Chương 186: Tam thánh nhân tộc (hạ)
Yên Hỏa Thành Thành
23/08/2020
"Ngươi, ngươi thực sự cho rằng năm người chúng ta sợ một mình ngươi sao? "" Một Yêu Thánh tăng thêm can đảm, cắn răng nói.
Vừa rồi thấy Tạ Đạo Linh giết một Yêu Thánh nhẹ nhàng, bây giờ nhớ lại, gã vẫn còn thấy run trong lòng.
"Mọi người thấy sao? "" Một tên Yêu Thánh khác biết điều hơn nhiều, hạ giọng hỏi.
Mấy tên Yêu Thánh nhìn nhau, sau khi dùng Thần niệm bàn luận, một Yêu Thánh đứng ra nói: "Muốn chúng ta rời khỏi cuộc chiến cũng được nhưng chúng ta có một điều kiện. ""
"Đừng hiểu lầm. "" Tạ Đạo Linh nheo đôi mắt đẹp, ung dung nói: "Ta chỉ cho các ngươi lựa chọn sống hay chết, bây giờ các ngươi dừng tay còn có thể cứu được tính mạng, trừ việc đó ra không có khả năng đưa ra điều kiện. ""
Đám Yêu Thánh im lặng.
"Nhanh chóng quyết định đi, sự nhẫn nại của ta có hạn. "" Tạ Đạo Linh khẽ cau mày lại, không kiên nhẫn nói.
Đám Yêu Thánh có vài kẻ nổi giận, vài kẻ kích động, vài kẻ không cam lòng, nhưng đến cuối cùng tất cả đều thở dài một tiếng.
"Ta dừng tay. ""
"Ta cũng thế. ""
"Không đánh. ""
Bọn chúng chán nản nói.
"Vẫn còn biết điều. Đi trông coi đám yêu ma phía dưới cho ta, nếu kẻ nào dám có một chút sát ý với Nhân tộc, ta sẽ hỏi tội các ngươi. "" Tạ Đạo Linh nói xong liền dẫn Khổng Tước bay đi.
Mấy tên Yêu Thánh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bỗng nhiên đều không nói ra lời.
Một lúc sau, một tên Yêu Thánh mới dè dặt hỏi: "Chúng ta thật sự phải nghe lời ả ư? ""
Một Yêu Thánh khác cười lạnh nói: "Bi Ngưỡng và Huyền Nguyên thì thôi nhưng đây là Tạ Đạo Linh, vất vả lắm ta mới tu được đến cảnh giới Phong Thánh, còn muốn sống thêm mấy trăm năm nữa. "" Nói xong, gã liền bay xuống, lớn tiếng quát tháo đám yêu ma trở về.
Mấy tên Yêu Thánh kia suy nghĩ, cũng thở dài một tiếng rồi rút lui.
Không có cách nào khác, cẩn thận suy nghĩ lại, nếu không phải ỷ vào đông người, thật sự đúng là không có ai dám lỗ mãng trước mặt Tạ Đạo Linh.
"Tiên tử, ngài đã quy thuận được bọn chúng rồi, vậy tại sao lại không để bọn chúng đi tấn công tháp miếu?" Yêu thánh Khổng Tước hỏi.
"Chuyện gì cũng phải có mức độ, nếu làm quá, sẽ phản tác dụng, "" Tạ Đạo Linh đáp: "Khổng Tước, cuộc chiến sau này sẽ rất nguy hiểm, ngươi cũng không cần tham dự, giúp ta trông chừng mấy tên Yêu Thánh là được rồi. ""
"Vâng. "" Khổng Tước vui vẻ phục tùng nói.
Tạ Đạo Linh khẽ gật đầu, bay đến đứng cạnh Huyền Nguyên Thiên Tôn rồi nhìn về phía tháp miếu màu đen.
Chỉ thấy vô số binh khí tỏa ra ánh sáng xanh không ngừng xuất hiện trên tháp miếu, ngăn cản công kích của ba con thần thú.
