Chương 160: Đà la ni
Yên Hỏa Thành Thành
23/08/2020
Nhìn thấy có người tới gần, hai mắt hắn ta sáng lên, nhìn qua.
Ánh mắt hai người gặp nhau, trong tích tắc đã biết rõ thân phận và tình hình của đối phương.
Cố Thanh Sơn lo lắng trong lòng, bỗng gào lên: "Cố trụ vững! ""
Vị hòa thượng này thấy bộ dạng lo lắng của hắn, bỗng nhiên cười ôn hòa.
Hắn ta bắt quyết tạo pháp ấn, mở miệng đọc chú: "Ông a mễ nhạ hồng dát kháp la!"
Đây là một loại Đà La Ni của Phật Tông.
Đà La Ni có uy lực rất lớn, không phải đệ tử Phật tông thì không thể tu hành.
Chú vừa tụng xong, bỗng nhiên trên đất xuất hiện mấy trăm trường kiếm màu vàng, bao quanh kín mít, chặt đầu hết đám yêu ma gần như không chừa kẻ nào.
Mấy trăm thanh trường kiếm màu vàng giết hết đám yêu ma xung quanh, rồi lơ lững giữa không trung, chỉ cần là yêu ma thì đừng mơ tưởng lại gần.
Kiếm vàng dường như có thể tự ra chiêu chém đầu yêu ma vậy.
Uy lực mạnh mẽ như thế, khiến đám yêu ma sợ hãi không thôi.
Chúng vội vàng lui ra sau, không dám khinh suất nhào lên.
Hòa tượng tụng chú xong, nhắm hai mắt lại, vẻ mặt giống như đang ngủ một giấc an ổn vậy.
Linh lực dao động trên người hắn ta bỗng biến mất.
Hắn ta đã chết.
Cố Thanh Sơn phát hiện ra sự thay đổi linh lực trên người đối phương, không khỏi yên lặng cúi đầu xuống.
Cuối cùng hắn vẫn là đến chậm một bước.
Hắn buông kiếm ra, thanh kiếm kiếm bỗng biến mất vào không trung.
Ngay sau đó, cung Dạ Vũ xuất hiện trong tay Cố Thanh Sơn.
Tới tận bây giờ, hắn mới di chuyển được đến nơi có thể dùng cung để sát thương đối thủ.
Liên Xạ!
Ngự Phong!
Dù cách rất xa, nhưng mũi tên vẫn bay nhanh về phía yêu ma xung quanh.
Tên yêu ma đầu tiên ngã xuống đất.
Nhưng số lượng yêu ma thật sự rất nhiều, trong lúc cấp bách, vốn không thể giết sạch được chúng.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng gỡ danh hiệu Gáo úy Kiêu Kỵ xuống, thay bằng Thập Ngũ Kiếm.
Hắn rút một mũi tên Phá Ma ra, đặt lên cung Dạ Vũ.
Oanh kích!
Bách phát bách trúng!
Tên kỹ năng: Âm Chấn!
Ba kỹ năng cùng phát động!
Phá Ma tiễn hóa thành bóng đen, bay nhanh từ cung Dạ Vũ tới.
Rầm!
Một mũi tên này xuyên qua tầng tầng lớp lớp yêu ma, bắn trúng người tên quỷ Xích Diễm lợi hại nhất, khiến nó nổ nát bét, sau đó lại tiếp tục bay về phía trước.
Không biết có bao nhiêu yêu ma bị một mũi tên này xuyên qua, vòng vây bị nổ nát, lộ ra một chỗ hở.
Tiếng nổ vang của Phá Ma tiễn, khiến yêu ma ôm đầu khắp nơi, phát ra những tiếng tru bất an.
Thế vây công bị kéo dãn ra một chút.
Đến giờ phút này, vố số trường kiếm màu vàng trên đất cũng bỗng biến mất.
Cố Thanh Sơn men theo chỗ hở này, nhanh chóng tiến vào bên trong vòng vây.
