Chương 21: Mánh khóe
Yên Hỏa Thành Thành
17/04/2020
Dịch: Diệp Anh
Cố Thanh Sơn để máy truyền tin xuống, bắt đầu bắt tay cấu tạo mô hình nguyên bản của Sí Thiên Sứ.
Dưới mặt đất, một mệnh lệnh đang được ban hành.
“Nhiệm vụ hoàn thành, lệnh cho mọi người rút lui.”
Chiến hạm Tinh Không khổng lồ bay khỏi không trung buổi biểu diễn.
Đám Chiến giáp và cả nhóm binh đặc chủng đang kiểm tra đám người cũng toàn bộ rút lui.
Tô Tuyết Nhi để máy truyền tin xuống, nhìn màn trước mắt này mà thấy lạ: “Chẳng phải là điều tra hay sao? Sao lại đi hết rồi, Liên Bang làm cái chuyện ẩm ương gì vậy.”
Toàn bộ khán trường đều là những người chung thắc mắc đó.
Chỉ có mỗi thiếu nữ đang đứng trên sân khấu là ngẩng đầu lên thoáng nhìn về phía xa không trung.
Sau 4 tiếng.
Cố Thanh Sơn đã lặng yên về tới công ty khoa học kỹ thuật Chiến giáp sắt Trường Ninh.
Hắn nằm nghỉ tại một căn phòng tầng 55 dưới mặt đất.
Liên tục làm việc vượt quá giới hạn như thế, dù là tu sĩ Luyện Khí tầng năm thì hắn cũng có chút mệt mỏi.
Chiến giáp có động Sí Thiên Sứ đã hoàn thành, sau khi Nữ Thần Công Chính kiểm tra xong sẽ trực tiếp vận chuyển đến chỗ của Tô Tuyết Nhi.
Do tính nhạy cảm của kỹ thuật nên Chiến giáp chỉ cho phép Tô Tuyết Nhi sử dụng.
Để kiểm tra Chiến giáp kĩ càng hơn, đồng thời tránh việc tiết lộ kỹ thuật, Nữ Thần Công Chính đưa ra yêu cầu là sẽ phái một đội mật thám ngầm bảo vệ Tô Tuyết Nhi và cả Chiến giáp.
Từ đó thì an toàn của Tô Tuyết Nhi sẽ được bảo đảm.
Có niềm vui ngoài ý muốn như thế nên Cố Thanh Sơn liền đáp ứng.
Ngoài ra, kỹ thuật mà hắn cống hiến ra sẽ được Nữ Thần Công Chính sửa chữa tổng kết lại một lần nữa để tạo ra thành quả nghiên cứu khoa học mang tính tuyệt mật.
Làm xong quà sinh nhật, Cố Thanh Sơn duỗi lưng một cái, khoanh chân lại bắt đầu thôn phệ linh khí.
Linh lực vận chuyển trong cơ thể có ích lợi rất lớn đối với tứ chi bách hải của con người, chúng có thể bồi dưỡng cơ thể một cách chậm rãi.
Cố Thanh Sơn dần dần tiến vào định cảnh.
Ngay lúc này, toàn bộ thế giới mới bắt đầu sôi trào.
Rất nhiều quốc gia đều khẩn cấp gọi điện thoại đến Liên Bang, hỏi thăm về nguyên nhân điều động quân sự nhiều lần gần đây.
Ngài Tổng thống cũng thực sự rất nỗ lực để che giấu, dùng hết mọi cách mới khuyên đến mức các quốc gia kia nửa tin nửa ngờ.
Sòng bạc, quận Trường Ninh.
Người đàn ông mang kính cùng cô gái xinh đẹp đứng trong một mật thất, đôi mắt họ chăm chú nhìn tin tức trên máy truyền tin.
Người đàn ông mang kính thở dài một hơi: “Làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng Liên Bang muốn khai chiến.”
Cô gái vẫn chăm chăm nhìn màn hình như trước, miệng nói: “Anh tin lời Tổng thống Liên Bang à?”