"Cô giải quyết xong rồi à? "" Huyền Nguyên Thiên Tôn ngạc nhiên hỏi.
"Bọn chúng lựa chọn đầu hàng. "" Tạ Đạo Linh nói.
Huyền Nguyên Thiên Tôn phóng thần niệm ra dò xét, thấy mấy tên Yêu Thánh đang đứng đàng hoàng tử tế trong đám yêu ma, trông coi bầy yêu.
"Cũng được, lão đạo vẫn chưa ra tay, lúc này cứ để tháp miếu cho lão đạo. "" Huyền Nguyên Thiên Tôn nói.
Ông ta mở túi trữ vật, cẩn thận lấy một tấm hoàng phù trống không ra, cắn đầu ngón tay rồi dùng máu vẽ những ký hiệu rồng bay phượng múa huyền ảo trên tấm hoàng phù.
Làm xong tất cả mọi việc, ông ta cầm lấy tấm hoàng phù vừa vẽ xong, bắt đầu xếp thành một thứ gì đó. Hai bàn tay của ông ta vô cùng linh hoạt, động tác lại thành thạo, trong nháy mắt đã xếp lá bùa thành một ngọn núi cao.
Huyền Nguyên Thiên Tôn đưa ngọn núi gấp bằng bùa đó lên, lá bùa đón gió vụt bay về phía trước, lặng lẽ thoát khỏi ngón tay ông rồi bay đến bên tháp miếu đen.
"Đổi! "" Huyền Nguyên Thiên Tôn bắt quyết thì thầm.
Chỉ một thoáng sau, không thấy tấm hoàng phù ấy đâu nữa, thay vào đó là một ngọn núi lớn màu xanh sừng sững che lấp mặt trời.
Thần kỹ của Đạo môn, Bàn Sơn!
Núi lớn sừng sững đứng giữa không trung, trong nháy mắt đã hạ xuống theo thủ quyết của Huyền Nguyên Thiên Tôn.
Trời đất chấn động, trăng sao biến mất, nhật nguyệt không sáng.
Cả đám yêu ma cùng với tu sĩ Nhân tộc đều ngã trái ngã phải, mãi vẫn không đứng lên được.
Tháp miếu màu đen bị va chạm mạnh, vùi lấp sâu dưới đáy núi lớn.
Huyền Nguyên Thiên Tôn lại lấy ra một tấm hoàng phù trống, vẫn trích máu vẽ ký hiệu huyền ảo như trước.
Sau khi viết xong, ông ta khẽ ném hoàng phù rồi hét: "Trấn ma! ""
Trong tích tắc, tấm hoàng phù bay về phía núi lớn, nhập vào trong ngọn núi.
Trời đất bỗng yên lặng.
Đột nhiên, có hàng vạn tiếng gào thét rên rỉ chói tai xuyên qua ngọn núi, vang vọng cả không trung. Tiếng gào thét vừa đau đớn vừa buồn thảm, giống như đã chịu hết khổ hình thế gian, không thể chịu được nữa.
Máu tươi thấm ồ ồ qua núi lớn ra ngoài, nhuộm cả một ngọn núi thành màu máu tanh hôi.
Rầm, rầm, rầm!
Ngọn núi lớn tan rã, tháp miếu màu đen hóa thành một luồng ánh sáng bay đi, lao về phía bầu trời.
"Các ngươi cứ chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ mang theo vô số Thiên Ma trở về! "" Giọng nói lúc to lúc nhỏ mang theo hận ý sâu đậm vang lên từ trong tháp miếu màu đen.
Huyền Nguyên Thiên Tôn nghe xong, cười lạnh một tiếng rồi nói: "Phá ngọn núi của ta còn muốn chạy ư? ""
Ông mở túi trữ vật, lấy một cây sáo ngọc đặt lên môi.
Tiếng sáo tiêu điều bỗng vang lên.
