh niên kia thật đáng thương!”
“Đúng vậy, hắn cược một cánh tay với Huy thiếu, lần này thảm rồi!”
“Ôi, tiếc thay cho một thanh niên khỏe mạnh!”
Trái với những người đứng xem, đám người phía sau Huy thiếu vẫn cười nói rôm rả, còn có người vỗ tay nhau ăn mừng.
“Ha ha, vừa nãy thằng nhóc kia kiêu ngạo như vậy, tao đã thấy không thuận mắt rồi!”
“Lát nữa bị kéo ra ngoài chặt tay, sợ rằng sẽ bị dọa đến tè ra quần.”
“Vậy mới có hứng thú.”
“Tao đợi xem vẻ mặt của nó lúc ấy, ha ha.”
Chỉ chốc lát sau, Cố Thanh Sơn và Ngô Thắng mỗi người đứng ở một đường bắn khác nhau.
“Bắt đầu!” Một huấn luyện viên hô lên.
Ngô Thắng rút mũi tên ra một cách thuần thục, ngưng thần tĩnh khí, kéo cung nhắm chuẩn rồi thả tay ra nhẹ nhàng.
Soạt!
Mũi tên găm thẳng hồng tâm.
Một tràng vỗ tay và tiếng reo hò vang lên.
“Mười điểm!”
“Không hổ danh là quán quân môn bắn cung ba lần liên tiếp!”
“Khá lắm!”
“Hãy nhìn tư thế này, nhìn sự chính xác này!”
Trên mặt Huy thiếu cũng lộ ra nụ cười.
Bọn họ quay đầu nhìn sang kia.
Cố Thanh Sơn đã bắn ra ba mũi tên, tất cả đều đâm vào rìa tấm bia một cách rất ngay ngắn.
Đám công tử bột cười ầm.
“Một điểm.”
“Hắn vừa bắn được một điểm!”
“Sai rồi! Là ba điểm một.”
“Ha ha, thằng nhóc này không giữ được tay rồi!”
Cố Thanh Sơn không bị ảnh hưởng chút nào, rút một mũi tên khác ra bắn.
Bên kia, Ngô Thắng vẫn đang ngắm nghía rất lâu.
Cuối cùng gã mới bắn ra mũi tên thứ hai.
Lại trúng ngay hồng tâm!
Mười điểm!
Mọi người tiếp tục reo hò.
Ngô Thắng quay đầu, vẻ mặt đắc ý, giơ cây cung trong tay lên.
Gã nhìn phía đối diện, chỉ thấy thằng nhóc kia vẫn chưa ngừng tay, trên bia đã có bảy mũi tên.
Có điều đều la một điểm.
Ngô Thắng lắc đầu cười mỉa mai.
Bắn nhanh thì có ích gì?
Bảy mũi tên cộng lại còn không bằng một mũi tên của mình.
Hắn rút một mũi tên, kéo cung ra tiếp tục ngắm.
Tiếp tục tranh tài.
Mười lăm giây trôi qua.
Dần dần, mọi người châu đầu ghé tai nhau bàn luận, âm thanh hỗn tạp ngày càng vang vọng, dần dần át đi những tiếng reo hò.
Ngô Thắng lại bắn ra một mũi tên. Lần này gã bị ảnh hưởng từ những âm thanh bàn luận xung quanh, trong lòng có chút hồi hộp, chỉ bắn trúng điểm tám.
Gã không nhịn được bèn quay đầu nhìn lại, muốn xem phía đối diện xảy ra chuyện gì.
Một giây sau, cung trong tay Ngô Thắng rơi trên mặt đất, còn gã thì đứng ngây ra như phỗng.
Chỉ thấy bên trên tấm bia đối diện, mũi tên giống như một sợi chỉ dài không ngừng bay tới, cắm rất chỉnh tề lên vòng ngoài của tấm bia.
Ngay sau đó là vòng thứ hai, dần tiến đến chính giữa tấm bia.
Lại là một vòng rất chỉnh tề!
Sau đó là vòng thứ ba, càng tới gần hồng tâm thêm một chút.
Cố Thanh Sơn sảng khoái tràn trề, bắn suốt mười lăm giây.
Mười lăm giây ngắn ngủi, năm ống bày bên cạnh đường bắn bị hắn bắn hết hoàn toàn.
“Đã xong!”
Đối diện hắn, tất cả mũi tên đều sắp hàng chỉnh tề bên trên bia tên, bao trùm tấm bia đến mức gần như không còn khe hở nào.
Ngay cả hồng tâm cũng cắm đầy mũi tên, chật kín như nêm.
Trái lại, bia tên của Ngô Thắng cho đến giờ mới cắm năm mũi tên.
Dù gã có cố gắng thế nào đi nữa, trong vòng một phút cũng không làm được như Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn thu cung, xoay người rời đi.
Khi đi qua Huy thiếu, hắn dừng một chút rồi nói: “Cám ơn điểm tín dụng của anh!”
Huy thiếu chặn ngang bả vai Cố Thanh Sơn, hầm hè: “Sự việc vẫn chưa kết thúc.”
“Ồ? Anh còn chuyện gì nữa?”
Cố Thanh Sơn hất tay gã khỏi vai mình.
“Cung để lại, người rời đi!” Huy thiếu nói.
“Hình như đây không giống giao kèo của chúng ta cho lắm.”
“Muốn giữ mạng thì để cung lại!”
“Anh có thể nhìn ra giá trị của chiếc cung này ư? Đáng tiếc anh đã thua, tôi sẽ không cho anh.”
“Được.” Huy thiếu gật gật đầu, ánh mắt biến thành hung tàn: “Ở đất thủ đô này, chưa có ai dám từ chối tao cả, đứa nào đi khuyên nó một chút đi, để nó biết quý cái mạng nhỏ của nó!”
Một nam thanh niên la lên: “Huy thiếu, nói với nó nhiều như vậy là đã cho nó quá nhiều thể diện rồi, nếu nó không biết tốt xấu thì chúng ta hãy cho nó biết thế giới này tàn khốc thế nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.