Cùng lúc khi tiến vào vòng vây, Cố Thanh Sơn đã làm ba chuyện.
Hắn bỏ hạc trắng vào lại túi linh thú, thu hồi cung Dạ Vũ trên tay, đeo danh hiệu giáo úy Kiêu Kỵ vào.
Cố Thanh Sơn nâng cao thanh kiếm trong tay, giống hổ sói đánh về phía yêu ma gần nhất.
Trơ mắt nhìn vị hòa thượng kia chết trước mắt mình, bản thân hắn lại cách quá xa, cứu cũng không kịp, sự thù hận trong lòng hắn đã tích cao như núi.
"Chết hết cho ta! ""
Kiếm mang theo sức mạnh ngàn cân, được hắn múa ra một điệu đoạt mạng.
Dưới tốc độ công kích ngày càng tăng, kiếm đã dọn dẹp xong một phần, yêu ma vốn không có cơ hội phản ứng.
Chỉ thấy cả người Cố Thanh Sơn mặc huyền giáp, không ngừng tức giận đánh giết về phía trước.
Nơi nào hắn đi qua, số yêu ma còn sót lại, chân tay bị cắt cụt, xương cốt nổ tan tành, mưa máu tung tay.
Đinh đinh, đang đang, leng keng!
Trên người hắn, cũng chịu không ít đòn đánh trả của yêu ma.
Nhưng Cố Thanh Sơn hoàn toàn không để ý đến, dù sao thì mặc chiến giáp tốt như thế, là vì để lúc thế này cố dốc toàn lực đánh nhau.
Bốp!
Phần giáp trên vai bị đánh mạnh.
Cố Thanh Sơn không hề lui bước, múa kiếm không một khe hở, chỉ cần yêu ma kề bên trường kiếm thì không thể lui về toàn vẹn.
Cố Thanh Sơn một người một kiếm đi qua, xoay quanh vòng vây, nơi nào yêu ma áp sát thì xông lên, chém giết hầu như không còn kẻ nào.
Có hắn tấn công mạnh mẽ chắn phía trước, cuối cùng mấy tu sĩ bị vây nhốt cũng thoát khỏi hiểm cảnh.
"Là Cố sư huynh! ""
"Là Cố sư huynh của Bách Hoa Tông! ""
Năm nữ tu sĩ vui mừng nói.
Lúc sắp chết đột nhiên được cứu, niềm vui như thế đủ để một người nhớ cả đời.
"Đừng khinh suất, bảo vệ bản thân cho tốt. "" Cố Thanh Sơn lạnh lùng quát.
Năm nữ tu sĩ bỗng sửng sốt nhưng hoàn hồn lại, nhanh chóng dựa lưng vào nhau, tiến vào trạng thái chiến đấu.
Nhưng bọn họ không đều nhịn được liếc nhìn Cố Thanh Sơn.
Nhưng thấy Cố Thanh Sơn đánh điên cuồng về phía yêu ma, giết yêu ma như giết heo, giết chó, mấy nữ tu sĩ nhìn thấy có chút ngẩn người.
Vì nhờ một mình hắn chống lại phần lớn tấn công, nên áp lực của bọn họ được giảm bớt đi nhiều.
Từ xa, truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "Ta nói sao đệ lại chạy nhanh như vậy, hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân! ""
Rầm!
Đám yêu ma lại bị nổ tung.
Một nam tu sĩ mặc chiến giáp Kiêu Kỵ trên người, giơ cao trường thương tham gia tấn công.
“Huynh bên trái, ta bên phải.” Cố Thanh Sơn nhanh chóng nói.
“Được.” Trương Phóng đáp.
Hắn ta cũng là Giáo úy Kiêu Kỵ, lại còn là tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn được Trường Thương Áo Nghĩa sai đến để giúp áp lực của Cố Thanh Sơn giảm đi phân nửa.
