Chương 1043: Quân chia hai đường (2)
Yên Hỏa Thành Thành
23/08/2020
[Lượng tình ngài khốn cùng vất vả, tạm thời không khấu trừ hồn lực của ngài, trả lời như sau:]
[Nguyên lực bóng mờ chính là nguồn sức mạnh thế giới của các loại bóng mờ]
[Và: Bây giờ ngài đã hiểu được phân tầng và kết cấu của sức mạnh, thêm một lời giải thích như sau:]
[Từ trên bản chất sức mạnh được chia làm hai loại, một là nguyên lực của thế giới, một là hồn lực của chúng sinh.]
[Vạn vật chúng sinh của các giới có vô số sức mạnh, chung quy là đến từ hai loại sức mạnh này.]
Cố Thanh Sơn suy tư nói: "Thần linh bắt chước nhân tộc, cho nên bọn họ lợi dụng hồn lực?"
[Chính xác.] Hệ thống nói.
"Như vậy, loại sức mạnh nào hùng mạnh hơn?" Cố Thanh Sơn tiếp tục hỏi.
[Khách quan mà nói, hai loại sức mạnh này đều có ưu thế riêng của mình, nhưng xét từ góc độ của hệ thống Chiến Thần, vấn đề này cần ngài tự giải đáp... giống như ngài ở thế giới Huyền Không lần đó vậy.] Hệ thống nói.
Cố Thanh Sơn ngẩn ra.
Thế giới Huyền Không...
Lúc thế giới kia bị hủy diệt, mình ôm bí truyền Điều Động Chúng Sinh tiến hành cuộc chiến sinh tử với la sát ôm bí truyền Đồng Điệu Vạn Vật.
Cố Thanh Sơn lại nhớ đến cảnh tượng trước kia mình giết chết thần băng sương và giá rét.
Theo lý mà nói, mình căn bản không thể chiến thắng đối phương.
Nhưng đối phương bị trường mâu bảy sắc đánh một phát trọng thương, một lòng muốn kế thừa ngôi vị của thần vương, kết quả nhất thời sơ xuất, bị Hoá xà Lục Túc Song Dực cắn mất cái đầu.
Cố Thanh Sơn nghĩ thêm một hồi, không khỏi lẩm bẩm nói: "Vấn đề không nằm ở sức mạnh, mà ở chỗ sử dụng nó như nào, khi nào thì dùng..."
Hệ thống Chiến Thần giữ yên lặng, không lên tiếng nữa.
Cố Thanh Sơn toả ra Thần Niệm quét qua nguowifg mình.
Quả thật ngay cả bản thân đều không thể phát hiện ra chính mình, là trạng thái ẩn hình tuyệt đối.
Vậy thì bắt đầu đi.
Hắn cởi đao sương bên hông ra, nắm trong tay, ngay sau đó nhắm mắt lại.
Thần Niệm tản ra ngoài, lập tức xuyên qua đất bùn, bao lấy một viên ma thạch ở trên đất hoang.
Thần kỹ, Di Hình Hoán Ảnh!
Cố Thanh Sơn biến mất khỏi hang động, xuất hiện trong đống đá vụn của vùng đất hoang dã.
Vị trí của hắn, còn cách biển quái vật kia một khoảng nữa, cũng là một nơi vô cùng thích hợp để ấn núp.
Lấy ra một cái túi trữ vật, Cố Thanh Sơn bắt đầu đút ma thạch vào ngay tại chỗ.
Vật này tràn đầy năng lượng hỗn loạn, nhưng lại có thể khởi động hệ thống chiến tranh đó, mình phải mang theo một ít.
Túi trữ vật năm trăm mét khối đã được đựng đầy.
Cố Thanh Sơn hơi do dự một hồi, lại lấy ra một cái túi trữ vật khác.
Cái túi này là một trong số những túi trữ vật trên người Triệu Vô Tung, cũng là cái rỗng nhất, bên trong chỉ đựng một vài viên linh đan linh thực.
Cố Thanh Sơn ném mấy đồ này vào túi trữ vật của mình, sau đó dùng chiếc túi trống tiếp tục đút ma thạch vào.
Mang nhiều một chút cũng không sao, thật sự không dùng được nữa thì vứt đi cũng chẳng mất gì.
Đến khi túi trữ vật quả thực không chứa nổi nữa, Cố Thanh Sơn mới nhảy lên trời cao.
Lúc này thuỷ triều hỗn loạn vừa mới kết thúc, trong hư không các loại sức mạnh hỗn loạn đã biến mất sạch sẽ, tạm thời trở về trạng thái tương đối yên tĩnh.