Bách Hoa tiên tử nghe tiếng sáo, bỗng nhiên thở dài: "Rất nhiều năm rồi không được nghe Sơn Thần Khúc mà thời đại Thần Thoại xa xửa để lại. ""
Cùng với tiếng sáo, ngọn núi xanh bỗng hóa thành một bàn tay khổng lồ xuất hiện từ dưới đất, nhanh chóng phóng lên bầu trời.
Tháp miếu màu đen bay rất nhanh nhưng lại không nhanh bằng tốc độ lao đến của bàn tay lớn.
Bàn tay khổng lồ phóng lên, sau đó liên tục cưỡi gió đuổi theo, cuối cùng cũng bắt được tháp miếu màu đen.
Cánh tay to lớn chậm rãi rút về, túm lấy tháp miếu màu đen, cố gắng kéo vào lòng đất.
"Không!" Âm thanh thê lương cùng không cam lòng từ tháp miếu vang lên.
Tháp miếu dốc sức bay về phía bầu trời cao thẳm kia, nhưng mặt đất lại biến ra thêm một cánh tay nữa gắt gao giữ chặt lấy, dùng sức kéo xuống.
Hai bên đang ở thế giằng co, bỗng từ phía tháp miếu phóng ra vô số vũ khí được bao bọc bởi một lớp lửa màu xanh, hung hăng đánh về phía cánh tay lớn do núi xanh hóa thành.
Do lực sát thương mạnh mẽ đến từ đám vũ khí, cánh tay khổng lồ kia nhanh chóng biến mất, dường như đã bị đánh gãy.
Huyền Nguyên Thiên Tôn thấy thế, thầm vận thêm linh lực tiếp tục thổi sáo ngọc. Tiếng sáo lanh lảnh cất lên, thánh thót như muốn phá hủy mọi thứ.
Mặt đất mênh mông chậm rãi chuyển động, đất đá cùng nham thạch từ lòng đất trào ra, bay thẳng về hướng cánh tay khổng lồ, bổ sung vào những chỗ đã bị đánh gãy.
Một mặt, đám vũ khí mang theo lửa xanh không ngừng đánh về phía cánh tay khổng lồ, mặt khác, đất đá vẫn liên tục bổ sung những phần bị thiếu, cả hai cứ giằng co qua lại, nên nhất thời chưa thể phân định thắng bại.
Dần dần, trên trán Huyền Nguyên Thiên Tôn hiện lên một lớp mồ hôi mỏng, tiếng sáo cũng thoáng chậm đi đôi chút.
Tạ Đạo Linh thấy vậy, bỗng nhiên nói: "Để ta giúp ông một tay."
Vừa dứt lời, nàng đạp nhẹ lên mặt đất một cái, cả thân hình tuyệt đẹp bất chợt hóa thành vệt sáng lấp lánh, hướng thẳng về phía bầu trời cao. Nàng nhanh chóng lướt qua cánh tay khổng lồ và cả tháp miếu màu đen, sau đó bay đến nơi rất cao trong không trung.
Tạ Đạo Linh dừng lại, đứng giữa bầu trời xanh thẳm, chăm chú nhìn tháp miếu màu đen đang ở phía dưới.
"Nếu hôm nay, ba người chúng ta dồn toàn lực còn không đánh bại ngươi thì có khác gì làm trò cười cho thiên hạ chứ." Nàng thì thào nói.
Tạ Đạo Linh nghiêng người lao về trước, toàn thân biến thành ngôi sao băng bay thẳng xuống dưới.
Nàng ta lao xuống với vận tốc nhanh như chớp giật, lại còn không ngừng tăng tốc, nên mọi người chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một vệt bóng hình màu xanh biếc.
Bóng hình ấy từ trên cao cấp tốc lao xuống.
Lực Quy Tàng vô cùng vô tận như có thực thể, chậm rãi hội tụ quanh hình bóng xanh biếc nọ, biến thành một vật có hình thù rõ ràng.
Đó là một quái vật hình người khổng lồ.