Lúc này bên ngoài vòng vây một tầng băng tuyết từ mặt đất tỏa ra đông cứng vô số yêu ma tại chỗ khiến chúng không thể nâng chân lên được.
“Ta có thể đông cứng chúng nó trong năm hơi thở, mau tranh thủ thời gian!” Giọng nói của Bạch Hải Đông truyền đến.
“Rất tốt!”
Ánh mắt sáng ngời của Cố Thanh Sơn và Trương Phóng nhìn phía trước, hai người đồng thời sử dụng tiệt chiêu sở trường của chính mình.
Bí kiếm, Đoạn Thủy Lưu!
Áo Nghĩa, Long Xuất Sơn!
Một kiếm một thương nhanh chóng hóa thành tử thần thu gặt sinh mệnh, đánh nát vụn tầng tầng yêu ma.
Hai người như hai chiếc máy xay thịt cỡ lớn tạo thành một vòng vây xung quanh năm nữ tu sĩ, dọn dẹp sạch sẽ yêu ma lân cận.
Bọn họ xông lên quá nhanh, lại chỉ lo giết yêu nên bất ngờ đâm sầm vào nhau.
May mà có chiến giáp chắc chắn giúp giảm bớt sức mạnh của pháp trận nhỏ này, hơn nữa còn nương nhờ lực va chạm mà nhẹ nhàng tách ra.
“Còn có thể giết thêm lần nữa.” Cố Thanh Sơn nhìn con đường đầy ắp yêu ma nói.
“Vậy thì trở lại nào.” Trương Phóng nắm trường thương lên nói.
“Lên!” Cố Thanh Sơn quát một tiếng, nâng thanh kiếm trong tay lên.
Hai bên cùng nhau thay đổi vị trí dùng hết sức để đột phá.
Bí kiếm, Nguyệt Trảm!
Áo Nghĩa, Long Bãi Vỹ!
Một luồng ánh sáng như ánh trăng và một con rồng bay xông thẳng vào đám yêu ma tiếp tục chém giết mấy trượng ở bên ngoài rồi mới từ từ rút về.
“Thương thuật không tồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Kiếm của ngươi cũng không kém.” Trương Phóng cười ha ha một tiếng.
Hai người một trái một phải thay nhau bảo vệ nhóm nữ tu. Ở lân cận đã không còn bất cứ yêu ma nào nữa.
Yêu ma còn lại ở nơi xa thấy tình thế không ổn liền nhanh chóng bỏ chạy khắp nơi.
Lúc này Lý Xuất Trần cũng đến rồi, cả đám người đuổi giết một đoạn sau đó mới rút hết về.
Mọi người đi đến trước di hài của tăng nhân kia.
Cố Thanh Sơn thầm thở dài rồi đưa di hài đi an táng.
Lúc này, mọi người mới cùng nhau ngồi xuống để nghỉ ngơi một chút.
“Vết thương trên người mọi người cũng không nhẹ, sao lại không dùng đan được trị thương?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Trên đường trốn về đã dùng hết rồi.” Nhóm nữ tu đáp.
Cố Thanh Sơn liền lấy linh dược của Bách Hoa tông phân phát cho nhóm nữ tu.
Hắn lại nói: “Các cô trị thương trước đi, Lý Xuất Trần, Bạch Hải Đông canh gác, Trương Phóng đi điều tức với ta.”
“Được.”
Ba người nam tu lên tiếng.
Nhóm người ngồi xuống quan sát nhau.
Trương Phóng vẫn ổn, nói cách khác thì không hề bị thương gì cả. Nhưng trên toàn thân chiến giáp của Cố Thanh Sơn thì loang lổ vết trảo của yêu ma, vai giáp cũng vỡ vụn lộ ra cơ thể đẫm máu.
Nhìn xem bốn phía, khắp nơi đều là xác chết của yêu ma nằm trên mặt đất, không có một con yêu ma nào có thể bước lại gần đám nữ tu trong phạm vi năm bước.
