Chương 1309: Mảnh Vỡ Của Người Phá Hủy Vạn Vật
Yên Hỏa Thành Thành
21/09/2020
Đột nhiên, tên hề hét lớn lên:
“Công viên trò chơi sắp đóng cửa, còn ba phút cuối cùng để điên cuồng vui vẻ!”
Đám quỷ hồn lập tức giải tán.
Đây là cơ hội báo thù duy nhất của bọn họ sau khi bị giết.
Tất cả đám quỷ hồn giống như phát điên, lao vào đám Hỗn Loạn giả.
Đợt giết chóc thứ hai đã bắt đầu.
Chẳng qua lần này không phải vì Hỗn Loạn, mà là vì báo thù.
Nợ máu phải trả bằng máu!
Đột nhiên, một giọng nói tràn đầy đau khổ gào lên: “Chết tiệt, đây là thuật pháp mê huyễn của tên nào... Đám rác rưởi các ngươi mà cũng dám ra tay với ông đây à! Tất cả đều đi chết đi!”
Tên hề giết chóc nghiêng đầu, định lao về phía giọng nói truyền đến.
Thuật pháp này của hắn tuy lợi hại, nhưng dù sao thực lực của bản thân hắn còn chưa đủ mạnh.
Trên thế giới này vẫn còn một số nhân vật vô cùng mạnh mẽ, hoặc là trời sinh miễn dịch với những đòn công kích, nên đã dần dần tỉnh lại.
Nhưng tên hề giết chóc còn chưa kịp ra tay, trên trời đột nhiên có vài ánh kiếm lóe lên.
Tiếng gào thét tàn bạo kia bỗng chốc biến mất.
Tên hề giết chóc ngẩng đầu lên, phất tay chào hỏi lên bầu trời.
“Có sự giúp đỡ thật là vui mà!”
Tên hề cười to.
Hắn ta không bận tâm tới những tên quá mạnh kia nữa mà bắt đầu thích thú gõ nhịp, ngâm nga một điệu hát ngắn, khiêu vũ uyển chuyển trong vũng máu của các cỗ thi thể.
Khi tình cờ đụng phải một hai quỷ hồn không có cách nào giết chết Hỗn Loạn giả, tên hề mới đi tới, cẩn thận dùng thanh trường câu cắt đứt đầu của đối phương.
Ba phút.
Rất nhanh đã kết thúc.
Toàn bộ người sống đã trở lại trạng thái bình thường.
Cặp mẹ con bị ép tới góc tường đang vô cùng tuyệt vọng và đau khổ, đột nhiên phát hiện tên côn đồ ở trước mặt đã ngã xuống đất.
Cả người tên côn đồ máu me be bét, bị đâm nát bấy không ra hình thù gì, ngã gục trên đất, hoàn toàn không còn hơi thở.
Một quỷ hồn đứng trước thi thể của tên côn đồ.
Hắn cười với vợ và con mình, đường nét cả người dần dần biến mất.
Con dao ngắn rơi xuống đất, kêu leng keng.
Dựa vào năng lực của tên hề, hắn đã hoàn thành sự bảo vệ cuối cùng.
Trận hỗn loạn cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Diệp Phi Ly nhảy lên, bay trở về phi thuyền Nữ vương Kinh Cức.
Mãi đến khi hắn ta đưa tay gỡ mặt nạ xuống, Trương Anh Hào mới nói: “Làm tốt lắm.”
“Đã lâu không động thủ, may mà lần này gặp được một đống Hỗn Loạn giả.”
Diệp Phi Ly cười rộ lên, nhìn có vẻ sảng khoái không gì sánh được.
Căn bản không nhìn ra hắn ta chính là tên hề câu hồn lúc nãy.
Cố Thanh Sơn dùng thần niệm quét qua toàn bộ thành thị.
Hỗn Loạn giả chết hơn phân nửa.
