Chương 136: Phát hiện (1)
Yên Hỏa Thành Thành
23/08/2020
Khoa học kĩ thuật sẽ là một nhân tố trợ giúp, bổ túc vô cùng tốt.
Giáo Hoàng nghĩ tới đây liền nháy mắt ra hiệu cho ông lão.
Ông lão bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta trao quyền Anna bảo vệ ngươi cho đến khi ngươi thoát khỏi nguy hiểm... nhưng mà bây giờ, để ta gặp nó một lát."
"Anna" Cố Thanh Sơn quay về sau lớn tiếng gọi: "Tới đây."
Gương mặt xinh đẹp của Anna xuất hiện trên màn sáng.
Ông lão si ngốc nhìn chằm chằm vào cô, ra lệnh: "Sau khi con hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ, lập tức về nước."
"Vâng, cha." Anna bất ngờ nhìn cha mình, lại kinh ngạc nhìn sang Giáo Hoàng.
Truyền tin kết thúc.
"Mẹ, sao người lại..." Sự phẫn nộ trên gương mặt khiến tất cả nếp nhăn co lại thành nhúm.
"Không có tại sao hết, chuyện này có lợi rất lớn với chúng ta, lần này Anna không trở lại cũng phải trở lại."
Giáo Hoàng nói xong, lập tức phân phó: "Thông báo về sở phán quyết Thánh Thần, bảo người mạnh nhất trong số bọn họ, mang người đi đến Liên Bang Tự Do, đưa Anna cùng nhà khoa học đó về đây."
"Vâng." Một tên giáo sĩ áo đen nhận lệnh đi ra ngoài.
"Con trai, lần này đã hài lòng chưa?" Giáo Hoàng hỏi.
"Mạnh nhất? Người mà mẹ nói là Hill? Thánh đồ Hill?” Ông lão nhìn chằm chằm vào Giáo Hoàng hỏi.
"Đương nhiên là cậu ta, Anna quá nghịch ngợm, chỉ có cậu ta mới có thể bắt được nó." Giáo Hoàng nói.
"Hài lòng, rất hài lòng, ha ha ha, con thật sự muốn gặp Anna nhanh một chút."
Lần này ông lão rốt cuộc cũng yên tâm, vừa nói vừa khua tay múa chân.
Liên Bang Tự Do.
Thủ đô.
Khu phố đã không còn tồn tại, thay vào đó, là một mảnh đất đai nám đen.
Từng tốp người chen chúc đi lên, trong mắt mang theo dục vọng khao khát được ăn uống cực điểm, xông đến chỗ ba người Anna.
Anna che lỗ mũi, có chút phiền chán nói: "Sao mà nhiều thế không biết, thúi chết mất."
Hai đường màu đỏ xoay tròn dưới chân của cô lan rộng ra ngoài, bất kỳ một tên vị nhiễm vi-rút ăn thịt người nào vừa đụng phải đều lập tức bị thiêu thành đống tro màu đen.
Một vài con quái vật biết bay, còn chưa đến gần, đã bị ngọn lửa bùng lên trong không khí thiêu thành một đống khói bụi.
Cô bỗng nhiên đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, ngước đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn về Cố Thanh Sơn.
"Trước kia muốn tôi sống chết cũng phải đợi anh trở về, là vì muốn nói chuyện với cha tôi sao? Nhưng mà dựa vào thực lực của anh, tại sao còn phải cần tôi bảo vệ?"
Cố Thanh Sơn nhìn đối phương, trong lòng có chút lúng túng.
Chẳng lẽ nói, kiếp trước cô bị Thánh giáo bắt đi, đã từng có quan hệ vợ chồng với người lùn đó một năm?
Kiếp trước thiếu cô một mạng, kiếp này tôi đã trở lại rồi, bất luận như thế nào, cũng sẽ không để cô phải trải qua vận mệnh bi thảm như vậy nữa.
Nhưng lời như vậy sao có thể nói ra.
Cố Thanh Sơn cắn cắn răng, dứt khoát không tìm cớ nữa, trực tiếp bỏ quách thể diện đi.
"Tôi chính là cần cô bảo vệ, hơn nữa quốc vương bệ hạ cũng đồng ý rồi."
Nói ra lời không biết xấu hổ như vậy, khiến cho Anna run sợ hồi lâu vẫn không cách nào mở miệng.
Một lát sau.
Anna bỗng nhiên đỏ mặt, sờ sờ vòng cổ trước ngực, hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại.