Cố Thanh Sơn bay lơ lửng giữa không trung, phân biệt phương hướng, bay về phía kiến trúc bắt mắt kia.
Vùng đất rộng phía dưới hắn, quái vật lan tràn cả vùng hoang dã chen chúc nhốn nháo, chật kín, nhưng lại không hề phát hiện hành tung của hắn.
Cố Thanh Sơn nhìn những quái vật này, bỗng nhiên nghĩ thông một chuyện.
Hắn nhìn về phía giao diện làm việc của Chiến Thần, nhấn vào Danh hiệu Chiến Thần, trang bị danh hiệu “Ma Kiếm”.
Thế nhưng, hắn lại chọn trúng một con quái vật hoang cổ đầu to, nhìn đối phương một cái.
Vô số bóng kiếm điên cuồng trào dâng ở trong con ngươi hắn.
Kỹ năng danh hiệu, Trảm Hồn Chân Đồng!
Chỉ một thoáng, quái vật biến mất tại chỗ, lại đột nhiên xuất hiện.
Khi xuất hiện trở lại, quái vật đã bị cắt thành hai khúc, hoàn toàn chết đi.
Quái vật bốn phía xôn xao một trận.
Bọn chúng ngắm nhìn khắp nơi, nhưng không phát hiện ra được gì.
Lại chờ lát nữa, các quái vật không thể kiềm chế nổi cám dỗ của máu thịt, bắt đầu tranh giành cắn nuốt thi thể quái vật đã chết kia.
Cùng lúc đó, trên giao diện Chiến Thần của Cố Thanh Sơn, từng hàng chữ nhắc nhở mới không ngừng hiện ra.
[Ngài đã giết chết một con binh lính hoang cổ.]
[Bởi vì ngài cải trang thành thần băng sương và giá rét, hơn nữa còn cải trang thành chưởng môn tiên tông Lưu Nguyệt Triệu Vô Tung, thực lực cá nhân của ngài...]
Cố Thanh Sơn lập tức cắt ngang hệ thống, cướp lời nói: "Trong lần chiến đấu này, ta đều dùng thực lực cá nhân của chính mình, ngươi đừng có lấy mấy điều này để nói chuyện."
Chỉ thấy những hàng chữ đom đóm nhỏ trên giao diện Chiến Thần dừng lại.
Qua một hồi.
Dòng nhắc nhở mới bắt đầu xuất hiện:
[Ngài đã giết chết binh lính hoang cổ.]
[Bởi vì ngài dùng chính thực lực của mình, phán định trận chiến lần này như sau:]
[Trị giá hồn lực ngài đạt được: 30000 điểm.]
Cố Thanh Sơn nhìn xong những dòng nhắc nhở này, ngửa mặt lên trời thở ra một hơi, không nén được nụ cười trên mặt.
Dòng chữ nhắc nhở lại xuất hiện:
[Thấy rằng trước đó trong buổi lễ truyền thừa của thần tộc, hệ thống đã bỏ ra một lượng lớn hồn lực cho ngài, hệ thống sẽ lấy lại một phần hồn lực trong trận chiến lần này.]
[Trải qua tính toán tổng hợp, hệ thống đã chắc chắn được số hồn lực muốn lấy]
[Hệ thống đã lấy xong]
[Hồn lực còn lại của ngài là: 3/600.]
Cố Thanh Sơn nhìn ba điểm hồn lực còn sót lại trên giao diện Chiến Thần, thiếu chút nữa ngã từ không trung xuống.
Phía dưới chính là biển quái vật, cho dù Cố Thanh Sơn có gia tăng nguyên lực ẩn thân, trực tiếp rơi vào đầu quái vật vẫn sẽ bị phát hiện.
Hắn thật vất vả khống chế được thân hình, lấy lại bình tĩnh mới nói: “Hệ thống, đến cùng ngươi thay ta ứng ra bao nhiêu hồn lực, nói rõ ràng xem nào.”
Hệ thống chiến thần trầm mặc, không nói gì.
Cố Thanh Sơn không nhịn được, lại nói: “Ngươi cứ nói ra một con số, ta còn chuẩn bị tâm lý, biết đại khái khi nào có thể trả hết nợ."
Qua một lát sau.
Đinh!
Hệ thống cuối cùng cũng phát ra một tiếng vang lanh lảnh, đáp lại: “Lần trước ứng hồn lực cho anh, bản hệ thống tiêu hao hồn lực quá độ, bản hệ thống đã bị tổn thương ở một mức độ nhất định, chỉ sợ phải cần thời gian rất dài và hồn lực liên tục không ngừng bổ sung mới có thể dần dần khôi phục.”