Nhưng cũng có một số Hỗn Loạn giả không hề hạ thủ với người bình thường nên mới thoát được một kiếp.
Trong lòng bọn họ có tiêu chuẩn riêng, có lẽ sẽ không bừa bãi chém giết như những kẻ ban nãy.
“Cậu chiếm được loại Hỗn Loạn nào?”
Cố Thanh Sơn cảm thấy hứng thú.
Diệp Phi Ly nhìn chăm chú vào hư không, nói: “Chúng nó đang dung hợp, chờ một chút, bây giờ mới xong.”
“Tên Hề Câu Hồn, chậc chậc, cái tên này đặt cẩu thả quá.”
Diệp Phi Ly bất mãn nói.
Nhưng ánh mắt hưng phấn kia đã bán đứng nội tâm của hắn ta.
Hắn ta không nói chuyện với mọi người nữa, bắt đầu thử nghiệm chức năng của bảng điều khiển cá nhân.
Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào nhìn nhau, đều cảm thấy bất đắc dĩ.
Tên nhóc này.
Chắc chắn cậu ta sẽ xem Hỗn Loạn như một loại trò chơi.
Cố Thanh Sơn vốn định kể cho Diệp Phi Ly mọi chuyện, nhằm thay đổi hiểu biết của hắn ta đối với Hỗn Loạn, nhưng nghĩ lại một chút thì...
Nếu như Diệp Phi Ly có thể chơi trò Hỗn Loạn này đến trình độ cao nhất...
Quên đi, tùy cậu ta vậy.
Cố Thanh Sơn nói với mọi người: “Được rồi, mọi người chờ tôi một lát, tôi đi tìm vật này một chút.”
Hắn trực tiếp phát động Súc Địa Thành Thốn, biến mất khỏi boong thuyền.
Thời gian Hỗn Loạn bạo phát không dài, nhưng toàn bộ thành thị đã trở nên tan hoang.
Cố Thanh Sơn đi tới trên cầu Lạc Nhật, tinh tế quan sát.
Phong cảnh ở đây vốn rất tươi đẹp, trời vài nước đều cùng một màu, vào lúc hoàng hôn còn có thể nhìn ngắm mặt trời lặn trong ráng chiều.
Nhưng thế giới trước mắt chỉ còn lại cảnh tiêu điều xơ xác.
Trải qua vô số năm, những cường giả và cả những đại thế lực kia cũng không chú ý đến cây cầu này.
Thân là cường giả, muốn đi đến bất cứ đâu đều có thể phi hành hoặc là truyền tống.
Cầu Lạc Nhật quá mức phổ biến, là dành cho phàm nhân yếu ớt sử dụng, không thể gợi nên hứng thú của những đại nhân vật.
Cho nên cũng không có ai phát hiện, ở trong lớp bùn dưới đáy sông không có bao nhiêu tảng đá.
Mà những tảng đá lớn thì lại càng ít hơn.
Cố Thanh Sơn lặng yên bất động.
Sau lưng của hắn, một thanh kiếm đột nhiên bay ra ngoài, mũi kiếm hướng xuống nước sông.
Triều Âm kiếm.
Nước sông cuồn cuộn sóng, rẽ bùn lắng tản sang hai bên.
Cảnh tượng dưới đáy sông hoàn toàn phơi bày trước mắt Cố Thanh Sơn.
Hắn dùng thần niệm quấn ở một tảng đá lớn dưới đáy sông, thật lâu vẫn không đi.
Hắn cảm nhận được sức mạnh của Đất.
Sức mạnh này bí ẩn như vậy, e rằng nếu hắn không phải là Địa Thần mới thì căn bản sẽ không thể phát hiện ra.
Đúng lúc này, tiếng thở dài của Người tạo vật của Đất vang lên:
“Ngày tận thế lan tràn, vực sâu đã xâm lấn chín trăm triệu tầng thế giới, có nhiều chuyện không thể lường trước được đang âm thầm xảy ra.”