Người đàn ông mang kính khinh thường: “Tin vị chính khách miệng đầy gian ngôn như hắn á, nói cái gì mà vì chúc mừng Liên Bang thành lập 300 năm nên cử hành diễn tập cho quân đội, quỷ tin!”
Cô gái nói: “Cách ngày thành lập Liên Bang 300 năm còn đến 21 ngày, nói vậy quả thật là gượng ép.”
Cô hỏi ngược: “Nhưng có chuyện gì đáng để xuất động đến một đội hình gồm 2 cứ điểm, 3 chiến hạm Tinh Không lẫn cả đại đội Chiến giáp Tinh Không kia chứ?”
Người đàn ông mang kính bổ sung: “Võ thánh Trương Tông Dương, Hải hoàng Lý Đông Nguyên cũng xuất động, hai người này mỗi người thủ ở tiền tuyến và vùng biển 5 tiếng đồng hồ mới rời đi.”
Hai người nhìn nhau, cảm thấy cực kì đau đầu.
Liên Bang đang xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, máy truyền tin bỗng nhiên sáng, bên trong truyền tới mấy tiếng ho khan.
Vẻ mặt hai người đơ lại, vội đứng thẳng người rồi cùng nhau hô: “Bệ hạ!”
Tiếng ho khàn khàn tiếp diễn hồi lâu thì mới có giọng nói: “Ừm, hai ngươi ở ngoài phải khổ cực rồi, đặc biệt là công chúa điện hạ của ta.”
Cô gái nhỏ giọng: “Cha, đó là chức trách của con.”
Giọng cười khàn khàn truyền tới, nói: “Hai người điều tra giúp ta, rốt cục thì Liên Bang đang nổi điên vì chuyện gì mà phải tập kết một nhóm lực lượng quân sự lớn đến thế, rồi chỉ ngắn ngủi vài giờ thôi đã tan rã.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, con của ta, Anna, ta trao cho con quyền lâm thời xử trí cấp dưới cho con, chuyện sau này con sẽ toàn quyền phụ trách.”
Quyền lâm thời xử trí chỉ có người cấp bậc tướng quân mới có. Anna mở to mắt, cố gắng để cho giọng điệu mình trở nên vững vàng: “Cảm ơn cha.”
Giọng nói khàn khàn đó tiếp tục: “Ừ, tự bảo trọng thân thể, chú ý an toàn.”
Máy truyền tin dập.
“Anna điện hạ, chúc mừng.” Người đàn ông mang kính chân thành nói.
Cô gái tên là Anna hãy còn kinh ngạc nhìn vào máy truyền tin, chỉ cảm thấy ngọt bùi cay đắng dâng lên trong lòng.
Cô không muốn trở thành vật hi sinh chính trị cho quan hệ thông gia, cho nên mới rời khỏi hoàng cung rồi cố gắng làm việc cho đế quốc bằng tất cả năng lực của mình.
Hoàng đế bệ hạ cũng không khó xử con gái của mình, chỉ nói rằng nếu cô không gánh chịu được nỗi khổ này thì nên thành thật trở về để tiến hành quan hệ thông gia với Thánh giáo.
Hoàng đế cho cô mò mẫm từ cấp cơ sở nhất, và cũng không hề cho cô bất cứ đặc quyền nào.
Phong hiểm của tầng cấp thấp nhất thực sự rất lớn, dù là thực lực của công chúa Anna hơn hẳn người thường nhưng cũng phải mấy lần suýt chết.
May mà cuối cùng cô cũng đã vượt qua, còn có được sự công nhận của Hoàng đế bệ hạ.
Cảm xúc nhanh chóng được dồn nén lại, Anna khôi phục sự bình tĩnh: “Bắt đầu làm việc đi.”
“Vâng.”
Dù làm việc cả đêm nhưng hai người vẫn như cũ không thấy đầu mối
Thuật toán của Nữ Thần Công Chính gần như là hoàn mỹ, muốn có được chân tướng của việc điều động quân đội này là chuyện không thể.
Anna mỏi mệt xoa mi tâm (chỗ giữa hai hàng lông mày), đôi mắt vẫn không rời khỏi màn hình trí não.
“Điện hạ, cà phê.”