Thời gian rất dài…
Hồn lực liên tục không ngừng…
Dần dần khôi phục…
Ba từ này vừa mới phát ra, Cố Thanh Sơn nghe mà bội phục.
Hắn cảm thán nói: “Ta đoán… Lúc trước ta học diễn xuất ngươi cũng học theo đúng không.”
Hệ thống không nói lời nào.
Cố Thanh Sơn đợi một lát, không nhận được câu trả lời, đành phải tiếp tục bay về phía trước.
Hắn thay đổi ý nghĩ.
Nói thế nào thì vào ngày tận thế hệ thống cũng đã cứu hắn, dẫn hắn trở về thời đại quá khứ.
Càng không thể phủ nhận được là, lúc trước hệ thống quả thật giúp hắn ứng ra hồn lực.
Cho nên Cố Thanh Sơn cũng không quá để tâm.
… Không phải là hồn lực thôi sao.
Chỉ cần vào thời khắc mấu chốt ngươi không đứt dây xích là được.
Cố Thanh Sơn vụt qua bầu trời, thỉnh thoảng nhìn xuống triều không trung phía dưới bảo vệ tính mạng vài người.
Hắn cũng không dám giết nhiều, để tránh khiến cho quái vật cường đại quá mức kia chú ý.
Rất nhanh, hồn lực của hắn tăng lên đến 22 điểm.
Ừm…
Đây là một tiến triển khiến người ta phấn chấn.
…
Bay.
Tiếp tục bay.
Toàn lực phi hành trên không trung cũng tốn của Cố Thanh Sơn khoảng chừng hơn mười phút.
Cuối cùng hắn cũng lướt qua đàn quái vật đông như núi như biển kia, đến một chỗ tường thành.
Đây là tường thành cực lớn xât dựng hoàn toàn từ loại gạch chuyên dụng màu đen không rõ chất liệu, từ đường chân trời bên này đến bên kia, căn bản không nhìn thấy biên giới.
Trước mặt tường thành dựng thẳng một tấm biển, bên trên tràn ngập dấu vết loang lổ của năm tháng, nhưng miễn cưỡng có thể thấy được trên đó dùng văn tự hoang cổ viết:
“Cấm trèo lên tường thành, cấm đứng ở trên tường thành, cấm vượt qua tường thành, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Cố Thanh Sơn lùi lại hai bước, ngửa đầu nhìn lên tường thành.
Trên đó chẳng có gì cả.
[Nguyên lực bóng mờ chính là nguồn sức mạnh thế giới của các loại bóng mờ]
[Và: Bây giờ ngài đã hiểu được phân tầng và kết cấu của sức mạnh, thêm một lời giải thích như sau:]
[Từ trên bản chất sức mạnh được chia làm hai loại, một là nguyên lực của thế giới, một là hồn lực của chúng sinh.]
[Vạn vật chúng sinh của các giới có vô số sức mạnh, chung quy là đến từ hai loại sức mạnh này.]
Cố Thanh Sơn suy tư nói: "Thần linh bắt chước nhân tộc, cho nên bọn họ lợi dụng hồn lực?"
[Chính xác.] Hệ thống nói.
"Như vậy, loại sức mạnh nào hùng mạnh hơn?" Cố Thanh Sơn tiếp tục hỏi.
[Khách quan mà nói, hai loại sức mạnh này đều có ưu thế riêng của mình, nhưng xét từ góc độ của hệ thống Chiến Thần, vấn đề này cần ngài tự giải đáp... giống như ngài ở thế giới Huyền Không lần đó vậy.] Hệ thống nói.
Cố Thanh Sơn ngẩn ra.
Thế giới Huyền Không...
Lúc thế giới kia bị hủy diệt, mình ôm bí truyền Điều Động Chúng Sinh tiến hành cuộc chiến sinh tử với la sát ôm bí truyền Đồng Điệu Vạn Vật.
Cố Thanh Sơn lại nhớ đến cảnh tượng trước kia mình giết chết thần băng sương và giá rét.
Theo lý mà nói, mình căn bản không thể chiến thắng đối phương.
Nhưng đối phương bị trường mâu bảy sắc đánh một phát trọng thương, một lòng muốn kế thừa ngôi vị của thần vương, kết quả nhất thời sơ xuất, bị Hoá xà Lục Túc Song Dực cắn mất cái đầu.
Cố Thanh Sơn nghĩ thêm một hồi, không khỏi lẩm bẩm nói: "Vấn đề không nằm ở sức mạnh, mà ở chỗ sử dụng nó như nào, khi nào thì dùng..."
Hệ thống Chiến Thần giữ yên lặng, không lên tiếng nữa.