“Về những gì ngươi đã trải qua, ta tối đa chỉ có thể nhìn đến đoạn này. Từ bây giờ về sau, tương lai hết thảy đều mơ hồ không rõ.”
“Vốn dĩ ta dự định chuẩn bị cho ngươi một vài thứ ở trong Tinh đồ, nhưng từ trước tới nay nó vẫn chưa từng là sở trường của ta. Thật đáng tiếc...”
“Hỗn Loạn và Trật Tự tranh đấu sẽ khiến cho tương lai trở nên mơ hồ bất định, cho nên ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây.”
“Đi đi, lấy vật kia đi.”
Trong đầu Cố Thanh Sơn, Tinh đồ đột nhiên biến mất.
Thì ra ngay cả Người tạo vật của Đất cũng chỉ có thể làm được đến bước này.
Đối mặt với thời kỳ Hỗn Loạn và Trật Tự chiến đấu, nó không có cách nào nhìn thấu những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Nó chỉ có thể thông qua Tinh đồ, lưu lại cho Cố Thanh Sơn một món đồ hữu dụng.
Rốt cuộc là cái gì?
Cố Thanh Sơn bay xuống dưới.
Hắn cầm Triều Âm kiếm, nhẹ nhàng cắt qua tảng đá.
Tảng đá hé ra, một vật hiện ra trước mắt hắn.
Đây là một khối vụn nhỏ như ngón tay tỏa ra bảy màu sặc sỡ.
Giọng của Người tạo vật của Đất vang lên lần nữa:
“Cố Thanh Sơn, ngươi đã từng thấy thanh trường mâu của Linh Hồn Tiêm Tiếu giả, đây chính là một mảnh vỡ trên thanh trường mâu đó.”
“Khi ngươi cầm mảnh vỡ này thì có thể cảm nhận được vị trí của thanh trường mâu kia.”
“Hãy cầm nó đi, nó sẽ dẫn ngươi đi kiếm thanh trường mâu... Không hiều vì sao ta luôn cảm thấy nó chính là điểm then chốt trong việc khắc chế Linh Hồn Tiêm Tiếu giả.”
“Thực ra, mới đầu ta cũng không phát hiện điểm này. Ta đưa mảnh vỡ này cho ngươi, vốn là muốn ngươi đi tìm vị trí của thanh trường mâu kia.”
“Tất cả mọi hi vọng đều bắt đầu từ nó.”
“Thời gian... rất gấp.”
Giọng nói dần dần biến mất.
Cố Thanh Sơn nhìn mảnh vỡ bảy màu.
Hắn vươn tay, cầm mảnh vỡ ấy lên.
Trên Giao diện Chiến Thần, dòng chữ nhỏ phát sáng lập tức xuất hiện.
[Ngài chiếm được một trong bảy Thánh binh - mảnh vỡ của Người Phá Hủy Vạn Vật.]
[Trong một lần quyết chiến ác liệt, Người Phá Hủy Vạn Vật đã bị đánh trúng, làm rơi mất mảnh vỡ này.]
[Khi ngài cầm nó trong tay, ngài có thể cảm ứng được vị trí của thanh trường mâu.]
[Trả mảnh vỡ này lại cho Người Phá Hủy Vạn Vật, nó sẽ thay đổi ấn tượng về ngài.]
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào mảnh vỡ bảy màu, nhịn không được cười khổ một tiếng.
Lúc trước, vì muốn cứu vớt Lục Đạo mà mình đã ném thanh trường mây này ra khỏi núi Đại Thiết Vi.
Thật không ngờ, sau khi đi hết cả một vòng lớn, cuối cùng mình lại phải đi tìm xem nó đang ở đâu.
Cố Thanh Sơn nắm mảnh vỡ nhỏ bày màu trong tay, lẳng lặng cảm thụ.
Giây lát sau.