Điện hạ không nổi giận! Điện hạ không nổi giận! Điện hạ không nổi giận!
Phùng Hoắc Đức nhìn một màn này, dùng sức véo chính mình.
Rất đau, đây hoá ra là thật!
Cố Thanh Sơn nhìn ngắm bốn phía.
Những người đã biến thành quỷ ăn thịt người, bổ nhào về bên này, người trước gục ngã người sau tiến lên, căn bản không quan tâm đến sức lực mạnh mẽ của Anna.
Từng đốm lửa thiêu đốt cơ thể bọn họ, bọn họ dần dần trở nên chậm chạp, dừng lại, sau đó hóa thành từng đống tro tàn lã chã rơi xuống nền đất.
Khi thi thể bị thiêu đốt, mùi thối nồng nặc lan toả khắp nơi, cả thế giới chẳng khác nào địa ngục.
Cố Thanh Sơn đột nhiên bị một bóng người bay vụt qua hấp dẫn sự chú ý.
Đó là một cô gái có con ngươi màu đỏ, bắp thịt trên cánh tay hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hai khúc xương trắng dã sắc nhọn.
Cô gái kia điên cuồng giết hại những gì có thể nhìn thấy, trong miệng phát ra những tiếng thét hưng phấn.
"Giết giết giết, cảm giác này thật tuyệt vời, đúng là không gì sánh kịp!"
Khi ả vung tay, xương trắng trên cánh tay như những lưỡi kiếm sắc nhọn, chém giết những tên quỷ ăn thịt người, thậm chí cả những người bình thường đang chạy trốn cũng bị chém thành mấy khúc thịt đầy máu.
Mỗi khi xương trắng chém đứt một khúc thịt, nụ cười trên mặt ả lại sâu thêm một phần, cho đến cuối cùng, ngay cả mái tóc dài của ả cũng tự nhiên tung bay, giống như kẻ hút thuốc phiện đã rơi vào trạng thái điên cuồng mất kiểm soát.
Những luồng ánh sáng màu máu như có dần có thực thể bắt đầu tập trung dần trên người ả.
Cố Thanh Sơn nhìn vậy con ngươi chợt co lại.
Nhanh như vậy đã thức tỉnh năng lực, con quỷ này trước khi bị nhiễm vi-rút, nhất định là chức nghiệp giả.
Chức nghiệp giả sau khi biến thành quỷ giết người, năng lực chức nghiệp sẽ hoàn toàn biến mất, thay vào đó, là một loại năng lực mới cao hơn một bậc so với năng lực trước đó.
Loại đột biến tiềm năng đầy kỳ tích này, nếu như không phải có đặc tính điên cuồng say mê với chuyện giết người, thì thật sự có không ít chức nghiệp giả tình nguyện thử nó.
Cô gái này, trong thời gian ngắn như vậy, mà đã kích thích bộc phát năng lực lần nữa, trong đám quỷ giết người kia cũng coi như là một người xuất sắc.
Nếu để thêm một thời gian nữa, ả nhất định sẽ trở thành quỷ giết người cấp cao có sức mạnh đáng sợ.
Cố Thanh Sơn giương Cung Dạ Vũ lên, một mũi tên bay ra.
Ba!
Đầu cô gái kia giống như tinh khí cầu bị nổ, bị một mũi tên bắn cho vỡ tung.
Thi thể không đầu hơi lắc lư, trong trận mưa máu tung bay, dần ngã xuống đất, không thấy nhúc nhích nữa.
Cố Thanh Sơn hạ cung xuống, thở dài.
Xa xa, tiếng nổ của chiến giáp cơ động chiến đấu vang lên bên tai không dứt, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng gào thét kêu khóc.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nhiều đội quân nhân, nhanh chóng lướt qua đường phố.
Cố Thanh Sơn và Anna nhìn mảnh đất bị cháy đen nhưng chỉ một lát là dời mắt đi chứ không quan sát thêm gì nữa.
"Chức nghiệp giả”
"Không bị nhiễm."
"Ừ, rất mạnh, không gặp nguy hiểm."
"Mặc kệ bọn họ."
Bọn họ vừa nói xong, thân ảnh liền nhanh chóng biến mất.
Trên chiến trường của con người, thường thì chỉ thấy đầy chiến giáp cơ động, rất hiếm khi nhìn thấy quân nhân hiện thân.
Nếu như một tên quân nhân không lái chiến giáp cơ động, cũng không lái chiến hạm tinh không, mà xuất hiện ở trên chiến trường, như vậy hắn ta nhất định là chức nghiệp giả.