Chính xác mà nói thì quái vật này cũng không thể xem như hình người, bởi vì tuy gương mặt của nó mơ hồ có thể thấy được là mặt người, nhưng thân mình lại thật dài trông rất giống loài rắn.
Vừa rồi thấy Tạ Đạo Linh giết một Yêu Thánh nhẹ nhàng, bây giờ nhớ lại, gã vẫn còn thấy run trong lòng.
"Mọi người thấy sao? "" Một tên Yêu Thánh khác biết điều hơn nhiều, hạ giọng hỏi.
Mấy tên Yêu Thánh nhìn nhau, sau khi dùng Thần niệm bàn luận, một Yêu Thánh đứng ra nói: "Muốn chúng ta rời khỏi cuộc chiến cũng được nhưng chúng ta có một điều kiện. ""
"Đừng hiểu lầm. "" Tạ Đạo Linh nheo đôi mắt đẹp, ung dung nói: "Ta chỉ cho các ngươi lựa chọn sống hay chết, bây giờ các ngươi dừng tay còn có thể cứu được tính mạng, trừ việc đó ra không có khả năng đưa ra điều kiện. ""
Đám Yêu Thánh im lặng.
"Nhanh chóng quyết định đi, sự nhẫn nại của ta có hạn. "" Tạ Đạo Linh khẽ cau mày lại, không kiên nhẫn nói.
Đám Yêu Thánh có vài kẻ nổi giận, vài kẻ kích động, vài kẻ không cam lòng, nhưng đến cuối cùng tất cả đều thở dài một tiếng.
"Ta dừng tay. ""
"Ta cũng thế. ""
"Không đánh. ""
Bọn chúng chán nản nói.
"Vẫn còn biết điều. Đi trông coi đám yêu ma phía dưới cho ta, nếu kẻ nào dám có một chút sát ý với Nhân tộc, ta sẽ hỏi tội các ngươi. "" Tạ Đạo Linh nói xong liền dẫn Khổng Tước bay đi.
Mấy tên Yêu Thánh ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bỗng nhiên đều không nói ra lời.
Một lúc sau, một tên Yêu Thánh mới dè dặt hỏi: "Chúng ta thật sự phải nghe lời ả ư? ""
Một Yêu Thánh khác cười lạnh nói: "Bi Ngưỡng và Huyền Nguyên thì thôi nhưng đây là Tạ Đạo Linh, vất vả lắm ta mới tu được đến cảnh giới Phong Thánh, còn muốn sống thêm mấy trăm năm nữa. "" Nói xong, gã liền bay xuống, lớn tiếng quát tháo đám yêu ma trở về.
Mấy tên Yêu Thánh kia suy nghĩ, cũng thở dài một tiếng rồi rút lui.
Không có cách nào khác, cẩn thận suy nghĩ lại, nếu không phải ỷ vào đông người, thật sự đúng là không có ai dám lỗ mãng trước mặt Tạ Đạo Linh.
"Tiên tử, ngài đã quy thuận được bọn chúng rồi, vậy tại sao lại không để bọn chúng đi tấn công tháp miếu?" Yêu thánh Khổng Tước hỏi.
"Chuyện gì cũng phải có mức độ, nếu làm quá, sẽ phản tác dụng, "" Tạ Đạo Linh đáp: "Khổng Tước, cuộc chiến sau này sẽ rất nguy hiểm, ngươi cũng không cần tham dự, giúp ta trông chừng mấy tên Yêu Thánh là được rồi. ""
"Vâng. "" Khổng Tước vui vẻ phục tùng nói.
Tạ Đạo Linh khẽ gật đầu, bay đến đứng cạnh Huyền Nguyên Thiên Tôn rồi nhìn về phía tháp miếu màu đen.
Chỉ thấy vô số binh khí tỏa ra ánh sáng xanh không ngừng xuất hiện trên tháp miếu, ngăn cản công kích của ba con thần thú.
"Cô giải quyết xong rồi à? "" Huyền Nguyên Thiên Tôn ngạc nhiên hỏi.