Từ nơi sâu thẳng xa xôi, một lực cảm ứng nhè nhẹ truyền đến.
“Công viên trò chơi sắp đóng cửa, còn ba phút cuối cùng để điên cuồng vui vẻ!”
Đám quỷ hồn lập tức giải tán.
Đây là cơ hội báo thù duy nhất của bọn họ sau khi bị giết.
Tất cả đám quỷ hồn giống như phát điên, lao vào đám Hỗn Loạn giả.
Đợt giết chóc thứ hai đã bắt đầu.
Chẳng qua lần này không phải vì Hỗn Loạn, mà là vì báo thù.
Nợ máu phải trả bằng máu!
Đột nhiên, một giọng nói tràn đầy đau khổ gào lên: “Chết tiệt, đây là thuật pháp mê huyễn của tên nào... Đám rác rưởi các ngươi mà cũng dám ra tay với ông đây à! Tất cả đều đi chết đi!”
Tên hề giết chóc nghiêng đầu, định lao về phía giọng nói truyền đến.
Thuật pháp này của hắn tuy lợi hại, nhưng dù sao thực lực của bản thân hắn còn chưa đủ mạnh.
Trên thế giới này vẫn còn một số nhân vật vô cùng mạnh mẽ, hoặc là trời sinh miễn dịch với những đòn công kích, nên đã dần dần tỉnh lại.
Nhưng tên hề giết chóc còn chưa kịp ra tay, trên trời đột nhiên có vài ánh kiếm lóe lên.
Tiếng gào thét tàn bạo kia bỗng chốc biến mất.
Tên hề giết chóc ngẩng đầu lên, phất tay chào hỏi lên bầu trời.
“Có sự giúp đỡ thật là vui mà!”
Tên hề cười to.
Hắn ta không bận tâm tới những tên quá mạnh kia nữa mà bắt đầu thích thú gõ nhịp, ngâm nga một điệu hát ngắn, khiêu vũ uyển chuyển trong vũng máu của các cỗ thi thể.
Khi tình cờ đụng phải một hai quỷ hồn không có cách nào giết chết Hỗn Loạn giả, tên hề mới đi tới, cẩn thận dùng thanh trường câu cắt đứt đầu của đối phương.
Ba phút.
Rất nhanh đã kết thúc.
Toàn bộ người sống đã trở lại trạng thái bình thường.
Cặp mẹ con bị ép tới góc tường đang vô cùng tuyệt vọng và đau khổ, đột nhiên phát hiện tên côn đồ ở trước mặt đã ngã xuống đất.
Cả người tên côn đồ máu me be bét, bị đâm nát bấy không ra hình thù gì, ngã gục trên đất, hoàn toàn không còn hơi thở.
Một quỷ hồn đứng trước thi thể của tên côn đồ.
Hắn cười với vợ và con mình, đường nét cả người dần dần biến mất.
Con dao ngắn rơi xuống đất, kêu leng keng.
Dựa vào năng lực của tên hề, hắn đã hoàn thành sự bảo vệ cuối cùng.
Trận hỗn loạn cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Diệp Phi Ly nhảy lên, bay trở về phi thuyền Nữ vương Kinh Cức.
Mãi đến khi hắn ta đưa tay gỡ mặt nạ xuống, Trương Anh Hào mới nói: “Làm tốt lắm.”
“Đã lâu không động thủ, may mà lần này gặp được một đống Hỗn Loạn giả.”
Diệp Phi Ly cười rộ lên, nhìn có vẻ sảng khoái không gì sánh được.
Căn bản không nhìn ra hắn ta chính là tên hề câu hồn lúc nãy.
Cố Thanh Sơn dùng thần niệm quét qua toàn bộ thành thị.
Hỗn Loạn giả chết hơn phân nửa.
Nhưng cũng có một số Hỗn Loạn giả không hề hạ thủ với người bình thường nên mới thoát được một kiếp.