“Để nâng cao tinh thần, xin cho ta một chai rượu Brandy.”
“Ngài có thể uống ít một chút được không.”
“Không thể.”
Anna quay đầu lại, nở một nụ cười, cô cầm lấy chai Brandy mới tinh rồi lại vùi đầu làm việc.
Dưới chân của cô là 7-8 cái vỏ chai rượu được đặt chỉnh tề.
Bỗng nhiên cô hơi ngớ ra, quay người lại nhìn lên bức ảnh trên hình chiếu.
“Chuyện gì vậy?” Người đàn ông mang kính hỏi.
“Anh đang xem gì đó?” Cô hỏi.
“Hình ảnh quản chế tất cả các quận của Liên Bang.” Người đàn ông mang kính nói.
Anna híp mắt, nói: “Còn kế hoạch nhân tài của chúng ta thì sao? Đã dùng hết bao nhiêu robot theo dõi?”
Người đàn ông mang kính vỗ đầu một cái: “Tổng cộng 691 con, chết thật, tôi quên rằng ngoài việc theo dõi nhân vật chỉ định thì robot cũng có thể trực tiếp tiến hành thu lại hình ảnh trong khu vực.”
Cả hai nhanh chóng lấy hình ảnh giám sát ra rồi xem từng cái một.
Thời gian từ từ trôi qua.
Anna bỗng nhiên vỗ người đàn ông mang kính, chỉ vào màn hình: “Anh xem cái này đi.”
Người đàn ông mang kính nhìn vào màn hình của Anna, chỉ thấy phía trên là một con Cơ giáp đang bay từ tầng cao nhất của công ty khoa học kỹ thuật Chiến giáp sắt Trường Ninh.
Người đàn ông mang kính lập tức điều chỉnh trí não, hai tay nhanh chóng thao tác trên bàn phím.
“Phân phối hình ảnh từ vệ tinh không gian.”
Một lát sau, hình ảnh được xuất ra.
Chỉ thấy trong không trung cách mặt đất 10 ngàn mét, một chiếc chiến hạm Tinh Không cỡ trung đang tiếp nhận một con Cơ giáp, rồi sau đó bay về hướng vũ trụ.
“Lúc đó cứ điểm Tinh Không số Thần Điên trùng hợp đi qua không trung quận Trường Ninh.”
“Đúng thế, chiếc chiến hạm Tinh Không này rất có thể đang đưa người lên cứ điểm.”
Người đàn ông mang kính lẩm bẩm: “Vậy vấn đề bây giờ là, rốt cục ai đang ở trong con Cơ giáp?”
Công chúa Anna bỗng nhiên hỏi: “Lúc ấy Cố Thanh Sơn đang ở đâu?”
Hai tay người đàn ông mang kính thao tác nhanh chóng, “Để tôi xem chút đã.”
Quang não nhanh chóng hiện lên một hàng chữ.
“Sóng sinh mệnh dần dần dời đi đến nơi cách đó 19217 mét, tín hiệu ra-đa không cách nào tiếp tục tìm hiểu.”
Hai người nhìn nhau, trầm mặc một lúc lâu.
Qua một hồi lâu, công chúa Anna mới nói: “Tuyên bố tin tức rằng 9 giờ sáng ngày hôm kia, Trưởng công chúa của đế quốc Sanullanca sẽ chính thức ghé thăm Liên Bang tự do, trạm thứ nhất sẽ là quận Trường Ninh.”
Người đàn ông mang kính chần chừ: “Người thế thân của ngài đang tiến hành cuộc thăm hỏi từ thiện ở nơi xa xôi nhất của đế quốc, theo thông tin đó thì thời gian 2 ngày không đủ để vượt qua 3 quốc gia để đi tới đây.”
Công chúa Anna nói: “Vậy thì bổ sung một câu, lần ghé thăm này của công chúa cũng sẽ thử nghiệm phi toa siêu tốc.”
Người đàn ông mang kính nói: “Như vậy thì có quá gấp hay không?”
Công chúa Anna dán mắt vào báo cáo trên màn hình quản lí, nói nhỏ: “Không, ta chỉ sợ chậm.”