"Bọn chúng lựa chọn đầu hàng. "" Tạ Đạo Linh nói.
Huyền Nguyên Thiên Tôn phóng thần niệm ra dò xét, thấy mấy tên Yêu Thánh đang đứng đàng hoàng tử tế trong đám yêu ma, trông coi bầy yêu.
"Cũng được, lão đạo vẫn chưa ra tay, lúc này cứ để tháp miếu cho lão đạo. "" Huyền Nguyên Thiên Tôn nói.
Ông ta mở túi trữ vật, cẩn thận lấy một tấm hoàng phù trống không ra, cắn đầu ngón tay rồi dùng máu vẽ những ký hiệu rồng bay phượng múa huyền ảo trên tấm hoàng phù.
Làm xong tất cả mọi việc, ông ta cầm lấy tấm hoàng phù vừa vẽ xong, bắt đầu xếp thành một thứ gì đó. Hai bàn tay của ông ta vô cùng linh hoạt, động tác lại thành thạo, trong nháy mắt đã xếp lá bùa thành một ngọn núi cao.
Huyền Nguyên Thiên Tôn đưa ngọn núi gấp bằng bùa đó lên, lá bùa đón gió vụt bay về phía trước, lặng lẽ thoát khỏi ngón tay ông rồi bay đến bên tháp miếu đen.
"Đổi! "" Huyền Nguyên Thiên Tôn bắt quyết thì thầm.
Chỉ một thoáng sau, không thấy tấm hoàng phù ấy đâu nữa, thay vào đó là một ngọn núi lớn màu xanh sừng sững che lấp mặt trời.
Thần kỹ của Đạo môn, Bàn Sơn!
Núi lớn sừng sững đứng giữa không trung, trong nháy mắt đã hạ xuống theo thủ quyết của Huyền Nguyên Thiên Tôn.
Trời đất chấn động, trăng sao biến mất, nhật nguyệt không sáng.
Cả đám yêu ma cùng với tu sĩ Nhân tộc đều ngã trái ngã phải, mãi vẫn không đứng lên được.
Tháp miếu màu đen bị va chạm mạnh, vùi lấp sâu dưới đáy núi lớn.
Huyền Nguyên Thiên Tôn lại lấy ra một tấm hoàng phù trống, vẫn trích máu vẽ ký hiệu huyền ảo như trước.
Sau khi viết xong, ông ta khẽ ném hoàng phù rồi hét: "Trấn ma! ""
Trong tích tắc, tấm hoàng phù bay về phía núi lớn, nhập vào trong ngọn núi.
Trời đất bỗng yên lặng.
Đột nhiên, có hàng vạn tiếng gào thét rên rỉ chói tai xuyên qua ngọn núi, vang vọng cả không trung. Tiếng gào thét vừa đau đớn vừa buồn thảm, giống như đã chịu hết khổ hình thế gian, không thể chịu được nữa.
Máu tươi thấm ồ ồ qua núi lớn ra ngoài, nhuộm cả một ngọn núi thành màu máu tanh hôi.
Rầm, rầm, rầm!
Ngọn núi lớn tan rã, tháp miếu màu đen hóa thành một luồng ánh sáng bay đi, lao về phía bầu trời.
"Các ngươi cứ chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ mang theo vô số Thiên Ma trở về! "" Giọng nói lúc to lúc nhỏ mang theo hận ý sâu đậm vang lên từ trong tháp miếu màu đen.
Huyền Nguyên Thiên Tôn nghe xong, cười lạnh một tiếng rồi nói: "Phá ngọn núi của ta còn muốn chạy ư? ""
Ông mở túi trữ vật, lấy một cây sáo ngọc đặt lên môi.
Tiếng sáo tiêu điều bỗng vang lên.
Bách Hoa tiên tử nghe tiếng sáo, bỗng nhiên thở dài: "Rất nhiều năm rồi không được nghe Sơn Thần Khúc mà thời đại Thần Thoại xa xửa để lại. ""
Cùng với tiếng sáo, ngọn núi xanh bỗng hóa thành một bàn tay khổng lồ xuất hiện từ dưới đất, nhanh chóng phóng lên bầu trời.