Cố Thanh Sơn toả ra Thần Niệm quét qua nguowifg mình.
Quả thật ngay cả bản thân đều không thể phát hiện ra chính mình, là trạng thái ẩn hình tuyệt đối.
Vậy thì bắt đầu đi.
Hắn cởi đao sương bên hông ra, nắm trong tay, ngay sau đó nhắm mắt lại.
Thần Niệm tản ra ngoài, lập tức xuyên qua đất bùn, bao lấy một viên ma thạch ở trên đất hoang.
Thần kỹ, Di Hình Hoán Ảnh!
Cố Thanh Sơn biến mất khỏi hang động, xuất hiện trong đống đá vụn của vùng đất hoang dã.
Vị trí của hắn, còn cách biển quái vật kia một khoảng nữa, cũng là một nơi vô cùng thích hợp để ấn núp.
Lấy ra một cái túi trữ vật, Cố Thanh Sơn bắt đầu đút ma thạch vào ngay tại chỗ.
Vật này tràn đầy năng lượng hỗn loạn, nhưng lại có thể khởi động hệ thống chiến tranh đó, mình phải mang theo một ít.
Túi trữ vật năm trăm mét khối đã được đựng đầy.
Cố Thanh Sơn hơi do dự một hồi, lại lấy ra một cái túi trữ vật khác.
Cái túi này là một trong số những túi trữ vật trên người Triệu Vô Tung, cũng là cái rỗng nhất, bên trong chỉ đựng một vài viên linh đan linh thực.
Cố Thanh Sơn ném mấy đồ này vào túi trữ vật của mình, sau đó dùng chiếc túi trống tiếp tục đút ma thạch vào.
Mang nhiều một chút cũng không sao, thật sự không dùng được nữa thì vứt đi cũng chẳng mất gì.
Đến khi túi trữ vật quả thực không chứa nổi nữa, Cố Thanh Sơn mới nhảy lên trời cao.
Lúc này thuỷ triều hỗn loạn vừa mới kết thúc, trong hư không các loại sức mạnh hỗn loạn đã biến mất sạch sẽ, tạm thời trở về trạng thái tương đối yên tĩnh.
Cố Thanh Sơn bay lơ lửng giữa không trung, phân biệt phương hướng, bay về phía kiến trúc bắt mắt kia.
Vùng đất rộng phía dưới hắn, quái vật lan tràn cả vùng hoang dã chen chúc nhốn nháo, chật kín, nhưng lại không hề phát hiện hành tung của hắn.
Cố Thanh Sơn nhìn những quái vật này, bỗng nhiên nghĩ thông một chuyện.
Hắn nhìn về phía giao diện làm việc của Chiến Thần, nhấn vào Danh hiệu Chiến Thần, trang bị danh hiệu “Ma Kiếm”.
Thế nhưng, hắn lại chọn trúng một con quái vật hoang cổ đầu to, nhìn đối phương một cái.
Vô số bóng kiếm điên cuồng trào dâng ở trong con ngươi hắn.
Kỹ năng danh hiệu, Trảm Hồn Chân Đồng!
Chỉ một thoáng, quái vật biến mất tại chỗ, lại đột nhiên xuất hiện.
Khi xuất hiện trở lại, quái vật đã bị cắt thành hai khúc, hoàn toàn chết đi.
Quái vật bốn phía xôn xao một trận.
Bọn chúng ngắm nhìn khắp nơi, nhưng không phát hiện ra được gì.
Lại chờ lát nữa, các quái vật không thể kiềm chế nổi cám dỗ của máu thịt, bắt đầu tranh giành cắn nuốt thi thể quái vật đã chết kia.
Cùng lúc đó, trên giao diện Chiến Thần của Cố Thanh Sơn, từng hàng chữ nhắc nhở mới không ngừng hiện ra.
[Ngài đã giết chết một con binh lính hoang cổ.]
[Bởi vì ngài cải trang thành thần băng sương và giá rét, hơn nữa còn cải trang thành chưởng môn tiên tông Lưu Nguyệt Triệu Vô Tung, thực lực cá nhân của ngài...]
Cố Thanh Sơn lập tức cắt ngang hệ thống, cướp lời nói: "Trong lần chiến đấu này, ta đều dùng thực lực cá nhân của chính mình, ngươi đừng có lấy mấy điều này để nói chuyện."
Chỉ thấy những hàng chữ đom đóm nhỏ trên giao diện Chiến Thần dừng lại.
Qua một hồi.
Dòng nhắc nhở mới bắt đầu xuất hiện:
[Ngài đã giết chết binh lính hoang cổ.]