Nhóm người vừa thấy vậy liền hiểu rõ trong lòng.
Ánh mắt hai người gặp nhau, trong tích tắc đã biết rõ thân phận và tình hình của đối phương.
Cố Thanh Sơn lo lắng trong lòng, bỗng gào lên: "Cố trụ vững! ""
Vị hòa thượng này thấy bộ dạng lo lắng của hắn, bỗng nhiên cười ôn hòa.
Hắn ta bắt quyết tạo pháp ấn, mở miệng đọc chú: "Ông a mễ nhạ hồng dát kháp la!"
Đây là một loại Đà La Ni của Phật Tông.
Đà La Ni có uy lực rất lớn, không phải đệ tử Phật tông thì không thể tu hành.
Chú vừa tụng xong, bỗng nhiên trên đất xuất hiện mấy trăm trường kiếm màu vàng, bao quanh kín mít, chặt đầu hết đám yêu ma gần như không chừa kẻ nào.
Mấy trăm thanh trường kiếm màu vàng giết hết đám yêu ma xung quanh, rồi lơ lững giữa không trung, chỉ cần là yêu ma thì đừng mơ tưởng lại gần.
Kiếm vàng dường như có thể tự ra chiêu chém đầu yêu ma vậy.
Uy lực mạnh mẽ như thế, khiến đám yêu ma sợ hãi không thôi.
Chúng vội vàng lui ra sau, không dám khinh suất nhào lên.
Hòa tượng tụng chú xong, nhắm hai mắt lại, vẻ mặt giống như đang ngủ một giấc an ổn vậy.
Linh lực dao động trên người hắn ta bỗng biến mất.
Hắn ta đã chết.
Cố Thanh Sơn phát hiện ra sự thay đổi linh lực trên người đối phương, không khỏi yên lặng cúi đầu xuống.
Cuối cùng hắn vẫn là đến chậm một bước.
Hắn buông kiếm ra, thanh kiếm kiếm bỗng biến mất vào không trung.
Ngay sau đó, cung Dạ Vũ xuất hiện trong tay Cố Thanh Sơn.
Tới tận bây giờ, hắn mới di chuyển được đến nơi có thể dùng cung để sát thương đối thủ.
Liên Xạ!
Ngự Phong!
Dù cách rất xa, nhưng mũi tên vẫn bay nhanh về phía yêu ma xung quanh.
Tên yêu ma đầu tiên ngã xuống đất.
Nhưng số lượng yêu ma thật sự rất nhiều, trong lúc cấp bách, vốn không thể giết sạch được chúng.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng gỡ danh hiệu Gáo úy Kiêu Kỵ xuống, thay bằng Thập Ngũ Kiếm.
Hắn rút một mũi tên Phá Ma ra, đặt lên cung Dạ Vũ.
Oanh kích!
Bách phát bách trúng!
Tên kỹ năng: Âm Chấn!
Ba kỹ năng cùng phát động!
Phá Ma tiễn hóa thành bóng đen, bay nhanh từ cung Dạ Vũ tới.
Rầm!
Một mũi tên này xuyên qua tầng tầng lớp lớp yêu ma, bắn trúng người tên quỷ Xích Diễm lợi hại nhất, khiến nó nổ nát bét, sau đó lại tiếp tục bay về phía trước.
Không biết có bao nhiêu yêu ma bị một mũi tên này xuyên qua, vòng vây bị nổ nát, lộ ra một chỗ hở.
Tiếng nổ vang của Phá Ma tiễn, khiến yêu ma ôm đầu khắp nơi, phát ra những tiếng tru bất an.
Thế vây công bị kéo dãn ra một chút.
Đến giờ phút này, vố số trường kiếm màu vàng trên đất cũng bỗng biến mất.
Cố Thanh Sơn men theo chỗ hở này, nhanh chóng tiến vào bên trong vòng vây.