Nói cách khác, cuối cùng quân đội tinh nhuệ của Liên Bang cũng đã hành động.
Lúc này trên bầu trời xuất hiện một chiếc chiến hạm cỡ nhỏ.
Chiến hạm nhanh chóng hạ xuống trước mặt đám người Cố Thanh Sơn.
Cửa chiến hạm vừa mở ra, một đội quân nhân nhanh chóng chạy đến trước mặt Cố Thanh Sơn, quân nhân cầm đầu cúi người một cái, nói: "Theo chỉ thị cấp cao, mời ngài đi cùng chúng tôi đến chỗ tránh nạn."
"Đi thôi, đi xem tình huống trước đã." Cố Thanh Sơn nháy mắt với Anna.
Anna gật đầu một cái, bước theo Cố Thanh Sơn vào chiến hạm.
Thế giới vốn đang hoà bình trật tự, đột nhiên thay đổi khiến người ta không thể tin nổi, ngay cả Thánh quốc cũng xuất hiện trường hợp tương tự như vậy.
Cô cũng muốn mau chóng biết được, chuyện này rốt cuộc nghiêm trọng đến nhường nào.
Còn có một chuyện khiến cô càng lo lắng hơn, cần phải tìm một chỗ an toàn, để cẩn thận kiểm tra thực hư.
Bộ chỉ huy Tam quân.
Anna nhìn bản đồ trên màn sáng, phát hiện chuyện này có có chút vượt ngoài dự liệu.
Trên bản đồ thế giới, màu xanh đại biểu cho an toàn dần dần biến mất, bị thay thế bởi màu đỏ đại biểu cho đám quỷ ăn thịt người.
"Đó là cái gì?" Cô chỉ vào một điểm nhỏ màu đen.
Điểm màu đen đó chậm rãi xê dịch trên bản đồ, dường như đang hướng về phía của Liên Bang Tự Do.
Trên màn sáng, xuất hiện một bóng dáng mơ hồ.
Gió lớn điên cuồng gào thét, hơi nước phủ lên màn hình như những hạt cát.
Đây rõ ràng là đoạn phim được quay dưới điều kiện thời tiết cực kỳ tồi tệ.
Cả một đoạn phim dài nhưng rất khó để nhận biết được hình dáng cụ thể của cái bóng đó.
Giáo Hoàng nghĩ tới đây liền nháy mắt ra hiệu cho ông lão.
Ông lão bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta trao quyền Anna bảo vệ ngươi cho đến khi ngươi thoát khỏi nguy hiểm... nhưng mà bây giờ, để ta gặp nó một lát."
"Anna" Cố Thanh Sơn quay về sau lớn tiếng gọi: "Tới đây."
Gương mặt xinh đẹp của Anna xuất hiện trên màn sáng.
Ông lão si ngốc nhìn chằm chằm vào cô, ra lệnh: "Sau khi con hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ, lập tức về nước."
"Vâng, cha." Anna bất ngờ nhìn cha mình, lại kinh ngạc nhìn sang Giáo Hoàng.
Truyền tin kết thúc.
"Mẹ, sao người lại..." Sự phẫn nộ trên gương mặt khiến tất cả nếp nhăn co lại thành nhúm.
"Không có tại sao hết, chuyện này có lợi rất lớn với chúng ta, lần này Anna không trở lại cũng phải trở lại."
Giáo Hoàng nói xong, lập tức phân phó: "Thông báo về sở phán quyết Thánh Thần, bảo người mạnh nhất trong số bọn họ, mang người đi đến Liên Bang Tự Do, đưa Anna cùng nhà khoa học đó về đây."
"Vâng." Một tên giáo sĩ áo đen nhận lệnh đi ra ngoài.
"Con trai, lần này đã hài lòng chưa?" Giáo Hoàng hỏi.
"Mạnh nhất? Người mà mẹ nói là Hill? Thánh đồ Hill?” Ông lão nhìn chằm chằm vào Giáo Hoàng hỏi.
"Đương nhiên là cậu ta, Anna quá nghịch ngợm, chỉ có cậu ta mới có thể bắt được nó." Giáo Hoàng nói.
"Hài lòng, rất hài lòng, ha ha ha, con thật sự muốn gặp Anna nhanh một chút."
Lần này ông lão rốt cuộc cũng yên tâm, vừa nói vừa khua tay múa chân.
Liên Bang Tự Do.
Thủ đô.
Khu phố đã không còn tồn tại, thay vào đó, là một mảnh đất đai nám đen.