Cố Thanh Sơn để máy truyền tin xuống, bắt đầu bắt tay cấu tạo mô hình nguyên bản của Sí Thiên Sứ.
Dưới mặt đất, một mệnh lệnh đang được ban hành.
“Nhiệm vụ hoàn thành, lệnh cho mọi người rút lui.”
Chiến hạm Tinh Không khổng lồ bay khỏi không trung buổi biểu diễn.
Đám Chiến giáp và cả nhóm binh đặc chủng đang kiểm tra đám người cũng toàn bộ rút lui.
Tô Tuyết Nhi để máy truyền tin xuống, nhìn màn trước mắt này mà thấy lạ: “Chẳng phải là điều tra hay sao? Sao lại đi hết rồi, Liên Bang làm cái chuyện ẩm ương gì vậy.”
Toàn bộ khán trường đều là những người chung thắc mắc đó.
Chỉ có mỗi thiếu nữ đang đứng trên sân khấu là ngẩng đầu lên thoáng nhìn về phía xa không trung.
Sau 4 tiếng.
Cố Thanh Sơn đã lặng yên về tới công ty khoa học kỹ thuật Chiến giáp sắt Trường Ninh.
Hắn nằm nghỉ tại một căn phòng tầng 55 dưới mặt đất.
Liên tục làm việc vượt quá giới hạn như thế, dù là tu sĩ Luyện Khí tầng năm thì hắn cũng có chút mệt mỏi.
Chiến giáp có động Sí Thiên Sứ đã hoàn thành, sau khi Nữ Thần Công Chính kiểm tra xong sẽ trực tiếp vận chuyển đến chỗ của Tô Tuyết Nhi.
Do tính nhạy cảm của kỹ thuật nên Chiến giáp chỉ cho phép Tô Tuyết Nhi sử dụng.
Để kiểm tra Chiến giáp kĩ càng hơn, đồng thời tránh việc tiết lộ kỹ thuật, Nữ Thần Công Chính đưa ra yêu cầu là sẽ phái một đội mật thám ngầm bảo vệ Tô Tuyết Nhi và cả Chiến giáp.
Từ đó thì an toàn của Tô Tuyết Nhi sẽ được bảo đảm.
Có niềm vui ngoài ý muốn như thế nên Cố Thanh Sơn liền đáp ứng.
Ngoài ra, kỹ thuật mà hắn cống hiến ra sẽ được Nữ Thần Công Chính sửa chữa tổng kết lại một lần nữa để tạo ra thành quả nghiên cứu khoa học mang tính tuyệt mật.
Làm xong quà sinh nhật, Cố Thanh Sơn duỗi lưng một cái, khoanh chân lại bắt đầu thôn phệ linh khí.
Linh lực vận chuyển trong cơ thể có ích lợi rất lớn đối với tứ chi bách hải của con người, chúng có thể bồi dưỡng cơ thể một cách chậm rãi.
Cố Thanh Sơn dần dần tiến vào định cảnh.
Ngay lúc này, toàn bộ thế giới mới bắt đầu sôi trào.
Rất nhiều quốc gia đều khẩn cấp gọi điện thoại đến Liên Bang, hỏi thăm về nguyên nhân điều động quân sự nhiều lần gần đây.
Ngài Tổng thống cũng thực sự rất nỗ lực để che giấu, dùng hết mọi cách mới khuyên đến mức các quốc gia kia nửa tin nửa ngờ.
Sòng bạc, quận Trường Ninh.
Người đàn ông mang kính cùng cô gái xinh đẹp đứng trong một mật thất, đôi mắt họ chăm chú nhìn tin tức trên máy truyền tin.
Người đàn ông mang kính thở dài một hơi: “Làm tôi sợ chết khiếp, tôi còn tưởng Liên Bang muốn khai chiến.”
Cô gái vẫn chăm chăm nhìn màn hình như trước, miệng nói: “Anh tin lời Tổng thống Liên Bang à?”
Người đàn ông mang kính khinh thường: “Tin vị chính khách miệng đầy gian ngôn như hắn á, nói cái gì mà vì chúc mừng Liên Bang thành lập 300 năm nên cử hành diễn tập cho quân đội, quỷ tin!”