Tháp miếu màu đen bay rất nhanh nhưng lại không nhanh bằng tốc độ lao đến của bàn tay lớn.
Bàn tay khổng lồ phóng lên, sau đó liên tục cưỡi gió đuổi theo, cuối cùng cũng bắt được tháp miếu màu đen.
Cánh tay to lớn chậm rãi rút về, túm lấy tháp miếu màu đen, cố gắng kéo vào lòng đất.
"Không!" Âm thanh thê lương cùng không cam lòng từ tháp miếu vang lên.
Tháp miếu dốc sức bay về phía bầu trời cao thẳm kia, nhưng mặt đất lại biến ra thêm một cánh tay nữa gắt gao giữ chặt lấy, dùng sức kéo xuống.
Hai bên đang ở thế giằng co, bỗng từ phía tháp miếu phóng ra vô số vũ khí được bao bọc bởi một lớp lửa màu xanh, hung hăng đánh về phía cánh tay lớn do núi xanh hóa thành.
Do lực sát thương mạnh mẽ đến từ đám vũ khí, cánh tay khổng lồ kia nhanh chóng biến mất, dường như đã bị đánh gãy.
Huyền Nguyên Thiên Tôn thấy thế, thầm vận thêm linh lực tiếp tục thổi sáo ngọc. Tiếng sáo lanh lảnh cất lên, thánh thót như muốn phá hủy mọi thứ.
Mặt đất mênh mông chậm rãi chuyển động, đất đá cùng nham thạch từ lòng đất trào ra, bay thẳng về hướng cánh tay khổng lồ, bổ sung vào những chỗ đã bị đánh gãy.
Một mặt, đám vũ khí mang theo lửa xanh không ngừng đánh về phía cánh tay khổng lồ, mặt khác, đất đá vẫn liên tục bổ sung những phần bị thiếu, cả hai cứ giằng co qua lại, nên nhất thời chưa thể phân định thắng bại.
Dần dần, trên trán Huyền Nguyên Thiên Tôn hiện lên một lớp mồ hôi mỏng, tiếng sáo cũng thoáng chậm đi đôi chút.
Tạ Đạo Linh thấy vậy, bỗng nhiên nói: "Để ta giúp ông một tay."
Vừa dứt lời, nàng đạp nhẹ lên mặt đất một cái, cả thân hình tuyệt đẹp bất chợt hóa thành vệt sáng lấp lánh, hướng thẳng về phía bầu trời cao. Nàng nhanh chóng lướt qua cánh tay khổng lồ và cả tháp miếu màu đen, sau đó bay đến nơi rất cao trong không trung.
Tạ Đạo Linh dừng lại, đứng giữa bầu trời xanh thẳm, chăm chú nhìn tháp miếu màu đen đang ở phía dưới.
"Nếu hôm nay, ba người chúng ta dồn toàn lực còn không đánh bại ngươi thì có khác gì làm trò cười cho thiên hạ chứ." Nàng thì thào nói.
Tạ Đạo Linh nghiêng người lao về trước, toàn thân biến thành ngôi sao băng bay thẳng xuống dưới.
Nàng ta lao xuống với vận tốc nhanh như chớp giật, lại còn không ngừng tăng tốc, nên mọi người chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một vệt bóng hình màu xanh biếc.
Bóng hình ấy từ trên cao cấp tốc lao xuống.
Lực Quy Tàng vô cùng vô tận như có thực thể, chậm rãi hội tụ quanh hình bóng xanh biếc nọ, biến thành một vật có hình thù rõ ràng.
Đó là một quái vật hình người khổng lồ.
Chính xác mà nói thì quái vật này cũng không thể xem như hình người, bởi vì tuy gương mặt của nó mơ hồ có thể thấy được là mặt người, nhưng thân mình lại thật dài trông rất giống loài rắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.