[Bởi vì ngài dùng chính thực lực của mình, phán định trận chiến lần này như sau:]
[Trị giá hồn lực ngài đạt được: 30000 điểm.]
Cố Thanh Sơn nhìn xong những dòng nhắc nhở này, ngửa mặt lên trời thở ra một hơi, không nén được nụ cười trên mặt.
Dòng chữ nhắc nhở lại xuất hiện:
[Thấy rằng trước đó trong buổi lễ truyền thừa của thần tộc, hệ thống đã bỏ ra một lượng lớn hồn lực cho ngài, hệ thống sẽ lấy lại một phần hồn lực trong trận chiến lần này.]
[Trải qua tính toán tổng hợp, hệ thống đã chắc chắn được số hồn lực muốn lấy]
[Hệ thống đã lấy xong]
[Hồn lực còn lại của ngài là: 3/600.]
Cố Thanh Sơn nhìn ba điểm hồn lực còn sót lại trên giao diện Chiến Thần, thiếu chút nữa ngã từ không trung xuống.
Phía dưới chính là biển quái vật, cho dù Cố Thanh Sơn có gia tăng nguyên lực ẩn thân, trực tiếp rơi vào đầu quái vật vẫn sẽ bị phát hiện.
Hắn thật vất vả khống chế được thân hình, lấy lại bình tĩnh mới nói: “Hệ thống, đến cùng ngươi thay ta ứng ra bao nhiêu hồn lực, nói rõ ràng xem nào.”
Hệ thống chiến thần trầm mặc, không nói gì.
Cố Thanh Sơn không nhịn được, lại nói: “Ngươi cứ nói ra một con số, ta còn chuẩn bị tâm lý, biết đại khái khi nào có thể trả hết nợ."
Qua một lát sau.
Đinh!
Hệ thống cuối cùng cũng phát ra một tiếng vang lanh lảnh, đáp lại: “Lần trước ứng hồn lực cho anh, bản hệ thống tiêu hao hồn lực quá độ, bản hệ thống đã bị tổn thương ở một mức độ nhất định, chỉ sợ phải cần thời gian rất dài và hồn lực liên tục không ngừng bổ sung mới có thể dần dần khôi phục.”
Thời gian rất dài…
Hồn lực liên tục không ngừng…
Dần dần khôi phục…
Ba từ này vừa mới phát ra, Cố Thanh Sơn nghe mà bội phục.
Hắn cảm thán nói: “Ta đoán… Lúc trước ta học diễn xuất ngươi cũng học theo đúng không.”
Hệ thống không nói lời nào.
Cố Thanh Sơn đợi một lát, không nhận được câu trả lời, đành phải tiếp tục bay về phía trước.
Hắn thay đổi ý nghĩ.
Nói thế nào thì vào ngày tận thế hệ thống cũng đã cứu hắn, dẫn hắn trở về thời đại quá khứ.
Càng không thể phủ nhận được là, lúc trước hệ thống quả thật giúp hắn ứng ra hồn lực.
Cho nên Cố Thanh Sơn cũng không quá để tâm.
… Không phải là hồn lực thôi sao.
Chỉ cần vào thời khắc mấu chốt ngươi không đứt dây xích là được.
Cố Thanh Sơn vụt qua bầu trời, thỉnh thoảng nhìn xuống triều không trung phía dưới bảo vệ tính mạng vài người.
Hắn cũng không dám giết nhiều, để tránh khiến cho quái vật cường đại quá mức kia chú ý.
Rất nhanh, hồn lực của hắn tăng lên đến 22 điểm.
Ừm…
Đây là một tiến triển khiến người ta phấn chấn.
…
Bay.
Tiếp tục bay.
Toàn lực phi hành trên không trung cũng tốn của Cố Thanh Sơn khoảng chừng hơn mười phút.
Cuối cùng hắn cũng lướt qua đàn quái vật đông như núi như biển kia, đến một chỗ tường thành.
Đây là tường thành cực lớn xât dựng hoàn toàn từ loại gạch chuyên dụng màu đen không rõ chất liệu, từ đường chân trời bên này đến bên kia, căn bản không nhìn thấy biên giới.
Trước mặt tường thành dựng thẳng một tấm biển, bên trên tràn ngập dấu vết loang lổ của năm tháng, nhưng miễn cưỡng có thể thấy được trên đó dùng văn tự hoang cổ viết:
“Cấm trèo lên tường thành, cấm đứng ở trên tường thành, cấm vượt qua tường thành, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Cố Thanh Sơn lùi lại hai bước, ngửa đầu nhìn lên tường thành.
Trên đó chẳng có gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.