Cô gái nói: “Cách ngày thành lập Liên Bang 300 năm còn đến 21 ngày, nói vậy quả thật là gượng ép.”
Cô hỏi ngược: “Nhưng có chuyện gì đáng để xuất động đến một đội hình gồm 2 cứ điểm, 3 chiến hạm Tinh Không lẫn cả đại đội Chiến giáp Tinh Không kia chứ?”
Người đàn ông mang kính bổ sung: “Võ thánh Trương Tông Dương, Hải hoàng Lý Đông Nguyên cũng xuất động, hai người này mỗi người thủ ở tiền tuyến và vùng biển 5 tiếng đồng hồ mới rời đi.”
Hai người nhìn nhau, cảm thấy cực kì đau đầu.
Liên Bang đang xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này, máy truyền tin bỗng nhiên sáng, bên trong truyền tới mấy tiếng ho khan.
Vẻ mặt hai người đơ lại, vội đứng thẳng người rồi cùng nhau hô: “Bệ hạ!”
Tiếng ho khàn khàn tiếp diễn hồi lâu thì mới có giọng nói: “Ừm, hai ngươi ở ngoài phải khổ cực rồi, đặc biệt là công chúa điện hạ của ta.”
Cô gái nhỏ giọng: “Cha, đó là chức trách của con.”
Giọng cười khàn khàn truyền tới, nói: “Hai người điều tra giúp ta, rốt cục thì Liên Bang đang nổi điên vì chuyện gì mà phải tập kết một nhóm lực lượng quân sự lớn đến thế, rồi chỉ ngắn ngủi vài giờ thôi đã tan rã.”
“Vâng.”
“Đúng rồi, con của ta, Anna, ta trao cho con quyền lâm thời xử trí cấp dưới cho con, chuyện sau này con sẽ toàn quyền phụ trách.”
Quyền lâm thời xử trí chỉ có người cấp bậc tướng quân mới có. Anna mở to mắt, cố gắng để cho giọng điệu mình trở nên vững vàng: “Cảm ơn cha.”
Giọng nói khàn khàn đó tiếp tục: “Ừ, tự bảo trọng thân thể, chú ý an toàn.”
Máy truyền tin dập.
“Anna điện hạ, chúc mừng.” Người đàn ông mang kính chân thành nói.
Cô gái tên là Anna hãy còn kinh ngạc nhìn vào máy truyền tin, chỉ cảm thấy ngọt bùi cay đắng dâng lên trong lòng.
Cô không muốn trở thành vật hi sinh chính trị cho quan hệ thông gia, cho nên mới rời khỏi hoàng cung rồi cố gắng làm việc cho đế quốc bằng tất cả năng lực của mình.
Hoàng đế bệ hạ cũng không khó xử con gái của mình, chỉ nói rằng nếu cô không gánh chịu được nỗi khổ này thì nên thành thật trở về để tiến hành quan hệ thông gia với Thánh giáo.
Hoàng đế cho cô mò mẫm từ cấp cơ sở nhất, và cũng không hề cho cô bất cứ đặc quyền nào.
Phong hiểm của tầng cấp thấp nhất thực sự rất lớn, dù là thực lực của công chúa Anna hơn hẳn người thường nhưng cũng phải mấy lần suýt chết.
May mà cuối cùng cô cũng đã vượt qua, còn có được sự công nhận của Hoàng đế bệ hạ.
Cảm xúc nhanh chóng được dồn nén lại, Anna khôi phục sự bình tĩnh: “Bắt đầu làm việc đi.”
“Vâng.”
Dù làm việc cả đêm nhưng hai người vẫn như cũ không thấy đầu mối
Thuật toán của Nữ Thần Công Chính gần như là hoàn mỹ, muốn có được chân tướng của việc điều động quân đội này là chuyện không thể.
Anna mỏi mệt xoa mi tâm (chỗ giữa hai hàng lông mày), đôi mắt vẫn không rời khỏi màn hình trí não.
“Điện hạ, cà phê.”