Trong lòng bọn họ có tiêu chuẩn riêng, có lẽ sẽ không bừa bãi chém giết như những kẻ ban nãy.
“Cậu chiếm được loại Hỗn Loạn nào?”
Cố Thanh Sơn cảm thấy hứng thú.
Diệp Phi Ly nhìn chăm chú vào hư không, nói: “Chúng nó đang dung hợp, chờ một chút, bây giờ mới xong.”
“Tên Hề Câu Hồn, chậc chậc, cái tên này đặt cẩu thả quá.”
Diệp Phi Ly bất mãn nói.
Nhưng ánh mắt hưng phấn kia đã bán đứng nội tâm của hắn ta.
Hắn ta không nói chuyện với mọi người nữa, bắt đầu thử nghiệm chức năng của bảng điều khiển cá nhân.
Cố Thanh Sơn và Trương Anh Hào nhìn nhau, đều cảm thấy bất đắc dĩ.
Tên nhóc này.
Chắc chắn cậu ta sẽ xem Hỗn Loạn như một loại trò chơi.
Cố Thanh Sơn vốn định kể cho Diệp Phi Ly mọi chuyện, nhằm thay đổi hiểu biết của hắn ta đối với Hỗn Loạn, nhưng nghĩ lại một chút thì...
Nếu như Diệp Phi Ly có thể chơi trò Hỗn Loạn này đến trình độ cao nhất...
Quên đi, tùy cậu ta vậy.
Cố Thanh Sơn nói với mọi người: “Được rồi, mọi người chờ tôi một lát, tôi đi tìm vật này một chút.”
Hắn trực tiếp phát động Súc Địa Thành Thốn, biến mất khỏi boong thuyền.
Thời gian Hỗn Loạn bạo phát không dài, nhưng toàn bộ thành thị đã trở nên tan hoang.
Cố Thanh Sơn đi tới trên cầu Lạc Nhật, tinh tế quan sát.
Phong cảnh ở đây vốn rất tươi đẹp, trời vài nước đều cùng một màu, vào lúc hoàng hôn còn có thể nhìn ngắm mặt trời lặn trong ráng chiều.
Nhưng thế giới trước mắt chỉ còn lại cảnh tiêu điều xơ xác.
Trải qua vô số năm, những cường giả và cả những đại thế lực kia cũng không chú ý đến cây cầu này.
Thân là cường giả, muốn đi đến bất cứ đâu đều có thể phi hành hoặc là truyền tống.
Cầu Lạc Nhật quá mức phổ biến, là dành cho phàm nhân yếu ớt sử dụng, không thể gợi nên hứng thú của những đại nhân vật.
Cho nên cũng không có ai phát hiện, ở trong lớp bùn dưới đáy sông không có bao nhiêu tảng đá.
Mà những tảng đá lớn thì lại càng ít hơn.
Cố Thanh Sơn lặng yên bất động.
Sau lưng của hắn, một thanh kiếm đột nhiên bay ra ngoài, mũi kiếm hướng xuống nước sông.
Triều Âm kiếm.
Nước sông cuồn cuộn sóng, rẽ bùn lắng tản sang hai bên.
Cảnh tượng dưới đáy sông hoàn toàn phơi bày trước mắt Cố Thanh Sơn.
Hắn dùng thần niệm quấn ở một tảng đá lớn dưới đáy sông, thật lâu vẫn không đi.
Hắn cảm nhận được sức mạnh của Đất.
Sức mạnh này bí ẩn như vậy, e rằng nếu hắn không phải là Địa Thần mới thì căn bản sẽ không thể phát hiện ra.
Đúng lúc này, tiếng thở dài của Người tạo vật của Đất vang lên:
“Ngày tận thế lan tràn, vực sâu đã xâm lấn chín trăm triệu tầng thế giới, có nhiều chuyện không thể lường trước được đang âm thầm xảy ra.”