Cùng lúc khi tiến vào vòng vây, Cố Thanh Sơn đã làm ba chuyện.
Hắn bỏ hạc trắng vào lại túi linh thú, thu hồi cung Dạ Vũ trên tay, đeo danh hiệu giáo úy Kiêu Kỵ vào.
Cố Thanh Sơn nâng cao thanh kiếm trong tay, giống hổ sói đánh về phía yêu ma gần nhất.
Trơ mắt nhìn vị hòa thượng kia chết trước mắt mình, bản thân hắn lại cách quá xa, cứu cũng không kịp, sự thù hận trong lòng hắn đã tích cao như núi.
"Chết hết cho ta! ""
Kiếm mang theo sức mạnh ngàn cân, được hắn múa ra một điệu đoạt mạng.
Dưới tốc độ công kích ngày càng tăng, kiếm đã dọn dẹp xong một phần, yêu ma vốn không có cơ hội phản ứng.
Chỉ thấy cả người Cố Thanh Sơn mặc huyền giáp, không ngừng tức giận đánh giết về phía trước.
Nơi nào hắn đi qua, số yêu ma còn sót lại, chân tay bị cắt cụt, xương cốt nổ tan tành, mưa máu tung tay.
Đinh đinh, đang đang, leng keng!
Trên người hắn, cũng chịu không ít đòn đánh trả của yêu ma.
Nhưng Cố Thanh Sơn hoàn toàn không để ý đến, dù sao thì mặc chiến giáp tốt như thế, là vì để lúc thế này cố dốc toàn lực đánh nhau.
Bốp!
Phần giáp trên vai bị đánh mạnh.
Cố Thanh Sơn không hề lui bước, múa kiếm không một khe hở, chỉ cần yêu ma kề bên trường kiếm thì không thể lui về toàn vẹn.
Cố Thanh Sơn một người một kiếm đi qua, xoay quanh vòng vây, nơi nào yêu ma áp sát thì xông lên, chém giết hầu như không còn kẻ nào.
Có hắn tấn công mạnh mẽ chắn phía trước, cuối cùng mấy tu sĩ bị vây nhốt cũng thoát khỏi hiểm cảnh.
"Là Cố sư huynh! ""
"Là Cố sư huynh của Bách Hoa Tông! ""
Năm nữ tu sĩ vui mừng nói.
Lúc sắp chết đột nhiên được cứu, niềm vui như thế đủ để một người nhớ cả đời.
"Đừng khinh suất, bảo vệ bản thân cho tốt. "" Cố Thanh Sơn lạnh lùng quát.
Năm nữ tu sĩ bỗng sửng sốt nhưng hoàn hồn lại, nhanh chóng dựa lưng vào nhau, tiến vào trạng thái chiến đấu.
Nhưng bọn họ không đều nhịn được liếc nhìn Cố Thanh Sơn.
Nhưng thấy Cố Thanh Sơn đánh điên cuồng về phía yêu ma, giết yêu ma như giết heo, giết chó, mấy nữ tu sĩ nhìn thấy có chút ngẩn người.
Vì nhờ một mình hắn chống lại phần lớn tấn công, nên áp lực của bọn họ được giảm bớt đi nhiều.
Từ xa, truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "Ta nói sao đệ lại chạy nhanh như vậy, hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân! ""
Rầm!
Đám yêu ma lại bị nổ tung.
Một nam tu sĩ mặc chiến giáp Kiêu Kỵ trên người, giơ cao trường thương tham gia tấn công.
“Huynh bên trái, ta bên phải.” Cố Thanh Sơn nhanh chóng nói.
“Được.” Trương Phóng đáp.
Hắn ta cũng là Giáo úy Kiêu Kỵ, lại còn là tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn được Trường Thương Áo Nghĩa sai đến để giúp áp lực của Cố Thanh Sơn giảm đi phân nửa.
Lúc này bên ngoài vòng vây một tầng băng tuyết từ mặt đất tỏa ra đông cứng vô số yêu ma tại chỗ khiến chúng không thể nâng chân lên được.