“Để nâng cao tinh thần, xin cho ta một chai rượu Brandy.”
“Ngài có thể uống ít một chút được không.”
“Không thể.”
Anna quay đầu lại, nở một nụ cười, cô cầm lấy chai Brandy mới tinh rồi lại vùi đầu làm việc.
Dưới chân của cô là 7-8 cái vỏ chai rượu được đặt chỉnh tề.
Bỗng nhiên cô hơi ngớ ra, quay người lại nhìn lên bức ảnh trên hình chiếu.
“Chuyện gì vậy?” Người đàn ông mang kính hỏi.
“Anh đang xem gì đó?” Cô hỏi.
“Hình ảnh quản chế tất cả các quận của Liên Bang.” Người đàn ông mang kính nói.
Anna híp mắt, nói: “Còn kế hoạch nhân tài của chúng ta thì sao? Đã dùng hết bao nhiêu robot theo dõi?”
Người đàn ông mang kính vỗ đầu một cái: “Tổng cộng 691 con, chết thật, tôi quên rằng ngoài việc theo dõi nhân vật chỉ định thì robot cũng có thể trực tiếp tiến hành thu lại hình ảnh trong khu vực.”
Cả hai nhanh chóng lấy hình ảnh giám sát ra rồi xem từng cái một.
Thời gian từ từ trôi qua.
Anna bỗng nhiên vỗ người đàn ông mang kính, chỉ vào màn hình: “Anh xem cái này đi.”
Người đàn ông mang kính nhìn vào màn hình của Anna, chỉ thấy phía trên là một con Cơ giáp đang bay từ tầng cao nhất của công ty khoa học kỹ thuật Chiến giáp sắt Trường Ninh.
Người đàn ông mang kính lập tức điều chỉnh trí não, hai tay nhanh chóng thao tác trên bàn phím.
“Phân phối hình ảnh từ vệ tinh không gian.”
Một lát sau, hình ảnh được xuất ra.
Chỉ thấy trong không trung cách mặt đất 10 ngàn mét, một chiếc chiến hạm Tinh Không cỡ trung đang tiếp nhận một con Cơ giáp, rồi sau đó bay về hướng vũ trụ.
“Lúc đó cứ điểm Tinh Không số Thần Điên trùng hợp đi qua không trung quận Trường Ninh.”
“Đúng thế, chiếc chiến hạm Tinh Không này rất có thể đang đưa người lên cứ điểm.”
Người đàn ông mang kính lẩm bẩm: “Vậy vấn đề bây giờ là, rốt cục ai đang ở trong con Cơ giáp?”
Công chúa Anna bỗng nhiên hỏi: “Lúc ấy Cố Thanh Sơn đang ở đâu?”
Hai tay người đàn ông mang kính thao tác nhanh chóng, “Để tôi xem chút đã.”
Quang não nhanh chóng hiện lên một hàng chữ.
“Sóng sinh mệnh dần dần dời đi đến nơi cách đó 19217 mét, tín hiệu ra-đa không cách nào tiếp tục tìm hiểu.”
Hai người nhìn nhau, trầm mặc một lúc lâu.
Qua một hồi lâu, công chúa Anna mới nói: “Tuyên bố tin tức rằng 9 giờ sáng ngày hôm kia, Trưởng công chúa của đế quốc Sanullanca sẽ chính thức ghé thăm Liên Bang tự do, trạm thứ nhất sẽ là quận Trường Ninh.”
Người đàn ông mang kính chần chừ: “Người thế thân của ngài đang tiến hành cuộc thăm hỏi từ thiện ở nơi xa xôi nhất của đế quốc, theo thông tin đó thì thời gian 2 ngày không đủ để vượt qua 3 quốc gia để đi tới đây.”
Công chúa Anna nói: “Vậy thì bổ sung một câu, lần ghé thăm này của công chúa cũng sẽ thử nghiệm phi toa siêu tốc.”
Người đàn ông mang kính nói: “Như vậy thì có quá gấp hay không?”
Công chúa Anna dán mắt vào báo cáo trên màn hình quản lí, nói nhỏ: “Không, ta chỉ sợ chậm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.