Từng tốp người chen chúc đi lên, trong mắt mang theo dục vọng khao khát được ăn uống cực điểm, xông đến chỗ ba người Anna.
Anna che lỗ mũi, có chút phiền chán nói: "Sao mà nhiều thế không biết, thúi chết mất."
Hai đường màu đỏ xoay tròn dưới chân của cô lan rộng ra ngoài, bất kỳ một tên vị nhiễm vi-rút ăn thịt người nào vừa đụng phải đều lập tức bị thiêu thành đống tro màu đen.
Một vài con quái vật biết bay, còn chưa đến gần, đã bị ngọn lửa bùng lên trong không khí thiêu thành một đống khói bụi.
Cô bỗng nhiên đi tới trước mặt Cố Thanh Sơn, ngước đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn về Cố Thanh Sơn.
"Trước kia muốn tôi sống chết cũng phải đợi anh trở về, là vì muốn nói chuyện với cha tôi sao? Nhưng mà dựa vào thực lực của anh, tại sao còn phải cần tôi bảo vệ?"
Cố Thanh Sơn nhìn đối phương, trong lòng có chút lúng túng.
Chẳng lẽ nói, kiếp trước cô bị Thánh giáo bắt đi, đã từng có quan hệ vợ chồng với người lùn đó một năm?
Kiếp trước thiếu cô một mạng, kiếp này tôi đã trở lại rồi, bất luận như thế nào, cũng sẽ không để cô phải trải qua vận mệnh bi thảm như vậy nữa.
Nhưng lời như vậy sao có thể nói ra.
Cố Thanh Sơn cắn cắn răng, dứt khoát không tìm cớ nữa, trực tiếp bỏ quách thể diện đi.
"Tôi chính là cần cô bảo vệ, hơn nữa quốc vương bệ hạ cũng đồng ý rồi."
Nói ra lời không biết xấu hổ như vậy, khiến cho Anna run sợ hồi lâu vẫn không cách nào mở miệng.
Một lát sau.
Anna bỗng nhiên đỏ mặt, sờ sờ vòng cổ trước ngực, hừ nhẹ một tiếng, quay đầu lại.
Điện hạ không nổi giận! Điện hạ không nổi giận! Điện hạ không nổi giận!
Phùng Hoắc Đức nhìn một màn này, dùng sức véo chính mình.
Rất đau, đây hoá ra là thật!
Cố Thanh Sơn nhìn ngắm bốn phía.
Những người đã biến thành quỷ ăn thịt người, bổ nhào về bên này, người trước gục ngã người sau tiến lên, căn bản không quan tâm đến sức lực mạnh mẽ của Anna.
Từng đốm lửa thiêu đốt cơ thể bọn họ, bọn họ dần dần trở nên chậm chạp, dừng lại, sau đó hóa thành từng đống tro tàn lã chã rơi xuống nền đất.
Khi thi thể bị thiêu đốt, mùi thối nồng nặc lan toả khắp nơi, cả thế giới chẳng khác nào địa ngục.
Cố Thanh Sơn đột nhiên bị một bóng người bay vụt qua hấp dẫn sự chú ý.
Đó là một cô gái có con ngươi màu đỏ, bắp thịt trên cánh tay hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hai khúc xương trắng dã sắc nhọn.
Cô gái kia điên cuồng giết hại những gì có thể nhìn thấy, trong miệng phát ra những tiếng thét hưng phấn.
"Giết giết giết, cảm giác này thật tuyệt vời, đúng là không gì sánh kịp!"
Khi ả vung tay, xương trắng trên cánh tay như những lưỡi kiếm sắc nhọn, chém giết những tên quỷ ăn thịt người, thậm chí cả những người bình thường đang chạy trốn cũng bị chém thành mấy khúc thịt đầy máu.
Mỗi khi xương trắng chém đứt một khúc thịt, nụ cười trên mặt ả lại sâu thêm một phần, cho đến cuối cùng, ngay cả mái tóc dài của ả cũng tự nhiên tung bay, giống như kẻ hút thuốc phiện đã rơi vào trạng thái điên cuồng mất kiểm soát.
Những luồng ánh sáng màu máu như có dần có thực thể bắt đầu tập trung dần trên người ả.
Cố Thanh Sơn nhìn vậy con ngươi chợt co lại.
Nhanh như vậy đã thức tỉnh năng lực, con quỷ này trước khi bị nhiễm vi-rút, nhất định là chức nghiệp giả.