“Ta có thể đông cứng chúng nó trong năm hơi thở, mau tranh thủ thời gian!” Giọng nói của Bạch Hải Đông truyền đến.
“Rất tốt!”
Ánh mắt sáng ngời của Cố Thanh Sơn và Trương Phóng nhìn phía trước, hai người đồng thời sử dụng tiệt chiêu sở trường của chính mình.
Bí kiếm, Đoạn Thủy Lưu!
Áo Nghĩa, Long Xuất Sơn!
Một kiếm một thương nhanh chóng hóa thành tử thần thu gặt sinh mệnh, đánh nát vụn tầng tầng yêu ma.
Hai người như hai chiếc máy xay thịt cỡ lớn tạo thành một vòng vây xung quanh năm nữ tu sĩ, dọn dẹp sạch sẽ yêu ma lân cận.
Bọn họ xông lên quá nhanh, lại chỉ lo giết yêu nên bất ngờ đâm sầm vào nhau.
May mà có chiến giáp chắc chắn giúp giảm bớt sức mạnh của pháp trận nhỏ này, hơn nữa còn nương nhờ lực va chạm mà nhẹ nhàng tách ra.
“Còn có thể giết thêm lần nữa.” Cố Thanh Sơn nhìn con đường đầy ắp yêu ma nói.
“Vậy thì trở lại nào.” Trương Phóng nắm trường thương lên nói.
“Lên!” Cố Thanh Sơn quát một tiếng, nâng thanh kiếm trong tay lên.
Hai bên cùng nhau thay đổi vị trí dùng hết sức để đột phá.
Bí kiếm, Nguyệt Trảm!
Áo Nghĩa, Long Bãi Vỹ!
Một luồng ánh sáng như ánh trăng và một con rồng bay xông thẳng vào đám yêu ma tiếp tục chém giết mấy trượng ở bên ngoài rồi mới từ từ rút về.
“Thương thuật không tồi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Kiếm của ngươi cũng không kém.” Trương Phóng cười ha ha một tiếng.
Hai người một trái một phải thay nhau bảo vệ nhóm nữ tu. Ở lân cận đã không còn bất cứ yêu ma nào nữa.
Yêu ma còn lại ở nơi xa thấy tình thế không ổn liền nhanh chóng bỏ chạy khắp nơi.
Lúc này Lý Xuất Trần cũng đến rồi, cả đám người đuổi giết một đoạn sau đó mới rút hết về.
Mọi người đi đến trước di hài của tăng nhân kia.
Cố Thanh Sơn thầm thở dài rồi đưa di hài đi an táng.
Lúc này, mọi người mới cùng nhau ngồi xuống để nghỉ ngơi một chút.
“Vết thương trên người mọi người cũng không nhẹ, sao lại không dùng đan được trị thương?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Trên đường trốn về đã dùng hết rồi.” Nhóm nữ tu đáp.
Cố Thanh Sơn liền lấy linh dược của Bách Hoa tông phân phát cho nhóm nữ tu.
Hắn lại nói: “Các cô trị thương trước đi, Lý Xuất Trần, Bạch Hải Đông canh gác, Trương Phóng đi điều tức với ta.”
“Được.”
Ba người nam tu lên tiếng.
Nhóm người ngồi xuống quan sát nhau.
Trương Phóng vẫn ổn, nói cách khác thì không hề bị thương gì cả. Nhưng trên toàn thân chiến giáp của Cố Thanh Sơn thì loang lổ vết trảo của yêu ma, vai giáp cũng vỡ vụn lộ ra cơ thể đẫm máu.
Nhìn xem bốn phía, khắp nơi đều là xác chết của yêu ma nằm trên mặt đất, không có một con yêu ma nào có thể bước lại gần đám nữ tu trong phạm vi năm bước.
Nhóm người vừa thấy vậy liền hiểu rõ trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.