“Về những gì ngươi đã trải qua, ta tối đa chỉ có thể nhìn đến đoạn này. Từ bây giờ về sau, tương lai hết thảy đều mơ hồ không rõ.”
“Vốn dĩ ta dự định chuẩn bị cho ngươi một vài thứ ở trong Tinh đồ, nhưng từ trước tới nay nó vẫn chưa từng là sở trường của ta. Thật đáng tiếc...”
“Hỗn Loạn và Trật Tự tranh đấu sẽ khiến cho tương lai trở nên mơ hồ bất định, cho nên ta chỉ có thể giúp ngươi tới đây.”
“Đi đi, lấy vật kia đi.”
Trong đầu Cố Thanh Sơn, Tinh đồ đột nhiên biến mất.
Thì ra ngay cả Người tạo vật của Đất cũng chỉ có thể làm được đến bước này.
Đối mặt với thời kỳ Hỗn Loạn và Trật Tự chiến đấu, nó không có cách nào nhìn thấu những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Nó chỉ có thể thông qua Tinh đồ, lưu lại cho Cố Thanh Sơn một món đồ hữu dụng.
Rốt cuộc là cái gì?
Cố Thanh Sơn bay xuống dưới.
Hắn cầm Triều Âm kiếm, nhẹ nhàng cắt qua tảng đá.
Tảng đá hé ra, một vật hiện ra trước mắt hắn.
Đây là một khối vụn nhỏ như ngón tay tỏa ra bảy màu sặc sỡ.
Giọng của Người tạo vật của Đất vang lên lần nữa:
“Cố Thanh Sơn, ngươi đã từng thấy thanh trường mâu của Linh Hồn Tiêm Tiếu giả, đây chính là một mảnh vỡ trên thanh trường mâu đó.”
“Khi ngươi cầm mảnh vỡ này thì có thể cảm nhận được vị trí của thanh trường mâu kia.”
“Hãy cầm nó đi, nó sẽ dẫn ngươi đi kiếm thanh trường mâu... Không hiều vì sao ta luôn cảm thấy nó chính là điểm then chốt trong việc khắc chế Linh Hồn Tiêm Tiếu giả.”
“Thực ra, mới đầu ta cũng không phát hiện điểm này. Ta đưa mảnh vỡ này cho ngươi, vốn là muốn ngươi đi tìm vị trí của thanh trường mâu kia.”
“Tất cả mọi hi vọng đều bắt đầu từ nó.”
“Thời gian... rất gấp.”
Giọng nói dần dần biến mất.
Cố Thanh Sơn nhìn mảnh vỡ bảy màu.
Hắn vươn tay, cầm mảnh vỡ ấy lên.
Trên Giao diện Chiến Thần, dòng chữ nhỏ phát sáng lập tức xuất hiện.
[Ngài chiếm được một trong bảy Thánh binh - mảnh vỡ của Người Phá Hủy Vạn Vật.]
[Trong một lần quyết chiến ác liệt, Người Phá Hủy Vạn Vật đã bị đánh trúng, làm rơi mất mảnh vỡ này.]
[Khi ngài cầm nó trong tay, ngài có thể cảm ứng được vị trí của thanh trường mâu.]
[Trả mảnh vỡ này lại cho Người Phá Hủy Vạn Vật, nó sẽ thay đổi ấn tượng về ngài.]
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào mảnh vỡ bảy màu, nhịn không được cười khổ một tiếng.
Lúc trước, vì muốn cứu vớt Lục Đạo mà mình đã ném thanh trường mây này ra khỏi núi Đại Thiết Vi.
Thật không ngờ, sau khi đi hết cả một vòng lớn, cuối cùng mình lại phải đi tìm xem nó đang ở đâu.
Cố Thanh Sơn nắm mảnh vỡ nhỏ bày màu trong tay, lẳng lặng cảm thụ.
Giây lát sau.
Từ nơi sâu thẳng xa xôi, một lực cảm ứng nhè nhẹ truyền đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.