Chức nghiệp giả sau khi biến thành quỷ giết người, năng lực chức nghiệp sẽ hoàn toàn biến mất, thay vào đó, là một loại năng lực mới cao hơn một bậc so với năng lực trước đó.
Loại đột biến tiềm năng đầy kỳ tích này, nếu như không phải có đặc tính điên cuồng say mê với chuyện giết người, thì thật sự có không ít chức nghiệp giả tình nguyện thử nó.
Cô gái này, trong thời gian ngắn như vậy, mà đã kích thích bộc phát năng lực lần nữa, trong đám quỷ giết người kia cũng coi như là một người xuất sắc.
Nếu để thêm một thời gian nữa, ả nhất định sẽ trở thành quỷ giết người cấp cao có sức mạnh đáng sợ.
Cố Thanh Sơn giương Cung Dạ Vũ lên, một mũi tên bay ra.
Ba!
Đầu cô gái kia giống như tinh khí cầu bị nổ, bị một mũi tên bắn cho vỡ tung.
Thi thể không đầu hơi lắc lư, trong trận mưa máu tung bay, dần ngã xuống đất, không thấy nhúc nhích nữa.
Cố Thanh Sơn hạ cung xuống, thở dài.
Xa xa, tiếng nổ của chiến giáp cơ động chiến đấu vang lên bên tai không dứt, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng gào thét kêu khóc.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nhiều đội quân nhân, nhanh chóng lướt qua đường phố.
Cố Thanh Sơn và Anna nhìn mảnh đất bị cháy đen nhưng chỉ một lát là dời mắt đi chứ không quan sát thêm gì nữa.
"Chức nghiệp giả”
"Không bị nhiễm."
"Ừ, rất mạnh, không gặp nguy hiểm."
"Mặc kệ bọn họ."
Bọn họ vừa nói xong, thân ảnh liền nhanh chóng biến mất.
Trên chiến trường của con người, thường thì chỉ thấy đầy chiến giáp cơ động, rất hiếm khi nhìn thấy quân nhân hiện thân.
Nếu như một tên quân nhân không lái chiến giáp cơ động, cũng không lái chiến hạm tinh không, mà xuất hiện ở trên chiến trường, như vậy hắn ta nhất định là chức nghiệp giả.
Nói cách khác, cuối cùng quân đội tinh nhuệ của Liên Bang cũng đã hành động.
Lúc này trên bầu trời xuất hiện một chiếc chiến hạm cỡ nhỏ.
Chiến hạm nhanh chóng hạ xuống trước mặt đám người Cố Thanh Sơn.
Cửa chiến hạm vừa mở ra, một đội quân nhân nhanh chóng chạy đến trước mặt Cố Thanh Sơn, quân nhân cầm đầu cúi người một cái, nói: "Theo chỉ thị cấp cao, mời ngài đi cùng chúng tôi đến chỗ tránh nạn."
"Đi thôi, đi xem tình huống trước đã." Cố Thanh Sơn nháy mắt với Anna.
Anna gật đầu một cái, bước theo Cố Thanh Sơn vào chiến hạm.
Thế giới vốn đang hoà bình trật tự, đột nhiên thay đổi khiến người ta không thể tin nổi, ngay cả Thánh quốc cũng xuất hiện trường hợp tương tự như vậy.
Cô cũng muốn mau chóng biết được, chuyện này rốt cuộc nghiêm trọng đến nhường nào.
Còn có một chuyện khiến cô càng lo lắng hơn, cần phải tìm một chỗ an toàn, để cẩn thận kiểm tra thực hư.
Bộ chỉ huy Tam quân.
Anna nhìn bản đồ trên màn sáng, phát hiện chuyện này có có chút vượt ngoài dự liệu.
Trên bản đồ thế giới, màu xanh đại biểu cho an toàn dần dần biến mất, bị thay thế bởi màu đỏ đại biểu cho đám quỷ ăn thịt người.
"Đó là cái gì?" Cô chỉ vào một điểm nhỏ màu đen.
Điểm màu đen đó chậm rãi xê dịch trên bản đồ, dường như đang hướng về phía của Liên Bang Tự Do.
Trên màn sáng, xuất hiện một bóng dáng mơ hồ.
Gió lớn điên cuồng gào thét, hơi nước phủ lên màn hình như những hạt cát.
Đây rõ ràng là đoạn phim được quay dưới điều kiện thời tiết cực kỳ tồi tệ.
Cả một đoạn phim dài nhưng rất khó để nhận biết được hình dáng cụ thể của cái bóng đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.